Ta Thật Không Có Nghĩ Hạ Cờ Vây A!
Chương 39: Từ Tử Câm bí mật
Chương 39: Bí mật của Từ Tử Câm
Du Thiệu liếc nhìn Trần lão sư, rồi khẽ gật đầu.
"Hiệu trưởng, vậy không có gì, tôi đi trước nhé?" Du Thiệu mở lời.
"Đi đi."
Hiệu trưởng vẫy tay, nói.
Rất nhanh, đám người Du Thiệu lần lượt quay người rời khỏi văn phòng, hiệu trưởng nhìn chăm chú người cuối cùng rời đi, cũng đóng kỹ cửa ban công, không kìm được đứng lên khỏi ghế.
Hắn cũng không còn che giấu vẻ hưng phấn và đắc ý trên mặt, hỏi Trần Gia Minh: "Trần lão sư, thật không ngờ, lớp mười tân sinh năm nay của chúng ta lại toàn là ngọa hổ tàng long!"
Hiệu trưởng rạng rỡ tiếp tục nói: "Trước đây thành tích thi đấu cờ vây vòng loại của trường ta đều rất tệ, lần trước thậm chí suýt chút nữa xếp hạng cuối, để cho mấy trường chuyên cấp 3 kia không ít trò cười."
"Nhưng bây giờ, có Du Thiệu và Từ Tử Câm hai đứa bé này, đợi đến vòng thi đấu cờ vây, nhất định sẽ khiến bọn họ phải giật mình! Xả được cơn giận này!"
"Ha ha ha ha, nghĩ đến đây thôi, ta đã không kìm được vui mừng!"
Khoảng thời gian này, việc khiến hắn phiền não nhất chính là sắp tới kỳ thi đấu cờ vây cấp ba, trước đây không phải hạng bét ở sân nhà đã đủ mất mặt rồi, nếu năm nay lại bét khi là chủ nhà thì thật sự là mất hết cả thể diện!
Nếu không phải như thế, hắn đã chẳng mời Ngô Thư Hành đến trường tổ chức buổi tọa đàm về cờ vây này.
Nhưng bây giờ tình thế đột ngột thay đổi, lớp mười xuất hiện hai tân sinh lợi hại ngoài dự kiến, một người ở lớp mười một tuy không thắng được trận đấu xe luân chiến, nhưng cũng không yếu, coi như là cá lọt lưới mà trước đây chưa phát hiện ra.
Bất quá, khi thấy biểu cảm của Trần Gia Minh lúc này, hiệu trưởng không khỏi có chút sững sờ.
Trên mặt Trần Gia Minh không có vẻ gì vui mừng, thậm chí, còn ẩn hiện một chút lo lắng.
"Trần lão sư, sao vậy?"
Hiệu trưởng có chút kỳ lạ hỏi: "Không phải thầy cũng rất muốn đạt được thành tích cao ở kỳ thi đấu cờ vây cấp ba sắp tới sao?"
Trần Gia Minh cười lắc đầu, nói: "Đúng là như vậy, nhưng Vương Duệ ba người bọn họ cũng đã chuẩn bị rất nhiều, cố gắng rất nhiều để ứng phó kỳ thi đấu lần này."
"Bây giờ đột nhiên bị người khác thay thế, bọn họ hẳn sẽ rất khó chịu."
Nụ cười trên mặt hiệu trưởng dần biến mất, hắn kỳ thật cũng biết rõ điều này.
Im lặng một hồi, hiệu trưởng cuối cùng thở dài một hơi, nói: "Trần lão sư, ta biết thầy dẫn dắt bọn họ đã hai năm."
"Nhưng mà, rất nhiều chuyện đều như vậy, kẻ yếu thịt mạnh, kẻ thích nghi mới có thể tồn tại, không có bất cứ thứ gì gọi là thể diện."
...
Du Thiệu ba người vừa ra khỏi văn phòng hiệu trưởng, chuẩn bị về lớp, thì bị ba người bị thay thế bất ngờ xuất hiện, chặn đường ba người lại.
Chung Vũ Phi cảm thấy người đến không có ý tốt, nghi ngờ bọn họ vì bị thay thế nên mang hận trong lòng, muốn tìm ba người gây chuyện, cảnh giác hỏi: "Các cậu muốn làm gì?"
Từ Tử Câm không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn Vương Duệ ba người.
"Tớ là Vương Duệ."
Trong đó, nam sinh cao nhất, ánh mắt phức tạp nhìn Du Thiệu ba người một chút, lên tiếng.
"Rồi sao?"
Chung Vũ Phi nhíu mày hỏi.
Vương Duệ trầm mặc một lát, sau đó mới tiếp tục nói: "Năm ngoái, chính ba bọn tớ, đại diện cho trường đi thi đấu cờ vây."
"Trận đấu đó, bọn tớ... Thua thảm."
"Lúc ấy, bọn tớ đã quyết tâm phải rửa nhục trong kỳ thi đấu năm sau, vì vậy, bọn tớ chỉ cần có thời gian rảnh đều sẽ luyện cờ, học đánh cờ, không ngừng đối kháng, muốn nâng cao kỳ nghệ."
"Xem trận xa luân chiến trước đó, các cậu thật sự mạnh hơn bọn tớ, thậm chí... mạnh hơn rất nhiều."
Trên mặt Vương Duệ nở một nụ cười tự giễu.
"Nhưng mà..."
"Tớ không cam tâm."
"Dù biết rõ các cậu có thể mạnh hơn bọn tớ, bọn tớ vẫn không cam tâm."
Vương Duệ hít sâu một hơi, ánh mắt rực lửa nhìn Du Thiệu ba người, nói: "Sau khi tan học, tại phòng hoạt động, cùng bọn tớ chơi tiếp một ván đi."
Nghe vậy, Du Thiệu ba người lập tức đều có chút bất ngờ.
Từ Tử Câm nhìn Vương Duệ, ánh mắt như nhìn thấu lòng người.
Một lát sau, nàng gật đầu nhẹ, giọng trong trẻo: "Được."
Du Thiệu nhìn ánh mắt nóng rực của Vương Duệ, có chút trầm ngâm, nghĩ một lát, cuối cùng cũng khẽ gật đầu.
Còn Chung Vũ Phi, thấy hai người kia đã đồng ý, cũng đồng ý luôn.
"Tốt, vậy quyết định như thế, sau khi tan học, gặp nhau ở phòng hoạt động."
Nói xong, Vương Duệ nhìn Du Thiệu ba người một chút, rồi dẫn hai người kia vội vã quay người rời đi.
Sau khi ba người Vương Duệ đi, Chung Vũ Phi cũng nhanh chóng tách ra khỏi Du Thiệu và Từ Tử Câm, một mình đi về phía khu nhà học lớp mười một.
Du Thiệu và Từ Tử Câm đều học lớp mười, lại cùng tầng, nên cùng nhau lên lầu, chuẩn bị về lớp.
Lúc này đã là giờ nghỉ trưa, nên trong cầu thang chỉ có Du Thiệu và Từ Tử Câm.
Khoảng cách giữa hai người không xa, Du Thiệu không hiểu sao lại đột nhiên nhớ tới mấy lời bạo luận mà Chu Đức truyền bá trước đây —— Từ Tử Câm xinh đẹp, nên nhất định là có hương thơm cơ thể.
Không ngờ cái lý luận vớ vẩn này vẫn hay, nghĩ đến đây, Du Thiệu thật sự có cảm giác dường như ngửi thấy một mùi thơm nhè nhẹ từ phía Từ Tử Câm bay tới.
Hơi giống mùi dầu gội đầu, nhưng không hoàn toàn, giống như mùi dầu gội đầu pha lẫn với một loại hương vị nào đó, rất nhạt rất nhạt, nhưng lại rất dễ chịu, khiến người ta cảm thấy rất sạch sẽ tươi mát.
Ngọa Tào?
Du Thiệu có chút kinh ngạc, hóa ra tên nhóc Chu Đức kia nói thật sao? Mỹ nữ là phải tự mang theo hương thơm cơ thể sao?
"Ngươi hình như không phải rất muốn đánh cờ?"
Đúng lúc này, Từ Tử Câm đột nhiên lên tiếng.
Du Thiệu run lên một cái, hơi nghi hoặc nhìn về phía Từ Tử Câm.
"Ta nhận ra."
Từ Tử Câm nhìn Du Thiệu, đôi mắt trong xanh sáng tỏ, hỏi: "Vì sao?"
"Ờm..."
Câu hỏi này lập tức làm khó Du Thiệu.
Hắn đơn thuần chỉ là kiếp trước đã đánh cờ cả một đời, bởi vậy kiếp này, muốn hưởng thụ những tháng ngày tươi đẹp này, nhưng lời này đương nhiên không thể nói ra.
Lúc đầu, hắn có thể tùy tiện bịa ra một lý do, nhưng khi bị Từ Tử Câm nhìn như thế, Du Thiệu lại cảm giác nếu mình nói dối, lập tức sẽ bị cảm giác áy náy lớn bao trùm.
Từ Tử Câm thế mà còn tự mang thuộc tính thuốc nói thật sao?
Du Thiệu nghĩ một lúc, cuối cùng nói: "Bí mật."
Sắc mặt Từ Tử Câm ngẩn ra một thoáng, dường như không ngờ Du Thiệu lại đưa ra câu trả lời này.
Thông thường, chỉ cần nàng hỏi ai đó một vấn đề, gần như chắc chắn sẽ có được câu trả lời, chuyện này bản thân nàng đã sớm thành thói quen.
Đây là lần đầu tiên, nàng chủ động hỏi một câu hỏi với một nam sinh, mà câu trả lời mà nam sinh kia đưa ra là bí mật.
"Một bí mật cần phải dùng một bí mật khác để trao đổi."
Du Thiệu cười nói: "Vậy nên, trừ khi ngươi nói cho ta biết một bí mật của ngươi, nếu không ta sẽ không nói bí mật của ta cho ngươi biết."
Theo như hắn biết về tính cách của Từ Tử Câm, chuyện này coi như không còn gì để nói, Từ Tử Câm tuyệt đối sẽ không bao giờ nói với một nam sinh bất kỳ chuyện gì liên quan tới mình, huống chi lại là bí mật?
Nhưng, điều vượt quá dự kiến của Du Thiệu chính là, nghe Du Thiệu nói xong, trên mặt Từ Tử Câm thế mà lại hiện lên vẻ do dự!
Du Thiệu cả người đều kinh ngạc!
Không phải chứ, đại ca?
Chơi lớn như vậy sao?
Chuyện này không đúng với thiết lập nhân vật của ngươi a?
Nhìn vẻ mặt do dự của Từ Tử Câm lúc này, Du Thiệu có chút choáng váng.
Nhưng may mắn, Từ Tử Câm cuối cùng vẫn duy trì được hình tượng của mình.
Nàng không nói một lời, càng không nói ra bí mật của mình, xoay đầu tiếp tục đi lên phía trước, dường như tất cả cuộc trò chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.
...
PS: Độc giả lão gia nào thấy quyển sách này viết ổn, thì xin hãy bỏ chút thời gian theo dõi truyện, có thể ném thêm chút đề cử thì càng tốt hơn, tại hạ vô cùng cảm kích!
Du Thiệu liếc nhìn Trần lão sư, rồi khẽ gật đầu.
"Hiệu trưởng, vậy không có gì, tôi đi trước nhé?" Du Thiệu mở lời.
"Đi đi."
Hiệu trưởng vẫy tay, nói.
Rất nhanh, đám người Du Thiệu lần lượt quay người rời khỏi văn phòng, hiệu trưởng nhìn chăm chú người cuối cùng rời đi, cũng đóng kỹ cửa ban công, không kìm được đứng lên khỏi ghế.
Hắn cũng không còn che giấu vẻ hưng phấn và đắc ý trên mặt, hỏi Trần Gia Minh: "Trần lão sư, thật không ngờ, lớp mười tân sinh năm nay của chúng ta lại toàn là ngọa hổ tàng long!"
Hiệu trưởng rạng rỡ tiếp tục nói: "Trước đây thành tích thi đấu cờ vây vòng loại của trường ta đều rất tệ, lần trước thậm chí suýt chút nữa xếp hạng cuối, để cho mấy trường chuyên cấp 3 kia không ít trò cười."
"Nhưng bây giờ, có Du Thiệu và Từ Tử Câm hai đứa bé này, đợi đến vòng thi đấu cờ vây, nhất định sẽ khiến bọn họ phải giật mình! Xả được cơn giận này!"
"Ha ha ha ha, nghĩ đến đây thôi, ta đã không kìm được vui mừng!"
Khoảng thời gian này, việc khiến hắn phiền não nhất chính là sắp tới kỳ thi đấu cờ vây cấp ba, trước đây không phải hạng bét ở sân nhà đã đủ mất mặt rồi, nếu năm nay lại bét khi là chủ nhà thì thật sự là mất hết cả thể diện!
Nếu không phải như thế, hắn đã chẳng mời Ngô Thư Hành đến trường tổ chức buổi tọa đàm về cờ vây này.
Nhưng bây giờ tình thế đột ngột thay đổi, lớp mười xuất hiện hai tân sinh lợi hại ngoài dự kiến, một người ở lớp mười một tuy không thắng được trận đấu xe luân chiến, nhưng cũng không yếu, coi như là cá lọt lưới mà trước đây chưa phát hiện ra.
Bất quá, khi thấy biểu cảm của Trần Gia Minh lúc này, hiệu trưởng không khỏi có chút sững sờ.
Trên mặt Trần Gia Minh không có vẻ gì vui mừng, thậm chí, còn ẩn hiện một chút lo lắng.
"Trần lão sư, sao vậy?"
Hiệu trưởng có chút kỳ lạ hỏi: "Không phải thầy cũng rất muốn đạt được thành tích cao ở kỳ thi đấu cờ vây cấp ba sắp tới sao?"
Trần Gia Minh cười lắc đầu, nói: "Đúng là như vậy, nhưng Vương Duệ ba người bọn họ cũng đã chuẩn bị rất nhiều, cố gắng rất nhiều để ứng phó kỳ thi đấu lần này."
"Bây giờ đột nhiên bị người khác thay thế, bọn họ hẳn sẽ rất khó chịu."
Nụ cười trên mặt hiệu trưởng dần biến mất, hắn kỳ thật cũng biết rõ điều này.
Im lặng một hồi, hiệu trưởng cuối cùng thở dài một hơi, nói: "Trần lão sư, ta biết thầy dẫn dắt bọn họ đã hai năm."
"Nhưng mà, rất nhiều chuyện đều như vậy, kẻ yếu thịt mạnh, kẻ thích nghi mới có thể tồn tại, không có bất cứ thứ gì gọi là thể diện."
...
Du Thiệu ba người vừa ra khỏi văn phòng hiệu trưởng, chuẩn bị về lớp, thì bị ba người bị thay thế bất ngờ xuất hiện, chặn đường ba người lại.
Chung Vũ Phi cảm thấy người đến không có ý tốt, nghi ngờ bọn họ vì bị thay thế nên mang hận trong lòng, muốn tìm ba người gây chuyện, cảnh giác hỏi: "Các cậu muốn làm gì?"
Từ Tử Câm không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn Vương Duệ ba người.
"Tớ là Vương Duệ."
Trong đó, nam sinh cao nhất, ánh mắt phức tạp nhìn Du Thiệu ba người một chút, lên tiếng.
"Rồi sao?"
Chung Vũ Phi nhíu mày hỏi.
Vương Duệ trầm mặc một lát, sau đó mới tiếp tục nói: "Năm ngoái, chính ba bọn tớ, đại diện cho trường đi thi đấu cờ vây."
"Trận đấu đó, bọn tớ... Thua thảm."
"Lúc ấy, bọn tớ đã quyết tâm phải rửa nhục trong kỳ thi đấu năm sau, vì vậy, bọn tớ chỉ cần có thời gian rảnh đều sẽ luyện cờ, học đánh cờ, không ngừng đối kháng, muốn nâng cao kỳ nghệ."
"Xem trận xa luân chiến trước đó, các cậu thật sự mạnh hơn bọn tớ, thậm chí... mạnh hơn rất nhiều."
Trên mặt Vương Duệ nở một nụ cười tự giễu.
"Nhưng mà..."
"Tớ không cam tâm."
"Dù biết rõ các cậu có thể mạnh hơn bọn tớ, bọn tớ vẫn không cam tâm."
Vương Duệ hít sâu một hơi, ánh mắt rực lửa nhìn Du Thiệu ba người, nói: "Sau khi tan học, tại phòng hoạt động, cùng bọn tớ chơi tiếp một ván đi."
Nghe vậy, Du Thiệu ba người lập tức đều có chút bất ngờ.
Từ Tử Câm nhìn Vương Duệ, ánh mắt như nhìn thấu lòng người.
Một lát sau, nàng gật đầu nhẹ, giọng trong trẻo: "Được."
Du Thiệu nhìn ánh mắt nóng rực của Vương Duệ, có chút trầm ngâm, nghĩ một lát, cuối cùng cũng khẽ gật đầu.
Còn Chung Vũ Phi, thấy hai người kia đã đồng ý, cũng đồng ý luôn.
"Tốt, vậy quyết định như thế, sau khi tan học, gặp nhau ở phòng hoạt động."
Nói xong, Vương Duệ nhìn Du Thiệu ba người một chút, rồi dẫn hai người kia vội vã quay người rời đi.
Sau khi ba người Vương Duệ đi, Chung Vũ Phi cũng nhanh chóng tách ra khỏi Du Thiệu và Từ Tử Câm, một mình đi về phía khu nhà học lớp mười một.
Du Thiệu và Từ Tử Câm đều học lớp mười, lại cùng tầng, nên cùng nhau lên lầu, chuẩn bị về lớp.
Lúc này đã là giờ nghỉ trưa, nên trong cầu thang chỉ có Du Thiệu và Từ Tử Câm.
Khoảng cách giữa hai người không xa, Du Thiệu không hiểu sao lại đột nhiên nhớ tới mấy lời bạo luận mà Chu Đức truyền bá trước đây —— Từ Tử Câm xinh đẹp, nên nhất định là có hương thơm cơ thể.
Không ngờ cái lý luận vớ vẩn này vẫn hay, nghĩ đến đây, Du Thiệu thật sự có cảm giác dường như ngửi thấy một mùi thơm nhè nhẹ từ phía Từ Tử Câm bay tới.
Hơi giống mùi dầu gội đầu, nhưng không hoàn toàn, giống như mùi dầu gội đầu pha lẫn với một loại hương vị nào đó, rất nhạt rất nhạt, nhưng lại rất dễ chịu, khiến người ta cảm thấy rất sạch sẽ tươi mát.
Ngọa Tào?
Du Thiệu có chút kinh ngạc, hóa ra tên nhóc Chu Đức kia nói thật sao? Mỹ nữ là phải tự mang theo hương thơm cơ thể sao?
"Ngươi hình như không phải rất muốn đánh cờ?"
Đúng lúc này, Từ Tử Câm đột nhiên lên tiếng.
Du Thiệu run lên một cái, hơi nghi hoặc nhìn về phía Từ Tử Câm.
"Ta nhận ra."
Từ Tử Câm nhìn Du Thiệu, đôi mắt trong xanh sáng tỏ, hỏi: "Vì sao?"
"Ờm..."
Câu hỏi này lập tức làm khó Du Thiệu.
Hắn đơn thuần chỉ là kiếp trước đã đánh cờ cả một đời, bởi vậy kiếp này, muốn hưởng thụ những tháng ngày tươi đẹp này, nhưng lời này đương nhiên không thể nói ra.
Lúc đầu, hắn có thể tùy tiện bịa ra một lý do, nhưng khi bị Từ Tử Câm nhìn như thế, Du Thiệu lại cảm giác nếu mình nói dối, lập tức sẽ bị cảm giác áy náy lớn bao trùm.
Từ Tử Câm thế mà còn tự mang thuộc tính thuốc nói thật sao?
Du Thiệu nghĩ một lúc, cuối cùng nói: "Bí mật."
Sắc mặt Từ Tử Câm ngẩn ra một thoáng, dường như không ngờ Du Thiệu lại đưa ra câu trả lời này.
Thông thường, chỉ cần nàng hỏi ai đó một vấn đề, gần như chắc chắn sẽ có được câu trả lời, chuyện này bản thân nàng đã sớm thành thói quen.
Đây là lần đầu tiên, nàng chủ động hỏi một câu hỏi với một nam sinh, mà câu trả lời mà nam sinh kia đưa ra là bí mật.
"Một bí mật cần phải dùng một bí mật khác để trao đổi."
Du Thiệu cười nói: "Vậy nên, trừ khi ngươi nói cho ta biết một bí mật của ngươi, nếu không ta sẽ không nói bí mật của ta cho ngươi biết."
Theo như hắn biết về tính cách của Từ Tử Câm, chuyện này coi như không còn gì để nói, Từ Tử Câm tuyệt đối sẽ không bao giờ nói với một nam sinh bất kỳ chuyện gì liên quan tới mình, huống chi lại là bí mật?
Nhưng, điều vượt quá dự kiến của Du Thiệu chính là, nghe Du Thiệu nói xong, trên mặt Từ Tử Câm thế mà lại hiện lên vẻ do dự!
Du Thiệu cả người đều kinh ngạc!
Không phải chứ, đại ca?
Chơi lớn như vậy sao?
Chuyện này không đúng với thiết lập nhân vật của ngươi a?
Nhìn vẻ mặt do dự của Từ Tử Câm lúc này, Du Thiệu có chút choáng váng.
Nhưng may mắn, Từ Tử Câm cuối cùng vẫn duy trì được hình tượng của mình.
Nàng không nói một lời, càng không nói ra bí mật của mình, xoay đầu tiếp tục đi lên phía trước, dường như tất cả cuộc trò chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.
...
PS: Độc giả lão gia nào thấy quyển sách này viết ổn, thì xin hãy bỏ chút thời gian theo dõi truyện, có thể ném thêm chút đề cử thì càng tốt hơn, tại hạ vô cùng cảm kích!
Bạn cần đăng nhập để bình luận