Ta Thật Không Có Nghĩ Hạ Cờ Vây A!

Chương 289: Để cho ta đi vào cờ vây Điện Đường a (1)

**Chương 289: Để ta bước vào điện đường cờ vây đi (1)**
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, mới đó mà đã mười ngày trôi qua, vòng tuyển chọn tiếp theo của tuyển thủ quốc gia chiến lại đến.
Một ngày trước đó, Du Thiệu đã đón xe đến Nam Bộ Kỳ Viện, vừa mới bước vào đại sảnh Nam Bộ Kỳ Viện, phía sau liền vang lên giọng nói của Ngô Chỉ Huyên.
"Du Thiệu!"
Du Thiệu quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Ngô Chỉ Huyên đang đứng một cách thanh tú động lòng người trước máy bán hàng tự động trong đại sảnh, vui mừng hớn hở vẫy tay chào Du Thiệu: "Lâu rồi không gặp!"
"Ngô Chỉ Huyên? Ngươi từ khu thi đấu Tây Bộ trở về rồi à?"
Nhìn thấy Ngô Chỉ Huyên, Du Thiệu hơi kinh ngạc, hỏi: "Sao nhanh vậy?"
Suốt khoảng thời gian này, Ngô Chỉ Huyên không có ở Giang Lăng, mà đến khu thi đấu Tây Bộ tham gia trận đấu "Nữ lưu chiến". Thế giới này phần lớn các kỳ chiến đều không phân biệt nam nữ, mà Nữ lưu chiến là một trong số ít các trận đấu cờ nhanh dành riêng cho nữ kỳ thủ.
Lịch đấu của Nữ lưu chiến và lịch đấu của tuyển chọn đoàn thể Nhật - Hàn có xung đột, hai người chỉ có thể chọn một. Từ Tử Câm từ bỏ tham gia Nữ lưu chiến, còn Ngô Chỉ Huyên thì từ bỏ tham gia tuyển chọn đoàn thể Nhật - Hàn.
"Haizz, ta cũng muốn ở lại lâu một chút, nhưng có cách nào khác đâu, ván này thua Hoắc Đông Đảo lục đoạn, bị loại mất rồi."
Ngô Chỉ Huyên thở dài, nói: "Thiếu chút nữa là thắng, tức quá đi!"
"Nhưng mà —— "
Nói đến đây, Ngô Chỉ Huyên đột nhiên chuyển giọng, trên mặt lộ ra một tia đắc ý, nói: "Ta lên tứ đoạn rồi đó! Cấp bậc cao hơn ngươi nha!"
"Chúc mừng chúc mừng."
Nghe được tin này, Du Thiệu cũng không ngạc nhiên, hắn vừa định đoạn không lâu, Ngô Chỉ Huyên đã tam đoạn, bây giờ lâu như vậy trôi qua, quả thực cũng nên lên tứ đoạn.
Ngô Chỉ Huyên lấy điện thoại quét mã, xoay người lấy hai bình cà phê từ miệng lấy hàng của máy bán hàng tự động, sau đó đưa cho Du Thiệu một bình, hỏi: "Hôm nay ngươi thi tuyển thủ quốc gia chiến à?"
"Đúng."
Du Thiệu nhận lấy bình cà phê Ngô Chỉ Huyên đưa tới, vừa mở nắp lon nước vừa hỏi: "Hôm nay ngươi thi Kỳ Thánh chiến à?"
"Đúng vậy."
Ngô Chỉ Huyên rầu rĩ nói: "Hôm nay chắc chắn là thua rồi, đối thủ là Trịnh Cần tam đoạn."
"Trịnh Cần?"
Du Thiệu có chút kinh ngạc, hỏi: "Hắn đi đánh Kỳ Thánh chiến sao?"
Trịnh Cần trước đó đang đánh tuyển thủ quốc gia chiến, hơn nữa điểm tích lũy còn đạt được rất cao, bất quá với thực lực hiện tại của Trịnh Cần, để đánh vào được bản thi đấu danh hiệu chiến vẫn còn một khoảng cách nhất định.
Bởi vậy, cách đây không lâu Trịnh Cần đã phải đón nhận hai trận thua liên tiếp trong giải đấu tuyển thủ quốc gia, thêm vào cục diện thất thế trước đó trong giải đấu, điểm tích lũy đã không đủ để giúp hắn tiếp tục tiến bước trong giải đấu.
Mặc dù Trịnh Cần bị đào thải, nhưng thành tích này đã rất kinh người, dù sao năm ngoái Trịnh Cần mới trở thành kỳ thủ chuyên nghiệp, có thể kiên trì lâu như vậy trong giải đấu tuyển thủ quốc gia, đã vượt ngoài dự đoán của rất nhiều người.
"Đúng vậy đó."
Ngô Chỉ Huyên rầu rĩ nói: "Ván cờ này ta chỉ có thể cố gắng ổn định chờ hắn vớt, nếu hắn không vớt, ta cảm thấy cơ hội có lẽ không lớn."
Hai người vừa trò chuyện, vừa đi về phía phòng thi đấu, rất nhanh hai người đã đi tới cửa phòng thi đấu tuyển thủ quốc gia chiến, Du Thiệu dừng bước chân, tạm biệt Ngô Chỉ Huyên: "Ta vào trước đây."
"Được."
Ngô Chỉ Huyên khẽ gật đầu, nắm chặt nắm tay nhỏ, cổ vũ cho Du Thiệu: "Cố lên!"
"Ngươi cũng vậy."
Du Thiệu nói xong liền quay người đi vào phòng thi đấu, hướng bàn số bảy nhìn lại, chỉ thấy ở một bên bàn số bảy, một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, thân hình có chút mập mạp đã ngồi xuống.
Du Thiệu nhanh chóng đi tới phía đối diện bàn số bảy, ngồi xuống trước mặt người đàn ông mập mạp.
Ở cửa phòng thi đấu, Ngô Chỉ Huyên vẫn chưa rời đi ngay, trông thấy Du Thiệu ngồi xuống bàn số bảy, lại nhìn sang người đàn ông đối diện Du Thiệu, rất nhanh liền nhận ra thân phận của người đàn ông.
"Đối thủ hôm nay của Du Thiệu là. . . Phan Hi bát đoạn."
Ngô Chỉ Huyên có chút kinh ngạc, nàng nhớ rõ Trịnh Cần đã từng nói trong tổng thể cuối cùng của giải đấu tuyển thủ quốc gia, đối thủ của hắn chính là Phan Hi bát đoạn, ván cờ đó nếu Trịnh Cần thắng, hắn sẽ có thể tiếp tục tiến bước trong giải đấu.
Đáng tiếc, ván cờ đó Trịnh Cần cuối cùng đã thua.
Đúng lúc này, thấy Du Thiệu và Phan Hi đều đã ngồi xuống, trong phòng thi đấu không ít người lập tức đi về phía bàn số bảy, rất nhanh liền bao vây xung quanh bàn số bảy.
"Du Thiệu thật lợi hại. . . . ."
Nhìn thấy cảnh này, Ngô Chỉ Huyên cuối cùng thu hồi ánh mắt, nắm chặt tay lại, giống như đã hạ quyết tâm, đi về phía phòng thi đấu Kỳ Thánh chiến.
"Tốt, vậy ta cũng phải cố gắng lên!"
. . .
Không lâu sau, hai trọng tài cuối cùng đã đến phòng thi đấu tuyển thủ quốc gia chiến, bọn hắn liếc qua bàn số bảy bị một đám kỳ thủ vây quanh, đã không còn cảm thấy kinh ngạc.
Thông thường mà nói, thi dự tuyển không có ai chú ý, đa số mọi người, bao gồm cả truyền thông, cũng chỉ chú ý đến bản thi đấu và trận chung kết, nhưng. . . Du Thiệu và Tô Dĩ Minh lại là hai ngoại lệ.
"Đã đến giờ thi đấu, mời các tuyển thủ vào vị trí."
Một trọng tài hắng giọng, sau đó tuyên bố quy tắc tranh tài: "Song phương có hai giờ, đọc giây một phút, quân đen chấp 7 mục rưỡi, bây giờ có thể bắt đầu đoán trước!"
Nghe trọng tài nói, Phan Hi nhanh chóng lấy một nắm quân trắng từ hộp cờ, nắm trong lòng bàn tay, Du Thiệu cũng lấy ra hai quân đen từ hộp cờ, đặt trên bàn cờ.
Phan Hi buông tay ra, sau khi đếm xong quân cờ, quân trắng tổng cộng là bảy quân, ý này là ván cờ này Phan Hi chấp đen, Du Thiệu chấp trắng.
"Ta chấp đen. . . . ."
Phan Hi vừa thu dọn quân cờ, vừa lặng lẽ suy nghĩ, rất nhanh liền cất kỹ quân trắng, đổi hộp cờ với Du Thiệu, sau đó cúi đầu hành lễ.
Thế cuộc, bắt đầu.
Phan Hi nhìn bàn cờ, biểu lộ có phần nặng nề.
"Ta mười chín tuổi trở thành kỳ thủ chuyên nghiệp, hiện tại ta đã bốn mươi tuổi, nhưng lại chưa từng đánh vào được bản thi đấu danh hiệu chiến, một lần cũng không có."
Một lát sau, Phan Hi cuối cùng đưa tay vào hộp cờ, lấy ra quân cờ, đi nước cờ đầu tiên.
Cộc!
16 ngang 4 dọc, Tinh!
Du Thiệu nhìn bàn cờ, rất nhanh cũng lấy quân cờ từ hộp cờ, nhanh chóng đặt xuống.
Cộc!
4 ngang 16 dọc, Tinh!
"Ta vốn cho rằng, ta đã không còn cơ hội đặt chân vào bản thi đấu danh hiệu chiến, nhưng năm nay rõ ràng ta đã bốn mươi tuổi, trạng thái lại tốt vượt ngoài tưởng tượng của ta."
Phan Hi hít sâu một hơi, lại lấy ra quân cờ, đặt trên bàn cờ.
Cộc!
16 ngang 17 dọc, Tiểu Mục!
Âm thanh đặt cờ thanh thúy này, hắn đã nghe hơn ba mươi năm, quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn, vì sự tiến bộ trong kỳ nghệ, không ngừng học đánh cờ, ngày đêm khổ luyện. . . . .
"Ta từ nhỏ đã mơ ước giành được danh hiệu, năm nay có lẽ là lần gần nhất với giấc mơ của ta trong đời, bất luận thế nào, ta đều muốn thắng tổng thể này."
Phan Hi nhìn bàn cờ, chăm chú nhìn tay phải của Du Thiệu kẹp lấy quân cờ, đặt lên bàn cờ, phát ra âm thanh của kim thạch va chạm.
Cộc!
4 ngang 4 dọc, Tinh!
"Ta quả thực không tính là thiên tài, mười chín tuổi mới định đoạn, đến bây giờ cũng mới bát đoạn, nhưng, ta thật sự đã dốc hết toàn lực."
Phan Hi lại lấy ra quân cờ, nhẹ nhàng đặt xuống.
"Đối với đứa trẻ này mà nói, cơ hội vẫn còn rất nhiều, nhưng đối với ta mà nói. . . Đây thậm chí có thể là cơ hội duy nhất cuối cùng trong đời!"
Cộc!
6 ngang 11 dọc, Tiểu Phi Quải!
Du Thiệu nhìn bàn cờ, suy tư một lát, mới lấy ra quân cờ, nhẹ nhàng đặt xuống.
3 ngang 14 dọc, Tiểu Phi!
"Tiểu Phi. . . . ."
Phan Hi nhìn xuống phía dưới bàn cờ, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm, đưa tay vào hộp cờ.
"Vưu Vũ Hào cửu đoạn thua, là bởi vì đi cờ quá chậm, chưa thể ý thức được huyền cơ trong nước cờ hở, nước cờ đó, ta đã trải qua một tuần lễ để phục bàn và phá giải, bây giờ cuối cùng đã hiểu rõ."
"Nếu hắn vẫn Nhất Gian Cao Quải sau đó, lựa chọn dựa vào biến hóa tam tam, ta lập tức tràn lên, dùng thế dày để thôn tính!"
"Một người bốn mươi tuổi, nói những điều này, dường như có chút buồn cười, nhưng, ta thật sự muốn. . . Tối thiểu, hãy để ta đánh vào được bản thi đấu danh hiệu chiến, cũng cho ta bước vào điện đường cờ vây đi!"
Cộp!
Nương theo âm thanh va chạm của quân cờ, Phan Hi lấy quân cờ, nhanh chóng đặt lên bàn cờ!
10 ngang 16 dọc, Cao Sách!
Bạn cần đăng nhập để bình luận