Ta Thật Không Có Nghĩ Hạ Cờ Vây A!

Chương 47: Ngươi thậm chí có thể hô ta ba ba

Tầm mười giờ tối, "xoạt" một tiếng, cửa mở.
Thấy Thái Tiểu Mai và Du Đông Minh cùng nhau bước vào phòng, Du Thiệu đang ngồi trên ghế sofa xem phim lập tức cất tiếng gọi: "Ba, mẹ, hai người về rồi ạ?"
"Ừm."
Thái Tiểu Mai vừa thay giày vừa hỏi: "Hôm nay hiệu trưởng của con gọi điện cho mẹ, nói muốn con tham gia giải đấu cờ vây vòng tròn, chuyện gì xảy ra vậy?"
Du Đông Minh cũng vẻ mặt kỳ quái, đặt giày lên kệ rồi hỏi: "Ta còn tưởng gọi nhầm số, ai ngờ hiệu trưởng của các con lại nói chính là con, con biết đánh cờ khi nào vậy? Sao cả nhà mình không ai biết thế?"
Ông vẫn nghĩ mình hiểu rất rõ con trai mình, nhưng khi nhận được điện thoại của hiệu trưởng thì thực sự hoang mang. Con ông biết đánh cờ vây từ lúc nào, còn muốn đại diện cho trường đi thi đấu? Trước đây, ông cũng muốn cho Du Thiệu tham gia mấy lớp năng khiếu, học chút cầm kỳ thi họa, nhưng Du Thiệu một mực thà chết chứ không chịu, nên ông cũng thôi.
"Con trước đó rảnh rỗi xem mấy cuốn sách về cờ vây, thấy hay hay nên tự học ạ." Du Thiệu đã nghĩ sẵn lý do, liền giải thích.
"Tự học?"
Du Đông Minh và Thái Tiểu Mai lập tức nhìn nhau.
Làm cha mẹ, chắc chắn họ không thấy con mình ngu ngốc, nếu muốn học cờ vây nhất định có thể học được. Nhưng quả thực họ không tin, con mình lại có thể tự học đánh cờ vây đến mức này.
"Cho dù con tự học cờ vây, nhưng dựa vào trình độ tự học của con mà có thể đại diện trường tham gia giải đấu cờ vây cấp ba được sao?" Du Đông Minh thấy hơi khó tin, hỏi.
"Chắc là con có chút năng khiếu thôi, haha."
Du Thiệu cười hề hề, qua loa cho xong: "Hiệu trưởng thấy con đánh cũng không tệ, nên mới cho con tham gia."
"Nghe con nói cứ như mình giỏi lắm vậy."
Thái Tiểu Mai lườm một cái, nói: "Cho dù thực sự có năng khiếu thì cũng không thể kiêu ngạo, làm người phải khiêm tốn, không kiêu không ngạo, trên đời này có rất nhiều người tài giỏi, con mà cứ thấy mình có năng khiếu rồi không cố gắng, thì sớm muộn gì cũng bị người khác bỏ lại đằng sau."
"Mẹ nói đúng!"
Du Thiệu gật đầu lia lịa.
"Cũng là chuyện tốt."
Du Đông Minh xoa cằm, hỏi: "Nếu con thực sự có hứng thú với cờ vây, có muốn đăng ký một lớp học năng khiếu không?"
"Vậy thì thôi ạ..."
Du Thiệu lập tức từ chối, đi học lớp cờ vây còn không bằng đi tù, quá tra tấn người. Thầy giáo trên bục giảng thao thao bất tuyệt giảng về một hình cờ đã cũ rích, vậy mình nên giả câm giả điếc, hay nên chỉ ra chỗ sai của thế cờ đó? Nghĩ đến cảnh tượng đó, Du Thiệu đã thấy da đầu tê rần.
"Con xem, vừa nãy còn nói dù có năng khiếu cũng phải cố gắng, giờ con đã quên ngay rồi."
Thái Tiểu Mai có chút không vui nói: "Mẹ thấy cái này tốt mà, con có năng khiếu thì có thể khai thác, biết đâu sau này lại có chút thành tựu thì sao?"
"Mẹ, cờ vây con chỉ chơi cho vui thôi, hơn nữa là học sinh thì quan trọng nhất không phải là học cho giỏi sao?"
Du Thiệu cười nói: "Một tuần mình có mỗi hai ngày nghỉ, nghỉ ngơi cho tốt để có thêm tinh thần học tập, kết hợp giữa nghỉ ngơi và học tập ạ."
"Con ngụy biện giỏi thật."
Thái Tiểu Mai liếc Du Thiệu một cái, rồi dường như đột nhiên nhớ ra điều gì, nói: "Trong nhà mình có phải không có bàn cờ không nhỉ? Mẹ mua cho con cái bàn cờ nhé."
"Sau này rảnh thì con có thể lên m·ạ·n·g xem mấy cao thủ đánh cờ thế nào, rồi tự mình bày ra tập theo, xem vì sao họ lại đi cờ như vậy."
"Như vậy con cũng bớt suốt ngày chơi game với lũ bạn lêu lổng, con không thể chơi với những đứa học giỏi hơn à? Con không biết cái gì gọi là gần mực thì đen, gần đèn thì rạng à?"
"Cũng không phải là không thể chơi game, nhưng mọi thứ đều có chừng mực, máy tính lại còn có phóng xạ, đừng để lúc đó thành tích học tập kém đi, mắt lại còn bị hỏng..."
Thái Tiểu Mai càng nói càng đi xa, nhưng Du Thiệu cũng không ngắt lời, chỉ lẳng lặng lắng nghe.
Cuối cùng, Du Đông Minh không chịu nổi, kéo vai vợ lại, nói: "Thôi được rồi bà xã, muộn thế này rồi, con còn phải đi học vào ngày mai."
Nghe vậy, Thái Tiểu Mai mới dừng lại, liếc nhìn Du Thiệu, nói: "Còn không mau đi tắm rửa rồi đi ngủ đi?"
"Dạ vâng, con đi ngay."
Du Thiệu cười, cầm điều khiển tắt TV, rồi đi về phía nhà vệ sinh...
Rất nhanh, sau khi tắm xong, Du Thiệu về phòng ngủ, tắt đèn rồi chuẩn bị đi ngủ.
"Có phải... có chuyện gì quên rồi không?"
Du Thiệu nằm trên giường, luôn cảm thấy mình dường như đã quên chuyện gì đó.
Sau khi nghĩ kỹ lại, Du Thiệu mới nhớ ra.
Bạn Wechat của Ngô Chỉ Huyên còn chưa được chấp nhận!
Nghĩ đến đây, Du Thiệu lấy điện thoại từ dưới gối ra, sau đó mở Wechat, kéo trang tin nhắn, nhấp vào chấm đỏ, chấp nhận lời mời kết bạn của Ngô Chỉ Huyên.
Sau khi thêm xong, Du Thiệu đang chuẩn bị đặt điện thoại xuống đi ngủ, điện thoại lại rung hai cái.
【Nha Hô: Rống rống, thế mà giờ ngươi mới chấp nhận, ta còn tưởng ngươi không định đồng ý chứ!】 Du Thiệu lập tức gõ chữ trả lời.
【Ngư Nhi Khuyết Dưỡng: Ngươi không thấy cảm động sao? Đã muộn thế này rồi mà ta vẫn còn nhớ phải chấp nhận bạn của ngươi.】 【Nha Hô: Ai? Hình như đúng á.】 【Ngư Nhi Khuyết Dưỡng: Cái gì mà hình như, vốn là vậy mà.】 【Nha Hô: Thôi được rồi, vậy cám ơn ngươi đã nhớ chấp nhận bạn ta, là ta hiểu lầm rồi á!】 Du Thiệu cảm thấy Ngô Chỉ Huyên có chút đáng yêu, không nhịn được mà gõ chữ:
【Ngư Nhi Khuyết Dưỡng: Vậy ngươi không có gì đền bù à?】 【Nha Hô: Ta nghèo lắm! ! ! (mở ví ra, sau đó đau khổ nhắm mắt lại. jpg) 】 【Ngư Nhi Khuyết Dưỡng: Ta không cần tiền.】 【Nha Hô: Vậy ngươi muốn gì?】 Du Thiệu nghĩ nghĩ rồi gõ chữ:
【Ngư Nhi Khuyết Dưỡng: Dù sao sau này ngươi nhất định sẽ trở thành nữ kỳ thủ giỏi nhất, vậy sau này mỗi khi ngươi lên một cấp thì hãy gửi cho ta một tấm ảnh có chữ ký, để ta còn có cái mà khoe khoang mãi.】 【Nha Hô: Cái này được nè! Nhanh, gửi địa chỉ cho ta!】 Du Thiệu lập tức gửi địa chỉ nhà và thông tin liên lạc cho Ngô Chỉ Huyên.
【Nha Hô: OKOK! Mấy hôm nữa ngươi có thể nhận được ảnh ký của Nữ Kỳ Thánh rồi đó nha! Đã hơn mười giờ rồi, sao ngươi còn chưa ngủ vậy?】 【Ngư Nhi Khuyết Dưỡng: Chẳng phải vì còn phải chấp nhận bạn ngươi sao?】 【Nha Hô: Thật x·i·n l·ỗ·i! ! !】 【Ngư Nhi Khuyết Dưỡng: Hơn nữa không phải ngươi cũng còn chưa ngủ đó sao?】 【Nha Hô: Ta lớn hơn ngươi, đương nhiên ngủ muộn hơn rồi, chỉ có mấy đứa em trai như ngươi mới ngủ sớm thôi.】 【Ngư Nhi Khuyết Dưỡng: ? Ngươi bao nhiêu tuổi?】 【Nha Hô: Mười bảy tuổi, mà mấy tháng nữa là mười tám rồi, nên ngươi phải gọi ta là tỷ tỷ đó.】 【Ngư Nhi Khuyết Dưỡng: Nhưng ta thấy tuổi tâm lý của ngươi chắc chỉ mới bảy tuổi thôi, ngươi thậm chí có thể gọi ta là ba ba.】 Ngô Chỉ Huyên ngay lập tức ném sang một cái biểu tượng giận dữ.
Du Thiệu cười rồi gõ chữ:
【Ngư Nhi Khuyết Dưỡng: Thôi, ta đi ngủ đây, ngày mai còn phải đi học, ngươi cũng đi ngủ sớm đi nhé.】 【Ngô Chỉ Huyên: Ngủ ngon ngủ ngon, mơ giấc mơ đẹp nha!】
Bạn cần đăng nhập để bình luận