Ta Thật Không Có Nghĩ Hạ Cờ Vây A!

Chương 212: Cờ vây là sinh cùng tử nghệ thuật

"Được, đã đến giờ." Một lát sau, một trọng tài giơ cổ tay lên, nhìn đồng hồ đeo tay, trầm giọng mở miệng nói: "Thời gian thi đấu là mỗi bên hai tiếng, đọc giây một phút, bên đen chấp bảy mục rưỡi, bắt đầu bốc thăm đi."
Du Thiệu, đấu với Nhạc Hạo Cường!
Tô Dĩ Minh, đấu với Phùng Chấn Trung!
Trong bốn người này, người chiến thắng sẽ có suất vào vòng đấu chính! Ai sẽ là người chiến thắng đây?!
...
Theo giọng nói của trọng tài vừa dứt, Nhạc Hạo Cường có đẳng cấp cao hơn nên dẫn đầu đưa tay vào hộp đựng quân cờ, lấy ra một quân trắng, Du Thiệu thì đưa tay vào hộp cờ, lấy ra hai quân đen, đặt lên bàn cờ.
"Chín quân."
Đếm xong quân trắng, Nhạc Hạo Cường ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn Du Thiệu, giọng nói như mang theo một cỗ cảm giác áp bức, nói: "Ta chấp đen đi trước."
Nghe vậy, Du Thiệu khựng lại, ngẩng đầu nhìn Nhạc Hạo Cường, dù Nhạc Hạo Cường chỉ đang nói kết quả bốc thăm nhưng Du Thiệu vẫn nghe ra sự khác biệt trong giọng điệu đó.
"Ta chấp trắng."
Cuối cùng Du Thiệu khẽ gật đầu, đặt quân đen trở lại hộp cờ, sau khi đổi hộp cờ cho Nhạc Hạo Cường thì cúi đầu nói trước: "Xin được chỉ giáo."
"Xin được chỉ giáo." Nhạc Hạo Cường cúi đầu đáp lễ.
Hai người làm lễ xong, đúng là tiên lễ hậu binh, trận này quyết định người sẽ trực tiếp có suất đấu vòng trong chính thức, bắt đầu!
Nhạc Hạo Cường nhìn bàn cờ, đưa tay vào hộp cờ, nhanh chóng đặt xuống nước cờ đầu tiên!
Cộc!
16 ngang 4 dọc, sao!
Sau khi đặt xong nước cờ đầu tiên, hắn liền nhướn mày, chăm chú nhìn Du Thiệu, ánh mắt ẩn chứa sự hung hăng, như muốn nhìn thấu suy nghĩ trong lòng đối phương, từ đó thu nhận hắn vào chỗ chết!
Du Thiệu bình tĩnh, cũng nhướn mày, nhìn về phía Nhạc Hạo Cường.
Dù vậy, ánh mắt của Nhạc Hạo Cường thế mà cũng không hề né tránh, vẫn trừng mắt nhìn Du Thiệu, không che giấu sát ý, khiến người trong lòng thấy lạnh lẽo.
"Thảo nào nói hắn rất mạnh."
"Đã có loại khí thế đó."
Du Thiệu vẫn bình tĩnh nhìn Nhạc Hạo Cường, từ ánh mắt Nhạc Hạo Cường, thấy được một tia uy hiếp.
"Muốn giết ta..."
Dù bị Nhạc Hạo Cường dùng ánh mắt này nhìn chằm chằm, Du Thiệu cũng không cảm thấy mạo phạm, bởi vì đây ngược lại là một sự tôn trọng vô song.
Cờ vây... là nghệ thuật của sự sống và cái chết!
"Vậy thì thử xem sao!"
Cuối cùng, ánh mắt Du Thiệu cũng ẩn ẩn chút lạnh lẽo, đưa tay vào hộp cờ, kẹp ra quân cờ, nhanh chóng đặt xuống.
Cộc!
16 ngang 16 dọc, sao!
Thấy Du Thiệu đánh cờ, Nhạc Hạo Cường mới cụp mắt nhìn xuống bàn cờ, sau đó lập tức đưa tay vào hộp cờ, kẹp quân cờ ra, nhanh chóng đặt xuống!
Cộc!
4 ngang 3 dọc, tiểu mục!
Du Thiệu ngay lập tức kẹp quân cờ ra khỏi hộp, nhanh chóng đặt xuống!
Cộc!
3 ngang 16 dọc, tiểu mục!
"Bọn họ đánh cờ đều có khí thế quá..."
Thấy vậy, trong lòng Ngô Chỉ Huyên khẽ rung, luôn cảm giác hai bên khi đánh cờ phảng phất mang theo một loại khí thế chấn động tâm hồn, loại khí thế này rất khó diễn tả thành lời.
Ngô Chỉ Huyên không nhịn được ngẩng đầu nhìn Du Thiệu, lại phát hiện lúc này Du Thiệu đang lẳng lặng nhìn bàn cờ, phảng phất như biến thành người khác, khiến nàng cảm thấy... vô cùng xa lạ.
Nàng chưa từng chơi cờ cùng Du Thiệu ở ngoài đời, trước kia trong Tân Hỏa Chiến dù có xem Du Thiệu đánh cờ, nhưng khi đó Du Thiệu chưa từng lộ ra vẻ lạnh lùng như bây giờ.
Mà khi đánh cờ trên mạng, dù Du Thiệu rất mạnh, nhưng nàng đối diện với Du Thiệu cũng hoàn toàn không có chút áp lực nào.
Nhưng Du Thiệu lúc này, cứ như...
Sư tử ngủ lâu, giờ đã mở mắt thú, lạnh lùng nhìn chằm chằm con sói xâm phạm lãnh thổ, khiến người ta thấy có chút không rét mà run, không tự giác bị chấn nhiếp hoàn toàn!
Du Thiệu lúc này lẳng lặng nhìn bàn cờ, cứ như mang một loại lực khống chế.
"Đẹp trai quá!"
Ngô Chỉ Huyên ngây người nhìn Du Thiệu.
Bốn nước đi đầu của cả hai bên đều đặt ở vị trí sao và tiểu mục, tạo thành thế cờ cổ điển sao tiểu mục đối sao tiểu mục.
Bây giờ lại đến lượt Nhạc Hạo Cường đi cờ.
"Xoạt xoạt."
Theo tiếng quân cờ va chạm, Nhạc Hạo Cường kẹp quân cờ ra từ trong hộp, lại đặt xuống!
Cộc!
3 ngang 6 dọc, đại phi!
"Đại phi giữ góc?"
Thấy nước cờ này, mọi người đều không khỏi lộ vẻ kinh ngạc, nước cờ đại phi của Nhạc Hạo Cường có chút vượt ngoài dự đoán của bọn họ.
Đại phi giữ góc sẽ làm cho góc yếu, hình cờ yếu kém, dễ bị đối phương xâm nhập, không kiên cố bằng tiểu phi, dù không ít kỳ thủ đã thử qua, nhưng nói tóm lại cũng hiếm khi thấy, đa phần là tùy cơ ứng biến.
Nhưng dù thế, Nhạc Hạo Cường vẫn chọn đại phi thủ góc, tâm tư của hắn cũng không khó đoán.
"Đây là... Muốn thoát khỏi sáo lộ cố định, đưa cục diện nhanh chóng vào bàn mặt kịch liệt phức tạp, không tiếc chịu thiệt chút ít, triển khai đối đầu với quân trắng?"
Mọi người không khỏi có chút kinh hãi: "Nhạc Hạo Cường sát ý quá nặng, thế nào cũng phải thắng mới được..."
Ánh mắt Du Thiệu, lẳng lặng nhìn quân đen trên bàn cờ.
"Đại phi thủ góc à?"
Du Thiệu quen thuộc đến cực điểm với cách thủ góc này, nhưng ở thế giới này lại hiếm khi thấy, thường thường là do hắn hay sử dụng, giờ đột nhiên nhìn thấy người khác dùng, trong lòng cũng hơi chút bất ngờ.
Dù trước thời đại AI, cũng có người dùng đại phi thủ góc, nhưng không nhiều, vì truyền thống cho rằng góc phải kín, nếu không sẽ là xấu hình, kỳ thực không phải vậy.
Đại phi thủ góc tuy so với tiểu phi thì hình cờ mỏng hơn, nhưng hiệu suất cao hơn, có thể nhanh chóng chiếm được thế lớn bên ngoài, nhìn toàn cục, cũng không tổn hại, thậm chí có thể nói hiệu suất cao.
Tất nhiên, điều này không có nghĩa tiểu phi thủ giác kém, cả hai đều là những lựa chọn rất tốt.
Du Thiệu lại kẹp một quân cờ từ hộp, nhẹ nhàng đặt xuống.
Cộc!
5 ngang 16 dọc, đơn quan thủ góc!
Nhạc Hạo Cường liếc nhìn bàn cờ, ngay sau đó kẹp một quân cờ từ trong hộp, đặt xuống!
17 ngang 6 dọc, tiểu phi thủ giác!
"Lại thủ góc?"
Thấy nước cờ này, mọi người trong lòng run lên.
Hai bên đen trắng rõ ràng bày ra một thế gậy ông đập lưng ông, nếu là nước thứ ba của quân đen trực tiếp quải góc, gọi đánh giết thì họ đều không thấy bất ngờ.
Kết quả, quân đen thế mà lại đánh vô cùng bình ổn, chỉ là liên tục thủ góc, hoàn toàn không có bất kỳ tính công kích nào!
Nhưng chính vì thế, ngược lại làm người ta cảm thấy càng thêm áp bức và khẩn trương!
Bởi vì – trước cơn bão táp, luôn luôn yên tĩnh đến lạ thường!
Hai bên nhất định sẽ có một trận giao tranh, nên sự bình ổn lúc này giống như đang tích thế cho trận giao tranh sắp tới, để khi đao kiếm ra khỏi vỏ, sẽ không bị hết sạch sức mà sẽ là quyết định sự sống chết ngay!
Du Thiệu lại kẹp một quân cờ từ hộp, chậm rãi đặt xuống.
Cộc!
17 ngang 14 dọc, tiểu phi thủ giác!
Quân trắng, cũng thủ góc!
"Đây là... Muốn hình thành thế chiến ở bên trong sao?"
Mọi người mơ hồ nhận ra gì đó: "Rồng lớn đối đầu nhau?!"
Quả nhiên, ngay sau đó, Nhạc Hạo Cường lập tức kẹp một quân cờ từ hộp, nhanh chóng đặt xuống!
10 ngang 4 dọc, mở rộng!
Thấy nước cờ này, Du Thiệu cũng gần như lập tức đặt cờ!
10 ngang 11 dọc, mở rộng!
"Quả nhiên!"
Thấy vài nước cờ này vừa xong, mọi người đã mơ hồ nhận ra điều gì đó.
Mấy nước đi đầu của hai bên, đều xâm nhập vào lãnh địa của nhau, chỉ bày trận trong thế trận của mình, không ngừng điều binh khiển tướng, quân đen tạo thành một thế lớn ở trên, quân trắng tạo thành thế lớn ở dưới!
Có lẽ trận chiến tiếp theo của hai bên sẽ là tranh giành Trung Nguyên!
Thấy quân trắng hạ xuống, Nhạc Hạo Cường nhìn bàn cờ, ánh mắt sắc bén, lại kẹp quân cờ ra từ trong hộp, nhanh chóng đặt xuống!
Cộc!
4 ngang 11 dọc, mở rộng!
Quân cờ rơi xuống bàn cờ, như mang theo sát ý!
"Quân đen... Bắt đầu hướng xuống dưới tấn công!"
Mọi người nín thở, quân đen đặt xuống như thổi lên tiếng kèn xung trận bi tráng, cuối cùng bắt đầu tiến quân xuống phía dưới bàn cờ, chiếm lĩnh yếu điểm!
"Nước cờ này của quân đen ở bên trái chiếm trước thế trận lớn, thế lực trong nháy mắt bành trướng nhanh chóng, có lẽ quân trắng tiếp theo sẽ phản đòn, chiếm trước thế trận lớn bên phải."
Mọi người đều im lặng, chỉ chăm chú nhìn bàn cờ.
"Nhưng dù sao thì quân đen vẫn có lợi thế đi trước, nếu quân trắng mở rộng phía bên phải thì ngay sau đó quân đen sẽ đặt quân ở vị trí Thiên Nguyên, hai bên tiếp theo, sẽ xung quanh phần giữa mà bộc phát ác chiến!"
"Giao tranh bắt đầu rồi!"
Du Thiệu nhìn bàn cờ, cuối cùng lại đưa tay vào hộp cờ, lấy một quân cờ ra.
Sau đó, quân cờ rơi xuống!
Cộc!
Cùng với âm thanh trong trẻo khi quân cờ rơi xuống, quân cờ đã vào chỗ.
Nhưng nước cờ này lại không phải là mở rộng như mọi người dự đoán, mà lại vượt ngoài sức tưởng tượng của mọi người –
5 ngang 5 dọc, lấn sâu!
Một nước cờ rơi xuống, ngay lập tức tất cả mọi người sững người, sau đó mở to mắt, nhìn quân cờ trắng rất có tính khiêu chiến!
Trên bàn cờ, giữa vòng vây trùng trùng điệp điệp của quân đen, một quân trắng đơn độc xâm nhập, cứ như là nghìn vạn người cũng đến vậy!
"Chỗ này?!"
Tất cả mọi người đầy vẻ không tin nổi nhìn nước lấn sâu ở vị trí 5 ngang 5 dọc, Nhạc Hạo Cường đang ngồi đối diện Du Thiệu cũng không khỏi trong nháy mắt sững sờ tại chỗ, ngơ ngác nhìn quân trắng xâm nhập kia!
"Đây là pháp xâm tiêu gì vậy? Lấn sâu?"
Đậu Nhất Minh trong đám người thì vẻ mặt mơ màng nhìn bàn cờ: "Cái mẹ nó, đây là đánh cờ?"
Quân trắng thực sự không nhất thiết phải liền khối, nếu như lo lắng thế của quân đen quá lớn, thực sự có thể xâm nhập vào trận thế quân đen, nhưng dù xâm tiêu cũng phải là Nhất Gian Khiêu mới đúng!
"Sao lại có thể xâm tiêu ở đây! Chẳng phải trực tiếp cho quân đen thành thế lớn hay sao?"
Đám người vây quanh bàn số 2 ồn ào lên, lập tức thu hút sự chú ý của những người đang để ý bàn cờ số 1.
Họ quay đầu sang nhìn, thấy bàn cờ này của Du Thiệu và Nhạc Hạo Cường, ai nấy cũng đều ngạc nhiên trợn tròn mắt!
Lúc này, Tô Dĩ Minh cũng không nhịn được quay đầu nhìn bàn số 2, nhưng bị đám đông che mất tầm nhìn, không thấy rõ thế cục.
Tô Dĩ Minh nhìn xuống bàn cờ, kẹp một quân cờ từ hộp ra, đặt lên bàn cờ.
Cộc!
3 ngang 3 dọc, điểm tam tam.
Sau đó, trước ánh mắt kinh ngạc của Phùng Chấn Trung, Tô Dĩ Minh đứng dậy khỏi ghế, rồi chen vào đám đông ở bàn số 1, ném ánh mắt về phía bàn cờ.
Khi Tô Dĩ Minh nhìn thấy bàn cờ lúc này của Du Thiệu, anh cũng sững người, cau mày.
Rồi sau đó, anh lặng lẽ đứng giữa đám đông, bắt đầu suy tư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận