Ta Thật Không Có Nghĩ Hạ Cờ Vây A!

Chương 197: Các ngươi đặt chỗ này làm đoàn xây đâu?

Chương 197: Các ngươi định biến nơi này thành nơi xây đoàn à?
Ba ngày sau, tại Kỳ Viện Nam Bộ.
Vòng tuyển chọn vận động viên cờ vây quốc gia lại một lần nữa bắt đầu.
Khác với mọi khi, hôm nay khi các kỳ thủ chuyên nghiệp tiến vào phòng thi đấu đều mang vẻ không yên, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn ra cửa.
Danh sách thi đấu tuyển chọn vận động viên quốc gia đã được công bố từ ba ngày trước. Kể từ sau khi Du Thiệu thắng được Đồng Nhạc Thành, đối thủ mỗi vòng của hắn đều được quan tâm đặc biệt, lần này đương nhiên không ngoại lệ.
Vì vậy, mọi người đều biết rõ, đối thủ hôm nay của Du Thiệu...sẽ là ai!
Người đó cũng xuất thân là kỳ thủ nghiệp dư, sau khi toàn thắng và được xếp hạng năm ngoái, chỉ mất một năm rưỡi để từ người đánh cờ cấp thấp thoát ra, một đường tiến thẳng tới các giải đấu cao cấp, trở thành thiên tài bất thế - Trịnh Cần tam đẳng!
Trịnh Cần hiện tại hai mươi tuổi, hai mươi tuổi đánh tới các trận đấu cao cấp thật ra cũng không hiếm, thậm chí trước kia Trương Đông Thần cũng đã đạt tới cửu đẳng ở tuổi hai mươi mốt và còn đoạt được danh hiệu cùng năm.
Nhưng vấn đề là, Trịnh Cần mới được xếp hạng một năm rưỡi trước, mà còn không phải là thiếu niên tái đoạn, từ một kỳ thủ chuyên nghiệp thất bại trước một kỳ thủ nhị đẳng, chỉ trong vòng một năm đã có thể đấu với những người đẳng cấp cao hơn, đúng là chỉ có một năm!
"Không ngờ vận may của hắn lại kém như vậy, nhanh như thế đã phải gặp Trịnh Cần."
Một thanh niên tóc nâu nhìn vào bàn số mười vẫn còn trống không, thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
"Nhưng cũng coi như may khi gặp Trịnh Cần, nếu như là những người khác thì thật sự không phải đối thủ của hắn. Xem ra hắn muốn thua trước Tô Dĩ Minh..."
"Nhưng cũng nên thua thôi, mười ba trận thắng liên tiếp, hai tên sơ đẳng này, thật là hơi dọa người."
Nghĩ đến đây, tâm trạng của anh ta trở nên nặng nề.
Lúc đầu anh ta còn nghĩ Đồng Nhạc Thành có thể hạ gục được Du Thiệu, ai ngờ Du Thiệu lại thắng. Sau đó liên tiếp hai trận thắng nữa, khiến mọi người cảm thấy rất áp lực.
Nếu không phải vận may quá tệ, ngay vòng này gặp phải Trịnh Cần thì có lẽ sẽ còn tiếp tục thắng nữa.
Nhưng dù hôm nay Du Thiệu có thua, thực lực của Du Thiệu cũng cao hơn nhiều so với anh ta, một người trở thành kỳ thủ chuyên nghiệp ba năm, mà mới chỉ là chức nghiệp tam đẳng.
"Xem ra thiên tài cuối cùng vẫn cần phải được mài giũa bởi một thiên tài khác." Thanh niên tóc nâu âm thầm suy nghĩ trong lòng.
Không ít người cũng có chung suy nghĩ như anh ta.
Nhưng, ngồi ở bàn thứ hai mươi hai là Hồng Thịnh Thần, nhìn về hướng bàn số mười với vẻ mặt đặc biệt nghiêm trọng, không hề lạc quan như những người khác.
Những người khác chỉ có thể thông qua việc Du Thiệu đánh bại Đồng Nhạc Thành để cân nhắc tài đánh cờ của Du Thiệu. Nhưng trước đó tổng ván đấu giữa Du Thiệu và Đồng Nhạc Thành kia, anh ta lại được xem từ nước cờ đầu tiên, một nước không bỏ qua mà thấy được hết bàn cờ!
Quân trắng đánh nước hai tay tam tam sau đó thoát ra dựa vào, đến giờ nhớ lại, anh ta vẫn còn cảm thấy rung động sâu sắc!
"Nước cờ dựa vào đó, đơn giản là tập trung linh khí của đất trời..."
"Nếu như ván cờ đó anh ta không phát huy vượt quá bình thường, thì thực tế đó chính là tài đánh cờ bình thường của anh ta..."
Hồng Thịnh Thần trong lòng rối bời, vẻ mặt càng thêm nghiêm trọng, đưa ra một kết luận khiến anh ta cũng phải kinh hãi: "Dù mạnh như Trịnh Cần, cũng không chắc có thể thắng!"
"Hai bên ai thua ai thắng cũng có khả năng, ván này, e rằng sẽ là một trận kịch chiến!"
Hồng Thịnh Thần trong lòng có dự cảm mơ hồ, ván đấu này chắc chắn sẽ vượt qua những gì anh ta tưởng tượng. Nhưng vấn đề là, hôm nay anh ta có trận đấu, e là không xem được ván cờ này.
"Không biết...rốt cuộc hươu chết về tay ai?"
Trong phòng thi đấu, tâm tư của mọi người khác nhau, nhưng tất cả mọi người đều không ngoại lệ, dành sự chú ý đặc biệt đến trận đấu giữa Du Thiệu và Trịnh Cần hôm nay.
Ngay lúc này, một người thanh niên mập mạp tầm hai mươi tuổi, chậm rãi đi vào phòng thi đấu, lập tức thu hút ánh nhìn của không ít người.
"Thịnh Tử Viêm thất đẳng?"
Thấy Thịnh Tử Viêm đi vào phòng thi đấu, vẻ mặt mọi người có chút bất ngờ.
Dù sao hôm nay Thịnh Tử Viêm không có trận tranh tài tuyển chọn vận động viên quốc gia. Nếu có trận thì hẳn là cũng không ở chung phòng thi đấu với bọn họ.
Chẳng lẽ là đến xem ván cờ của Du Thiệu và Trịnh Cần?
Bọn họ nhớ, trước đó Thịnh Tử Viêm đã cố tình xem qua ván cờ giữa Du Thiệu và Đồng Nhạc Thành, nhưng không biết vì sao sau ngày đó, mấy ván cờ tiếp theo của Du Thiệu, Thịnh Tử Viêm lại không hề quan tâm đến nữa.
Khi Thịnh Tử Viêm vừa vào phòng thi đấu, ngay sau đó, một người thanh niên dáng người mảnh khảnh cũng tầm hai mươi tuổi, liền theo sau Thịnh Tử Viêm đi vào phòng thi đấu.
Thấy người thanh niên này, mọi người sững sờ.
"Hề Diệp thất đẳng?"
Nhưng vẫn chưa hết, sau khi Hề Diệp vào phòng thi đấu, lại có một thanh niên nhìn khoảng hai mươi lăm tuổi, theo sát vào phòng, sau đó là người thứ tư, thứ năm, thứ sáu...
Thấy cảnh này, mọi người hoàn toàn ngây người, trừng mắt nhìn chằm chằm cửa ra vào phòng thi đấu.
"Hà Vũ lục đẳng, Đàm Hàn ngũ đẳng, Chử Chí Trạch lục đẳng, Ngô Bác Minh thất đẳng...Đỗ Vĩnh Cường bát đẳng?"
Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối những người trẻ tuổi đi vào phòng, một lúc không khỏi cảm thấy đắng miệng khô lưỡi.
Các người ở Thủ Chuyết đạo trường định làm gì vậy?
Các ngươi định biến nơi này thành nơi xây đoàn à?
Dù trong lòng bọn họ không muốn thừa nhận, nhưng lại không thể không thừa nhận, lý do duy nhất mà bọn họ đến đây hôm nay, chính là để chờ trận đấu giữa Du Thiệu và Trịnh Cần diễn ra không lâu nữa!
Không lâu sau đó, một thiếu niên có làn da màu đồng cổ, lông mày rậm mắt to, cũng bước vào phòng thi đấu.
"Nhạc Hạo Cường ngũ đẳng?"
Thấy Nhạc Hạo Cường cũng đến, những người trong phòng thi đấu càng nhìn nhau khó hiểu.
"Vì Du Thiệu cũng tham gia English Cup, nên sang đây xem ván cờ này? Cảm thấy Du Thiệu có uy hiếp?"
"Không đến mức thế chứ, lúc trước hắn ở giải Thập Đoạn, thậm chí đã thắng cả Chu Tâm Nguyên cửu đẳng, chỉ hơi thiếu chút nữa thì với thân phận ngũ đẳng, đánh vào được vòng chung kết Thập Đoạn chiến, là một trong những người có khả năng cạnh tranh chức vô địch English Cup rất cao, sao có thể cảm thấy Du Thiệu gây uy hiếp cho mình được?"
"Có lẽ không phải vì Du Thiệu mà là vì Trịnh Cần? Trịnh Cần thật sự có thể khiến hắn cảm thấy uy hiếp."
"Có khi nào cả hai không?"
Khi Nhạc Hạo Cường đi vào phòng thi đấu, nhìn thấy Mạnh Tử Viêm cả đám, cũng không khỏi ngẩn người.
Mạnh Tử Viêm và những người khác nhìn thấy Nhạc Hạo Cường, trên mặt đều lộ ra vẻ bất ngờ.
Trong phòng thi đấu, một đám kỳ thủ chuyên nghiệp liếc nhìn Mạnh Tử Viêm một đám, lại liếc nhìn Nhạc Hạo Cường, rồi đè nén cảm xúc trong lòng, quay đầu nhìn chăm chú cửa ra vào phòng thi đấu.
Sẽ còn...ai nữa không?
Cũng may, những người tiếp theo lục tục đi vào phòng thi đấu, đều là những kỳ thủ chuyên nghiệp tham gia vòng tuyển chọn vận động viên quốc gia lần này, điều đó khiến trong lòng mọi người đều thở phào một hơi.
Bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới, một trận đấu giữa Du Thiệu và Trịnh Cần, mà lại gây ra sự chú ý lớn đến vậy.
Dù sao thì, nói đi nói lại, đây chỉ là trận đấu giữa một kỳ thủ sơ đẳng và một kỳ thủ tam đẳng mà thôi!
Nhưng đến bây giờ, cả hai nhân vật chính vẫn còn chưa tới.
Không khí trong cả phòng thi đấu lập tức trở nên vô cùng ngột ngạt, tâm trạng mọi người trở nên phức tạp, nhìn chằm chằm vào cửa phòng, lặng lẽ chờ đợi Du Thiệu và Trịnh Cần ra trận.
Một lát sau, một bóng dáng trẻ tuổi xuất hiện ở cửa phòng thi đấu.
Trong khoảnh khắc bóng dáng trẻ tuổi đó xuất hiện, liền thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi người.
Một trong những nhân vật chính, đã đến.
Sau khi Du Thiệu bước vào phòng thi đấu, hắn đưa mắt nhìn về phía bàn thứ mười, thấy hai bên bàn mười đều không có ai, liền biết Trịnh Cần vẫn chưa tới.
Dưới ánh mắt của mọi người, Du Thiệu hướng bàn mười đi tới, rất nhanh đến một bên bàn mười, kéo ghế ra ngồi xuống, yên lặng chờ đợi.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trong lòng mọi người không ai có thể bình tĩnh, lúc thì nhìn Du Thiệu ngồi một bên bàn mười, lúc thì nhìn cửa phòng thi đấu.
Không hiểu vì sao, mọi người bỗng thấy thời gian như dài ra bất thường.
Không lâu sau, trong sự mong ngóng chờ đợi của mọi người, cuối cùng bóng dáng của Trịnh Cần cũng xuất hiện ở cửa phòng thi đấu.
Trịnh Cần, cũng đến rồi!
Trịnh Cần đứng ở cửa phòng thi đấu, liếc mắt về hướng bàn thứ mười.
Sau khi nhìn thấy Du Thiệu, Trịnh Cần im lặng một lúc, bàn tay phải khẽ nắm chặt, hít sâu một hơi, ánh mắt trở nên kiên định hơn bao giờ hết, thậm chí...có phần lạnh lùng.
Dưới ánh mắt của mọi người, anh nhanh chân tiến về bàn thứ mười, nhanh chóng đến trước mặt Du Thiệu, sau đó kéo ghế, chậm rãi ngồi xuống.
Đến đây, cả hai nhân vật chính đều đã có mặt.
Không biết vì sao, nhìn hai người ngồi đối diện nhau, tâm trạng mọi người bỗng trở nên căng thẳng, như thể cảm nhận được điềm báo trước cơn giông bão.
Họ chợt thấy có chút hoang đường, rõ ràng chỉ là một trận thi đấu vòng loại tuyển chọn vận động viên quốc gia mà thôi, mà hết lần này tới lần khác lại có chút trang nghiêm và căng thẳng như trận đấu tranh ngôi quốc gia.
"Cuối cùng cũng lại có thể đánh cờ cùng ngươi."
Trịnh Cần vừa mới ngồi xuống, liền ngẩng đầu nhìn Du Thiệu, chậm rãi nói: "Kể từ lần cuối chúng ta đấu cờ đã gần hai năm rồi."
Nghe vậy, tâm tình của Du Thiệu có chút khó hiểu.
Đúng là gần hai năm rồi.
Khi đó, hắn vừa mới xuyên không đến đây không lâu, đối thủ đánh cờ đầu tiên của hắn chính là Trịnh Cần, hắn làm sao nghĩ được, Trịnh Cần của lúc đó mà lại có thể đi được một bước tới hôm nay.
"Nghe nói ngươi đánh bại Tần Hải Sinh thất đẳng, đã vào khu thi đấu đối kháng."
Du Thiệu đè nén những cảm xúc phức tạp trong lòng, mở miệng cười nói: "Chúc mừng."
"Cảm ơn, ván cờ đó, ta thật sự thắng rất khó khăn."
Trịnh Cần lắc đầu, nói: "Nếu như lúc đó ta tiếp tục đấu thêm với Tần Hải Sinh thất đẳng, chưa chắc đã có thể thắng."
Nghe vậy, Du Thiệu ngẩn ra, không nói gì, cảm giác Trịnh Cần vẫn còn lời muốn nói.
Quả nhiên, Trịnh Cần im lặng một lát, rồi lại lên tiếng: "Nhưng mà -"
Trịnh Cần đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào Du Thiệu, tiếp tục nói: "Nếu là ta của ngày hôm nay, ta có thể thắng."
Trong mắt Trịnh Cần, như có ngọn lửa bùng cháy.
Nhìn ánh mắt của Trịnh Cần, Du Thiệu nhất thời không nói gì.
"Ván cờ cuối cùng của chúng ta đã cách đây một năm chín tháng rồi."
Trịnh Cần rũ mắt nhìn bàn cờ, nói: "Ta thường xuyên không khống chế được ý nghĩ về việc sẽ như thế nào khi lại đấu cờ với ngươi... Bây giờ, ngày đó cuối cùng cũng đã đến."
Nói xong, Trịnh Cần dừng lại một chút, lại ngẩng đầu lên nhìn Du Thiệu, nói tiếp: "Du Thiệu sơ đẳng, ván cờ này, ta sẽ dốc hết toàn lực, quyết không buông."
"Ta biết, Trịnh Cần tam đẳng."
Du Thiệu khẽ gật đầu, nụ cười trên mặt dần biến mất, lên tiếng nói.
Cả hai đều chỉ dùng cấp bậc để xưng hô, tỏ ra vô cùng lạnh nhạt.
Bởi vì tiếp theo, họ sẽ quyết định thắng bại trên bàn cờ, vậy nên thân phận của nhau, ít nhất trong ván cờ này, nhất định chỉ có thể là đối thủ sống chết!
Bạn cần đăng nhập để bình luận