Ta Thật Không Có Nghĩ Hạ Cờ Vây A!

Chương 13: Một loại không muốn mạng tàn nhẫn

Chương 13: Một loại không muốn sống tàn nhẫn
Du Thiệu vừa mới bước vào kỳ quán, liền phát hiện ngay lập tức toàn bộ ánh mắt trong kỳ quán đều đổ dồn về phía hắn. Ban đầu mọi người trong kỳ quán không kỳ vọng quá nhiều, chỉ là theo bản năng nhìn về phía cửa ra vào, nhưng khi thấy người đến, lập tức mắt ai nấy đều sáng lên, kích động hẳn lên!
"Là hắn!"
"Là cậu học sinh cấp ba hôm trước!"
"Cuối cùng hắn cũng đến rồi, Tiểu Trịnh đã chờ cậu ấy hai ngày rồi!"
"Cuối cùng cũng đến, tôi cũng chờ mòn mỏi rồi!"
Trịnh Cần đang ngồi học đánh cờ trong phòng cờ, khi thấy Du Thiệu thì cuối cùng cũng đứng lên khỏi ghế, đi về phía Du Thiệu, rất nhanh đã đứng trước mặt cậu.
"Cuối cùng cậu cũng đến."
Trịnh Cần nhìn Du Thiệu, nói: "Tôi đợi cậu hai ngày rồi."
"Xin lỗi."
Du Thiệu áy náy nói: "Hôm qua bạn tôi kéo đi chơi game."
"Không sao."
Trịnh Cần lắc đầu, ra hiệu mình không để ý, sau đó hít sâu một hơi, nói: "Cậu, có thể đánh tiếp một ván với tôi không?"
Du Thiệu nhìn ánh mắt đầy chiến ý của Trịnh Cần, có chút im lặng, một lát sau mới chậm rãi gật đầu: "Được."
Trịnh Cần lại hít sâu một hơi, khí thế trên người phảng phất như thay đổi, quay đầu nói với nhân viên lễ tân: "Tô tỷ, tiền quán của cậu ấy tính vào tài khoản của tôi."
Nhân viên lễ tân ngẩn người, đây là lần đầu cô thấy Trịnh Cần có vẻ mặt nghiêm túc như vậy.
Sau khi kịp phản ứng, nhân viên lễ tân gật đầu: "Được."
"Đi theo tôi."
Trịnh Cần nói xong liền dẫn Du Thiệu, đi thẳng vào phòng cờ. Vừa vào phòng, Du Thiệu liền thấy Từ Tử Câm đang mặc đồng phục, lúc này nàng cũng nhìn về phía Du Thiệu, hai ánh mắt thoáng giao nhau trong giây lát.
Quả nhiên nàng cũng đến.
Du Thiệu kỳ thật vẫn không hiểu lắm vì sao Từ Tử Câm lại xuất hiện ở đây, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ khẽ gật đầu với nàng.
Rất nhanh, Trịnh Cần dẫn Du Thiệu đi thẳng tới bàn cờ mà lúc nãy hắn đã ngồi học, sau đó hai người kéo ghế, ngồi xuống hai bên bàn cờ.
Thấy hai người ngồi xuống, những người khác trong kỳ quán, thậm chí cả những người đang đánh cờ cũng tạm dừng ván cờ, nhao nhao vây lại.
Rất nhanh, xung quanh bàn cờ nhỏ này đã chật ních người, trong trong ngoài ngoài vây kín.
"Ván cờ này, tôi sẽ dốc toàn lực ứng phó."
Trịnh Cần nhìn Du Thiệu, nói: "Hy vọng cậu cũng vậy."
Du Thiệu nhìn xung quanh đầy người, vẻ mặt có chút khó hiểu, lát sau khẽ gật đầu.
"Bốc quân đi."
Trịnh Cần đưa tay vào hộp cờ, bốc lên một nắm quân, mở miệng nói.
Cái gọi là bốc quân là một bên trước bắt một số quân trắng, tạm không cho người khác thấy, bên kia bắt quân đen, một viên quân đen thì biểu thị quân trắng là số lẻ, nếu hai viên quân đen thì biểu thị quân trắng là số chẵn.
Nếu đoán đúng thì bên mình sẽ cầm quân đen đi trước, ngược lại thì cầm quân trắng.
Đối với ván cờ hôm nay, thái độ của Trịnh Cần khác hẳn trước kia, thậm chí có thể nói là long trời lở đất, ván cờ trước kia, căn bản không có bốc quân, Trịnh Cần trực tiếp để Du Thiệu đi quân đen.
Bây giờ cảm giác chính thức này có nghĩa là Trịnh Cần rất coi trọng ván này.
Mặc dù ván cờ chưa bắt đầu, nhưng không khí lúc này đã bắt đầu tràn ngập cảm giác căng thẳng như mưa bão sắp đến!
Du Thiệu cũng đưa tay vào hộp cờ, nắm lấy quân cờ, rồi xòe tay ra.
Trong lòng bàn tay là hai quân trắng.
Lúc này, Trịnh Cần cũng thả tay, quân đen rơi lộp cộp xuống bàn cờ.
"Hai, bốn, năm."
Trịnh Cần ngẩng đầu nhìn thẳng Du Thiệu, nói: "Số lẻ, ván này tôi chấp đen đi trước."
Du Thiệu gật đầu, trước thu lại quân cờ, rồi đặt hộp quân trắng cạnh bàn cờ.
"Xin chỉ giáo."
Trịnh Cần cũng cầm quân đen lên, ngồi thẳng nói với Du Thiệu.
"Xin chỉ giáo."
Du Thiệu cũng đáp lại.
Trịnh Cần đưa tay vào hộp cờ, mắt nhìn bàn cờ.
Ván này, hắn đã chờ trọn vẹn hai ngày, từ khi ván cờ trước kết thúc, hắn luôn chờ đợi.
Cho dù là cầm quân đen hay trắng, hắn đều đã trong đầu diễn tập vô số lần.
Hắn kẹp quân cờ từ trong hộp ra, cổ tay giơ cao.
Sau một khắc, quân cờ rơi xuống!
Cộc!
Mười sáu dọc bốn ngang, tinh!
Một quân cờ rơi xuống, cả phòng trở nên yên tĩnh.
Mặc dù đây chỉ là một nước cờ khai cuộc phổ biến, nhưng không biết tại sao, mọi người đều cảm thấy một áp lực nặng nề.
Trong yên lặng, Du Thiệu cũng kẹp quân cờ, suy nghĩ một chút, rồi rất nhanh thả cờ.
Bốn ngang bốn dọc, tinh.
Trịnh Cần ngay sau đó đặt quân cờ.
Mười sáu liệt mười bảy đi, tiểu mục!
"Tinh Tiểu Mục? Tiểu Trịnh quả nhiên vẫn dùng hình thức bố cục quen thuộc nhất."
"Xem ra ván này Tiểu Trịnh quyết tâm với cậu nhóc kia c·h·é·m g·iế·t đến cùng một quân."
"Tiểu Trịnh đang rất tập trung!"
Thấy nước cờ này, mọi người xung quanh không nhịn được bàn tán.
Hình thái Tinh Tiểu Mục là một loại bố cục có tính co giãn cực kỳ cao, tiến công có thể, phòng thủ cũng được, nhưng khuyết điểm chính là không có tính quyết đoán s·á·t phạt như Tinh vị, cũng không phức tạp dây dưa như Tiểu Mục.
Nhưng chính vì thế, bố cục Tinh Tiểu Mục thường được các kỳ thủ chuyên nghiệp ưa chuộng, bởi vì có thể phát triển thành nhiều cục diện khác nhau, không dễ bị người khác kiểm soát.
Mà Trịnh Cần, thứ hắn am hiểu nhất chính là hình thái Tinh Tiểu Mục.
Ở kỳ quán Sơn Hải, vô số người đã từng phải nuốt hận dưới Tinh Tiểu Mục của Trịnh Cần.
Du Thiệu rũ mắt, nhìn bàn cờ.
"Tinh Tiểu Mục à?"
"Bước này, chọn đi chiếm góc bên phải là cách đánh phổ biến nhất, cũng là hợp lý nhất."
"Nhưng nếu như vậy, chiến tuyến ván cờ này sẽ bị kéo dài..."
Nếu thời gian dư dả, Du Thiệu không ngại đánh chậm rãi.
Nhưng bây giờ cậu muốn nhanh chóng kết thúc trận đấu để về nhà, cũng chính vì vậy mà hôm trước cậu mới chọn nhị liên tinh, dẫn ván cờ vào cục diện đối c·ô·ng phức tạp, để rút ngắn thời gian đối cục hết mức có thể.
Thật ra cậu không phải kỳ thủ theo thiên hướng c·ô·ng s·á·t.
Ở kiếp trước, cờ của cậu thiên về cẩn thận, kín đáo, thường lấy nhu thắng cương, lấy chính hợp, dùng tính chuẩn xác và tầm nhìn đại cục để chiến thắng.
Suy tư một lát, Du Thiệu cuối cùng kẹp quân cờ.
Tách.
Theo tiếng quân cờ rơi xuống bàn thanh thúy, quân trắng đặt ở bên dưới bên phải của quân đen.
Mười lăm ngang mười một dọc.
Tiểu Phi!
Thấy nước cờ này, mọi người ngẩn người, sau đó mở to mắt nhìn, vẻ mặt rung động!
"Cái này... trực tiếp cướp góc rồi? !"
"Nhanh vậy?"
"Cho dù cậu ta là người có lối chơi tấn công thì cũng không cần vừa vào đã đi cướp góc như vậy, trực tiếp cướp góc... Mặc dù không phải không được, nhưng vội vàng quá, mà còn lộ ra vẻ quá hung hăng, hù dọa người."
Người bên cạnh nghe nói thế, gật đầu: "Đúng vậy, quan trọng nhất là, cho dù quân đen không thể lấy góc dưới bên phải, nhưng mà có thể chiếm góc dưới bên trái! Như vậy quân trắng sẽ hơi bị thiệt một chút đúng không?"
"Cờ của cậu này, tính c·ô·ng kích hơi mạnh, chẳng lẽ cậu ấy là loại không c·ô·ng k·ích thì không đánh được?" Cũng có người nghi hoặc.
Trịnh Cần thấy bước đi Tiểu Phi này cũng không khỏi ngây người.
Trước kia, hắn đã tưởng tượng ra vô số lần mình đánh cờ với Du Thiệu, nhưng không ngờ chỉ với quân cờ trắng thứ hai đã nằm ngoài dự liệu của hắn.
Cho dù là tiểu mục, tinh, cao mục, hay mắt bên ngoài... Tóm lại, bất kể chiếm góc bằng cách nào hắn cũng đã nghĩ tới, thế nhưng hắn hoàn toàn không ngờ tới, Du Thiệu không chiếm góc, mà lại là cướp góc!
Nước cờ này không hẳn là kém, nhưng quá mạnh bạo, thậm chí có thể nói là dùng việc chịu thiệt một chút làm cái giá để cưỡng ép kéo bàn cờ vào cuộc đối đầu liều mạng nhất!
Nước cờ này có thể nói là hung ác! Là một loại tàn nhẫn không muốn sống!
Bạn cần đăng nhập để bình luận