Ta Thật Không Có Nghĩ Hạ Cờ Vây A!

Chương 123: Bên thắng tổ

"Chương 123: Bên thắng tổ"
"Du Thiệu, ngươi sớm vậy đã kết thúc?"
Du Thiệu đi ra khỏi phòng thi đấu, sau đó rời khỏi khách sạn, đến nhà hàng trước kia ăn cơm cùng Giang Hạ Hoa, vừa ăn được nửa bữa thì phía sau liền vang lên giọng Giang Hạ Hoa.
"Ừ, ngươi cũng xong rồi à?"
Du Thiệu nhìn Giang Hạ Hoa đang thong thả bước vào nhà hàng, hỏi: "Thắng à?"
Phòng thi đấu của hai người không cùng một chỗ, Du Thiệu không biết rõ tình hình chiến đấu của Giang Hạ Hoa thế nào.
"Thắng rồi, còn ngươi thì sao?" Giang Hạ Hoa gọi một suất cơm, sau đó hỏi.
Du Thiệu gật nhẹ đầu, nói: "Ta cũng thắng."
"Lợi hại vậy!"
Giang Hạ Hoa hơi ngạc nhiên, ngồi đối diện Du Thiệu, nói: "Đối thủ của ngươi là ai?"
Câu hỏi này ngược lại làm khó Du Thiệu.
Hình như tên là... Vạn gì ấy nhỉ?
Du Thiệu nghĩ một hồi, cuối cùng thực sự không nhớ ra nổi tên đối thủ, chỉ có thể lắc đầu, nói: "Quên rồi."
"Vừa đánh xong, liền quên cả tên đối thủ rồi?"
Giang Hạ Hoa không khỏi im lặng, cuối cùng nói: "Tiếp theo còn bốn vòng nữa, bốn vòng sau sẽ là trận chung kết, hy vọng hai ta không chạm mặt nhau. Giải đấu lần này thể thức cũng không nhiều, có bốn trăm kỳ thủ vào vòng trong, với thể thức loại trực tiếp hai lần thua, chỉ cần qua năm vòng thì có thể chọn ra năm mươi người còn lại. Chỉ có năm mươi người này mới được tiếp tục vào trận chung kết. Còn ba trăm năm mươi người kia sẽ bị loại, không thể tiếp tục con đường trở thành kỳ thủ chuyên nghiệp. Đúng lúc này, lại có hai tuyển thủ thi cùng nhau bước vào quán cơm này."
"Mạnh quá..."
Một thanh niên tầm hai mươi tuổi vẻ mặt ảm đạm, mở miệng nói: "Khả năng phán đoán tình hình quá chính xác, rõ ràng là cờ chậm mà hắn đánh gần như là cờ nhanh, tựa như đánh siêu nhanh vậy, hắn mới mười ba tuổi mà thôi, hoàn toàn không phải đối thủ."
"Ngươi cũng xui thôi, vòng đầu gặp Trang Phi, không sao đâu, còn một cơ hội nữa mà, tiếp theo cứ thắng liên tục là được." Người bên cạnh an ủi.
"Nhưng mà không có bất kỳ tỷ lệ sai số nào cả, áp lực rất lớn..." Thanh niên lắc đầu, trầm mặc một lát, nói: "Năm nay mà không định được đoạn thì ta bỏ cuộc, tìm đường khác thôi."
"Cái này... Đâu cần thiết phải thế, ngươi mới 23, tuổi thi định đoạn cao nhất là 30, còn tận bảy năm để định đoạn đấy." Người bên cạnh an ủi.
"Ta từ nông thôn ra, điều kiện gia đình không tốt lắm, ba ta luôn phản đối ta học cờ vây, cảm thấy ta không phải là người có tố chất đó, chỉ có mẹ ta ủng hộ thôi."
Thanh niên lắc đầu, lộ ra nụ cười khổ: "Ta muốn trở thành kỳ thủ chuyên nghiệp, chứng minh cho ba ta thấy, kết quả giờ ta phát hiện... Ba ta nói đúng."
"Ta có lẽ đi làm thầy dạy cờ, hoặc đi bình luận cờ, hoặc chuyên đi đánh giải nghiệp dư, tóm lại là phải đi kiếm tiền."
"Nếu không... Năm nào cũng thất bại, lớn ngần này rồi mà vẫn xin tiền gia đình, đã thế lại còn không định được đoạn, ta thật không còn mặt mũi nào gặp mẹ ta."
Nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ, Giang Hạ Hoa đang ăn cơm lập tức trầm mặc lại.
Ngày thứ hai.
Khác với không khí ngày hôm qua, hôm qua trong phòng thi đấu, sự căng thẳng còn có thêm phần kích động và hưng phấn, nhưng hôm nay, sự căng thẳng lại kèm theo sự mờ mịt và bàng hoàng.
Hôm qua dù thắng hay thua cũng không có ai bị loại.
Nhưng hôm nay bên thua cuộc sẽ trực tiếp loại một trăm người, kẻ bại phải nhường đường cho bên thắng, trơ mắt nhìn người khác từng bước tiến trên con đường kỳ thủ chuyên nghiệp.
"Ta thua."
Một nam sinh mười bốn tuổi đặt hai quân cờ lên bàn cờ, cúi đầu đầy không cam lòng, nhận thua.
Giang Hạ Hoa thở dài một tiếng, gật đầu nhẹ, sau khi chào đối thủ thì ngẩng đầu, nhìn về phía Trang Phi.
Bàn cờ của Trang Phi đã bị người vây kín mít, ngay cả trọng tài cũng chú ý đến trận đấu của Trang Phi.
Giang Hạ Hoa nhếch miệng, lại nhìn về phía bàn của Phương Hạo Tân, phát hiện bàn của Phương Hạo Tân cũng giống như Trang Phi, cũng đông người, rất nhiều người chú ý.
Hôm nay hắn, Trang Phi, Phương Hạo Tân đều cùng trong một phòng đấu.
"Trước đó vòng loại đã đấu với Trang Phi, thực sự rất mạnh, nhưng ta còn chưa hiểu rõ về Phương Hạo Tân lắm, qua xem chút vậy."
Giang Hạ Hoa nghĩ một hồi, vừa định đứng dậy sang chỗ Phương Hạo Tân xem, thì đúng lúc này, dư quang của Giang Hạ Hoa lại chú ý tới chỗ của Du Thiệu, không khỏi ngẩn ra.
Lúc này, Hà Chí An đang đứng sau lưng Du Thiệu, nhìn trận cờ Du Thiệu đang đánh, biểu cảm cực kỳ ngưng trọng.
"Hà Chí An? Hắn không xem Trang Phi, Phương Hạo Tân đánh à?" Giang Hạ Hoa lập tức nhận ra Hà Chí An, không khỏi hơi nghi hoặc một chút.
Hắn lại nhìn sang đối thủ của Du Thiệu, cũng nhận ra thân phận của đối thủ Du Thiệu.
Chúc Dịch, thiếu niên xông đoạn của đạo tràng Chí Phong, mười lăm tuổi, năm nay là lần thứ tư định đoạn, năm ngoái bên thua đã kiên trì tới vòng cuối cùng mới bị loại.
Giang Hạ Hoa do dự một lát, cuối cùng vẫn hướng về phía Du Thiệu đi tới, rất nhanh đã đứng cạnh Hà Chí An, nhìn vào bàn cờ.
"Cái này?"
Nhìn thấy tình hình trên bàn cờ, Giang Hạ Hoa nheo mắt, vẻ mặt hơi rung động.
Lúc này cả hai đã vào trung cuộc, cục diện phức tạp, quân đen chiếm thế áp đảo, ba con rồng lớn của quân trắng đều bị uy hiếp, góc cũng bị quân đen đánh thành thế yếu!
"Sao ván cờ này lại đánh ra thế này? Sao Chúc Dịch lại đánh thành thế này?"
Giang Hạ Hoa vội nhìn sang đồng hồ bấm giờ trên bàn cờ, sau đó kinh ngạc phát hiện, thời gian của Chúc Dịch có thể dùng chỉ còn lại mười phút cuối cùng, mười phút nữa là bắt đầu đếm giây!
Mà thời gian của Du Thiệu vẫn còn những hai tiếng!
"Thời gian chênh lệch cũng xa nhau đến vậy à?"
Giang Hạ Hoa cảm thấy khó tin.
Nếu thế trận có ưu thế, mà thời gian hai bên không chênh lệch mấy thì còn có thể coi như ngang tài ngang sức, nhưng nếu thế trận có ưu thế mà thời gian cũng có ưu thế, vậy thì có thể coi như là áp đảo!
Bởi vì điều đó có nghĩa là, chiêu thức của Chúc Dịch đã bị Du Thiệu bắt bài, căn bản không cần suy nghĩ, còn những nước cờ của Du Thiệu lại làm Chúc Dịch phải suy nghĩ, không biết nên đối phó thế nào!
"Du Thiệu không phải kỳ thủ nghiệp dư sao?"
Giang Hạ Hoa ép xuống nỗi kinh ngạc trong lòng, tiếp tục xem trận đấu.
Nước đi tiếp theo của quân trắng thường phải nghĩ rất lâu, còn quân đen lại như bay, gần như là khi quân trắng vừa đánh xuống thì ngay lập tức quân đen liền đi ngay sau đó, rất nhanh quân trắng đã sắp hết thời gian.
"Thật mạnh!"
Giang Hạ Hoa nhìn tình hình ván cờ, tâm thần rung động, không khỏi hít một hơi thật sâu.
"Vừa rồi quân trắng thực ra đi cờ rất mạnh mẽ, nhưng quân đen đi một tay sau lại ăn ngay, lập tức phóng đại khuyết điểm chỗ yếu của quân trắng."
"Thủ đoạn này rất khó phát hiện, nếu cho ta chút thời gian, có lẽ ta cũng nghĩ ra được."
"Nhưng... Hắn lại hạ ngay lập tức."
"Du Thiệu, lại có thực lực này sao?"
Trong lòng Giang Hạ Hoa hơi kinh ngạc, hắn luôn nghĩ Du Thiệu gặp may mắn, vì vòng loại chỉ có hai thiếu niên xông đoạn nên mới trà trộn được vào thi đấu chuyên nghiệp này.
"Quân trắng thua rồi, thực ra... Đã có thể đầu hàng."
Đối với tình thế chung này, Giang Hạ Hoa đã phán định, nhưng Chúc Dịch rõ ràng vẫn không cam tâm, vẫn tiếp tục đi cờ.
Giang Hạ Hoa đột nhiên nghĩ tới điều gì, vội đi đến cửa phòng thi đấu, nhìn vào danh sách đối đầu dán cạnh cửa.
Vì số lượng người thi quá đông, nên danh sách đối đầu dán tận mấy tờ, nên hắn chỉ để ý tới mình, cũng không thấy thành tích của Du Thiệu và sư đệ.
Tìm rất lâu, cuối cùng hắn mới thấy tên Du Thiệu trong một danh sách đối đầu.
"Vòng một, Du Thiệu đấu với... Vạn Bách Hãn?"
Kết quả là...
Nhìn thấy danh sách đối đầu, Giang Hạ Hoa không khỏi rung động hít một hơi.
"Vạn Bách Hãn thua?"
Hắn từng đấu với Vạn Bách Hãn không ít lần, tỷ lệ là bốn sáu, Vạn Bách Hãn bốn phần còn hắn sáu, nhưng cho dù vậy, theo Giang Hạ Hoa thì Vạn Bách Hãn cũng là đối thủ không được chủ quan.
Kết quả Vạn Bách Hãn thế mà... lại thua Du Thiệu ở vòng đầu?
Giang Hạ Hoa hơi khiếp sợ nghiêng đầu, nhìn về phía Du Thiệu, vừa kịp nhìn thấy Chúc Dịch đặt hai quân cờ xuống bàn, rõ ràng, hắn cuối cùng vẫn chấp nhận tình thế, chọn thua cuộc.
Hai ngày trôi qua trong chớp mắt.
Trải qua ba ngày thi đấu tàn khốc, đã có không ít kỳ thủ bị loại, nhưng cũng có những người thua một trận, vẫn đang như đi trên băng mỏng, vật lộn sinh tồn trong nhóm thua cuộc.
Về phần nhóm thắng cuộc thì rất đặc biệt, chỉ còn lại năm mươi người.
Hôm nay, nhóm thắng sẽ chọn ra hai mươi lăm người đầu tiên, hai mươi lăm người này có thể sớm vào trận chung kết, về phần mấy ngày tiếp theo trong nhóm thua cuộc thi đấu, vậy thì không liên quan gì tới nhóm thắng nữa.
Du Thiệu từ sớm đã đến phòng thi đấu, không khí ngột ngạt trong phòng đã gần như khiến người khó thở, vô cùng tĩnh lặng.
Hôm nay trong phòng thi đấu này là năm mươi người còn lại của nhóm thắng cuộc.
Trong năm mươi người, chỉ có hai mươi lăm người được sớm đi tiếp, còn lại hai mươi lăm người sẽ phải vào nhóm thua, nếu được ai cũng muốn được sớm vào chung kết.
Thấy Du Thiệu đến, Tô Dĩ Minh ngồi ở bàn thứ năm ngẩng đầu lên, nhìn về phía Du Thiệu.
Không chỉ có Tô Dĩ Minh, mà những người khác cũng đồng loạt nhìn Du Thiệu, trong mắt có chút tò mò và một chút kiêng kỵ.
Có thể duy trì ba trận thắng liên tiếp, đến được phòng đấu nhóm thắng hôm nay, không ai là yếu cả, rất có thể sẽ là đối thủ chung kết, dù trước đây chưa từng gặp Du Thiệu, bọn họ cũng phải chuẩn bị tinh thần để đón địch.
Giang Hạ Hoa cũng ở trong nhóm thắng, hắn nhìn Du Thiệu, ánh mắt có chút phức tạp.
Du Thiệu nhìn vào danh sách đối đầu, rất nhanh tìm thấy tên mình, rồi đi tới ngồi ở bàn thứ mười hai.
Không lâu sau, Trang Phi cũng đến phòng đấu.
Mặc dù cậu mới gần mười ba, đã sớm ẩn chứa khí thế, vừa tới phòng đấu, ánh mắt của mọi người trở nên hơi nặng nề, cảm thấy có chút áp lực.
Trang Phi nhìn thoáng qua danh sách đối đầu, rất nhanh đi tới bàn thứ hai mươi mốt, sau đó kéo ghế ngồi xuống.
Dù đã sớm biết hôm nay mình sẽ đối đầu với Trang Phi, thiếu niên mười lăm tuổi ngồi đối diện Trang Phi, sắc mặt vẫn hơi tái.
Không lâu sau, khi Phương Hạo Tân đến phòng đấu, không khí lập tức căng thẳng tới cực điểm, ngay cả Tô Dĩ Minh cũng nhìn Phương Hạo Tân mấy lần.
PS: Hơi cảm cúm, đầu óc không tỉnh táo lắm, viết chậm quá, xin lỗi xin lỗi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận