Ta Thật Không Có Nghĩ Hạ Cờ Vây A!

Chương 128: Áp đảo vô số địch thủ, rung chuyển qua kỳ đàn

Chương 128: Áp đảo vô số địch thủ, rung chuyển cờ đàn.
Sáu giờ chiều.
Trải qua một phen thảm liệt chém giết, định đoạn thi đấu vòng đấu bên thắng tổ tranh đấu, cuối cùng cũng kết thúc, hai mươi lăm kỳ thủ có thể sớm vào vòng chung kết, còn hai mươi lăm người rơi vào tổ thua.
Vòng đấu bên thắng tổ đã kết thúc, nhưng cuộc tranh tài của tổ thua vẫn tiếp diễn, bọn họ cần trải qua hai ngày chém giết nữa, để tranh hai mươi lăm suất vào chung kết còn lại của tổ thua.
Có người có lẽ còn có thể từ tổ thua một lần nữa đứng lên, lại lần nữa bước vào con đường định đoạn, nhưng càng nhiều người sẽ trở thành xương khô, trở thành bàn đạp để người khác bước lên con đường định đoạn.
Nhưng sau khi cuộc tranh tài kết thúc, tại khu vực đối cục của tổ thắng, không khí vẫn vô cùng ngột ngạt, dù là người đã sớm vào vòng chung kết cũng cảm thấy như bị đè nặng một tảng đá trong lòng, trên mặt không chút vui vẻ.
Bởi vì, Phương Hạo Tân… Thua rồi!
Và cùng với kết thúc tranh tài, tin tức Phương Hạo Tân thua một kỳ thủ nghiệp dư rơi vào tổ thua đã lan rộng, lập tức tạo nên một cơn sóng lớn!
“Phương Hạo Tân thua?!”
Trong đại sảnh thi đấu, mấy nhà báo cùng người quay phim, khi biết tin tức này, ngay lập tức ngỡ ngàng kinh ngạc vô cùng, nhìn nhau, đều lộ rõ vẻ kinh hãi.
“Tô Dĩ Minh là ai?”
“Phương Hạo Tân bại bởi hắn?”
“Chuyện này sao có thể? Ngoài Trang Phi ra, Phương Hạo Tân hẳn là hoàn toàn không có đối thủ mới đúng chứ!”
Đám người ngẩn người hồi lâu, một phóng viên mới kịp phản ứng, kích động nói: “Bất kể Tô Dĩ Minh là ai, năm nay lại xuất hiện ngựa ô, đây… là một tin tức lớn đấy!”
Những cảnh tượng này còn xảy ra ở khắp nơi, cái tên Tô Dĩ Minh trong chớp mắt đã lan rộng khắp đấu trường định đoạn, ngay cả tổ nữ cũng bị ảnh hưởng!
Đặc biệt là những người ở tổ thua sau khi biết tin tức này, còn dậy lên sóng to gió lớn hơn.
Tuyển thủ ở tổ thắng, dù đã sớm vào vòng trong, gặp phải áp lực cũng lớn như thế, không cần nói tới người đã thua một trận ở tổ thua.
Phương Hạo Tân rơi vào tổ thua, vậy, phàm là người xui xẻo gặp Phương Hạo Tân, gần như chỉ có một con đường chết, Phương Hạo Tân chắc chắn sẽ giẫm lên xác của bọn họ, giết vào chung kết!
Tuy nhiên, so với tổ thắng, một vài người ở tổ thua sau khi biết tin này lại không để ý lắm.
Bọn họ từng thua dưới tay Tô Dĩ Minh, tự mình cảm nhận được, kỳ lực của Tô Dĩ Minh xa như vậy so với bọn họ.
Trong tổ thua, một thiếu niên nhìn về phía Kiều An Lực và Hà Chí An, nuốt nước bọt, khó tin hỏi: “Lúc trước các ngươi nói, năm nay khó hơn ta tưởng, cũng là vì biết trước năm nay có Tô Dĩ Minh?”
Nhưng khi thiếu niên thấy biểu cảm của Kiều An Lực và Hà Chí An lúc này, cậu lập tức ngây người.
Lúc này, Kiều An Lực và Hà Chí An cũng đầy vẻ ngơ ngác, dường như cũng không thể tin chuyện Phương Hạo Tân thua Tô Dĩ Minh, rơi vào tổ thua.
“Không, không phải.”
Hà Chí An cũng nuốt một ngụm nước bọt: “Chúng ta chưa từng nghe nói tới cái gì Tô Dĩ Minh…”
Nghe vậy, thiếu niên ban đầu còn chưa hiểu, nhưng nhanh chóng nhận ra ẩn ý trong lời nói của Hà Chí An, lập tức tâm thần rung động không thôi, trợn to hai mắt.
“Không phải… Tô Dĩ Minh?”
“Không định nữa.”
Lúc này, Kiều An Lực nuốt khan một tiếng, chậm rãi nói: “Hay là năm nay ta không định nữa, chúng ta… đợi sang năm vậy?”

Tuy vòng đấu bên thắng tổ kết thúc chỉ trong bốn ngày, nhưng tổ thua vẫn còn hai ngày tranh đấu, mới có thể quyết ra người thắng, ba ngày sau đó, sẽ tới vòng chung kết.
“Đúng rồi, hôm nay cũng thắng rồi, sớm vào chung kết, ba ngày nữa chung kết bắt đầu, chung kết vẫn là đấu loại trực tiếp hai lần thua, phải thi đấu khoảng bảy vòng, sau đó sẽ chọn ra sáu người đứng đầu.”
Tám giờ tối, Du Thiệu lại nhận được điện thoại của Du Đông Minh.
Mấy ngày nay, tối nào Du Đông Minh cũng gọi điện hỏi về thành tích thi đấu của cậu.
Du Thiệu cũng không phiền, lần nào cũng không ngại ngần kể tình hình gần đây của mình cho Du Đông Minh.
Dù sao cậu vẫn chưa trưởng thành, một mình ra ngoài lại còn tham gia kỳ thi định đoạn liên quan đến cả cuộc đời này, Du Đông Minh và Thái Tiểu Mai lo lắng cũng là lẽ thường.
“Điều chỉnh tốt tâm lý, đừng quá căng thẳng, mấy ngày nay đừng nghĩ về chung kết, cứ nghỉ ngơi cho tốt, thậm chí chơi game cũng được.”
Đầu dây bên kia, giọng Du Đông Minh vang lên: “Khi tới chung kết, cứ coi trận đấu như những ván cờ bình thường thôi, nhất định phải giữ vững tâm thái.”
“Đúng rồi, Tiểu Thiệu, dù có thua cũng đừng để bụng.”
Lúc này, giọng Thái Tiểu Mai cũng vang lên: “Thắng mãi là chuyện tốt, nhưng nghe nói không ít người thắng liên tục, cuối cùng thua một trận thì tâm lý mất ổn định, rồi lại thua liên tục.”
“Con đấy, có thể nói là có thiên phú, thực sự vượt quá dự tính của cha con và mẹ, nhưng so với những người khác, con vẫn quá thiếu kinh nghiệm thi đấu quan trọng như kỳ thi định đoạn này.”
Thái Tiểu Mai nói rất có lý, trong những giải đấu lớn, tâm lý rất quan trọng, dù có kỳ lực cao hơn đối thủ, nhưng nếu tâm lý có vấn đề, cũng rất dễ để xảy ra sai sót đáng tiếc.
Nhưng kiếp trước, cậu đã trải qua quá nhiều trận thi đấu quy mô và tầm quan trọng lớn hơn cả định đoạn, tâm lý đã sớm vững như thép.
Rất nhanh, sau khi hàn huyên với cha mẹ, Du Thiệu mới cúp máy.
“Ba ngày nữa là chung kết… Sau chung kết, chính là thế giới chuyên nghiệp của thế giới này.”
Du Thiệu đi tới cửa sổ, nhìn ra ngoài, ánh mắt phức tạp.
Lúc này đã bảy giờ tối, nhưng vì đang mùa hè, trời vẫn chưa tối hẳn, vẫn ở ranh giới giữa hoàng hôn và đêm tối, nhưng ánh đèn đường mờ nhạt đã bật lên, có vài người đi đường qua lại.
Đối với kỳ thi định đoạn lần này, Du Thiệu không hề căng thẳng.
Nhưng nghĩ đến việc mình sắp quay lại thế giới kỳ thủ chuyên nghiệp mà kiếp trước đã dành cả đời ở đó, Du Thiệu có chút cảm xúc lẫn lộn.
Kiếp trước cậu từng leo lên đỉnh cao của cờ vây, dù trước khi xuyên không, kỳ lực của cậu vẫn giữ vững vị trí trong top 5.
Khả năng thu quan vững vàng, thông qua xâm tiêu và chuyển đổi vây trong vô hình, tạo nên thế ép người, cuối cùng nắm chắc bàn cờ tới chung cuộc, loại chiến pháp không đánh mà thắng kia từng áp đảo vô số địch thủ, rung chuyển cả kỳ đàn.
Thậm chí, khi kỷ nguyên AI ập tới, vô số kỳ thủ bị đào thải, sau khoảng thời gian mê mang vì những gì đã học gần như bị AI phủ định hoàn toàn, cậu vẫn vững vàng giữ vị trí của mình, không hề lay chuyển.
Nhưng ở kiếp này, cậu sẽ đi trên một con đường hoàn toàn ngược lại so với kiếp trước—
Một con đường dùng công sát để tăng trưởng, chú trọng độ dày và bỏ quân, chú trọng trị cô và tranh đoạt, đi theo con đường chém giết liều mạng đầy mạo hiểm!
Đây là một lĩnh vực mà kiếp trước cậu đã từng nghĩ đến, nhưng cuối cùng không dám đặt chân vào.
Nhưng ở kiếp này, cuối cùng cậu đã bước ra bước này.
“Trên con đường này, ta có thể đi được bao xa?”
Nghĩ đến đây, dù cho là đi lại con đường chuyên nghiệp một lần nữa, lòng Du Thiệu vẫn không khỏi có chút mong chờ.
Nói rằng, đọc đi đọc lại một cuốn sách, sẽ có cảm ngộ khác biệt, nhưng có kết cục tương đồng, nhưng lần này, Du Thiệu cảm thấy không chỉ có cảm ngộ khác biệt, mà còn có… kết cục khác biệt.

Ngày hôm sau.
Khoảng năm giờ chiều, Du Thiệu rời phòng, xuống đại sảnh ở tầng một, chuẩn bị ra ngoài ăn tối.
Tuy vòng đấu bên thắng tổ đã kết thúc, và Du Thiệu cùng những người thắng đã có ba ngày nghỉ ngơi, nhưng cuộc thi đấu của tổ thua vẫn tiếp diễn.
Du Thiệu vừa bước ra khỏi thang máy, liền thấy rất nhiều người ngồi ở ghế sofa trong đại sảnh, có người cúi gằm mặt, không nói lời nào, cũng có người ngẩng đầu nhìn trần nhà, vẻ mặt mờ mịt.
Không khí trong đại sảnh vô cùng ngột ngạt, khiến người ta khó thở.
Du Thiệu cảm nhận được bầu không khí quen thuộc này, một lúc cũng có chút im lặng, cuối cùng lắc đầu, bước ra khỏi khách sạn.
“Người kia là bên tổ thắng nhỉ?”
Trong đại sảnh, một nam sinh đeo kính nhìn theo bóng lưng rời đi của Du Thiệu, vẻ mặt chua xót, nói: “Sớm được vào chung kết tốt thật… Tớ vốn tưởng là có thể vào chung kết.”
“Cậu cũng không may thôi, gặp Phương Hạo Tân, còn tớ thì khác, gặp đối thủ ngang cơ, kết quả vẫn thua, khó chịu hơn nhiều.”
Nam sinh bên cạnh thở dài, hỏi: “Đấu với Phương Hạo Tân một ván, cảm giác thế nào?”
“Mạnh quá.”
Nam sinh đeo kính vẻ mặt có chút thất vọng, nói: “Không tự mình đấu một ván với hắn, không thể cảm nhận được hắn mạnh tới cỡ nào, danh bất hư truyền…”
“Dù cờ lực của tôi vẫn còn cách định đoạn một khoảng, năm nay chủ yếu là để tích lũy kinh nghiệm thôi, có thể là vì mới đấu một lúc, thế cờ đã phân thắng bại rồi, những nước tiếp theo đều là bị áp đảo.”
“Vậy mà hắn vẫn thua, còn không phải là bại dưới tay Trang Phi.”
“Đơn giản là không tưởng tượng được, ngoài Trang Phi ra, còn ai có thể đánh thắng được hắn, cái người tên Tô Dĩ Minh kia rốt cuộc là ai vậy?”
Nam sinh bên cạnh cũng thở dài, nói: “Cho nên đừng có ngưỡng mộ những người vào chung kết sớm kia.”
“Có Trang Phi, Phương Hạo Tân, với cả Tô Dĩ Minh kia, dù bọn họ vào chung kết sớm, thì cũng không có ý nghĩa gì, chỉ là lên được nghiệp dư thất đoạn mà thôi.”
“Giờ chỉ mong Trang Phi đè đầu được con ngựa ô Tô Dĩ Minh kia.”
Nghe vậy, nam sinh đeo kính im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng thở dài: “Thật, năm nay khó quá, vẫn là đợi sang năm đi…”
Lúc này, cửa thang máy trong đại sảnh lại mở ra, ngay sau đó, Phương Hạo Tân bước ra.
Thấy Phương Hạo Tân, nam sinh đeo kính khẽ thay đổi biểu cảm.
Nhưng Phương Hạo Tân ngay cả liếc cũng không thèm liếc một cái, vẻ mặt nặng nề, im lặng đi về phía cửa khách sạn, nhanh chóng rời khỏi.
“Chẳng phải chỉ thua có một trận thôi sao, cần gì phải thế chứ?”
Thấy thái độ của Phương Hạo Tân, nam sinh đeo kính có chút khó chịu, than thở: “Tớ bị loại còn không như thế này, thua rồi người khác vẫn khen hắn tính cách tốt đấy, tốt cái rắm.”
Ba ngày thời gian trôi qua rất nhanh.
Trong hai ngày Du Thiệu nghỉ ngơi, tổ thua trải qua vô số trận chém giết tàn khốc, cuối cùng hai mươi lăm người thành công bò dậy từ đống xác chết ở tổ thua, giẫm lên xác người khác để tiến lên.
Tổng cộng năm mươi người, sẽ bước vào cuộc chiến cuối cùng để giành tấm vé tiến vào con đường chuyên nghiệp!
Vòng chung kết sắp bắt đầu!

PS: Cầu nguyệt phiếu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận