Chương 142: Đẩy vào chỗ c·h·ết mà sinh tồn"Thế cục... Đảo ngược?"Tô Dĩ Minh nhìn lên bàn cờ, cũng không khỏi thất thần, hắn nhìn cục diện, con ngươi phản chiếu hai màu quân cờ đen trắng, như thể trong đáy mắt không ngừng lóe lên ánh sáng."Rốt cuộc, từ lúc nào bắt đầu?""Từ khi ta bất chấp nguy hiểm, cưỡng ép g·iết vào thế trắng sao?""Không... Cho dù g·iết vào thế trắng, nước đi của ta tuyệt đối không hề sơ suất, quân trắng dù phòng thủ kín kẽ nhưng mỗi bước đi đều nằm trong dự tính của ta!""Vậy thì, bắt đầu từ lúc nào?"Tách, tách, tách...Trong phòng đấu cờ, tiếng quân cờ liên tiếp rơi xuống, bên tai không dứt, thời gian cũng theo đó trôi đi.Bên cạnh bàn đấu số một, một mảnh tĩnh lặng như tờ.Mọi người xung quanh nhìn bàn cờ, tự hỏi tại sao thế cục lại đảo ngược, sự đảo ngược này bắt đầu từ khi nào, nhưng càng nghĩ, vẻ mờ mịt trên mặt họ càng dày thêm.Có lẽ quân đen có sơ suất, nhưng sai sót này tuyệt đối khó phát hiện, trừ khi không ngừng phục bàn, cẩn thận hủy cờ rồi, mới có thể nhìn ra, lỡ nước đi thì càng không cần nói.Bởi vậy, cho dù quân đen thật sự có sơ suất hay lỡ nhịp, họ bây giờ có nghĩ cũng không ra, vậy thì quân trắng... đã phát hiện ra từ đâu?Rất lâu sau, Tô Dĩ Minh đột nhiên hít sâu một hơi, lần nữa đưa tay vào hộp cờ."Răng rắc."Tiếng quân cờ va chạm ngay lập tức vang lên.Thanh âm thanh thúy này làm mọi người chấn động trong lòng.Tô Dĩ Minh chăm chú nhìn bàn cờ, ánh mắt lại ẩn hiện một chút h·u·n·g á·c, kẹp một quân cờ từ trong hộp ra, nhanh c·h·óng đặt xuống.Cộp!16 ngang 7 dọc, chạm!"Chạm?"Thấy nước đi này, mọi người đều trợn tròn mắt.Phía trên đã c·h·é·m g·iết đến t·h·ê th·ả·m rồi, lúc này quân đen lẽ ra phải thoát khỏi phía dưới, thế mà lại bỏ qua hướng tấn công của đối phương, bỏ qua nguy cơ quân đen bị c·h·é·m g·iết mà m·ạ·nh b·ạ·o tấn c·ô·ng xuống dưới!"Cái này..."Khi mọi người cẩn thận suy nghĩ, sắc mặt ngay lập tức kịch biến."Không, quân trắng kém một bước!"“Nếu quân trắng không ra tay, quân đen sẽ đưa được quân dưới ra ngoài, khiến quân đen ở trên chiếm ưu thế hơn, khi đó lại công k·í·c·h ở trên, quân đen có thể chống lại quân trắng!"Đám người nhìn chăm chú vào bàn cờ, đều run rẩy hít sâu một hơi khí lạnh."Quân đen... không có ngồi chờ c·h·ế·t, hắn không t·ử thủ đi cứu quân cờ mà ép sát xuống dưới, tìm được điểm yếu của quân trắng, muốn cân bằng lại cục diện, đây là... bước đi duy nhất!"Du Thiệu nhìn bàn cờ, suy tư một lát, lại kẹp ra quân cờ, nhanh chóng hạ xuống.Cộp!17 ngang 5 dọc, đ·â·m!Thấy nước cờ này, mọi người một thoáng đều câm lặng.Nước đi chạm này của quân đen có thể nói cực kỳ sắc bén và hung hãn, nhưng quân trắng còn tuyệt hơn... Đối mặt với việc quân đen mạnh mẽ tấn công xuống dưới, quân trắng dường như đã đoán được cục diện, không tiếp tục nếm thử tấn công quân đen ở trên.Nhưng mà, quân trắng lại bỏ qua tấn công mạnh mẽ của quân đen ở góc dưới bên phải, mà đâm vào góc trên bên phải, nhắm vào quân ở trên mà xông tới, ép phải phòng thủ quân trắng!Tách, tách, tách....Nhìn quân cờ không ngừng rơi xuống, thế cục càng thêm phức tạp, lòng mọi người vừa chấn động vừa mông lung.Ván cờ này hoàn toàn vượt quá sức tưởng tượng của họ, mỗi quân cờ hạ xuống đều khiến người khó thở, cảm thấy một áp lực lớn vô cùng, cho dù chỉ thoáng thấy một tia nguy cơ trong thế cờ thôi, cũng khiến người lạnh sống lưng.Còn quân đen và quân trắng thì lại đang trong ván cờ này mà chém giết, giằng co, kịch chiến!"Quân đen, muốn vùng lên!"“Tình thế bất lợi thật đấy, nhưng liệu quân đen có thể lật ngược được tình thế không?"Bên mười bàn."Ưu thế của hắn ở thế trận, dù chém giết ở trung bàn, cũng không thể san bằng thế cục, hắn vẫn đang chiếm thế thượng phong."Trang Phi nhìn bàn cờ, nhìn thấy thế cục hiện tại, nghiến chặt răng, vẻ mặt vô cùng khó coi.Trong ván cờ này, từ lúc biết nếu thua sẽ có khả năng bị loại, tâm trí của hắn đã không thể bình tĩnh trở lại, trong đầu càng không ngừng hiện lên ván cờ trước đó của Du Thiệu và Tô Dĩ Minh.Điều này khiến hắn mắc sai lầm ngay ở giai đoạn bố cục, nếu như là đối thủ bình thường thì không sao, nhưng Phương Hạo Tân không dễ đối phó như vậy, cho dù sau đó hắn đã tỉnh táo lại, muốn cố gắng vùng lên, thì đã quá muộn rồi."Chỉ cần số quân cờ này c·h·ết, thắng bại sẽ ngã ngũ!"Trang Phi lại đưa tay vào hộp cờ, lấy quân cờ ra, nhanh chóng hạ xuống bàn cờ."Sao ta có thể... Ngay cả kết nối cũng không được?"Phương Hạo Tân nhìn bàn cờ, sắc mặt cũng không dễ dàng, trên mặt đã đổ mồ hôi, suy nghĩ một hồi, cũng đặt quân cờ mình vào trong bàn cờ.Tách, tách, tách....Không lâu sau, thấy quân đen lại rơi xuống trên bàn cờ, Trang Phi không khỏi nghiến răng, nắm chặt tay lại."Ta..."Môi Trang Phi khẽ nhúc nhích, cuối cùng vẫn cúi đầu, vẻ mặt không cam tâm, mở miệng: "Ta thua rồi...."“Trang Phi bị loại.”“Đa tạ chỉ giáo.”Nghe vậy, Phương Hạo Tân ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm, lưng anh lúc này đã ướt đẫm mồ hôi, rõ ràng là, đối mặt với Trang Phi, trong ván này, anh thắng cũng vô cùng khó khăn.Trang Phi cúi đầu sâu, không nói lời nào.Phương Hạo Tân đứng dậy, quay đầu nhìn một bàn cờ, chỉ thấy một đám người đang bao quanh ván cờ ấy.Sắc mặt Phương Hạo Tân ngưng trọng hẳn đi, anh lập tức đi về phía ván cờ đó, nhanh chóng đi đến bên cạnh, chen vào giữa đám đông, ánh mắt nhìn về bàn cờ.Trái lại, khi nhìn thấy tình hình hiện tại, Phương Hạo Tân lập tức ngây người ra, từ từ mở to mắt."Cái này..... đây là cái gì?"Trên bàn cờ, thế cục đã phức tạp đến mức khó tưởng tượng, quân đen quân trắng bám lấy nhau, toàn là sát chiêu làm người kinh hãi, dắt một cái là toàn thân động đậy!"Ván này, rốt cuộc đi thế nào vậy? Không nhìn ra tí gì cả...."“Người đánh cờ trắng là Du Thiệu, người đánh cờ đen là Tô Dĩ Minh, thế cờ này là... quân trắng chiếm ưu thế, quân đen bị áp chế?!"Đầu óc Phương Hạo Tân trong giây lát ong ong, không thể tin nhìn bàn cờ.Sau một lúc lâu, anh quay đầu nhìn Bồ Trạch Vĩ bên cạnh, phát hiện Bồ Trạch Vĩ đang chăm chú nhìn chằm chằm bàn cờ, đến cả mắt cũng không chớp lấy một cái, trên mặt rịn mồ hôi.Phương Hạo Tân đưa tay kéo Bồ Trạch Vĩ, Bồ Trạch Vĩ không hề có phản ứng gì, đến khi Phương Hạo Tân kéo lần thứ hai, Bồ Trạch Vĩ lúc này mới như bừng tỉnh từ trong giấc mơ nhìn về Phương Hạo Tân.Phương Hạo Tân lòng vẫn còn sợ hãi nhìn bàn cờ, hít sâu một hơi, hạ giọng hỏi: "Lão ca, ván cờ này...rốt cuộc đã thành ra như vậy thế nào?"Bồ Trạch Vĩ ngẩn người, liếc qua Trang Phi vẫn ngồi ở bàn số mười, rồi cúi xuống, ghé vào tai Phương Hạo Tân, khẽ nói hai câu.Nghe Bồ Trạch Vĩ, mắt Phương Hạo Tân càng trừng càng lớn, lòng chấn động."Tuyết Băng góc dưới bên trái?"“Góc trái ở trên và ... Yêu đao?!"Phương Hạo Tân không dám tin ngẩng đầu, nhìn Bồ Trạch Vĩ, Bồ Trạch Vĩ chỉ khẽ gật đầu, sau đó quay đầu đi, tiếp tục nhìn chăm chú vào bàn cờ, dường như không muốn bỏ lỡ bất kỳ một nước đi nào của hai bên.Phương Hạo Tân cố đè nén tình cảm chấn động trong lòng xuống, cũng nhìn về phía bàn cờ...Tuyết Băng và Yêu đao, bất kể cái nào cũng là hình thái khó giải làm người ta khiếp sợ, biến hóa phức tạp khó lường, khiến vô số kỳ thủ đổ máu, thế mà trong ván cờ này, lại đồng thời xuất hiện cả Tuyết Băng và Yêu Đao?Phương Hạo Tân giờ phút này, dường như đã có chút hiểu ra vì sao ván cờ này lại phức tạp đến mức làm người kinh hãi như vậy, dù sao kia là Tuyết Băng và Yêu Đao!"Nhưng mà... cục diện dù có cái bóng của Tuyết Băng và Yêu Đao, nhưng lại không quá giống nhau, hai bên dường như chỉ đưa ra hình thái cơ bản của Tuyết Băng và Yêu Đao, về sau đi như thế nào... Không nhìn ra."Phương Hạo Tân nhìn bàn cờ, trong lòng không thể nào bình tĩnh.Tô Dĩ Minh cầm quân đen, nhưng lúc này, tình thế quân đen rõ ràng là vô cùng bất lợi, hơn nữa dưới tình hình phức tạp như vậy, đối mặt với thế công của quân trắng, quân đen rất dễ sụp đổ!Tách, tách, tách...Trên bàn cờ, quân cờ vẫn không ngừng rơi xuống.Mà nhìn vào thế cờ, trong lòng Phương Hạo Tân lập tức dâng lên sóng trào mãnh liệt."Dù thế cục phức tạp như vậy, dù ưu thế của quân trắng đã rõ ràng một chút....”“Nhưng khi đối mặt với thế công hung mãnh như mưa bão của quân trắng, quân đen dù đầy nguy hiểm, lại hóa giải từng chiêu sát, vẫn ngoan cường giữ thế cân bằng!"Ngay lúc này, quân đen lại một lần nữa rơi xuống.14 ngang 8 dọc, Phi Áp!"Phi Áp?"Nhìn bàn cờ, Phương Hạo Tân đột nhiên sững người, đột nhiên ý thức ra điều gì đó.“Quân đen không chọn cách triển khai vững chắc nhất, mà lại chọn Phi Áp, cho dù trong tình huống như thế, quân đen dù đang lung lay sắp đổ, thế mà vẫn muốn giữ cho cục diện phức tạp…”Bởi vì, vào chỗ t·ử mới có thể sinh!"Phương Hạo Tân xúc động, đã cảm nhận được ý chí chiến đấu vô song của quân đen –“Quân đen, còn muốn phản c·ô·ng!”Du Thiệu nhìn bàn cờ, suy nghĩ một chút rồi lại nhấc quân cờ, nhẹ nhàng hạ xuống.Cộp!17 ngang 10 dọc, dính!"Dính rồi...."Tô Dĩ Minh chăm chú nhìn bàn cờ, suy nghĩ một hồi, cũng ngay lập tức lấy quân đen từ hộp ra, nhanh chóng đặt xuống!Tách, tách, cộp!Quân đen quân trắng vẫn giằng co, dù tình thế đã bất lợi, lại còn trong một cục diện phức tạp, nhưng quân đen lại ngoan cường một cách khó tin, lại cùng quân trắng hình thành thế giằng co!Ngoài tiếng quân cờ rơi xuống ra, xung quanh yên ắng, nhưng trong tim mỗi người, đều là chập chờn.Du Thiệu lúc này cũng chăm chú nhìn bàn cờ, phân tích thế cục."Nước Phi Áp vừa rồi khiến lực bên cánh trái rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, nếu bước đi này đi vào xâm tiêu, quân đen có khả năng sẽ dùng kế bỏ cờ, cá c·hết lưới rách…"Mặc dù trên bàn cờ, ưu thế của quân trắng là không thể lay chuyển, nhưng việc bao vây quân đen, đánh thẳng quân đen liên tục bị cản trở, quân đen đang chém giết ương ngạnh, muốn giết ra một con đường sống."Nếu chỉ là khống chế để thắng đến cuối trận thì dễ thôi, nhưng nếu muốn đ·á·n·h tan quân đen thì không mạo hiểm là không được..."Du Thiệu đưa tay vào hộp cờ, chậm rãi nhấc một quân trắng, trong ánh mắt giờ phút này cũng ẩn hiện một chút tinh nhuệ!"Vào chỗ c·h·ết mà sống sót..."“Quân đen như vậy, nhưng quân trắng cũng có thể làm như thế!”Một khắc sau -Quân cờ rơi xuống.Cộp!7 ngang 9 dọc, Phi Trấn!“Vậy thì tự cắt đường lui, vào chỗ c·h·ết mà đấu đến ngươi c·h·ết ta s·ống, cuối cùng định ra thắng bại!” PS: Xin một vé ngày mai