Ta Thật Không Có Nghĩ Hạ Cờ Vây A!

Chương 24: Lưu luyến Từ Tử Câm, thế nào đúng không?

Chương 24: Lưu luyến Từ Tử Câm, thế nào đúng không?
Du Thiệu lập tức rơi vào trầm mặc. Hắn... đại khái có thể đoán được.
"Vừa rồi hắn nói, sở dĩ hắn ném quân nhận thua, là vì đó không phải một ván cờ công bằng. Nếu chấp mười mắt rưỡi thì quân trắng chiếm ưu, cho nên, khi ván cờ sắp kết thúc, hắn đã chọn ném quân nhận thua."
Chu Đức vẻ mặt đầy thổn thức: "Cơ hội nổi danh thiên hạ ấy vậy mà bị Phương Mới từ bỏ, dù ta không hiểu lắm nhưng thật sự rất rung động."
"Tóm lại, từ sau trận đấu giữa Thẩm Dịch và Phương Mới đó, cờ vây bắt đầu có quy tắc chấp bảy mắt rưỡi, và quy tắc đó được dùng cho đến nay."
"Sau ván cờ đó, Thẩm Dịch không còn gặp kỳ ngộ với ván chấp mười mắt rưỡi, mà chỉ luôn chờ đợi đối thủ có thể thắng được mình khi chấp bảy mắt rưỡi."
"Nhưng mà, cả đời ông ấy không chờ được ai."
"Cả đời cầu bại không được, cuối cùng đến năm ba mươi ba tuổi thì sinh bệnh, mất sớm."
Đến đây, Chu Đức nhìn Du Thiệu, nói: "Lão Du, ngươi có biết điều đáng kinh ngạc nhất là gì không?"
"Cái gì?"
Du Thiệu thật sự có chút hiếu kỳ, để Chu Đức được thể hiện, thỏa mãn chút lòng hư vinh của hắn.
"Điều kinh ngạc nhất là, trước khi mất, Thẩm Dịch nói rằng điều hối tiếc lớn nhất đời ông, là do kỳ nghệ tiến bộ quá nhanh, đến giờ thậm chí không có đối thủ!"
Chu Đức đập mạnh một cái vào bàn: "Ngọa Tào, đúng là trùm khoe khoang, ta nghe mà hết cả hồn! Đây có phải lời người nói không? Quá biết cách trang!"
"Chu Đức!" Lúc này, ủy viên học tập hàng trên cùng cuối cùng không nhịn được, hô: "Cậu có thể nói nhỏ chút không? Dù cậu không học, các bạn khác vẫn muốn học. Cậu ồn ào quá, tôi sẽ mách thầy chủ nhiệm đó!"
Chu Đức ngượng ngùng cười cười, giơ hai tay lên, làm động tác chào của quân Pháp.
"Tóm lại, ngươi biết Thẩm Dịch mạnh cỡ nào chưa?"
Chu Đức hạ thấp giọng, nói: "Mà ta, sẽ là Thẩm Dịch tiếp theo."
Du Thiệu lập tức cảm thấy có chút khó xử.
Thật đáng thương cho Chu Đức, tuổi còn trẻ đã mắc bệnh hoang tưởng.
Du Thiệu nghĩ ngợi một chút, nói: "Thứ nhất, ngươi không thể nào là Thẩm Dịch tiếp theo, thứ hai, dù có là Thẩm Dịch thật, đến hiện tại cũng chưa chắc mạnh hơn ai."
"Ngươi đánh rắm!"
Nghe thấy thế, Chu Đức lập tức nổi cáu, không phản bác câu đầu mà trực tiếp phản bác câu thứ hai: "Đó là Kỳ Thánh đó, kỳ nghệ đại thành không ai thắng được, ngươi dám nói ông ấy không mạnh sao?"
"Có lẽ vào thời của ông ấy, ông ấy đúng là vô đối, nhưng bây giờ đâu còn là thời của ông ấy nữa."
Du Thiệu lắc đầu, mở miệng nói: "Cờ vây cũng giống như mọi thứ, đều tiến bộ theo thời gian, hiện thực chứ có phải truyện huyền huyễn đâu mà càng già càng giỏi?"
"Vậy nếu như Thẩm Dịch là người hiện đại thì sao?" Chu Đức không chịu thua, tiếp tục hỏi.
Du Thiệu nghĩ ngợi, nói: "Vậy thì ta không biết, nhưng nếu ông ấy đúng như lời ngươi nói, ta chỉ có thể nói, nếu ông ấy sinh ra ở hiện đại, vậy ông ấy cũng phải là một kỳ thủ xuất chúng."
Nghe được đáp án này, Chu Đức hài lòng tiếp tục đọc "Cờ vây nhập môn ba mươi tám bài giảng" của hắn.
Thấy cảnh này, Du Thiệu không khỏi lắc đầu cười.
Theo sự hiểu biết của hắn về Chu Đức, đừng nhìn vừa nãy Chu Đức mạnh miệng như vậy, nhưng cùng lắm Chu Đức sẽ kiên trì đến hết tuần này, sau đó hắn sẽ lấy đủ loại lý do để từ bỏ.
Về việc Chu Đức thực sự học chơi cờ vây... tuyệt đối không có khả năng.
Xác suất Chu Đức trúng xổ số còn cao hơn xác suất Chu Đức học được chơi cờ vây.
...
Sau buổi tự học buổi sáng, Du Thiệu định đi vệ sinh, dù thật ra hắn không cần thiết phải đi.
Du Thiệu phát hiện mình ngày càng quen với thân phận học sinh cấp ba, tan học bất kể muốn hay không cũng thích chạy vào nhà vệ sinh.
Rồi đến nhà vệ sinh thì bất kể muốn đi hay không cũng sẽ vào bồn cầu, dù sao bầu không khí cũng đã như vậy, đúng là câu chuyện cũ – đến thì phải đến.
"Lão Chu, đi nhà vệ sinh không?"
Du Thiệu gọi Chu Đức.
"Đi!"
Vốn đã quen làm "bảo hộ" nhà vệ sinh, Chu Đức liền đáp lời ngay.
Hai người bắt đầu cùng nhau đi về hướng nhà vệ sinh, trên đường đi ngang qua chỗ Trình Mộng Khiết, Du Thiệu nhạy cảm phát hiện Trình Mộng Khiết vậy mà lờ hắn đi!
Thật đáng mừng, cố gắng lên!
Đang lúc Du Thiệu định đi tiếp thì đột nhiên phát hiện Chu Đức vậy mà dừng lại.
Du Thiệu quay đầu lại, thấy Chu Đức đang đứng cạnh Trình Mộng Khiết, sau đó còn nháy mắt với mình.
Thấy cảnh này, Du Thiệu lập tức có chút đau đầu, không thèm để ý đến Chu Đức, cũng không quay đầu lại mà đi ra khỏi phòng học.
Chu Đức lập tức ngơ ngác, đợi đến khi Du Thiệu ra khỏi lớp rồi mới hoàn hồn, vội vã đuổi theo.
"Lão Du, ý ngươi là sao? Huynh đệ cho ngươi làm quân yểm trợ, tạo cơ hội cho ngươi, vậy mà ngươi không biết nắm lấy?"
Sau khi đuổi kịp Du Thiệu ở hành lang, Chu Đức vẻ mặt không hiểu, hỏi: "Ngươi không theo đuổi Trình Mộng Khiết à?"
"Không đuổi." Du Thiệu rất thản nhiên đáp.
Chu Đức vẻ mặt chấn kinh: "Huynh đệ, ngươi đã thay lòng rồi sao?"
"Ta đã có lòng với ai đâu."
Du Thiệu uốn nắn lại lỗi sai trong câu nói của Chu Đức, nói: "Khi đó ta chỉ là đuổi theo cho vui thôi."
"Ngươi lừa ai thì được chứ lừa huynh đệ sao?"
Chu Đức biểu hiện quái dị nhìn Du Thiệu: "Trước đây cùng ta gào lên cả đời chỉ thích Trình Mộng Khiết là ai? Là ma à?"
Du Thiệu nhất thời cạn lời, đời trước tạo nghiệp, quả nhiên vẫn cần hắn đến gánh vác.
"Huynh đệ, ngươi nói thật đi, ngươi rốt cuộc đã thích ai? Có phải hai ta còn có thể giấu giếm nhau không? Huynh đệ giúp ngươi làm quân yểm trợ a! Ta chuyên nghiệp!"
Chu Đức tiếp tục truy hỏi, quyết không bỏ cuộc nếu không hỏi được đáp án.
Trong quán tình yêu hết sức mộc mạc của Chu Đức, nếu một người đột nhiên không thích một người, thì chỉ có một đáp án duy nhất: là đã thay lòng.
"Lão Du, huynh đệ ngươi còn giấu diếm gì nữa? Nói đi, huynh đệ giúp ngươi thẩm định."
Du Thiệu bị hỏi phiền, qua loa tắc trách đáp: "Là đừng luyến, lưu luyến Từ Tử Câm, thế nào đúng không?"
"Tê!"
Chu Đức hít một hơi khí lạnh, vẻ mặt lo lắng nhìn Du Thiệu, nói: "Hảo huynh đệ, điều kiện các phương diện của ngươi chắc chắn là không tệ, nhưng mà ta nói thật, ngươi có muốn nhắm đến mục tiêu nhỏ trước không, ví dụ như trước tiên kiếm một trăm triệu chẳng hạn?"
Trước đó hắn chĩa súng vào Du Thiệu, bây giờ trúng đích chính là giữa mày Du Thiệu.
Du Thiệu vừa định mở miệng nói chuyện thì đột nhiên phát hiện biểu hiện của Chu Đức có chút không đúng.
Du Thiệu nghi ngờ nhìn theo hướng Chu Đức đang nhìn, sau đó, hắn nhìn thấy người hắn không muốn thấy nhất vào giờ khắc này.
Từ Tử Câm hôm nay cột tóc đuôi ngựa thấp, đang đứng ở cửa sổ phía gần hành lang, trong tay ôm một chồng sách bài tập, dường như vốn là định đi thu bài tập của mấy bạn học ở gần cửa sổ.
Nàng lẳng lặng nhìn Du Thiệu và Chu Đức, ánh mắt thanh tịnh, phảng phất có thể nhìn thấu lòng người.
Mặc dù Từ Tử Câm một câu cũng không nói, nhưng Du Thiệu lại không hiểu ý thức được – những lời vừa rồi của mình, nàng, đã nghe được.
Cái quái gì vậy nè!
...
PS: Dập đầu cầu mọi người đọc, cầu số liệu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận