Ta Thật Không Có Nghĩ Hạ Cờ Vây A!

Chương 45: Thiên tài kiêu ngạo

Chương 45: Thiên tài kiêu ngạo
Cuối cùng cục diện tổng thể, vượt ngoài dự liệu kéo dài lê thê. Trung bàn đen trắng hai bên giằng co rất căng, thắng bại lúc nào cũng có thể đảo ngược, trải qua trung bàn chiến đấu kịch liệt, cuối cùng tiến vào giai đoạn thu quan.
Ván cờ này thắng bại vẫn còn là ẩn số, ngay cả Du Thiệu cũng không thể sớm dự đoán ra. Bởi vì hai bên đến giờ vẫn chưa có sự chênh lệch quá lớn, có thể giây trước hắn còn cảm thấy quân đen muốn thắng, kết quả giây sau quân đen liền đánh mất chút ưu thế đó, quân trắng cũng tương tự như vậy. Lúc này, tất cả mọi người đứng xem ván cờ này chờ đợi nó kết thúc.
Ngoại trừ Từ Tử Câm. Từ Tử Câm vẫn ngồi trên ghế, im lặng nhìn bàn cờ trước mặt, đầu tiên kẹp quân cờ đen hạ xuống, sau đó lại kẹp quân cờ trắng. Tách, tách, tách. Quân cờ không ngừng rơi xuống.
Nếu quân trắng thật sự lựa chọn trị cô, cục diện sẽ phức tạp khó tưởng tượng, bàn cờ cũng trở nên kịch liệt đến mức nàng không thể kiểm soát, cũng không đoán được. Nhưng, quân trắng thật sự hết nước đi hay sao?
Vì vậy, nàng tự mình giải các biến hóa sau nước cờ trị cô của quân trắng. Càng giải về sau, nàng lại càng trầm mặc. Nàng giải ra rất nhiều loại biến hóa, cuối cùng quân trắng đều không có cách nào đi tiếp, nhưng khi nàng giải ra nước đi hổ của quân trắng, tất cả mọi thứ liền thay đổi. . .
Nếu quân trắng có thể đánh ra chiêu hổ trong phạm vi thế lực của quân đen, vậy cục diện sẽ trở nên nghiêm trọng vượt ngoài tưởng tượng của nàng! Nước cờ hổ rất khó đoán, nếu không phải như thế, có lẽ nàng cũng đã không cần phải sau khi giải nhiều nước đi mới nhận ra quân trắng vẫn còn nước cờ hổ này.
Từ Tử Câm quay đầu, nhìn về phía Du Thiệu đang chú ý đến ván cờ cuối cùng. "Cho nên, hắn chỉ đơn thuần thấy được cách quân trắng trị cô mà thôi?" "Hay là, khi thấy được trị cô đồng thời. . . Hắn cũng đã nhìn thấy nước đi hổ của quân trắng rồi?"
Bên kia.
Cuối cùng, sau khi mười mấy phút trôi qua, giai đoạn thu quan cũng kết thúc, hai bên bắt đầu đếm quân."Quân đen, thắng."
Trần Gia Minh khẽ nói: "Tính cả nước mắt thì thắng một mục rưỡi." Chàng trai ngồi đối diện Chung Vũ Phi không cam lòng nắm chặt nắm đấm, cúi đầu nói: "Tôi thua rồi." Nghe vậy, Chung Vũ Phi cũng thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, xoa mồ hôi trên mặt, nói: "Đa tạ chỉ giáo.""Đa tạ chỉ giáo." Chàng trai ngồi đối diện Chung Vũ Phi mặt đầy vẻ không phục, nghiến răng nghiến lợi, mở miệng nhận thua.
Trong lòng hắn đương nhiên là không phục, bởi vì sự chênh lệch giữa hai bên không lớn, ván cờ này, hắn chỉ thiếu một chút xíu nữa là thắng. Nhưng dù có thiếu một chút xíu đi nữa, thì thua vẫn là thua.
Hai người còn lại thì không có nỗi phiền não này, vì sự chênh lệch quá lớn, một người thì hoàn toàn không có hy vọng thắng, một người có hy vọng thắng, nhưng hắn lại không nhìn thấy. Kết thúc. Vương Duệ im lặng không nói gì.
Ba người bọn hắn, cuối cùng không ai thắng, cả ba ván cờ đều thua."Hạ không tệ." Trần Gia Minh vỗ vai hắn, nhìn Vương Duệ và hai người còn lại, cười nói: "Các em đều rất không tệ, so với năm ngoái đã tiến bộ rất nhiều, chỉ sợ ta và các em mà không hạ tốt cũng có thể thua đấy."
Vương Duệ và hai người còn lại cúi đầu, im lặng không nói gì."Ta vẫn là câu nói kia, việc các em cần làm là phải làm cho tốt nhất, thế là đủ rồi."
Trần Gia Minh cười nói: "Mặc dù cờ thua, nhưng thấy sự tiến bộ của các em, ta cảm thấy không uổng công các em đã cố gắng suốt một năm nay, ta tự hào về các em." "Trần lão sư..." Nghe nói thế, Vương Duệ và hai người còn lại cũng không khỏi xúc động.
Trần Gia Minh liếc nhìn đồng hồ trên tường, nói: "Thời gian không còn sớm, hôm nay chúng ta dừng ở đây thôi, mọi người có thể về." Nói xong, Trần Gia Minh lại nhìn về phía ba người Du Thiệu, nói: "Về sau nhớ đến phòng hoạt động luyện cờ một lát nhé, nhưng mà..." Trần Gia Minh dừng một chút, cười nói: "Thực lực của ta không tốt, có lẽ không hạ lại được với các em, lại càng không thể dạy các em cách chơi cờ, chỉ có thể nhờ các em tự mình luyện đối cờ mà thôi."
"À đúng, trường sẽ cung cấp cơm tối cho các em, các em có thể ăn cơm tối tại trường." ...
Bên kia, vòng sơ tuyển thi định đoạn cờ vây chuyên nghiệp. "Ta... ta thua!"
Một thiếu niên khoảng mười ba tuổi nhìn bàn cờ trước mặt, cúi đầu với vẻ mặt không cam lòng."Đa tạ chỉ giáo." Mặc dù thắng cờ, vẻ mặt Trịnh Cần lại vô cùng bình tĩnh, nhẹ gật đầu với đối thủ, rất nhanh chóng thu dọn quân cờ, sau đó đứng lên, xoay người rời đi. Hai trọng tài trầm mặc dõi theo bóng dáng Trịnh Cần rời đi. Đến khi Trịnh Cần đi ra khỏi phòng cờ, hai trọng tài mới không nhịn được thấp giọng thảo luận.
"Lợi hại quá, đã ba ván liên thắng.""Đối thủ của cậu ta là người ở đạo tràng à? Thế mà cũng bị đánh tan dễ dàng trong giao tranh trung bàn thế này." "Nghe nói cậu ta căn bản không có huấn luyện ở đạo tràng, cũng không được đào tạo bài bản, mà lại có thể hạ được loại cờ này, quả thật làm người ta kinh ngạc!" "Nếu Trịnh Cần tiếp tục giữ vững phong độ này, việc qua vòng loại coi như là chắc như đinh đóng cột."
"Đúng vậy, những người tham gia định đoạn năm nay sẽ gặp áp lực lớn đây, dù sao số lượng kỳ thủ chuyên nghiệp có hạn mà." "Tôi nghe nói cậu ta vốn đã có thực lực cạnh tranh chuyên nghiệp từ lâu rồi, chỉ là cậu ta chọn học đại học trước." "Hả? Thật hay giả?"
"Thật đó, tôi nghe Hạ Ôn tam đoạn kể, cô ấy từng được mời đến đại học cờ vây để tham gia vòng loại giải đấu với tư cách khách quý, ở trận đó, Trịnh Cần đứng đầu, thực lực Trịnh Cần thể hiện trong ván cờ kia, đã đạt gần đến trình độ chuyên nghiệp rồi."
Nghe vậy, vị trọng tài đeo kính một mặt kinh ngạc, hỏi: "Nếu thật là như thế, tại sao cậu ta không tham gia định đoạn sớm hơn? Sao lại kéo đến lúc vào đại học?" "Nghe nói, cậu ta cảm thấy lúc đó bản thân chỉ có khả năng định đoạn, chứ chưa có niềm tin tuyệt đối, cần một chút may mắn, ví dụ như việc bốc thăm, thì mới có thể định đoạn." Một vị trọng tài khác nói: "Cậu ta nói, nếu cậu ta muốn tham gia định đoạn thì cậu ta không muốn dựa vào bất kỳ chút may mắn nào... muốn dùng tuyệt đối tài đánh cờ, với thành tích toàn thắng để trở thành kỳ thủ chuyên nghiệp."
Nghe vậy, vị trọng tài đeo kính nhất thời không nói được gì, rung động trong lòng không nói nên lời. Một lát sau, anh ta cuối cùng lấy lại tinh thần, lắc đầu, cảm thán: "Đây chính là sự kiêu ngạo của thiên tài? Thật khó hiểu..." Sau đó, anh ta lại có chút tiếc nuối nói: "Tiếc là cậu ta không có được đào tạo chuyên nghiệp tại đạo tràng, nếu không, cậu ta có lẽ còn mạnh hơn hiện tại nhiều chứ?"
"Tương truyền cậu ta không có hứng thú lắm với cờ vây." Trọng tài khác nói: "Vì cậu ta cảm thấy bản thân có thể hạ cờ rất dễ dàng, việc vượt qua định đoạn không hề khó, cho nên không muốn gia nhập đạo tràng, mà cũng không hứng thú trở thành kỳ thủ chuyên nghiệp."
"Thật hay giả vậy?" Trọng tài đeo kính có chút khó tin: "Nhưng mà nhìn cậu ta đánh cờ rất chân thành rất chăm chú, có vẻ rất muốn trở thành kỳ thủ chuyên nghiệp mà!" "Đó cũng là điều tôi không hiểu." Vị trọng tài kia gật đầu, khó hiểu nói: "Rốt cuộc đã có chuyện gì, khiến cậu ta đột ngột thay đổi chủ ý, mà cả người nhìn cũng không có cái vẻ ngạo khí như lời đồn?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận