Ta Thật Không Có Nghĩ Hạ Cờ Vây A!

Chương 25: Ngươi nhất định sẽ trở thành chức nghiệp kỳ thủ

Chương 25: Ngươi nhất định sẽ trở thành kỳ thủ chuyên nghiệp Là một người đàn ông trưởng thành sống lại, Du Thiệu hiểu rất rõ, lúc này không thể giải thích, bởi vì chuyện này càng giải thích càng thêm phiền phức.
Vì vậy, Du Thiệu ra vẻ bình tĩnh gật nhẹ đầu với Từ Tử Câm, sau đó liền trực tiếp ngó lơ Chu Đức, tiếp tục đi về phía nhà vệ sinh.
"Lão Du, chờ ta một chút!"
Chu Đức rốt cuộc cũng hoàn hồn, hắn bị Từ Tử Câm nhìn mà áp lực như núi, loạng choạng nghiêng ngả chạy theo Du Thiệu.
Từ Tử Câm nhìn bóng lưng hai người đi xa, chậm rãi thu hồi ánh mắt, sau đó giơ bàn tay trắng nõn, vén mấy sợi tóc mai rơi trên trán ra sau tai.
Nàng tỏ ra rất bình tĩnh, tựa hồ căn bản không nghe thấy cuộc đối thoại vừa rồi của Du Thiệu và Chu Đức ở hành lang.
"Huynh đệ, ngươi thật sự định theo đuổi Từ Tử Câm à?"
Bên này, Chu Đức đuổi kịp Du Thiệu xong, nhịn không được khuyên nhủ: "Huynh đệ, theo đuổi không được đâu, mình không thể chết trên một cái cây, có nữ sinh thì để mà ngắm thôi."
"Ta nói bừa đấy."
Du Thiệu liếc hắn một cái, nói: "Ai bảo ngươi cứ hỏi mãi."
"Không phải, vậy rốt cuộc ngươi có ý với ai?"
Chu Đức vẫn cảm thấy Du Thiệu nhất định có "ngoại tình", nhất quyết truy hỏi đến cùng.
Du Thiệu lần nữa khẳng định: "Ta thật sự không có."
Hắn là một lão nam nhân tâm lý gần ba mươi tuổi, dù cho vì sống lại mà tâm tính cũng trẻ ra không ít, nhưng thật sự là không hề hứng thú với thiếu nữ chưa đầy mười tám tuổi.
Ngay cả Từ Tử Câm, hắn cũng chỉ đơn thuần cảm thấy nàng xinh đẹp mà thôi.
Hơi quá nhỏ.
Ít nhất cũng phải nuôi đến mười tám tuổi, từ B nuôi đến C chứ?
"Được, huynh đệ, ta tin ngươi."
Chu Đức nhìn Du Thiệu chăm chú, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Nhưng mà, ngươi phải hứa với ta, ngươi không được thích chân dài, ngực lớn, mông cong."
"Dựa vào cái gì?" Du Thiệu có chút bực bội.
Chu Đức vỗ vỗ vai Du Thiệu, nói một cách đầy tâm tư: "Bởi vì, huynh đệ ta cũng thích." . . .
Hai ngày sau đó, trôi qua đều hết sức bình thản.
Đúng như Du Thiệu dự đoán, Chu Đức sau khi cố gắng được hai ngày, rốt cuộc quên mất lời nói hùng hồn ngày trước, buông bỏ «Cờ vây nhập môn ba mươi tám giảng» bắt đầu chuyên tâm nghiên cứu «Khuê phòng thiếu phụ vì sao đêm không về ngủ».
Đáng thương Giang Lăng Thẩm Dịch còn chưa kịp tái xuất đã chính thức tuyên bố giải nghệ!
Chiều thứ sáu tan học, Chu Đức mặt mày hớn hở kéo Du Thiệu đi chơi game: "Lão Du, đi thôi, rốt cuộc cũng đợi được thứ sáu, chúng ta ra quán net chơi cho t·h·i·ê·n hôn địa ám!"
"Không đi."
Du Thiệu chọn từ chối: "Hai ngày nay ta đã rớt không biết bao nhiêu điểm, ta thà ở nhà solo!"
"Điểm quan trọng hay huynh đệ quan trọng?"
Chu Đức mặt đầy phẫn nộ, kiên nhẫn mời mọc: "Mấy anh em còn đang chờ cậu."
"Cái này còn cần hỏi sao?"
Du Thiệu kỳ quái liếc nhìn Chu Đức: "Bạn gái còn không quan trọng bằng game, mấy người có bạn gái thì mới quan trọng chứ?"
"Thấy sắc quên nghĩa!"
Chu Đức phẫn nộ chỉ trích Du Thiệu.
Du Thiệu nhún vai, tiếp tục thu dọn sách vở.
"Đi mà, lần này thật, ta bao!" Chu Đức lại khuyên vài câu.
"Thật không đi, mấy ngày này ngày nào cũng đi, chơi game thấy cũng tê cả người." Du Thiệu lắc đầu.
Thấy thái độ của Du Thiệu rất kiên quyết, Chu Đức cũng không tiếp tục cố chấp, chỉ bỏ lại một câu: "Chờ tụi tao lên điểm, lão Du mày sẽ hối hận!"
Nói xong, Chu Đức cùng lão Trương mấy tên ngõ cụt Quỷ Kiến Sầu, khoác vai bá cổ vội vã rời đi.
Lên điểm, quỷ tin bọn mày lên được điểm!
Hắn mấy hôm trước chính là nghe lời tà của Chu Đức, bị lôi đi quán net, sau đó tụt rank không phanh.
Hôm qua bị Chu Đức hết lời mời mọc, hắn lại đi, sau đó vui vẻ rơi rank mất thưởng.
Nói đến, đám người Chu Đức này cũng thật là có ý, từ thứ hai đến thứ sáu lần nào đánh năm người cũng đều bị tụt điểm thảm hại, cuối tuần thì cả đám lại chọn solo, sau đó tăng điểm vù vù.
Cứ mỗi cuối tuần kết thúc, quay lại trường, lại bắt đầu đánh năm người tụt điểm, thật giống như việc tăng điểm chỉ để dành cho tụt điểm vậy.
Bất quá hôm nay Du Thiệu không muốn ra quán net, thật ra cũng không phải hoàn toàn vì sợ bị tụt điểm, chủ yếu là, mấy ngày nay ngày nào cũng đi, hắn cảm thấy hơi mệt mỏi.
Rất nhanh, Du Thiệu thu dọn xong cặp sách, rời khỏi trường, bắt đầu đi về nhà.
Vừa đi vừa đi, Du Thiệu lại đi ngang qua Sơn Hải kỳ quán.
Ngay lúc Du Thiệu đang chuẩn bị tiếp tục đi tiếp thì cánh cửa kính của Sơn Hải kỳ quán vừa vặn mở ra, một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi mặc áo khoác từ trong kỳ quán đi ra.
Nhìn thấy Du Thiệu, người đàn ông mặc áo khoác đầu tiên là ngẩn người, sau đó lập tức gọi với Du Thiệu: "Ê! Cậu học sinh kia!"
Du Thiệu dừng bước, nghiêng đầu qua nhìn người đàn ông mặc áo khoác, hỏi: "Anh là ai?"
"Cậu không biết tôi."
Người đàn ông mặc áo khoác cười cười, nói: "Nhưng mà trước đó ở kỳ quán, tôi tận mắt thấy ván cờ giữa cậu và thằng nhóc Tiểu Trịnh, thật sự là quá đặc sắc!"
"Vậy anh gọi tôi, là có chuyện gì không?" Du Thiệu khó hiểu nói.
"À..."
Người đàn ông mặc áo khoác cười gượng, nói: "Thật ra cũng không có gì, chỉ là thấy cậu, nên theo bản năng gọi lại thôi."
Nghe nói vậy, Du Thiệu có chút ngơ ngác.
"À, đúng rồi."
Người đàn ông mặc áo khoác tựa hồ nghĩ ra điều gì, nói: "Một tháng nữa sẽ diễn ra giải cờ vây chuyên nghiệp năm nay, Tiểu Trịnh sẽ tham gia."
"Nó nói, nó muốn trở thành kỳ thủ chuyên nghiệp."
"Trước kia nó, mặc dù cũng muốn trở thành kỳ thủ chuyên nghiệp, nhưng luôn có cảm giác nó hời hợt lắm, nhưng tôi cảm thấy, sau khi nó đấu xong ván cờ kia với cậu, nó đã khác."
Người đàn ông mặc áo khoác có chút xúc động nói: "Trước kia, mặc dù nó đánh cờ rất tốt, nhưng nó không biết vì sao mà mình chơi cờ, nhưng bây giờ thì nó đã biết rồi."
"Nó còn nói, nó đang chờ đợi kỳ nghệ tiến bộ thêm nữa, để cùng cậu tái đấu một lần."
"Thật sự là rất chờ mong, không biết đến lúc đó, các cậu sẽ chơi ra ván cờ như thế nào?"
Người đàn ông mặc áo khoác ngừng một chút, sau đó hỏi: "Về sau chắc hẳn cậu cũng sẽ đi làm kỳ thủ chuyên nghiệp nhỉ?"
Nghe thấy câu hỏi này, Du Thiệu ngẩn người, nhất thời có chút do dự.
"Cậu không có ý định đi làm kỳ thủ chuyên nghiệp?"
Nhìn thấy phản ứng của Du Thiệu, người đàn ông mặc áo khoác nhất thời có chút giật mình.
"Cái này... Tôi không biết."
Du Thiệu lắc đầu.
Vấn đề này hắn thật sự chưa nghĩ đến, ở kiếp trước, hắn từ năm mười hai tuổi đã trở thành kỳ thủ chuyên nghiệp, từ nhỏ lớn lên cùng quân cờ, kiếp này, hắn thật sự rất muốn thay đổi cách sống.
"Không biết?"
Người đàn ông mặc áo khoác nhìn Du Thiệu, đột nhiên lắc đầu, cười nói: "Chắc chắn là sẽ thôi."
Chính ta còn không biết, kết quả ngươi lại biết?
Du Thiệu có chút kỳ lạ nhìn người đàn ông mặc áo khoác.
"Dù sao, một người có thể chơi ra thế cờ như cậu, làm sao có thể không muốn trở thành kỳ thủ chuyên nghiệp chứ?"
Người đàn ông mặc áo khoác cười cười: "Nếu cậu không thích cờ vây, thì tuyệt đối không chơi ra được thế cờ đó, nếu cậu thích cờ vây, sao có thể không muốn trở thành kỳ thủ chuyên nghiệp được!"
"Tôi cũng rất tò mò, một đứa bé như cậu, nếu đi vào làng cờ chuyên nghiệp, rốt cuộc có thể tiến xa đến đâu?"
"Tôi sẽ rửa mắt mong chờ."
Nghe thấy vậy, Du Thiệu nhất thời có chút trầm mặc, không biết nên trả lời thế nào.
"Được rồi, không làm phiền cậu nữa."
Người đàn ông mặc áo khoác khoát tay, cười nói: "Tôi phải đi rồi, gặp lại."
"Gặp lại."
Du Thiệu gật nhẹ đầu, chào tạm biệt người đàn ông mặc áo khoác, tiếp tục bước trên đường về nhà.
Một đường đi về nhà, trong đầu Du Thiệu lại không kìm lòng được nghĩ đến lời mà người đàn ông mặc áo khoác vừa nói.
'Một người có thể chơi ra thế cờ như cậu, làm sao có thể không muốn trở thành kỳ thủ chuyên nghiệp được?'
Du Thiệu lắc đầu, thở dài một hơi trọc khí, tiếp tục đi về nhà.
Về đến nhà, đồ ăn đã nấu xong, bày trên bàn, giống như thường lệ, bên cạnh thức ăn còn để lại một tờ giấy, nhắc nhở Du Thiệu nhớ ăn khi còn nóng.. . .
PS: Cầu đọc tiếp! Tặng độc giả các lão gia một cái vỗ đầu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận