Ta Thật Không Có Nghĩ Hạ Cờ Vây A!

Chương 184: A? Hai cái xinh đẹp nữ nhân đánh nhau?

Chương 184: A? Hai cô gái xinh đẹp đ·á·n·h nhau?
Cũng không lâu lắm, sắp đến giờ thi đấu, một đám kỳ thủ lục tục đi vào phòng thi đấu, tìm đến vị trí của mình ngồi xuống. Ngay sau đó, hai vị trọng tài cũng có mặt tại phòng thi đấu.
"Mỗi bên hai tiếng rưỡi, tính giờ một phút."
Một lát sau, một vị trọng tài nhìn đồng hồ, trầm giọng nói: "Bây giờ có thể bắt đầu."
Nghe vậy, trong phòng thi đấu lập tức vang lên tiếng quân cờ va chạm, ngay sau đó là tiếng hai người chào hỏi nhau.
Ván cờ bàn số 22, Thạch Hoằng cầm quân đen đi trước, Du Thiệu cầm quân trắng.
Chào hỏi xong, Thạch Hoằng liền đưa tay vào hộp cờ, gắp một quân, nhẹ nhàng đặt xuống.
"Tách". 17 ngang 4 dọc, tiểu mục.
Du Thiệu cũng lập tức đưa tay vào hộp cờ, gắp quân, nhanh chóng đặt theo.
4 ngang 16 dọc, tinh.
Thạch Hoằng tựa hồ đã chuẩn bị từ trước, không hề do dự, lập tức gắp quân đen từ hộp cờ, tiếp tục đặt xuống bàn cờ.
16 ngang 17 dọc, tiểu mục!
Đặt xong nước cờ này, Thạch Hoằng bỗng ngẩng đầu, nhìn thẳng Du Thiệu.
"Nhìn ta làm gì?"
Du Thiệu bị Thạch Hoằng nhìn chằm chằm có chút khó hiểu. Thông thường khi chơi cờ, nhìn đối thủ là khi nước cờ đó không tốt lắm, hoặc là thế cục tương đối phức tạp, muốn thông qua biểu hiện trên khuôn mặt đối thủ để phát giác một vài manh mối.
Nhưng đây mới chỉ hạ ba nước cờ.
Tuy nhiên, Du Thiệu rất nhanh phản ứng lại, biết vì sao Thạch Hoằng nhìn mình.
Vì Thác Tiểu Mục - nó không có cách nào Điểm Tam Tam!
Nhận ra điều này, Du Thiệu có chút lặng lẽ.
Thật ra, nước Điểm Tam Tam này chỉ là một trong nhiều lựa chọn khai cuộc, không phải cứ đi nước đó là sẽ có ưu thế.
Dù đối phương có đi Nhị Liên Tinh, hắn cũng chưa chắc sẽ Điểm Tam Tam, mà có thể chọn Quải Giác hoặc thủ góc.
Điểm Tam Tam, nếu đối thủ không chọn biến hóa phức tạp mà đánh trả đúng cách thì thế cục hai bên cũng cân bằng, quân đen và quân trắng đều có cơ hội.
Nếu Điểm Tam Tam là cách đi duy nhất đúng, thì những cách như Quải Giác hay thủ góc đã sớm bị loại bỏ rồi, nhưng thực tế chúng vẫn được dùng rất nhiều và AI cũng hay sử dụng.
Trên thực tế, kết luận thế trận cân bằng sau nước Điểm Tam Tam vẫn còn nhiều tranh cãi dù AI đã thống trị giới cờ trước đây.
Thậm chí, trước khi Du Thiệu xuyên không, vẫn còn những ý kiến bất đồng.
Khi AI cờ vây lên ngôi, cùng với việc AI gần như bất bại, vẫn có không ít người không tán thành.
Hơn nữa, những ý kiến này đến từ chính các kỳ thủ hàng đầu, họ vẫn giữ quan điểm Điểm Tam Tam là quá sớm để nhường thế chủ động cho đối thủ và quá ham thực địa.
Tất nhiên, sau khi đã trải qua rất nhiều ván đấu, thay đổi cách nhận thức về độ dày, nặng nhẹ, họ không chất vấn việc Điểm Tam Tam không tốt.
Mà là họ chất vấn Điểm Tam Tam chỉ đạt 95/100 điểm, so với Quải Giác và thủ góc vẫn kém hơn.
Điều này các kỳ thủ tiền bối cũng không thể phản bác, vì AI dù mạnh cũng không chạm được tới bản chất của cờ vây, AI cũng không chứng minh được là nước đi đó nhất định đúng.
Việc Du Thiệu chọn cách đi Điểm Tam Tam không phải vì AI kiếp trước làm mà học theo, đơn giản là hắn thích cách đi này, thấy nó có thể đạt 100 điểm.
Một người cho là 100 điểm, một người cho là 95, thì không ai thuyết phục được ai cả. Đó là tùy cách lý giải cá nhân, ai thích đi thế nào thì cứ đi.
Dù là AI cờ vây đấu với AI cờ vây, thì bên chọn Điểm Tam Tam cũng không đảm bảo thắng bên không Điểm Tam Tam, thường là hai bên có thắng có bại.
Nếu không thì, AI cờ vây quét ngang giới cờ, thì những cách đi Quải Giác và thủ góc cũng đâu thể dùng nữa. Nếu Du Thiệu không thích cách Điểm Tam Tam thì hắn đã không chọn rồi.
Du Thiệu lắc đầu, bỏ hết tạp niệm, nhìn lên bàn cờ. Nhanh chóng thò tay vào hộp cờ, gắp một quân, nhẹ nhàng đặt lên bàn.
"Tách." 4 ngang 3 dọc, tiểu mục!
Hai người liên tục thay nhau đi cờ. Càng về sau, vẻ mặt Thạch Hoằng càng trở nên khó coi, tốc độ đi cờ cũng chậm lại.
Một lúc sau, Du Thiệu đứng dậy, đi về phía trọng tài, báo cáo kết quả, rồi rời khỏi phòng thi đấu.
Thạch Hoằng vẫn còn ngồi đờ đẫn trước bàn cờ, sắc mặt trắng bệch.
"Vậy mà đã xong rồi?"
"Nhanh vậy sao?"
"Tuy Thạch Hoằng không mạnh, nhưng rõ ràng lúc nãy hắn đang suy nghĩ sâu, sao lại kết thúc nhanh thế được?"
"Có nghĩa là Thạch Hoằng không kịp dùng hết thời gian mà đã bị ép vào tử địa, không thể không bỏ cuộc?"
Nhìn bóng lưng Du Thiệu rời đi, đám kỳ thủ trong phòng dù không nhìn thấy ván cờ này, nhưng nhìn mặt Thạch Hoằng là cũng đoán được kết quả, rõ rành rành.
Tuy họ cũng không thấy ngạc nhiên lắm khi Du Thiệu thắng Thạch Hoằng, nhưng vẫn có chút kinh hãi trong lòng.
"Hắn. . . Đã năm trận thắng liên tiếp tại vòng tuyển quốc gia, thêm một trận English Cup, tổng cộng 5 trận thắng liên tiếp rồi!"
"Với điểm tích lũy 5 trận thắng liên tiếp, e rằng hắn sắp gặp cao thủ rồi!"
Lúc này, Trịnh Cần ngồi ở bàn số năm nhìn theo Du Thiệu, không khỏi hít sâu một hơi, đưa tay vào hộp cờ.
"Cùm cụp!"
Trong hộp cờ, quân cờ lại va vào nhau, phát ra tiếng kêu.
Trịnh Cần từ từ gắp quân cờ, nhìn xuống bàn cờ, ánh mắt lạnh lẽo hơn. Nhanh chóng đặt cờ xuống!
"Cộc!" 10 ngang 13 dọc, hai gian nhảy!
"Ở chỗ này mà hai gian nhảy? Hắn không để ý đến thế cờ yếu, muốn ép công quân đen bên ngoài của ta?"
Nam sinh ngồi đối diện Trịnh Cần biến sắc mặt, đột nhiên cảm giác Trịnh Cần có gì đó khác trước, như có một luồng s·á·t khí tỏa ra, khiến người ta rùng mình!
. . . . .
Là kỳ thủ chuyên nghiệp, việc thi đấu vô cùng bận rộn. Vòng tuyển quốc gia kết thúc được ba ngày, lại tiếp tục đến vòng tuyển English Cup.
Và trước ngày thi vòng loại thứ hai của English Cup một ngày, ván cờ thứ hai của giải khiêu chiến danh hiệu Kỳ Thánh cũng đã phân thắng bại tại khu thi đấu trung tâm.
Hôm nay Du Thiệu đến khá sớm. Vừa đến phòng thi đấu, đã nghe các kỳ thủ quen biết xúm lại bàn tán về ván thứ hai Kỳ Thánh vừa kết thúc.
"Thầy Tưởng Xương Đông lại thắng nữa rồi, ván một vào thu quan thì mới thắng, ván hai thì giữa trận thầy Trương Đông Thần đã bỏ quân, hai ván thua sau lại nhanh hơn ván thứ nhất."
"Không lẽ thầy Tưởng Xương Đông sẽ toàn thắng ba trận rồi trực tiếp đoạt danh hiệu sao? Lúc đầu ta cứ tưởng phải đánh đủ 5 ván."
"Có phải là thua ván đầu đã ảnh hưởng quá lớn đến tâm lý thầy Trương Đông Thần không?"
"Khó nói, nếu thật sự vậy thì nguy rồi. Sau khi thầy Tưởng Xương Đông thắng liên tiếp hai ván, áp lực của thầy Trương Đông Thần ở ván ba còn lớn hơn ván thứ hai!"
"Thầy Tưởng Xương Đông vẫn mạnh thật, ván này hai bên giao tranh ở trung tâm định càn khôn, thầy Tưởng hoàn toàn không cho thầy Trương Đông Thần một cơ hội, diệu thủ liên tiếp."
"Đúng vậy, cũng không trách thầy Tưởng Xương Đông có thể tranh hùng với thầy Trang Vị Sinh, từ khi mười mấy tuổi đã so kè đến tận giờ."
Mọi người bàn tán rất chân thành, biểu hiện có chút xúc động, lại có chút cảm khái. Du Thiệu vào phòng thi đấu, đến bàn số hai ngồi xuống, cũng không thu hút sự chú ý của ai.
Một lát sau, Ngô Chỉ Huyên chạy lon ton vào phòng thi đấu.
Hôm nay nàng mặc một chiếc sơ mi xám kẻ nhỏ, bên trong là chiếc áo ngắn hở rốn có in hình gấu nhỏ, khoe vòng eo trắng nõn không chút mỡ thừa. Phần dưới là chiếc quần dài thể thao, trông rất trẻ trung năng động.
Thấy Du Thiệu, mắt Ngô Chỉ Huyên sáng lên, liền vẫy tay, cười lộ hai má lúm đồng tiền, chào: "Du Thiệu, chào buổi sáng!"
"Chào buổi sáng."
Du Thiệu ngạc nhiên nhìn Ngô Chỉ Huyên, hỏi: "Hôm nay tâm trạng em vui thế?"
"Rõ vậy sao? Vì em mới lên tam đoạn đó!"
Ngô Chỉ Huyên chớp đôi mắt đẹp, đắc ý hỏi: "Sao, có bất ngờ không?"
"Chúc mừng chúc mừng, em cũng lên tam đoạn rồi."
Du Thiệu quả thật hơi bất ngờ, nói: "Trịnh Cần giờ cũng mới vừa lên tam đoạn thôi đấy."
"Hả. . . . ."
Ngô Chỉ Huyên lập tức đứng hình, một lát sau không nhịn được trừng mắt Du Thiệu, có chút hờn dỗi nói: "Hứ, em không thèm nói chuyện với anh nữa, anh đúng là không biết ăn nói mà!"
"Sao thế?" Du Thiệu có chút không hiểu.
"Anh nghĩ sao mà lại nói thế hả? Anh ta là kỳ thủ đẳng cấp cao lên đoạn, còn em thì cày cuốc đủ kiểu thi tuyển mới được lên, mà anh ta còn muộn hơn em một năm đấy."
Ngô Chỉ Huyên hừ hừ nói: "Em chẳng biết anh đang khen hay mắng em nữa! Anh đang mắng em phải không! Chắc chắn là vậy rồi!"
À cái này...
Du Thiệu thật không ngờ sẽ gây ra hiểu lầm này, hắn chỉ nhớ lúc Trịnh Cần định đoạn thì Ngô Chỉ Huyên mới lên nhị đoạn.
Giờ Trịnh Cần vừa lên tam đoạn thì Ngô Chỉ Huyên cũng lên tam đoạn, nên cảm quan của Du Thiệu thấy tốc độ lên đoạn của Ngô Chỉ Huyên có hơi chậm hơn Trịnh Cần chút thôi.
Nhưng Ngô Chỉ Huyên dường như cũng không bận tâm lắm, hờn dỗi một chút rồi lại tò mò hỏi: "Anh giờ bao nhiêu trận thắng liên tiếp rồi?"
"5 trận." Du Thiệu cười nói.
"Lợi hại vậy?"
Ngô Chỉ Huyên liền lại bĩu môi, lầm bầm nói: "Hồi em vừa định đoạn cũng là chuỗi năm trận thua liên tiếp, có bị đả kích không, mà anh còn tự học cờ vây nữa chứ. . . . ."
Ôi chao ơi.
Ngô Chỉ Huyên dường như đã bị kích hoạt chế độ nghĩ linh tinh.
Du Thiệu buồn cười nhìn Ngô Chỉ Huyên. Hắn biết Ngô Chỉ Huyên chỉ cần năm giây là ổn ngay, cái con người có khả năng emo không quá mười giây thật là kỳ lạ mà.
"Đúng rồi!"
Quả nhiên, rất nhanh, Ngô Chỉ Huyên vừa mới lơ đãng được năm sáu giây thì bỗng dưng như nhớ ra điều gì đó, bí mật nói: "Du Thiệu, anh biết hôm nay em đánh cờ với ai không?"
"Ai?"
Du Thiệu nháy mắt mấy cái, hỏi.
"Từ Tử Câm, hiện giờ nàng cũng là 5 trận thắng liên tiếp, chưa hề thua trận nào, cả Sở Hùng Đỉnh tam đoạn cũng thua nàng!"
Ngô Chỉ Huyên nắm chặt tay, quyết tâm nói: "Nhưng đây là trận đầu tiên của em sau khi lên tam đoạn, hôm nay em sẽ cho nàng thấy sự lợi hại của tiền bối, chuỗi thắng của nàng sẽ chấm dứt tại đây!"
"Ừm . . . ."
Du Thiệu không thường xuyên đấu với Ngô Chỉ Huyên, lại cũng chưa từng xem cờ của nàng, nên cũng không biết Ngô Chỉ Huyên đang ở mức nào.
Nhưng Ngô Chỉ Huyên nói bản thân lên cấp từ những trận thi tuyển thì với thực lực hiện tại của Ngô Chỉ Huyên, chắc cũng tầm tam đoạn bình thường thôi.
Còn Từ Tử Câm thì...
Du Thiệu cũng đã lâu không đấu cờ với Từ Tử Câm rồi. Tử Câm là người thường giấu kín mọi chuyện trong lòng, rồi âm thầm nỗ lực, không hay chủ động liên lạc với ai.
Nhưng theo mấy ván cờ mà hồi trước Du Thiệu đã đấu với Tử Câm ở trường, thì cô cũng cỡ nhị đoạn, mà hai bậc cũng là chuyện bình thường, có thắng có thua.
Bây giờ có thể ... thực lực ngang nhau?
A?
Hai cô gái xinh đẹp đ·á·n·h nhau? Ai sẽ thắng đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận