Ta Thật Không Có Nghĩ Hạ Cờ Vây A!

Chương 59: Đối thủ của hắn, đến tột cùng là đến có bao nhiêu đồ ăn?

"Chương 59: Đối thủ của hắn, rốt cuộc là yếu đến mức nào?"
"Tấn công sớm vậy, hung hãn như thế sao?" Thấy nước cờ này, một thanh niên đứng sau lưng Trịnh Cần khẽ nhíu mày, hơi ngạc nhiên. Bây giờ tấn công, tuy không phải không thể, nhưng dù sao lúc này mới bắt đầu chưa bao lâu, thế cờ chưa thể hình thành vững chắc, trực tiếp tấn công có thể nói là hung hãn, chi bằng nói là tham công, có chút lỗ mãng.
Trịnh Cần im lặng nhìn bàn cờ, sau đó liếc nhìn nam sinh ngồi đối diện Du Thiệu. Sau khi Du Thiệu đi nước cờ trực tiếp vừa rồi, Trịnh Cần rất nhạy cảm nhận ra một thoáng tức giận chợt lóe rồi biến mất trên mặt hắn. Nếu kết hợp điểm này, nước cờ tấn công của quân trắng này...thật ra cũng không khó lý giải.
"Có lẽ chính hắn cũng không nhận ra..."
"Sau khi quân đen đi nước cờ trực tiếp, hắn không có tự tin như vậy, chính là vì che giấu sự thiếu tự tin trong lòng, cho nên hắn lại dẫn đầu phát động tấn công."
"Nước cờ này, nhìn như là kết quả sau khi suy nghĩ kỹ càng, nhưng tình hình thực tế không phải như vậy."
Du Thiệu nhìn nước cờ này của quân trắng, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như thường, lại gắp quân cờ, nhẹ nhàng đặt xuống. Hai bên không ngừng luân phiên đánh cờ, tiếng cờ rơi vang lên liên tục.
Đúng lúc này, tại cửa ra vào hội trường thi đấu, một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, tóc hơi bù xù, mặc bộ đồ thể thao đơn giản, chậm rãi bước vào.
Khi thấy thanh niên này bước vào hội trường thi đấu, trọng tài trên ghế trọng tài hơi sững sờ, sau đó đột nhiên trợn to mắt, suýt nữa không nhịn được kêu lên! Nhưng may mà nhận ra bây giờ đang trong trận đấu, ông ta mới kịp thời nuốt lời vào bụng. Dù vậy, ông ta vẫn khó tin nhìn thanh niên bước vào hội trường thi đấu.
"Hà Vũ ngũ đoạn?"
"Sao hắn lại đến đây? !"
"Đây chỉ là...chỉ là một trận đấu vòng tròn cờ vây cấp cao trung thôi mà!"
Ông ta liếc mắt một cái liền nhận ra thanh niên nhìn bình thường này, chính là kỳ thủ trẻ tuổi nổi tiếng trên kỳ đàn bây giờ – Hà Vũ ngũ đoạn.
Là một tài năng trẻ cờ vây như Hà Vũ, sao lại xuất hiện trong một giải đấu vòng tròn cờ vây cấp cao trung vô danh này?!
Hà Vũ đảo mắt nhìn một lượt hội trường thi đấu, cuối cùng dừng lại ở vị trí trường trung học phụ thuộc Quảng Nam, sau đó đi đến, dừng lại bên cạnh Kim lão sư, người hướng dẫn cờ vây của trường trung học phụ thuộc Quảng Nam.
Kim lão sư quay đầu nhìn lại, phát hiện là Hà Vũ, chỉ hơi ngạc nhiên. Ông và Hà Vũ từng quen biết, trước đó chính ông đã gửi bàn cờ của ông và Tô Dĩ Minh cho Hà Vũ xem, nên dù thấy Hà Vũ ở đây, ông cũng chỉ hơi bất ngờ.
Hà Vũ gật đầu nhẹ với Kim lão sư, ra hiệu ông đừng làm ồn, sau đó liền nhìn vào ván cờ. Lúc này, ván cờ này mới bắt đầu, vẫn còn ở giai đoạn khai cuộc. Trong bàn cờ, Tô Dĩ Minh cầm quân trắng, đối thủ cầm quân đen. Vì hai bên lúc này đánh cờ chưa nhiều, nên với một kỳ thủ chuyên nghiệp, anh ta có thể cơ bản dựng lại ván cờ đã diễn ra đến lúc này.
"Biến hóa này...Quân đen dẫn trước thoát khỏi, đi góc dưới bên phải giữ góc, sau đó quân trắng chọn bên phải trên bay ép tạo hình, rồi lại đi góc dưới bên phải treo góc nhỏ?"
Hà Vũ lặng lẽ chú ý diễn biến của ván cờ, nhìn hai bên không ngừng luân phiên đi cờ.
Tách.
Tách.
Tách.
Rất nhanh, hai bên lại đi thêm mười mấy nước cờ, tiếng cờ rơi vang lên liên tục.
"Phản ứng rất nhanh, có thể nhanh chóng nhận ra cục diện, tìm ra chỗ sơ hở." Hà Vũ nhìn vào ván cờ, lông mày hơi nhíu lại.
"Còn lại...tạm thời chưa thấy được, dù sao đối thủ trình độ cũng không cao, chỉ cần đi vài nước cờ chậm, bây giờ mới đi vài nước, quân trắng đã có được ưu thế rồi."
Đúng lúc này, Tô Dĩ Minh lại đi một nước cờ.
Cộp!
13 ngang 11 dọc, kẹp!
Sau khi đi cờ, Tô Dĩ Minh nhanh chóng bấm đồng hồ bấm giờ.
"Kẹp? Đây là...bỏ cờ rồi?"
Thấy nước cờ này, Hà Vũ khựng lại, vẻ mặt lập tức thay đổi.
Còn đối thủ của Tô Dĩ Minh, thấy nước cờ này của quân trắng, cũng rõ ràng có chút không kịp trở tay, hiển nhiên là hoàn toàn không ngờ đến nước này, lâm vào trầm tư.
Suy nghĩ hồi lâu, anh ta mới do dự đi một nước cờ, rồi bấm đồng hồ.
Sau khi đối thủ đi xong, Tô Dĩ Minh cũng nhanh chóng tiếp tục đi cờ.
Hai bên lại liên tục đi cờ, khác biệt là, tốc độ đi cờ của Tô Dĩ Minh vẫn nhanh đến kinh người, còn sắc mặt đối thủ của Tô Dĩ Minh lại càng ngày càng khó coi.
Còn Hà Vũ đang quan sát, bất tri bất giác, vẻ mặt cũng càng ngày càng chăm chú.
"Thế đánh không hề gượng ép!"
"Dù chiếm ưu thế, cũng không hề câu nệ vào những nước cờ nhỏ, sẵn sàng mạo hiểm để tạo ra thế bỏ cờ, để đổi lấy ưu thế lớn hơn!"
"Nước bay ép vừa rồi càng thêm tuyệt diệu, vừa tấn công vừa phòng thủ, hóa giải phản kích của quân đen đồng thời, lại đánh vào hậu phương quân đen!"
"Tuy đối thủ của quân đen đánh không mạnh, nhưng cũng có thể thấy được bản lĩnh thâm sâu của quân trắng!"
"Cậu học sinh cấp ba tên Tô Dĩ Minh này..."
Đúng lúc này, quân trắng lại đi cờ.
Cộp!
15 ngang 15 dọc, cắt đôi!
Thấy nước cờ này, Hà Vũ theo bản năng nheo mắt lại. Quân trắng trước đó dù chiếm ưu thế, lại lợi dụng bỏ cờ, một thủ đoạn hung hãn để mở rộng ưu thế, nhưng vẫn chậm rãi không tấn công, mà liên tục củng cố thế trận. Mà bây giờ, quân trắng thế dày mạnh mẽ, đồng thời phát động tấn công quân đen, thế tấn công này chắc chắn sẽ mãnh liệt như sóng lớn, muốn cuốn phăng quân đen rồi xé tan!
Cùng với quân trắng này hạ xuống, nam sinh ngồi đối diện Tô Dĩ Minh không khỏi nghiến răng, rõ ràng cũng cảm thấy áp lực cực lớn.
Cộp!
Cộp!
Cộp!
Quân cờ không ngừng rơi xuống.
Vẻ mặt Hà Vũ, theo đó càng ngày càng nghiêm trọng.
Tuy anh ta biết rõ quân đen khó cản thế công của quân trắng, nhưng, những bước cờ tinh chuẩn và thế công sắc bén của quân trắng vẫn hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của anh ta. Hơn nữa, đối diện với sự tấn công mạnh mẽ của quân trắng, quân đen không những không thể đưa ra được những chiêu pháp ngoan cường nhất, mà ngược lại còn liên tục phạm sai lầm, lỗi hình ngày càng tăng, thế cờ bắt đầu tan rã!
Nhưng, cũng không thể trách quân đen được, bởi vì lối đánh quỷ dị và hung hãn của quân trắng, khiến Hà Vũ cũng có chút không kịp trở tay, vì chính anh cũng hoàn toàn không nghĩ tới cách đánh này.
"Quân đen, không trụ nổi."
"Không những thế, e rằng còn bị diệt toàn quân."
"Ván cờ này, có lẽ sắp kết thúc rồi..."
Hà Vũ không khỏi ngẩng đầu nhìn Tô Dĩ Minh, vẻ mặt có chút chấn động.
Đúng lúc này, cách đó không xa đột nhiên vang lên tiếng ồn ào náo loạn.
Hà Vũ khẽ giật mình, rồi quay đầu về phía có tiếng động nhìn, thấy cảnh tượng đó, anh không khỏi có chút ngạc nhiên. Một học sinh cấp ba tầm mười sáu tuổi đứng lên, còn nam sinh đối diện thì dường như toàn thân mất hết sức lực, ngồi phịch xuống ghế, hai mắt vô thần nhìn vào bàn cờ.
"Bên kia...kết thúc rồi sao?"
"Nhanh như vậy?"
Hà Vũ nhất thời ngây ra, có chút khó tin. Phải biết, cho dù anh ta đánh với người của Tô Dĩ Minh thì cũng chỉ cùng lắm là như thế, sao thế cờ bên kia lại kết thúc nhanh hơn bên này được?
"Đối thủ của hắn, rốt cuộc là yếu đến mức nào? Mới có thể nhanh chóng thua như vậy?" – Đó là giải thích duy nhất Hà Vũ nghĩ ra lúc này.
...
PS: Xin phiếu tháng! Xin cất giữ! Xin theo dõi! Phiếu tháng đầy một ngàn hình như có thể rút thưởng, có hai trăm tệ tiền gạo, năm ngày cơm toàn nhờ anh em trợ lực!
Bạn cần đăng nhập để bình luận