Ta Thật Không Có Nghĩ Hạ Cờ Vây A!

Chương 63: Tài đánh cờ chênh lệch san bằng bố cục chênh lệch?

Chương 63: Tài đánh cờ chênh lệch san bằng bố cục chênh lệch? Trịnh Cần trong khoảng thời gian này, thường xuyên lặp đi lặp lại phân tích hai ván cờ mà ban đầu hắn đã chơi ở Sơn Hải kỳ quán. Dù đã lặp đi lặp lại phân tích hai ván cờ đó vô số lần, Trịnh Cần vẫn không tài nào hiểu được, thậm chí cảm thấy vô cùng hoang mang. Bởi vì dù hắn xem thế nào, vẫn cảm thấy Điểm Tam Tam là một bước cờ hoàn toàn sai. Nhưng sự thật lại là, dù hắn không hiểu, thì hắn và Du Thiệu vẫn thua cả hai ván cờ. Vì thế hắn chỉ có thể giải thích rằng do tài đánh cờ hai bên có khoảng cách, và từ diễn biến tiếp theo của ván cờ cho thấy, dường như cũng đúng là như vậy. "Nhưng mà..." Trịnh Cần chăm chú nhìn vào bàn cờ, quân trắng 17 ngang 11 dọc. "Hai ván thua đó, thật chỉ đơn thuần là do tài đánh cờ chênh lệch sao?" Thấy bước Điểm Tam Tam này, nam sinh ngồi đối diện Du Thiệu cũng lập tức ngây người, một lúc lâu sau mới hoàn hồn. Ánh mắt hắn hơi sáng lên, lập tức gắp quân cờ, nhanh chóng đặt xuống! 17 ngang 16 dọc, chặn! Du Thiệu cũng ngay lập tức xuống cờ. 16 ngang 17 dọc, kéo dài! Rất nhanh, hai bên lại liên tiếp xuống thêm bốn năm nước cờ. Ở một bên quan chiến, Hà Vũ càng xem càng nhíu mày, có chút không xem nổi nữa. Hắn thấy, quân trắng Điểm Tam Tam đã là một nước đi rất tệ, mà các nước đi sau của quân trắng, càng khó chấp nhận, như thể không hiểu gì về cờ vây vậy. "Vẫn giống như trước đây, khi quân đen đối diện với Điểm Tam Tam của quân trắng, cách ứng phó đơn giản và hiệu quả nhất là chặn phía dưới, sau đó quân trắng bò hai lần ở hai đường, đây đều là cách đi rất hợp lý." Bên cạnh Hà Vũ, Trịnh Cần nhìn thế cờ, suy tư nói. "Nhưng mà..." "Giống như trước đây, khi quân đen tiếp tục kéo dài thì quân trắng lại biến chiêu!" "Quân trắng không chọn cách dính vào trao đổi quân với quân đen mà ngược lại đi ngược lý thường tiếp tục bò, sau đó lại rời khỏi điểm đã thả cờ!" "Vì sao?" "Bò hai đường chung quy không tốt, huống hồ, dính vào có thể tạo thành vây lớn hơn, mà số mắt ở giữa cũng có khoảng cách, nhìn thế nào thì dính vào cũng có vẻ tốt hơn!" Đây cũng là lý do vì sao đến giờ Trịnh Cần vẫn hoàn toàn không hiểu được Điểm Tam Tam của Du Thiệu. Vì sau Điểm Tam Tam, quân trắng không có bất kỳ diệu thủ nào, mà ngược lại đánh những nước đi trái lý, càng đi càng thiệt. Bởi vì bất kỳ ai nhìn vào cục diện trước mắt, đều có thể kết luận rằng quân trắng bị tổn thất nặng nề, quân đen đã có ưu thế cực lớn ở giai đoạn bố cục! Bao gồm cả nam sinh đang ngồi đối diện Du Thiệu lúc này, trong lòng cũng nghĩ như vậy. "Bắt đầu có ưu thế lớn!" Hắn gắp quân cờ, nhanh chóng đặt xuống, trong lòng có chút không kìm nén được sự hưng phấn. "Nghe nói thực lực của Nhất Trung Giang Lăng không mạnh, quả nhiên đúng vậy, việc lão sư để thua vì Nhất Trung Giang Lăng ba ván toàn thắng, còn đặc biệt thay ta vào vị trí chủ tướng là hoàn toàn không cần thiết!" "Dù không biết vòng đầu bọn họ đã lên hạng kiểu gì, nhưng về tổng thể — ta thắng chắc!" "Nếu để ta giành chiến thắng một ván, thì hai ván còn lại, chỉ cần thắng một ván nữa là được, lực đánh cờ của bọn họ đều cao hơn ta, trường của ta rất có hi vọng vào tứ cường!" Du Thiệu vẻ mặt bình tĩnh, cũng gắp quân cờ, đặt xuống bàn cờ. Hai bên lập tức bắt đầu đánh cờ như bay. Càng nhìn, vẻ mặt của những người xung quanh càng thay đổi dần. Hà Vũ nhìn diễn biến của thế cờ, vẻ mặt cũng có chút khó tin. "Hắn đánh... thế mà không tệ!" "Không..." "Không chỉ là không tệ thôi đâu!" Hà Vũ chăm chú nhìn vào bàn cờ, vẻ mặt ngưng trọng. "Khả năng quan sát rất nhạy bén, phản ứng cũng rất nhanh, độ tính toán sâu sắc, mỗi khi quân đen có chút chậm trễ, đều bị hắn nắm bắt, đồng thời tăng cường lợi dụng." "Mặc dù có vài nước cờ không quá hợp lý, nhưng sau một khoảng thời gian xem lại thì những nước cờ đó dường như lại rất có ý tứ, ngoài bước Điểm Tam Tam và vài nước cờ sau đó ra thì gần như không thể chê trách được!" "Quân đen đi bước nhảy trước đó không dễ phát hiện sơ hở, nhưng quân trắng đã phát hiện và lập tức nhỏ nhọn, tạo ra một thế công mạnh mẽ, không gì có thể cản, đánh thẳng vào phía trên, trung ương cũng sắp hình thành thế tấn công liên hoàn!" "Thế công này, đơn giản là nước chảy mây trôi, vừa nhanh vừa mạnh!" Nhìn vào bàn cờ này, Hà Vũ lặng lẽ đưa ra phán đoán. "Ván cờ này, tuy ban đầu thế yếu rất lớn, nhưng tài đánh cờ của hai người chênh lệch quá nhiều, nên dù ban đầu có thế yếu thì cũng rất nhanh chóng san bằng tỷ số, khiến cho thế yếu trở nên vô nghĩa!" "Răng nanh của quân trắng đã cắn thủng động mạch chủ của quân đen, việc tiếp theo phải làm là đợi cho quân đen hết khí rồi từng chút một nuốt chửng nó." Nghĩ đến đây, Hà Vũ không kìm được mà nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn về hướng phụ trung Quảng Nam. "Hai học sinh cấp ba này..." Hà Vũ thật sự cảm thấy có chút không thể tưởng tượng: "Thật hay giả vậy?" Ban đầu hắn chỉ vì xem cuốn phổ cờ mà thầy Kim đưa, cảm thấy Tô Dĩ Minh có chút thú vị, mà dạo gần đây không có giải nào, nên mới đến xem thử. Nếu không phải thế thì mấy giải nghiệp dư này thậm chí còn không tính là giải đấu cờ vây trung học phổ thông cấp thành phố, hắn thật sự không hề có hứng thú. Phải biết rằng ngay cả mấy giải nghiệp dư đỉnh cao quốc tế, hắn còn chẳng mấy khi để ý, huống chi là mấy giải đấu cờ vây trung học phổ thông cấp thành phố này. Kỳ thủ chuyên nghiệp và kỳ thủ nghiệp dư, hoàn toàn là hai thế giới khác nhau. Cho nên, ban đầu hắn kỳ thật không đặt quá nhiều kỳ vọng, kết quả ván cờ của Tô Dĩ Minh đã làm hắn rung động không ít. Nhưng càng không ngờ rằng, bên phía Nhất Trung Giang Lăng này lại có một bất ngờ khác. Không, hoặc là nói...kinh hãi? Vì đối thủ quá yếu nên hắn không thể phán đoán chính xác trình độ đánh cờ của hai người Tô và Du, nhưng ít nhiều gì cũng nhìn ra được một vài điều. Lúc đầu hắn không hứng thú với giải đấu cờ vây cấp trung học phổ thông này, nhưng giờ phút này, hắn lại cảm thấy giải đấu này không hiểu sao trở nên có ý nghĩa. Đúng lúc này, Hà Vũ hơi sững sờ. Cách đó không xa, Tô Dĩ Minh đã đứng lên, có vẻ như đang chuẩn bị đi báo cáo thành tích với trọng tài. "Bên kia đã xong rồi sao?" Hà Vũ cũng không ngạc nhiên lắm, thời gian kết thúc ván cờ không hoàn toàn giống như thực lực, hắn thấy cả Tô và Du đều có khả năng nhanh chóng giải quyết đối thủ. Hà Vũ quay đầu, tiếp tục theo dõi ván cờ của Du Thiệu. Lại qua mười mấy nước cờ nữa. Nam sinh ngồi đối diện Du Thiệu đã tái mặt, cơ thể khẽ run. Hắn muốn gắp quân cờ xuống, nhưng lại cảm giác cho dù hắn đi thế nào cũng đều đã hết cơ hội. "Không... Làm sao có thể?" "Ta bắt đầu có ưu thế lớn như vậy, sao lại thành thế này..." "Nhất định còn cơ hội, ta vẫn có thể thắng!" Hắn nghiến răng, chăm chú nhìn bàn cờ, cố hết sức để tìm ra con đường sống cho quân đen. Thời gian cứ tích tắc trôi qua. Du Thiệu lẳng lặng chờ đợi đối phương xuống cờ, dù đã biết rõ quân đen không còn một chút cơ hội lật ngược thế cờ nào. Nhưng chỉ cần thời gian chưa hết, đối diện còn phải tiếp tục đi cờ, Du Thiệu không thể nào can thiệp, có điều phần lớn kỳ thủ sẽ không làm như vậy, mà sẽ chọn nhận thua một cách thể diện. Một hồi lâu sau. Nam sinh ngồi đối diện Du Thiệu cuối cùng vẫn không tiếp tục đi cờ nữa, mà là cúi thấp đầu, yếu ớt nói: "Tôi... Tôi xin thua."
Bạn cần đăng nhập để bình luận