Ta Thật Không Có Nghĩ Hạ Cờ Vây A!
Chương 180: Nếu như chênh lệch có thể được bù đắp, vậy liền không có chênh lệch
Cùng lúc đó.
Nam Bộ Kỳ Viện, một gian phòng thi đấu khác bên trong.
Khu thi đấu đối kháng vòng loại, vòng cuối cùng.
Lúc này, bàn số ba đã chật kín người, tất cả đều im lặng theo dõi ván cờ, chờ đợi người chiến thắng cuối cùng.
"Ván cờ này sẽ quyết định ai là người đi tiếp vào vòng đấu chính khu đối kháng."
Trong đám người, một vị trọng tài trung niên hơi mập nhìn vào thế cờ, không khỏi ngước lên nhìn chàng thanh niên dáng người mảnh khảnh, tầm 23 tuổi, đang ngồi bên trái bàn cờ.
"Một bên là Tần Hải Sinh thất đẳng...."
Sau đó, ông lại quay sang nhìn chàng thanh niên tầm 20 tuổi, tóc mái lòa xòa, tướng mạo tuấn tú, đang ngồi đối diện Tần Hải Sinh.
"Còn một bên, là.... Trịnh Cần nhị đẳng."
Ông hít sâu một hơi, nhìn Trịnh Cần, trong lòng hoàn toàn không thể bình tĩnh.
"Thật khó tin, năm ngoái mới là kỳ thủ chuyên nghiệp, mà giờ đã đến mức này...."
"Thậm chí... thật sự có cơ hội vào được vòng đấu chính khu đối kháng, nơi mà những năm qua chỉ có các kỳ thủ cao đẳng mới có thể chen chân vào!"
Trọng tài lắc đầu, lại nhìn xuống bàn cờ, xem xét thế trận, ông là trọng tài, tài đánh cờ không tính là cao, nhưng hiện tại thế cờ khá dễ đoán, ngay cả ông cũng thấy được sự hơn kém.
"Bây giờ, Tần Hải Sinh thất đẳng cầm quân đen chiếm ưu thế, Trịnh Cần nhị đẳng cầm quân trắng đang ở thế bất lợi."
"Xem ra, Trịnh Cần nhị đẳng vẫn còn kém một chút... Giữa hai người còn một khoảng cách."
Trọng tài khẽ thở dài, trong lòng thầm nghĩ: "Tuy ván này có thua, nhưng Trịnh Cần nhị đẳng cũng đủ khiến người khác tự hào rồi, nhiều năm nay mới có một người mới xuất sắc như vậy."
Lúc này, Tần Hải Sinh nhìn bàn cờ, đang suy nghĩ nước đi, khuôn mặt gầy gò đã lấm tấm mồ hôi.
Một lát sau, hắn chậm rãi cầm lấy cái tẩu hút thuốc đang cầm ở tay trái, đưa lên mũi hít một hơi sâu, rồi lại nhìn xuống bàn cờ, tiếp tục suy tư.
"Người thắng ván này sẽ vào vòng trong, kẻ thua sẽ bị loại."
"Mỗi nước đi của hắn đều rất quyết liệt, thấy rõ ý chí chiến thắng cao độ, nhưng mà.... Ý chí chiến thắng của ta cũng không hề thua kém!"
"Bây giờ, ta đang có lợi thế!"
Tần Hải Sinh cuối cùng cũng thò tay vào hộp đựng quân cờ, kẹp lấy một quân, từ từ hạ xuống.
Cộc! 2 ngang 15 dọc, đánh!
Nhìn thấy nước đi này, Trịnh Cần không lập tức đánh cờ, mồ hôi cũng đang rịn trên thái dương, theo bản năng nghiến răng, nhìn bàn cờ, cũng chìm vào suy nghĩ.
Một lát sau, Trịnh Cần lau mồ hôi trên mặt, hít sâu một hơi, rồi mới thò tay vào hộp đựng quân cờ, kẹp lấy một quân, nhanh chóng hạ xuống!
Cộc! 2 ngang 14 dọc, dài!
Trong phòng thi đấu, không khí căng thẳng đến nghẹt thở.
Mọi người đều bị bầu không khí nặng nề này lây nhiễm, nhìn vào bàn cờ mà không dám thở mạnh.
Từng nước cờ của hai người, họ đều nhìn ra được quyết tâm chiến thắng, Tần Hải Sinh đang chiếm ưu thế thì từng nước đều không hề nương tay, Trịnh Cần đang ở thế bất lợi thì từng nước đi lại vô cùng mạnh mẽ!
Trong hai người, chắc chắn sẽ có một người bị loại!
Chỉ có kẻ mạnh mới có thể may mắn sống sót!
Lần này, Tần Hải Sinh không mất thời gian suy nghĩ lâu, bởi vì nước cờ này hắn đã đoán trước được, rất nhanh đã thò tay vào hộp quân cờ, kẹp lấy một quân, nhanh chóng hạ xuống.
2 ngang 13 dọc, cản!
Trịnh Cần cũng không tiếp tục suy nghĩ, lập tức lấy quân cờ từ hộp, đặt xuống bàn cờ!
Cộc! 15 ngang 13 dọc, bay!
"Bay?"
Tần Hải Sinh liếc nhìn Trịnh Cần, rồi lại cúi đầu xuống, nhìn vào bàn cờ, cầm tẩu lên rít vài hơi, lông mày hơi nhíu lại.
"Vị trí quân trắng đó rất vi diệu, nếu muốn công mạnh vào khu vực quân trắng này... có thể sẽ bị quân trắng phản công, lôi ta vào cuộc chiến khó khăn, vẫn là không nên khinh suất thì hơn."
Cẩn thận suy nghĩ một hồi, Tần Hải Sinh cuối cùng cũng buông tẩu, từ từ đưa tay vào hộp đựng quân cờ.
"Quân đen ta đang chiếm ưu thế lớn, cho dù để quân trắng có một khoảng không thuận lợi cũng không ảnh hưởng gì, khi có lợi thế thì tuyệt đối không được cậy mạnh, không được khinh thường đối thủ."
Soạt soạt.
Tiếng quân cờ va vào nhau vang lên.
Ánh mắt của Tần Hải Sinh trở nên sắc bén hơn, từ trong hộp quân cờ, kẹp lấy một quân, nhanh chóng đặt xuống.
"Chỉ cần bình ổn lấy không gian, nắm chắc thế trận, thì quân trắng không có đường sống!"
Cộc! 4 ngang 8 dọc, kẹp!
Và khi Tần Hải Sinh vừa hạ quân cờ xuống, Trịnh Cần đã nghiến răng, lập tức thò tay vào hộp đựng quân cờ, kẹp lấy quân trắng, theo sát sau lưng quân đen, hạ xuống!
Cộc! 9 ngang 14 dọc, dựa vào!
"Dựa vào rồi!"
Với nước cờ này, ánh mắt của Tần Hải Sinh khẽ giật mình, vừa kinh ngạc lại vừa không quá bất ngờ.
Đây là nước cờ ngoan cường nhất của quân trắng, người khác không thấy được, nhưng Trịnh Cần, người giằng co với hắn đến giờ, đã có thể nhìn ra!
"Tuy là một nước đi hay, nhưng vô dụng!"
Tần Hải Sinh lấy một quân cờ từ hộp, nhanh chóng đặt xuống!
"Chỉ là vùng vẫy trước khi chết!"
Cộc! 8 ngang 13 dọc, nhọn!
Tách, tách, tách...
Lại thêm sáu nước đi, khi quân đen vừa hạ xuống, Trịnh Cần nhìn chằm chằm vào một vị trí trên bàn cờ, lại thò tay vào hộp đựng quân cờ, tay phải kẹp quân, giáng xuống bàn cờ!
Bốp! 10 ngang 15 dọc, điểm!
Thấy nước đi này, mọi người xung quanh khẽ giật mình.
"Đâm thẳng vào trận địa quân đen?"
Tần Hải Sinh thấy nước cờ điểm này, sắc mặt trong nháy mắt thay đổi, mắt lập tức dời sang nước đi bay của Trịnh Cần trước đó, ánh mắt rung động.
"Lúc đầu nghĩ để hắn sống một mảng cờ cũng không sao.... "
"Lúc đó hắn đã tính chuyện chuyển đổi, uy hiếp quân đen còn chưa ổn định của ta, triển khai giết chóc sao?"
Tần Hải Sinh hít mạnh tẩu, răng nghiến lại.
"Không sao, chỉ là cậy mạnh thôi, không đáng sợ chút nào, cũng không tính là giằng co, chỉ có thể nói là chống đỡ một cách yếu ớt!"
Một lát sau, hắn buông tẩu, lại thò tay vào hộp quân, kẹp quân, nhanh chóng giáng xuống!
10 ngang 12 dọc, xách!
"Rắc".
Sau khi hạ quân cờ, Tần Hải Sinh lập tức nhặt ba quân trắng trên bàn cờ, bỏ vào hộp quân bên trái bàn cờ, phát ra tiếng cộc cộc.
Và Trịnh Cần cũng lại thò tay vào hộp đựng quân cờ, kẹp quân xuống.
Cộc! Cộc! Cộc!
Quân cờ không ngừng được lấy ra khỏi hộp, sau đó bị kẹp giữa các ngón tay của hai người, từ trên cao hạ xuống, tiếng hạ cờ trong trẻo, tựa như tiếng vọng!
"Hắn đang phá hủy thế trận quân đen phía dưới!"
Vẻ mặt của Tần Hải Sinh dần thay đổi, nghiến răng, lại lấy quân cờ đặt xuống.
Trịnh Cần theo sát phía sau, cũng kẹp quân, hạ xuống bàn cờ!
Cộc! 14 ngang 11 dọc, nhảy!
"Nếu ứng chiêu này của hắn, ta không phải từ bỏ liền sao!"
Tần Hải Sinh nheo mắt, mồ hôi trên mặt đã đọng lại thành từng giọt lớn như hạt đậu, sau một hồi suy tư, hắn cắn răng kẹp quân từ trong hộp, nhanh chóng hạ xuống.
Trong khoảnh khắc quân đen vừa hạ xuống, ánh mắt của Trịnh Cần hiện lên sát ý.
Hắn lại kẹp quân trắng từ trong hộp, gần như là giành giật từng giây, như thể nếu quân cờ rơi chậm một giây thì sẽ mất mạng, và hạ quân xuống bàn!
Bốp! 9 ngang 15 dọc, trấn!
"Bị hắn... ép vào khổ chiến rồi!"
Răng của Tần Hải Sinh nghiến ken két.
Mặc dù không phán đoán được thế cờ, nhưng ngay lúc này, chỉ bằng cảm giác cờ nhạy bén của mình, hắn cảm nhận được thế trận đang âm thầm biến đổi!
Cờ vây huyền ảo vô tận, phức tạp khó dò, liên quan đến lớn nhỏ, thứ tự, công thủ, được mất, sinh tử, độ dày, nặng nhẹ, kỳ chính, động tĩnh, địa thế, hư thực, và khả năng cảm nhận những thứ đó gọi là cảm giác cờ!
Những người xung quanh nhìn vào thế cờ, trong lòng dậy sóng.
Trên bàn cờ, quân đen và quân trắng vẫn liên tục lần lượt hạ xuống.
Vì thời gian càng lúc càng gấp, tốc độ hạ cờ của quân đen quân trắng cũng ngày một nhanh, cả hai đều đã giằng co kịch liệt, trên bàn cờ vuông nhỏ, đánh đến long trời lở đất.
Giây trước, có thể quân đen đang công, quân trắng đang thủ; giây sau, có thể quân trắng lại công, quân đen lại thủ, công thủ đang liên tục chuyển đổi.
Theo lý mà nói, vốn dĩ thế cờ đã định thắng thua, nhưng lúc này lại không rõ ràng, không ai phán đoán được hiện tại thế cục như thế nào, cũng không ai nói được bên nào có lợi, khó phân biệt thắng thua.
Có lẽ, trong một trăm kỳ thủ, năm mươi người cho rằng quân trắng chiếm ưu thế, năm mươi người cho rằng quân đen có lợi!
Xung quanh hoàn toàn im lặng, mọi người chỉ có thể lặng lẽ theo dõi, trên bàn cờ, quân cờ không ngừng rơi xuống, theo dõi hai người kịch chiến từ trung bàn, đến tàn cuộc.
Cộc! Cộc! Cộc!
Không lâu sau đó, nhìn thế cờ trên bàn, Tần Hải Sinh nhắm mắt lại, không kẹp quân nữa.
"Cuối cùng, kết thúc..."
Mọi người xung quanh ngẩn người nhìn thế cờ, cuối cùng cũng thấy được thắng bại của hai bên.
Kết quả là:
Quân trắng thắng.
Quân đen... thua nửa mục.
Sau một hồi lâu, Tần Hải Sinh mở mắt ra, liếc nhìn Trịnh Cần đối diện, rồi cúi đầu xuống, trong một sự im lặng, lên tiếng nói: "Ta thua rồi."
Nghe vậy, Trịnh Cần nhìn vào bàn cờ, hít vài hơi thật sâu, cuối cùng mới bình ổn được tâm tình, lau những giọt mồ hôi như mưa trên mặt, cúi đầu nói: "Đa tạ chỉ giáo."
"Đa tạ chỉ giáo."
Tần Hải Sinh cũng cúi đầu đáp lễ.
Hai người thu dọn quân cờ, sau đó Trịnh Cần từ từ đứng dậy, chuẩn bị báo cáo kết quả với trọng tài.
Khi Trịnh Cần đứng lên, mới phát hiện trọng tài đang đứng ở trong đám người, vì quá tập trung vào ván cờ này, hắn từ đầu đến cuối không hề nhận ra.
Và cả phòng thi đấu, lúc này đã chỉ còn lại mình ván này, các ván cờ khác đã kết thúc.
Thấy Trịnh Cần nhìn mình, trọng tài mới gật nhẹ đầu với Trịnh Cần, ra hiệu mình đã biết thắng thua của ván cờ này.
Trịnh Cần nhẹ nhõm thở ra, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Đám người vây xem lập tức tự giác nhường đường cho Trịnh Cần, nhìn Trịnh Cần bằng ánh mắt vô cùng phức tạp.
"Tần Hải Sinh thất đẳng, thua rồi...."
"Thật không ngờ, đáng tiếc, chỉ cách nhau nửa mục."
Mọi người không ngờ, Trịnh Cần cuối cùng lại lật ngược thế cờ thắng ván này, bằng thân phận của người đẳng cấp thấp đánh bại Tần Hải Sinh thất đẳng, tiến vào vòng trong.... vòng đấu chính khu đối kháng quy tụ toàn cao thủ.
Ngay lúc Trịnh Cần sắp ra khỏi phòng thi đấu, Tần Hải Sinh vẫn còn ngồi tại chỗ, đột nhiên lên tiếng gọi: "Trịnh Cần nhị đẳng!"
Trịnh Cần liền dừng chân, hơi khó hiểu nhìn về phía Tần Hải Sinh.
"Không đúng, sau khi thắng ván này, ngươi phải lên tam đẳng rồi chứ?"
Tần Hải Sinh quay đầu, nhìn về phía Trịnh Cần, nói: "Chúc mừng ngươi, Trịnh Cần tam đẳng, ngươi đã tiến vào vòng đấu chính khu đối kháng."
Nghe vậy, Trịnh Cần hơi sững sờ, định thần lại, liền nói: "Cảm ơn."
Tần Hải Sinh khẽ gật đầu với Trịnh Cần, rồi thu tầm mắt lại, Trịnh Cần thấy vậy mới rời khỏi phòng thi đấu.
Sau khi Trịnh Cần đi rồi, Tần Hải Sinh vẫn ngồi tại chỗ, không biết đang suy nghĩ gì.
"Thật đáng tiếc, Tần ca."
Một thanh niên tầm hai mươi tuổi, có chút tiếc nuối nói: "Có thể thấy rõ, Trịnh Cần không bằng anh, thực lực có khoảng cách, chỉ tiếc nhất thời anh không quan sát kỹ, nếu không thì đã thắng rồi."
"Lời này của ngươi có hơi thiếu tôn trọng cậu ấy."
Nghe vậy, Tần Hải Sinh ngẩng đầu lên, nhìn về phía thanh niên, hỏi: "Khoảng cách ở chỗ nào?"
Thanh niên nghe vậy ngẩn ra, có chút khó hiểu nhìn Tần Hải Sinh.
Khoảng cách chẳng phải đã quá rõ ràng rồi sao?
Tần Hải Sinh nhìn vào bàn cờ trước mặt, tựa như trên bàn vẫn còn rơi đầy quân cờ.
Hắn im lặng một lát, rồi từ từ lên tiếng nói: "Khoảng cách trước mắt nếu có thể bù đắp được, thì đã không còn là khoảng cách."
Nghe vậy, thanh niên nhất thời á khẩu không trả lời được.
Hắn không thể nào hiểu được, vì sao Tần Hải Sinh, người vừa bại dưới tay Trịnh Cần, dẫn đến mình mất cơ hội vào vòng trong, lại muốn lên tiếng bênh vực Trịnh Cần.
Nam Bộ Kỳ Viện, một gian phòng thi đấu khác bên trong.
Khu thi đấu đối kháng vòng loại, vòng cuối cùng.
Lúc này, bàn số ba đã chật kín người, tất cả đều im lặng theo dõi ván cờ, chờ đợi người chiến thắng cuối cùng.
"Ván cờ này sẽ quyết định ai là người đi tiếp vào vòng đấu chính khu đối kháng."
Trong đám người, một vị trọng tài trung niên hơi mập nhìn vào thế cờ, không khỏi ngước lên nhìn chàng thanh niên dáng người mảnh khảnh, tầm 23 tuổi, đang ngồi bên trái bàn cờ.
"Một bên là Tần Hải Sinh thất đẳng...."
Sau đó, ông lại quay sang nhìn chàng thanh niên tầm 20 tuổi, tóc mái lòa xòa, tướng mạo tuấn tú, đang ngồi đối diện Tần Hải Sinh.
"Còn một bên, là.... Trịnh Cần nhị đẳng."
Ông hít sâu một hơi, nhìn Trịnh Cần, trong lòng hoàn toàn không thể bình tĩnh.
"Thật khó tin, năm ngoái mới là kỳ thủ chuyên nghiệp, mà giờ đã đến mức này...."
"Thậm chí... thật sự có cơ hội vào được vòng đấu chính khu đối kháng, nơi mà những năm qua chỉ có các kỳ thủ cao đẳng mới có thể chen chân vào!"
Trọng tài lắc đầu, lại nhìn xuống bàn cờ, xem xét thế trận, ông là trọng tài, tài đánh cờ không tính là cao, nhưng hiện tại thế cờ khá dễ đoán, ngay cả ông cũng thấy được sự hơn kém.
"Bây giờ, Tần Hải Sinh thất đẳng cầm quân đen chiếm ưu thế, Trịnh Cần nhị đẳng cầm quân trắng đang ở thế bất lợi."
"Xem ra, Trịnh Cần nhị đẳng vẫn còn kém một chút... Giữa hai người còn một khoảng cách."
Trọng tài khẽ thở dài, trong lòng thầm nghĩ: "Tuy ván này có thua, nhưng Trịnh Cần nhị đẳng cũng đủ khiến người khác tự hào rồi, nhiều năm nay mới có một người mới xuất sắc như vậy."
Lúc này, Tần Hải Sinh nhìn bàn cờ, đang suy nghĩ nước đi, khuôn mặt gầy gò đã lấm tấm mồ hôi.
Một lát sau, hắn chậm rãi cầm lấy cái tẩu hút thuốc đang cầm ở tay trái, đưa lên mũi hít một hơi sâu, rồi lại nhìn xuống bàn cờ, tiếp tục suy tư.
"Người thắng ván này sẽ vào vòng trong, kẻ thua sẽ bị loại."
"Mỗi nước đi của hắn đều rất quyết liệt, thấy rõ ý chí chiến thắng cao độ, nhưng mà.... Ý chí chiến thắng của ta cũng không hề thua kém!"
"Bây giờ, ta đang có lợi thế!"
Tần Hải Sinh cuối cùng cũng thò tay vào hộp đựng quân cờ, kẹp lấy một quân, từ từ hạ xuống.
Cộc! 2 ngang 15 dọc, đánh!
Nhìn thấy nước đi này, Trịnh Cần không lập tức đánh cờ, mồ hôi cũng đang rịn trên thái dương, theo bản năng nghiến răng, nhìn bàn cờ, cũng chìm vào suy nghĩ.
Một lát sau, Trịnh Cần lau mồ hôi trên mặt, hít sâu một hơi, rồi mới thò tay vào hộp đựng quân cờ, kẹp lấy một quân, nhanh chóng hạ xuống!
Cộc! 2 ngang 14 dọc, dài!
Trong phòng thi đấu, không khí căng thẳng đến nghẹt thở.
Mọi người đều bị bầu không khí nặng nề này lây nhiễm, nhìn vào bàn cờ mà không dám thở mạnh.
Từng nước cờ của hai người, họ đều nhìn ra được quyết tâm chiến thắng, Tần Hải Sinh đang chiếm ưu thế thì từng nước đều không hề nương tay, Trịnh Cần đang ở thế bất lợi thì từng nước đi lại vô cùng mạnh mẽ!
Trong hai người, chắc chắn sẽ có một người bị loại!
Chỉ có kẻ mạnh mới có thể may mắn sống sót!
Lần này, Tần Hải Sinh không mất thời gian suy nghĩ lâu, bởi vì nước cờ này hắn đã đoán trước được, rất nhanh đã thò tay vào hộp quân cờ, kẹp lấy một quân, nhanh chóng hạ xuống.
2 ngang 13 dọc, cản!
Trịnh Cần cũng không tiếp tục suy nghĩ, lập tức lấy quân cờ từ hộp, đặt xuống bàn cờ!
Cộc! 15 ngang 13 dọc, bay!
"Bay?"
Tần Hải Sinh liếc nhìn Trịnh Cần, rồi lại cúi đầu xuống, nhìn vào bàn cờ, cầm tẩu lên rít vài hơi, lông mày hơi nhíu lại.
"Vị trí quân trắng đó rất vi diệu, nếu muốn công mạnh vào khu vực quân trắng này... có thể sẽ bị quân trắng phản công, lôi ta vào cuộc chiến khó khăn, vẫn là không nên khinh suất thì hơn."
Cẩn thận suy nghĩ một hồi, Tần Hải Sinh cuối cùng cũng buông tẩu, từ từ đưa tay vào hộp đựng quân cờ.
"Quân đen ta đang chiếm ưu thế lớn, cho dù để quân trắng có một khoảng không thuận lợi cũng không ảnh hưởng gì, khi có lợi thế thì tuyệt đối không được cậy mạnh, không được khinh thường đối thủ."
Soạt soạt.
Tiếng quân cờ va vào nhau vang lên.
Ánh mắt của Tần Hải Sinh trở nên sắc bén hơn, từ trong hộp quân cờ, kẹp lấy một quân, nhanh chóng đặt xuống.
"Chỉ cần bình ổn lấy không gian, nắm chắc thế trận, thì quân trắng không có đường sống!"
Cộc! 4 ngang 8 dọc, kẹp!
Và khi Tần Hải Sinh vừa hạ quân cờ xuống, Trịnh Cần đã nghiến răng, lập tức thò tay vào hộp đựng quân cờ, kẹp lấy quân trắng, theo sát sau lưng quân đen, hạ xuống!
Cộc! 9 ngang 14 dọc, dựa vào!
"Dựa vào rồi!"
Với nước cờ này, ánh mắt của Tần Hải Sinh khẽ giật mình, vừa kinh ngạc lại vừa không quá bất ngờ.
Đây là nước cờ ngoan cường nhất của quân trắng, người khác không thấy được, nhưng Trịnh Cần, người giằng co với hắn đến giờ, đã có thể nhìn ra!
"Tuy là một nước đi hay, nhưng vô dụng!"
Tần Hải Sinh lấy một quân cờ từ hộp, nhanh chóng đặt xuống!
"Chỉ là vùng vẫy trước khi chết!"
Cộc! 8 ngang 13 dọc, nhọn!
Tách, tách, tách...
Lại thêm sáu nước đi, khi quân đen vừa hạ xuống, Trịnh Cần nhìn chằm chằm vào một vị trí trên bàn cờ, lại thò tay vào hộp đựng quân cờ, tay phải kẹp quân, giáng xuống bàn cờ!
Bốp! 10 ngang 15 dọc, điểm!
Thấy nước đi này, mọi người xung quanh khẽ giật mình.
"Đâm thẳng vào trận địa quân đen?"
Tần Hải Sinh thấy nước cờ điểm này, sắc mặt trong nháy mắt thay đổi, mắt lập tức dời sang nước đi bay của Trịnh Cần trước đó, ánh mắt rung động.
"Lúc đầu nghĩ để hắn sống một mảng cờ cũng không sao.... "
"Lúc đó hắn đã tính chuyện chuyển đổi, uy hiếp quân đen còn chưa ổn định của ta, triển khai giết chóc sao?"
Tần Hải Sinh hít mạnh tẩu, răng nghiến lại.
"Không sao, chỉ là cậy mạnh thôi, không đáng sợ chút nào, cũng không tính là giằng co, chỉ có thể nói là chống đỡ một cách yếu ớt!"
Một lát sau, hắn buông tẩu, lại thò tay vào hộp quân, kẹp quân, nhanh chóng giáng xuống!
10 ngang 12 dọc, xách!
"Rắc".
Sau khi hạ quân cờ, Tần Hải Sinh lập tức nhặt ba quân trắng trên bàn cờ, bỏ vào hộp quân bên trái bàn cờ, phát ra tiếng cộc cộc.
Và Trịnh Cần cũng lại thò tay vào hộp đựng quân cờ, kẹp quân xuống.
Cộc! Cộc! Cộc!
Quân cờ không ngừng được lấy ra khỏi hộp, sau đó bị kẹp giữa các ngón tay của hai người, từ trên cao hạ xuống, tiếng hạ cờ trong trẻo, tựa như tiếng vọng!
"Hắn đang phá hủy thế trận quân đen phía dưới!"
Vẻ mặt của Tần Hải Sinh dần thay đổi, nghiến răng, lại lấy quân cờ đặt xuống.
Trịnh Cần theo sát phía sau, cũng kẹp quân, hạ xuống bàn cờ!
Cộc! 14 ngang 11 dọc, nhảy!
"Nếu ứng chiêu này của hắn, ta không phải từ bỏ liền sao!"
Tần Hải Sinh nheo mắt, mồ hôi trên mặt đã đọng lại thành từng giọt lớn như hạt đậu, sau một hồi suy tư, hắn cắn răng kẹp quân từ trong hộp, nhanh chóng hạ xuống.
Trong khoảnh khắc quân đen vừa hạ xuống, ánh mắt của Trịnh Cần hiện lên sát ý.
Hắn lại kẹp quân trắng từ trong hộp, gần như là giành giật từng giây, như thể nếu quân cờ rơi chậm một giây thì sẽ mất mạng, và hạ quân xuống bàn!
Bốp! 9 ngang 15 dọc, trấn!
"Bị hắn... ép vào khổ chiến rồi!"
Răng của Tần Hải Sinh nghiến ken két.
Mặc dù không phán đoán được thế cờ, nhưng ngay lúc này, chỉ bằng cảm giác cờ nhạy bén của mình, hắn cảm nhận được thế trận đang âm thầm biến đổi!
Cờ vây huyền ảo vô tận, phức tạp khó dò, liên quan đến lớn nhỏ, thứ tự, công thủ, được mất, sinh tử, độ dày, nặng nhẹ, kỳ chính, động tĩnh, địa thế, hư thực, và khả năng cảm nhận những thứ đó gọi là cảm giác cờ!
Những người xung quanh nhìn vào thế cờ, trong lòng dậy sóng.
Trên bàn cờ, quân đen và quân trắng vẫn liên tục lần lượt hạ xuống.
Vì thời gian càng lúc càng gấp, tốc độ hạ cờ của quân đen quân trắng cũng ngày một nhanh, cả hai đều đã giằng co kịch liệt, trên bàn cờ vuông nhỏ, đánh đến long trời lở đất.
Giây trước, có thể quân đen đang công, quân trắng đang thủ; giây sau, có thể quân trắng lại công, quân đen lại thủ, công thủ đang liên tục chuyển đổi.
Theo lý mà nói, vốn dĩ thế cờ đã định thắng thua, nhưng lúc này lại không rõ ràng, không ai phán đoán được hiện tại thế cục như thế nào, cũng không ai nói được bên nào có lợi, khó phân biệt thắng thua.
Có lẽ, trong một trăm kỳ thủ, năm mươi người cho rằng quân trắng chiếm ưu thế, năm mươi người cho rằng quân đen có lợi!
Xung quanh hoàn toàn im lặng, mọi người chỉ có thể lặng lẽ theo dõi, trên bàn cờ, quân cờ không ngừng rơi xuống, theo dõi hai người kịch chiến từ trung bàn, đến tàn cuộc.
Cộc! Cộc! Cộc!
Không lâu sau đó, nhìn thế cờ trên bàn, Tần Hải Sinh nhắm mắt lại, không kẹp quân nữa.
"Cuối cùng, kết thúc..."
Mọi người xung quanh ngẩn người nhìn thế cờ, cuối cùng cũng thấy được thắng bại của hai bên.
Kết quả là:
Quân trắng thắng.
Quân đen... thua nửa mục.
Sau một hồi lâu, Tần Hải Sinh mở mắt ra, liếc nhìn Trịnh Cần đối diện, rồi cúi đầu xuống, trong một sự im lặng, lên tiếng nói: "Ta thua rồi."
Nghe vậy, Trịnh Cần nhìn vào bàn cờ, hít vài hơi thật sâu, cuối cùng mới bình ổn được tâm tình, lau những giọt mồ hôi như mưa trên mặt, cúi đầu nói: "Đa tạ chỉ giáo."
"Đa tạ chỉ giáo."
Tần Hải Sinh cũng cúi đầu đáp lễ.
Hai người thu dọn quân cờ, sau đó Trịnh Cần từ từ đứng dậy, chuẩn bị báo cáo kết quả với trọng tài.
Khi Trịnh Cần đứng lên, mới phát hiện trọng tài đang đứng ở trong đám người, vì quá tập trung vào ván cờ này, hắn từ đầu đến cuối không hề nhận ra.
Và cả phòng thi đấu, lúc này đã chỉ còn lại mình ván này, các ván cờ khác đã kết thúc.
Thấy Trịnh Cần nhìn mình, trọng tài mới gật nhẹ đầu với Trịnh Cần, ra hiệu mình đã biết thắng thua của ván cờ này.
Trịnh Cần nhẹ nhõm thở ra, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Đám người vây xem lập tức tự giác nhường đường cho Trịnh Cần, nhìn Trịnh Cần bằng ánh mắt vô cùng phức tạp.
"Tần Hải Sinh thất đẳng, thua rồi...."
"Thật không ngờ, đáng tiếc, chỉ cách nhau nửa mục."
Mọi người không ngờ, Trịnh Cần cuối cùng lại lật ngược thế cờ thắng ván này, bằng thân phận của người đẳng cấp thấp đánh bại Tần Hải Sinh thất đẳng, tiến vào vòng trong.... vòng đấu chính khu đối kháng quy tụ toàn cao thủ.
Ngay lúc Trịnh Cần sắp ra khỏi phòng thi đấu, Tần Hải Sinh vẫn còn ngồi tại chỗ, đột nhiên lên tiếng gọi: "Trịnh Cần nhị đẳng!"
Trịnh Cần liền dừng chân, hơi khó hiểu nhìn về phía Tần Hải Sinh.
"Không đúng, sau khi thắng ván này, ngươi phải lên tam đẳng rồi chứ?"
Tần Hải Sinh quay đầu, nhìn về phía Trịnh Cần, nói: "Chúc mừng ngươi, Trịnh Cần tam đẳng, ngươi đã tiến vào vòng đấu chính khu đối kháng."
Nghe vậy, Trịnh Cần hơi sững sờ, định thần lại, liền nói: "Cảm ơn."
Tần Hải Sinh khẽ gật đầu với Trịnh Cần, rồi thu tầm mắt lại, Trịnh Cần thấy vậy mới rời khỏi phòng thi đấu.
Sau khi Trịnh Cần đi rồi, Tần Hải Sinh vẫn ngồi tại chỗ, không biết đang suy nghĩ gì.
"Thật đáng tiếc, Tần ca."
Một thanh niên tầm hai mươi tuổi, có chút tiếc nuối nói: "Có thể thấy rõ, Trịnh Cần không bằng anh, thực lực có khoảng cách, chỉ tiếc nhất thời anh không quan sát kỹ, nếu không thì đã thắng rồi."
"Lời này của ngươi có hơi thiếu tôn trọng cậu ấy."
Nghe vậy, Tần Hải Sinh ngẩng đầu lên, nhìn về phía thanh niên, hỏi: "Khoảng cách ở chỗ nào?"
Thanh niên nghe vậy ngẩn ra, có chút khó hiểu nhìn Tần Hải Sinh.
Khoảng cách chẳng phải đã quá rõ ràng rồi sao?
Tần Hải Sinh nhìn vào bàn cờ trước mặt, tựa như trên bàn vẫn còn rơi đầy quân cờ.
Hắn im lặng một lát, rồi từ từ lên tiếng nói: "Khoảng cách trước mắt nếu có thể bù đắp được, thì đã không còn là khoảng cách."
Nghe vậy, thanh niên nhất thời á khẩu không trả lời được.
Hắn không thể nào hiểu được, vì sao Tần Hải Sinh, người vừa bại dưới tay Trịnh Cần, dẫn đến mình mất cơ hội vào vòng trong, lại muốn lên tiếng bênh vực Trịnh Cần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận