Ta Thật Không Có Nghĩ Hạ Cờ Vây A!

Chương 165: Cửu đoạn là cửu đoạn, Trang Vị Sinh là Trang Vị Sinh (1)

Chương 165: Cửu đoạn là cửu đoạn, Trang Vị Sinh là Trang Vị Sinh (1)
Không chỉ một mình Đinh Hoan kinh ngạc.
Tại phòng nghiên cứu và thảo luận của Kỳ Viện, khi thấy chiêu cờ ‘bò’ của Du Thiệu trên màn hình TV, tất cả mọi người cũng ngỡ ngàng như Đinh Hoan.
Bọn họ chỉ biết nhìn nhau, mắt lớn trừng mắt nhỏ, ngay cả Giang Hạ Hoa cũng nhất thời không nói được lời nào.
“Cái này….” “Bò?” Trước đó, chiêu Điểm Tam Tam tuy gây chấn động, nhưng mọi người vẫn có thể hiểu được, dù sao Điểm Tam Tam đã có từ xưa, là thủ đoạn cường ngạnh phá góc.
Chỉ là ở giai đoạn khai cuộc, trên bàn cờ trống trải thế này, Điểm Tam Tam là chuyện chưa từng có. Điểm Tam Tam vây không được nhiều mắt, ngược lại quân trắng chiếm được thế dày, Điểm Tam Tam đúng là một nước cờ ác hiểm.
Nhưng chiêu ‘bò’ này, thì hoàn toàn không ai hiểu!
Bởi vì chiêu ‘bò’ của quân đen, sau khi đổi quân với quân trắng, quân đen nhìn kiểu gì cũng thấy thiệt, nguyên lý cờ vây thường là chớ ép tam tuyến, chớ bò hai đường, nhưng quân đen lại cứ bò vào hai đường.
Bình thường, ở thế này quân đen sẽ chọn ‘vịn dính’, dù ‘vịn dính’ cũng là hao tổn, nhưng rõ ràng ‘vịn dính’ sẽ tạo được nhiều mắt hơn chiêu ‘bò’ hai đường, do đó ‘vịn dính’ ít bị thua thiệt hơn.
“Thoát ra rồi, hắn lại về góc dưới bên trái.” Chỉ có Trịnh Cần chăm chú nhìn màn hình TV, theo bản năng nuốt nước miếng một cái.
“Cuối cùng…vẫn giống hai ván cờ năm trước, bò lên ở hai đường!” “Nước cờ bò này, cũng có nghĩa, quân đen vĩnh viễn sẽ không ‘vịn dính’ chỗ này.” Trịnh Cần hít một hơi thật sâu.
“Hai ván cờ năm trước, khi đó cờ lực của ta còn non yếu, chưa đủ thành thục, nên những nước đi tiếp theo xuất hiện không ít vấn đề, do đó không nhìn ra được chỗ vi diệu trên bàn cờ.” “Nhưng, bây giờ sau một năm rèn luyện ở đấu trường chuyên nghiệp, ta đã khác xưa rất nhiều, hơn nữa hôm nay, ván cờ này là chiến đấu hai người.” “Chính vì vậy, ta có thể bỏ qua các nước cờ khác, chỉ cần chú ý đến từng nước đi của hắn là được!” “Vì sao lại như vậy, nói cho ta biết đáp án đi!” “Du Thiệu!” ...
“Vậy mà thoát ra, trở lại hai đường mà ‘bò’…” Tô Dĩ Minh nhìn vào màn hình máy tính, con ngươi phản chiếu bàn cờ, vẻ mặt vẫn tỉnh táo như trước.
Nhưng tay phải của hắn lại theo bản năng nắm chặt lại.
Rõ ràng, khi thấy chiêu cờ của Du Thiệu, trong lòng hắn đã dậy lên một cơn sóng lớn!
“Không ‘vịn dính’, mà lại ‘bò’ hai đường… Thật sự khó hiểu.” Tô Dĩ Minh xem kỹ bàn cờ, phán đoán tình hình trước mắt.
“Thế cục hiện tại, rất rõ ràng, quân đen đã rơi vào thế yếu!” “Hắn muốn ở thế cục sau này, xoay chuyển tình thế đã bất lợi sao, hay là cố sức chống đỡ như ‘đỡ cao ốc nghiêng’?"
"Hay là những nước đi từ sau khi Điểm Tam Tam, vốn dĩ ẩn chứa ý đồ sâu xa, có những chỗ vi diệu mà ta chưa nhận ra?!"
Ánh mắt Tô Dĩ Minh trong veo, ẩn chút sắc bén, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
“Du Thiệu hắn….” “Rốt cuộc sẽ cho ta thấy một ván cờ như thế nào?!” ...
Trong phòng đánh cờ, yên lặng như tờ.
Sau khi đặt quân cờ xuống, Du Thiệu không hề xúc động, vẫn lẳng lặng nhìn bàn cờ, chờ Phương Hạo Tân xuống cờ.
Lúc này, vẻ mặt của mọi người trong phòng đánh cờ đều khác nhau.
Nhưng không ai là ngoại lệ, đều hướng ánh mắt về phía Du Thiệu.
Mọi người đều không hiểu ý nghĩa của chiêu cờ này, một nước đi hoàn toàn không thể tưởng tượng được.
Cuối cùng, Phương Hạo Tân trầm mặc hồi lâu mới đưa tay vào hộp cờ, gắp quân cờ ra, nhẹ nhàng đặt xuống.
Cộc!
3 ngang 12 dọc, kéo dài!
Đây là nước cờ tất yếu của quân trắng sau khi quân đen ‘bò’, chắc chắn không sai được, nếu là người khác đi cờ ở chỗ này, chắc chắn cũng sẽ chọn đi dài.
Sau đó, đến lượt Khổng Tử đi cờ.
Khổng Tử nhìn bàn cờ, nhịn không được hít sâu vài hơi, mới miễn cưỡng bình tĩnh lại.
Hắn thực sự không hiểu rốt cuộc Du Thiệu đang nghĩ gì, có khi lại đi ra một nước làm hắn phải kinh thán, nhưng có khi lại giống như hoàn toàn không hiểu gì về cờ vây vậy.
Nước cờ ‘bò’ vừa rồi của Du Thiệu, là một nước mấu chốt, trực tiếp định hình cục bộ góc dưới bên trái.
Chuyện cũ không thể thay đổi, bây giờ hắn chỉ có thể kiên trì, tiếp tục theo lối đánh cờ bình thường.
Khổng Tử nhíu mày suy tư một hồi, cuối cùng đưa tay vào hộp cờ, gắp một quân cờ, đặt xuống bàn.
4 ngang 3 dọc, cắt!
Đây là nước đi tốt trước mắt, lần nữa quay lại góc trên bên trái, tấn công quân trắng, tranh đoạt tiên cơ, chiếm thế thủ lợi, để truy hồi lại thế yếu ở khai cuộc.
Trang Vị Sinh suy tư một lát, gắp một quân cờ, chậm rãi đặt xuống.
4 ngang 2 dọc, đánh!
Sau đó, lại đến lượt Du Thiệu đi cờ, ngay lập tức, mọi người đều hướng ánh mắt về phía Du Thiệu.
Không chỉ Phương Hạo Tân, Khổng Tử, Trang Vị Sinh, mà còn có cả Đinh Hoan, Ngô Chỉ Huyên, trọng tài, người quay phim.
Dưới ánh mắt của mọi người, Du Thiệu rất nhanh gắp một quân cờ, nhẹ nhàng đặt xuống.
3 ngang 10 dọc, hủy đi ba.
Thấy nước cờ này, ngay lập tức tất cả mọi người đều lặng lẽ thở phào một hơi.
Nước cờ này, dụng ý rất rõ ràng, muốn củng cố góc trên bên trái quân đen, một nước đi rất bình thường và hợp lý.
Phương Hạo Tân lại càng nhẹ cả người, nhìn bàn cờ, lâm vào suy tư.
Suy nghĩ một hồi, Phương Hạo Tân cuối cùng lại gắp một quân cờ đặt xuống.
Sau khi Phương Hạo Tân đi cờ xong, Khổng Tử suy tư một lát, cũng cuối cùng đi cờ, ngay sau đó Trang Vị Sinh cũng gắp một quân cờ đặt xuống.
Đát, đát, đát...
Cứ thế lặp lại một vòng, lại đến lượt Du Thiệu đi cờ.
Bất quá lần này, Du Thiệu không lập tức đi cờ, nhìn bàn cờ, suy nghĩ một lúc mới gắp quân cờ ra từ hộp cờ, chậm rãi đặt xuống.
Cộc!
8 ngang 16 dọc, đánh vào!
“Đánh vào?” Thấy chiêu này của Du Thiệu, Khổng Tử giật mình, ngay lập tức đã nhìn ra ý đồ của Du Thiệu.
“Hắn trực tiếp xông thẳng vào quân đen, xâm nhập một mình, muốn phá hư thế trận quân trắng sao?” Tuy hiểu được ý nghĩ của Du Thiệu, nhưng Khổng Tử vẫn có chút khó tin.
“Nhưng góc dưới bên trái của quân trắng đã dày, hắn làm sao mà có thể động thủ, hắn...vậy mà lại có ý đồ với thế dày của quân trắng ở góc dưới bên trái?!” Nhìn thế cờ của quân trắng ở góc dưới bên trái, cho dù hắn là một kỳ thủ chuyên công sát, cũng không hề để ý tới góc dưới bên trái, hắn vừa nãy còn đang chuẩn bị cho quân mình tiến sâu vào trung tâm.
Kết quả lúc này, Du Thiệu không những không đi theo ý của hắn, thậm chí còn đi ngược lại ý nghĩ của hắn, khiến cho nước đi vừa rồi của hắn, lập tức trở nên vô nghĩa.
Nước ‘đánh vào’ này, không tiếc hao tổn, cưỡng ép muốn dẫn chiến trường tiến vào góc dưới bên trái, rõ ràng thể hiện một bộ dạng muốn cùng quân trắng liều mạng, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Khổng Tử.
Không chỉ có Khổng Tử, khi thấy chiêu ‘đánh vào’ của Du Thiệu, vẻ mặt của Phương Hạo Tân cũng hiện lên sự kinh ngạc, Trang Vị Sinh cũng lần nữa nhíu mày.
"Bên trái phía dưới là thế dày, nếu như hủy đi ở vị trí 9 dọc, thế cờ sẽ càng dày hơn, nhưng...quân đen có thể sẽ dùng Đại Phi để tấn công mạnh, vậy, sẽ hủy đi ở tinh vị?"
Phương Hạo Tân suy tư rất lâu, cuối cùng mới đặt quân cờ xuống.
10 ngang 16 dọc, hủy đi!
Đến lượt Khổng Tử đi cờ.
Khổng Tử không khỏi hít một hơi thật sâu, nhìn bàn cờ, chau mày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận