Ta Thật Không Có Nghĩ Hạ Cờ Vây A!
Chương 150: Lão Du nhà chi long
Chương 150: Nhà lão Du có rồng.
Trong phòng khách.
"Tiểu Mai, Tiểu Thiệu nhà mình thật sự là tự học cờ vây à?" Thái Vĩ ngồi trên ghế sofa, không nhịn được mở miệng hỏi.
Mặc dù mấy ngày trước Du Đông Minh và Thái Tiểu Mai đã nói với ông qua điện thoại rằng Du Thiệu tự học cờ vây, trước đó bọn họ cũng không rõ Du Thiệu chơi cờ ra sao.
Nhưng nói thật, dù Du Thiệu hiện tại đã là kỳ thủ chuyên nghiệp, Thái Vĩ vẫn cảm thấy khó tin.
Dù sao tự học cờ vây mà trở thành kỳ thủ chuyên nghiệp thì quả thật có chút không hợp lý.
Những người có thể trở thành kỳ thủ chuyên nghiệp, đều là những thiếu niên từ các đạo quán xông lên, còn kỳ thủ nghiệp dư có thể định đoạn thành công thì lại càng ít hơn.
Mà phần lớn các kỳ thủ nghiệp dư này, đều là người từ nhỏ đã bắt đầu học cờ gặp kỳ ngộ, so với những thiếu niên xông đoạn chỉ là không trải qua huấn luyện chuyên nghiệp nặng nề mà thôi.
"Thật mà."
Thái Tiểu Mai cười nói: "Lúc đó cả nhóm bọn ta đều không tin, còn dẫn nó đi đánh cờ với một kỳ thủ sơ đoạn đã giải nghệ."
"Kết quả thì sao?" Thái Vĩ tò mò hỏi.
"Kết quả, thầy Tô nói, nếu Tiểu Thiệu không thể làm kỳ thủ thì thầy ấy sẽ đi làm kỵ sĩ, kiểu kỵ sĩ giao đồ ăn ấy." Thái Tiểu Mai cười nói: "Lúc đó ta còn không kịp phản ứng."
"Thật hay đùa vậy?"
Nghe vậy, Thái Vĩ lập tức mở to hai mắt, là một kỳ thủ chuyên nghiệp, đều có lòng kiêu hãnh, ông có chút không thể tin được những lời này lại xuất phát từ miệng của một kỳ thủ chuyên nghiệp.
Ông cũng từng quen biết một vài kỳ thủ nghiệp dư cao đoạn, khi nói chuyện đến cờ, ai cũng ngạo mạn không ai chịu phục ai, huống chi là kỳ thủ chuyên nghiệp?
"Thật đó nha."
Thái Tiểu Mai nhẹ gật đầu, nói: "Dù sao thì Tiểu Thiệu đã thắng."
"Nhưng mà, dù thua đi chăng nữa, là một người từng là kỳ thủ chuyên nghiệp thì cũng không thể nói ra loại lời đó chứ?"
Thái Vĩ nhíu mày, hỏi: "Ván cờ đó, hai người có xem không?"
"Không có, dù sao ta với lão Du đều không hiểu cờ, nhìn cũng chẳng hiểu gì." Thái Tiểu Mai lắc đầu đáp.
Ngay lúc này, cửa phòng ngủ mở ra, ngay sau đó Du Thiệu từ trong phòng đi ra.
"Tiểu Thiệu, đánh xong rồi à?"
Nhìn thấy Du Thiệu, Thái Vĩ lập tức đứng lên, trong lòng vừa lo lắng lại vừa mong chờ nhìn Du Thiệu.
Du Thiệu khẽ gật đầu, nói: "Xong rồi, cậu ấy vẫn còn đang thu quân cờ."
"Đông Đông nhà chú… Thế nào?"
Thái Vĩ có chút hồi hộp: "Có thiên phú chơi cờ không?"
Nghe Thái Vĩ hỏi câu này, cùng với vẻ mặt hiện tại của Thái Vĩ, Du Đông Minh và Thái Tiểu Mai không khỏi liếc nhau một cái, hiển nhiên cả hai đều nhớ tới chuyện một năm trước đưa Du Thiệu đi lớp học thêm cờ vây.
"Ừm…"
Du Thiệu trầm ngâm một lát, hồi tưởng lại ván cờ vừa rồi, chậm rãi nói: "Thiên phú thì có, cảm giác về cờ cũng không tệ, phản ứng rất nhanh, đánh cờ lại còn rất tập trung, nhị cữu quả thực có thể cân nhắc bồi dưỡng nó đấy."
"Có điều… có trở thành kỳ thủ chuyên nghiệp hay không, thì khó nói lắm, nếu cậu ấy vào đạo quán thì còn phải xem bao nhiêu tuổi có thể vào được ban xông đoạn."
Nghe vậy, Thái Vĩ khẽ thở phào, cũng không nghĩ nhiều mà gật đầu, nói: "Cũng được, vậy chú hiểu rồi, cảm ơn Tiểu Thiệu, làm phiền cháu."
Du Thiệu cười nói: "Không có gì, không phiền đâu."
Không lâu sau, Thái Đông Đông cũng thu thập xong quân cờ, từ trong phòng đi ra.
Lúc này vẻ mặt của cậu rất thoải mái, dù sao biết mình nhất định sẽ thua, hơn nữa đây lại là ván cờ chỉ đạo, Du Thiệu cứ một mực chỉ điểm quan tử, kết thúc ván cờ lại giảng qua loa cho cậu về những chỗ còn thiếu sót.
"Còn không mau cảm ơn anh họ đi?"
Thấy Thái Đông Đông đi ra, không nói gì, Thái Vĩ trừng mắt nhìn cậu một cái, vẻ mặt nghiêm nghị nói.
"Ba, sau khi đánh cờ xong, con đã nói cảm ơn chỉ giáo rồi mà."
Thái Đông Đông lè lưỡi, giải thích cho mình một câu, nhưng vẫn là cúi đầu xuống nói với Du Thiệu: "Cảm ơn anh họ."
"Không cần cảm ơn đâu."
Du Thiệu nhìn Thái Đông Đông, cười nói: "Đánh không tệ, cố gắng lên nhé."
"Hì hì!"
Được một kỳ thủ chuyên nghiệp như Du Thiệu khen, Thái Đông Đông lập tức đắc ý, không kiềm chế được mà nhún nhún mũi.
"Thằng nhóc này."
Thái Vĩ bất đắc dĩ xoa đầu Thái Đông Đông, sau đó nói: "Tiểu Mai, Đông Minh, vậy nhóm chú không làm phiền nữa, hai cháu buổi trưa còn phải ra cửa hàng mà đúng không?"
Thái Vĩ nhìn Thái Tiểu Mai và Du Đông Minh, nói: "Hôm nay thật sự là làm phiền hai cháu quá rồi."
"Ấy da, người một nhà làm gì phải khách sáo vậy?"
Du Đông Minh lắc đầu, vừa đi về phía cửa, vừa cười nói: "Để chú đưa tiễn các cháu."
"Không cần không cần, chú tự lái xe tới."
Thái Vĩ vội kéo Du Đông Minh lại, cười từ chối nói: "Chỉ xuống dưới lầu đến chỗ để xe thôi, không cần thiết phải đưa, hôm nay đã đủ làm phiền hai cháu rồi.
Nghe Thái Vĩ nói vậy, Du Đông Minh cũng không khách khí, khẽ gật đầu nói: "Được, vậy hai chú lái xe cẩn thận nhé."
"Ừm."
Thái Vĩ lại nhìn về phía Du Thiệu, cười nói: "Tiểu Thiệu, về sau chuyện thi đấu của cháu chú với Đông Đông sẽ theo dõi, mong có thể nhìn thấy cháu phát huy xuất sắc."
"Chú là nhị cữu, chú chúc cháu kỳ nghệ ngày càng tinh xảo hơn, trên con đường chuyên nghiệp sẽ càng ngày càng tiến xa, tranh thủ một năm lên hai đoạn, năm năm đoạt được danh hiệu nhé!"
Hai kiếp cộng lại Du Thiệu chưa từng nghe thấy lời nguyền rủa ác độc đến vậy.
"Cảm ơn nhị cữu."
Cuối cùng, Du Thiệu vẫn giữ nguyên vẻ mặt, khẽ gật đầu, phất tay nói: "Nhị cữu gặp lại ạ."
Rất nhanh, Thái Vĩ và Thái Đông Đông sau khi tạm biệt Du Thiệu ba người, liền rời khỏi nhà Du Thiệu.
"Tiểu Thiệu, thế nào?"
Thái Vĩ vừa dắt Thái Đông Đông đi, Thái Tiểu Mai liền không nhịn được hỏi: "Con nói với mẹ xem, trình độ của Đông Đông, rốt cuộc thế nào?"
"Mẹ, con không có khách sáo."
Nghe vậy, Du Thiệu lắc đầu, nói: "Con nói thật đấy."
Theo Du Thiệu, mặc dù cờ của Thái Đông Đông rất non nớt, cách đánh cũng rất thô ráp, nhưng đúng là có chút linh tính.
Tuy không tính là có thiên phú phi thường, nhưng chỉ với thiên phú này thôi, nếu bồi dưỡng cẩn thận, lại chịu khó một chút thì Thái Đông Đông thật sự có khả năng trở thành kỳ thủ chuyên nghiệp.
Có điều, dù Thái Đông Đông có thể trở thành kỳ thủ chuyên nghiệp, thì đó cũng là chuyện của rất nhiều năm sau.
"Vậy thì tốt rồi."
Thái Tiểu Mai khẽ thở phào, nói: "Vậy mẹ bảo nhị cữu con đi tìm đạo quán tốt cho Đông Đông, bồi dưỡng nó cho đàng hoàng, con có biết chỗ đạo quán nào tốt không?"
Nghe câu hỏi này, Du Thiệu hơi ngẩn ra, chợt nhớ đến Giang Hạ Hoa, có chút do dự nói: "Đạo quán Lạn Kha? Cái này con cũng không rõ lắm."
Một bên, Du Đông Minh nhìn cảnh này, không khỏi mỉm cười.
Nghĩ đến hôm nay Thái Vĩ cất công dẫn Thái Đông Đông đến, tìm con trai mình để đánh cờ chỉ đạo, Du Đông Minh cũng cảm thấy có chút nở mày nở mặt!
Đứa con trai này của mình, bây giờ a, thật là đã thành một công cụ rồi!. . .
PS: 6k2 chữ, chương có hơi lười biếng, hôm nay viết xong sớm sẽ đăng sớm nhé, đa tạ nước sói _ minh chủ! Cúi đầu cảm tạ!
Trong phòng khách.
"Tiểu Mai, Tiểu Thiệu nhà mình thật sự là tự học cờ vây à?" Thái Vĩ ngồi trên ghế sofa, không nhịn được mở miệng hỏi.
Mặc dù mấy ngày trước Du Đông Minh và Thái Tiểu Mai đã nói với ông qua điện thoại rằng Du Thiệu tự học cờ vây, trước đó bọn họ cũng không rõ Du Thiệu chơi cờ ra sao.
Nhưng nói thật, dù Du Thiệu hiện tại đã là kỳ thủ chuyên nghiệp, Thái Vĩ vẫn cảm thấy khó tin.
Dù sao tự học cờ vây mà trở thành kỳ thủ chuyên nghiệp thì quả thật có chút không hợp lý.
Những người có thể trở thành kỳ thủ chuyên nghiệp, đều là những thiếu niên từ các đạo quán xông lên, còn kỳ thủ nghiệp dư có thể định đoạn thành công thì lại càng ít hơn.
Mà phần lớn các kỳ thủ nghiệp dư này, đều là người từ nhỏ đã bắt đầu học cờ gặp kỳ ngộ, so với những thiếu niên xông đoạn chỉ là không trải qua huấn luyện chuyên nghiệp nặng nề mà thôi.
"Thật mà."
Thái Tiểu Mai cười nói: "Lúc đó cả nhóm bọn ta đều không tin, còn dẫn nó đi đánh cờ với một kỳ thủ sơ đoạn đã giải nghệ."
"Kết quả thì sao?" Thái Vĩ tò mò hỏi.
"Kết quả, thầy Tô nói, nếu Tiểu Thiệu không thể làm kỳ thủ thì thầy ấy sẽ đi làm kỵ sĩ, kiểu kỵ sĩ giao đồ ăn ấy." Thái Tiểu Mai cười nói: "Lúc đó ta còn không kịp phản ứng."
"Thật hay đùa vậy?"
Nghe vậy, Thái Vĩ lập tức mở to hai mắt, là một kỳ thủ chuyên nghiệp, đều có lòng kiêu hãnh, ông có chút không thể tin được những lời này lại xuất phát từ miệng của một kỳ thủ chuyên nghiệp.
Ông cũng từng quen biết một vài kỳ thủ nghiệp dư cao đoạn, khi nói chuyện đến cờ, ai cũng ngạo mạn không ai chịu phục ai, huống chi là kỳ thủ chuyên nghiệp?
"Thật đó nha."
Thái Tiểu Mai nhẹ gật đầu, nói: "Dù sao thì Tiểu Thiệu đã thắng."
"Nhưng mà, dù thua đi chăng nữa, là một người từng là kỳ thủ chuyên nghiệp thì cũng không thể nói ra loại lời đó chứ?"
Thái Vĩ nhíu mày, hỏi: "Ván cờ đó, hai người có xem không?"
"Không có, dù sao ta với lão Du đều không hiểu cờ, nhìn cũng chẳng hiểu gì." Thái Tiểu Mai lắc đầu đáp.
Ngay lúc này, cửa phòng ngủ mở ra, ngay sau đó Du Thiệu từ trong phòng đi ra.
"Tiểu Thiệu, đánh xong rồi à?"
Nhìn thấy Du Thiệu, Thái Vĩ lập tức đứng lên, trong lòng vừa lo lắng lại vừa mong chờ nhìn Du Thiệu.
Du Thiệu khẽ gật đầu, nói: "Xong rồi, cậu ấy vẫn còn đang thu quân cờ."
"Đông Đông nhà chú… Thế nào?"
Thái Vĩ có chút hồi hộp: "Có thiên phú chơi cờ không?"
Nghe Thái Vĩ hỏi câu này, cùng với vẻ mặt hiện tại của Thái Vĩ, Du Đông Minh và Thái Tiểu Mai không khỏi liếc nhau một cái, hiển nhiên cả hai đều nhớ tới chuyện một năm trước đưa Du Thiệu đi lớp học thêm cờ vây.
"Ừm…"
Du Thiệu trầm ngâm một lát, hồi tưởng lại ván cờ vừa rồi, chậm rãi nói: "Thiên phú thì có, cảm giác về cờ cũng không tệ, phản ứng rất nhanh, đánh cờ lại còn rất tập trung, nhị cữu quả thực có thể cân nhắc bồi dưỡng nó đấy."
"Có điều… có trở thành kỳ thủ chuyên nghiệp hay không, thì khó nói lắm, nếu cậu ấy vào đạo quán thì còn phải xem bao nhiêu tuổi có thể vào được ban xông đoạn."
Nghe vậy, Thái Vĩ khẽ thở phào, cũng không nghĩ nhiều mà gật đầu, nói: "Cũng được, vậy chú hiểu rồi, cảm ơn Tiểu Thiệu, làm phiền cháu."
Du Thiệu cười nói: "Không có gì, không phiền đâu."
Không lâu sau, Thái Đông Đông cũng thu thập xong quân cờ, từ trong phòng đi ra.
Lúc này vẻ mặt của cậu rất thoải mái, dù sao biết mình nhất định sẽ thua, hơn nữa đây lại là ván cờ chỉ đạo, Du Thiệu cứ một mực chỉ điểm quan tử, kết thúc ván cờ lại giảng qua loa cho cậu về những chỗ còn thiếu sót.
"Còn không mau cảm ơn anh họ đi?"
Thấy Thái Đông Đông đi ra, không nói gì, Thái Vĩ trừng mắt nhìn cậu một cái, vẻ mặt nghiêm nghị nói.
"Ba, sau khi đánh cờ xong, con đã nói cảm ơn chỉ giáo rồi mà."
Thái Đông Đông lè lưỡi, giải thích cho mình một câu, nhưng vẫn là cúi đầu xuống nói với Du Thiệu: "Cảm ơn anh họ."
"Không cần cảm ơn đâu."
Du Thiệu nhìn Thái Đông Đông, cười nói: "Đánh không tệ, cố gắng lên nhé."
"Hì hì!"
Được một kỳ thủ chuyên nghiệp như Du Thiệu khen, Thái Đông Đông lập tức đắc ý, không kiềm chế được mà nhún nhún mũi.
"Thằng nhóc này."
Thái Vĩ bất đắc dĩ xoa đầu Thái Đông Đông, sau đó nói: "Tiểu Mai, Đông Minh, vậy nhóm chú không làm phiền nữa, hai cháu buổi trưa còn phải ra cửa hàng mà đúng không?"
Thái Vĩ nhìn Thái Tiểu Mai và Du Đông Minh, nói: "Hôm nay thật sự là làm phiền hai cháu quá rồi."
"Ấy da, người một nhà làm gì phải khách sáo vậy?"
Du Đông Minh lắc đầu, vừa đi về phía cửa, vừa cười nói: "Để chú đưa tiễn các cháu."
"Không cần không cần, chú tự lái xe tới."
Thái Vĩ vội kéo Du Đông Minh lại, cười từ chối nói: "Chỉ xuống dưới lầu đến chỗ để xe thôi, không cần thiết phải đưa, hôm nay đã đủ làm phiền hai cháu rồi.
Nghe Thái Vĩ nói vậy, Du Đông Minh cũng không khách khí, khẽ gật đầu nói: "Được, vậy hai chú lái xe cẩn thận nhé."
"Ừm."
Thái Vĩ lại nhìn về phía Du Thiệu, cười nói: "Tiểu Thiệu, về sau chuyện thi đấu của cháu chú với Đông Đông sẽ theo dõi, mong có thể nhìn thấy cháu phát huy xuất sắc."
"Chú là nhị cữu, chú chúc cháu kỳ nghệ ngày càng tinh xảo hơn, trên con đường chuyên nghiệp sẽ càng ngày càng tiến xa, tranh thủ một năm lên hai đoạn, năm năm đoạt được danh hiệu nhé!"
Hai kiếp cộng lại Du Thiệu chưa từng nghe thấy lời nguyền rủa ác độc đến vậy.
"Cảm ơn nhị cữu."
Cuối cùng, Du Thiệu vẫn giữ nguyên vẻ mặt, khẽ gật đầu, phất tay nói: "Nhị cữu gặp lại ạ."
Rất nhanh, Thái Vĩ và Thái Đông Đông sau khi tạm biệt Du Thiệu ba người, liền rời khỏi nhà Du Thiệu.
"Tiểu Thiệu, thế nào?"
Thái Vĩ vừa dắt Thái Đông Đông đi, Thái Tiểu Mai liền không nhịn được hỏi: "Con nói với mẹ xem, trình độ của Đông Đông, rốt cuộc thế nào?"
"Mẹ, con không có khách sáo."
Nghe vậy, Du Thiệu lắc đầu, nói: "Con nói thật đấy."
Theo Du Thiệu, mặc dù cờ của Thái Đông Đông rất non nớt, cách đánh cũng rất thô ráp, nhưng đúng là có chút linh tính.
Tuy không tính là có thiên phú phi thường, nhưng chỉ với thiên phú này thôi, nếu bồi dưỡng cẩn thận, lại chịu khó một chút thì Thái Đông Đông thật sự có khả năng trở thành kỳ thủ chuyên nghiệp.
Có điều, dù Thái Đông Đông có thể trở thành kỳ thủ chuyên nghiệp, thì đó cũng là chuyện của rất nhiều năm sau.
"Vậy thì tốt rồi."
Thái Tiểu Mai khẽ thở phào, nói: "Vậy mẹ bảo nhị cữu con đi tìm đạo quán tốt cho Đông Đông, bồi dưỡng nó cho đàng hoàng, con có biết chỗ đạo quán nào tốt không?"
Nghe câu hỏi này, Du Thiệu hơi ngẩn ra, chợt nhớ đến Giang Hạ Hoa, có chút do dự nói: "Đạo quán Lạn Kha? Cái này con cũng không rõ lắm."
Một bên, Du Đông Minh nhìn cảnh này, không khỏi mỉm cười.
Nghĩ đến hôm nay Thái Vĩ cất công dẫn Thái Đông Đông đến, tìm con trai mình để đánh cờ chỉ đạo, Du Đông Minh cũng cảm thấy có chút nở mày nở mặt!
Đứa con trai này của mình, bây giờ a, thật là đã thành một công cụ rồi!. . .
PS: 6k2 chữ, chương có hơi lười biếng, hôm nay viết xong sớm sẽ đăng sớm nhé, đa tạ nước sói _ minh chủ! Cúi đầu cảm tạ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận