Ta Thật Không Có Nghĩ Hạ Cờ Vây A!

Chương 191: Du Thiệu, có đáng giá hay không chú ý?

Chương 191: Du Thiệu, có đáng để chú ý không?
Thắng bại đã rõ.
Qua trận chiến này, thế trận mà quân đen khổ tâm xây dựng phía trên đã bị quân trắng phá tan gần như không còn, quân trắng trực tiếp công kích vào thế của quân đen, như nghẹn ở cổ họng, lại không cách nào trút bỏ cho thống khoái! Còn quân đen ở phía dưới vốn đã bỏ quân cờ, cho dù bên trong còn có chút bộ dạng, nhưng cũng xa xa không thể sánh bằng địa vị của quân trắng, đây cũng không phải là lúc trung bàn có thể bù đắp, theo kịp, cho nên, thắng bại đã phân định.
Trong một khoảng lặng im như tờ.
“Ta….” Đồng Nhạc Thành chật vật gạt ra một tiếng từ trong cổ họng.
Mặt hắn đầm đìa mồ hôi lạnh, khó mà chấp nhận được, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào bàn cờ, khóe mắt, môi khẽ nhếch, có chút run rẩy.
“Ta….” “Ta….” Đồng Nhạc Thành cuối cùng quay mặt về phía bàn cờ, thật sâu cúi đầu, rốt cuộc cũng nói được thành lời: “Ta thua!” Quân đen, trung bàn xin thua.
“Đa tạ chỉ giáo.” Nghe vậy, Du Thiệu hơi cúi đầu đáp lời.
Đồng Nhạc Thành không đáp.
Làm sao có thể!
Lúc đầu, quân trắng xâm nhập vào trận của quân đen đã quá phận đến mức khó tin, thậm chí có thể nói là hoang đường!
Nhưng mà, quân trắng hết lần này đến lần khác trong khu vực nhỏ hẹp như thế, hứng chịu quân đen thiên binh vạn mã vây quét, vậy mà thật... thật sự giết một đường máu mở ra.
Quân trắng nhờ phối hợp ăn ý, giết ra một con đường máu, kết quả đã quá rõ ràng cho tất cả mọi người!
Đây là cuộc đấu không có chút tranh cãi về lực lượng, lực lượng đôi bên như cuộc chiến sinh tử!
Đáng tiếc là, hắn... lại là kẻ bại!
Du Thiệu chậm rãi đứng dậy, nhìn về phía trọng tài trong đám người.
Bị Du Thiệu nhìn chăm chú, trọng tài không hiểu vì sao, dường như cảm thấy một luồng áp lực, nuốt một ngụm nước bọt rồi mới khẽ gật đầu, ra hiệu rằng mình đã hiểu rõ thắng bại.
Du Thiệu quay người định rời đi, tất cả mọi người đều tránh ra nhường cho Du Thiệu một con đường, đưa mắt nhìn Du Thiệu đi ra cửa phòng thi đấu, cho đến khi không còn thấy bóng dáng.
Còn những người ở phòng thi đấu, những kỳ thủ khác đang đấu cờ lập tức nhìn về phía chỗ của Đồng Nhạc Thành, sau đó, tất cả đều trợn tròn mắt, hoàn toàn ngây dại.
“Đồng Nhạc Thành, thua rồi sao?” Bọn họ tuy đang đấu cờ, không thấy được ván cờ này của Đồng Nhạc Thành và Du Thiệu, nhưng thắng bại ván cờ đã hiển hiện trên mặt Đồng Nhạc Thành!
“Du Thiệu lại… Lại thắng sao?!” “Sao có thể, vậy mà ngay cả Đồng Nhạc Thành cũng thua?!” “Có lầm không vậy, với tài đánh cờ của Đồng Nhạc Thành làm sao có thể thua? Thua bao nhiêu? Thua mấy mục?” Vài kỳ thủ thậm chí không nhịn được đứng lên, ván cờ trước mắt cũng tạm thời không đoái hoài, vội vàng đi về phía chỗ của Đồng Nhạc Thành, nếu không tự mình xác nhận thì căn bản không thể tin được sự thật!
...
Chiều tà.
Trong một căn hộ cao cấp.
Cứ mỗi tối chủ nhật vào lúc bảy giờ, mấy kỳ thủ trẻ có quan hệ thân thiết sẽ tụ tập tại đây, phục dựng lại các ván cờ, phá giải các thế cờ của người khác, ngẫu nhiên cũng sẽ đấu vài ván cờ siêu nhanh.
Trong phòng khách, một đám thanh niên đang vây quanh một bàn cờ, phá giải các biến hóa của ván cờ.
“Trương Đông Thần Kỳ Thánh chiêu này thật ngoài dự kiến.” Một thanh niên dáng dấp thanh tú khẽ nhíu mày, bày quân cờ trên bàn, nói: “Trương Đông Thần Kỳ Thánh vậy mà cảm thấy cắt đứt bên phải sẽ có lợi, ta hoàn toàn phán đoán sai rồi.” “Tưởng Xương Đông lão sư cũng ứng biến rất tuyệt, chỗ này không lựa chọn đánh dầy, mà trực tiếp kéo dài, tiếp tục duy trì thế quấn.” Một thanh niên khác khoảng mười tám tuổi trầm ngâm một lát, đưa tay cầm quân cờ, bày ra một biến hóa khác, nói: “Thế cờ chỗ này nhìn như rất muốn đánh sâu vào, nhưng Trương Đông Thần Kỳ Thánh lại chọn quan sát diễn biến.” “Trương Đông Thần Kỳ Thánh đã cảm thấy nguy hiểm, vấn đề này hôm nay ta đã nghĩ đến rồi.” Một thanh niên khác hơn hai mươi tuổi lập tức gắp một quân cờ, bày ra biến hóa tiếp theo, nói: “Nếu quân đen vịn, quân trắng sẽ đoạn, quân đen nhảy ra, quân trắng ngoặt…” Rất nhanh, thanh niên đó đã bày ra những biến hóa tiếp theo vô cùng phức tạp trên bàn cờ, và nhìn, những người xung quanh không khỏi mở to mắt!
“Nhìn thế này, nếu quân đen thực sự không kiềm chế được tấn công, thì quân trắng như vậy sẽ có đòn phản kích vô cùng hung hãn!” Thanh niên dáng dấp thanh tú lộ vẻ kinh ngạc, nói: “Khả năng dụ địch sai lầm của Tưởng Xương Đông lão sư thật là không ai theo kịp, quá kinh khủng, bàn cờ này quân trắng nhìn như lung lay sắp đổ, thực ra lại thâm bất khả trắc!” “Dụ địch tấn công là sở trường của Tưởng Xương Đông lão sư, còn sự kiên định thì chính là bản lĩnh của Trương Đông Thần lão sư!” Một người khác lộ vẻ thán phục, nói: “Hai người đấu nhau đến tận cùng, cả quá trình đều không hề tẻ nhạt!” “Ván cờ này Trương Đông Thần lão sư giành chiến thắng, nhưng lại để lại gánh nặng ở ván cờ thứ tư.” Một người lắc đầu nói: “Không biết Trương Đông Thần lão sư có thể trụ vững áp lực không.” Cộp.
Đúng lúc này, cửa ra vào căn hộ đột nhiên phát ra tiếng động.
Nghe thấy tiếng động này, mọi người trong phòng khách khẽ giật mình, rồi cùng quay đầu nhìn về phía cửa ra vào.
Trong ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, một người tầm hai mươi tuổi, mặc áo sơ mi hoa, mập mạp bước vào nhà, sau đó đóng cửa lại rồi đi vào phòng khách.
“Ta nói ai đến cơ chứ?” Nhìn thấy người vừa tới, có người không nhịn được cười nói: “Lão Thịnh, hôm nay đến muộn thế? Còn tưởng rằng hôm nay ngươi lại chạy đi đâu đánh cho máu chảy thành sông, không định đến đây luôn rồi chứ.” “Hôm nay không có đi chơi mạt chược.” Thịnh Tử Viêm lắc đầu, nói: “Hôm nay đi Kỳ Viện xem cờ.” “Đi Kỳ Viện xem cờ?” Nghe vậy, có người hơi sửng sốt: “Xem ai đấu cờ?” Thịnh Tử Viêm đi đến phòng khách, nhìn mọi người đang vây quanh bàn cờ, lên tiếng đáp: “Du Thiệu.” “Du Thiệu?” Nghe vậy, mặt mọi người không khỏi hiện lên vẻ kinh ngạc, với cái tên này, bọn họ đã không còn xa lạ.
“Cái người hạ Điểm Tam Tam sơ đoạn Du Thiệu sao?” Một thanh niên không khỏi thản nhiên nói: “Hắn đúng là đáng chú ý đấy, nhưng mà ngươi một người thất đoạn, cũng không cần cố ý chạy đến xem hắn đánh cờ chứ?” “Hôm nay đối thủ của hắn là Đồng Nhạc Thành.” Thịnh Tử Viêm nói: “Cho nên ta mới đi xem.” “Đồng Nhạc Thành?” Nghe vậy, mọi người đầu tiên ngẩn người, sau đó mắt đều hơi sáng lên, lập tức ai nấy đều cảm thấy hứng thú, dù sao Đồng Nhạc Thành tuy chỉ là tam đoạn, nhưng ai cũng biết rõ tài đánh cờ của hắn, còn vượt xa cả tam đoạn.
“Thế nào?” Có người tò mò hỏi: “Xem xong ván cờ này, ngươi thấy tài đánh cờ của Du Thiệu thế nào? Còn đáng để chú ý không?” “Đáng để chú ý sao?” Thịnh Tử Viêm trầm mặc một lát, cuối cùng hít sâu một hơi, nói: “Nếu các ngươi không thể coi trọng hắn, một thời gian sau, hắn ngồi trước mặt các ngươi…” Nói đến đây, Thịnh Tử Viêm dừng một chút, sau đó khẳng định chắc chắn, với những kỳ thủ không ai dưới ngũ đoạn ở đây nói: “Các ngươi có lẽ chưa chắc đã thắng!” Lời vừa dứt, phòng khách lập tức trở nên vô cùng yên tĩnh.
Mọi người nhìn nhau, có chút nghi ngờ rằng Thịnh Tử Viêm có phải đã bị điên rồi.
Trong số đó, chỉ có Hà Vũ là vẫn đứng tại chỗ, không nói một lời.
“Xem ván cờ này đi.” Thịnh Tử Viêm không giải thích quá nhiều, rất nhanh chen vào giữa đám người, đi đến trước bàn cờ, thu sạch những quân cờ lộn xộn trên bàn vào hộp đựng cờ.
“Cộp cộp.” Âm thanh quân cờ va vào nhau vang lên.
Một giây sau, Thịnh Tử Viêm khẽ nhả ra một hơi trọc khí, mặt trang trọng nhìn về phía bàn cờ, cuối cùng lấy từ trong hộp quân đen ra một quân cờ, hạ xuống nước cờ đầu tiên.
Cộc!
16 ngang 4 dọc, tinh!
Ngay sau đó, Thịnh Tử Viêm lại đưa tay vào hộp đựng cờ, gắp quân trắng ra, nhanh chóng hạ xuống.
Cộc!
4 ngang 16 dọc, tinh!
Người xung quanh không hiểu nhìn về phía bàn cờ, xem Thịnh Tử Viêm đi cờ.
Tách, tách, tách… Trên bàn cờ, quân đen và quân trắng lần lượt hạ xuống, nhanh chóng tạo thành thế trận Nhị Liên Tinh đối Nhị Liên Tinh cổ điển.
Lúc này, Thịnh Tử Viêm lại lấy một quân đen, đặt vào vị trí trên tinh điểm đường biên phải bàn cờ.
Tam Liên Tinh!
Nhìn thấy nước cờ này, lông mày mọi người khẽ nhíu lại, tuy không biết quân đen là ai, nhưng nước cờ Tam Liên Tinh này đã đủ nói rõ người cầm quân đen không dễ đối phó.
Bố cục Tam Liên Tinh, là một thanh kiếm trước khi làm bị thương người thì cũng làm bị thương mình!
Ngay sau đó, Thịnh Tử Viêm lại gắp một quân cờ, đặt lên bàn cờ.
Cộc!
17 ngang 17 dọc, Điểm Tam Tam!
“Điểm...Điểm Tam Tam?” Nhìn thấy nước cờ này, tất cả mọi người không khỏi sửng sốt, dường như đột nhiên ý thức được điều gì.
Thịnh Tử Viêm không nói một lời, tiếp tục lấy quân cờ trong hộp ra, lần nữa đặt xuống.
Tiếng quân cờ cộc cộc, vang vọng trong phòng khách yên tĩnh.
Rất nhanh, Thịnh Tử Viêm một mình chấp cả đen lẫn trắng, tại góc dưới bên phải và góc trên bên phải liền hạ xuống hai điểm tam tam, tạo thành hình dạng đối xứng y đúc.
Lúc này, đến lượt quân trắng đi cờ.
Đến đây, Thịnh Tử Viêm đột nhiên nhắm mắt lại, một giây sau đột nhiên mở mắt, gắp một quân trắng trong hộp đựng cờ ra, sau đó, quân cờ nhanh chóng hạ xuống!
Cộc!
15 ngang 10 dọc, dựa vào.
Một nước cờ rơi xuống, mặt mọi người tại đó đều lộ ra vẻ kinh ngạc, ngay sau đó một giây, mọi người như đã ý thức được điều gì đó, đột nhiên mở to hai mắt!
“Ai… Ai hạ quân trắng vậy?” Có người chăm chú nhìn bàn cờ, nhìn vào nước cờ vừa dựa vào đó, đột nhiên quay đầu lại nhìn Thịnh Tử Viêm, lên tiếng hỏi: “Tổng thể ván cờ này, quân đen là ai? Quân trắng là ai?!” Vấn đề này, thực ra ngay khi nhìn thấy Điểm Tam Tam, mọi người trong lòng đều đã có đáp án rồi.
Nhưng giờ phút này, nhìn thấy chiêu “dựa vào” kia, mọi người không thể tin vào suy đoán của chính mình, lúc này bọn họ cần một câu trả lời chắc chắn từ Thịnh Tử Viêm!
Thịnh Tử Viêm không đáp, chỉ là im lặng đưa tay vào hộp cờ, gắp quân cờ ra, sau đó đặt xuống.
Tách, tách, tách… Nhìn quân cờ không ngừng rơi xuống, mọi người cau mày.
Vừa rồi quân trắng ra tay một chiêu “dựa vào”, quả thực là chiêu tập tinh hoa của đất trời, nhưng theo các nước cờ về sau, hình như... quân trắng cũng không có gì đặc biệt.
Đúng lúc này, Thịnh Tử Viêm lại lấy ra một quân cờ từ trong hộp.
Cộc!
13 ngang 8 dọc, đâm!
Đâm?
Nước cờ này khác hoàn toàn so với các nước trước, khiến mọi người không khỏi giật mình, rồi sau đó như chợt ý thức được điều gì, cả đám đều trừng lớn mắt!
Đến nước cờ này, chân tướng của quân trắng cuối cùng đã…lộ ra!
“Quân trắng những nước đi trước đó lại là thế lấy ép người, mà thực chất là đang...chờ quân đen phạm sai lầm, không, cách đánh này, so với nói là chờ đợi, không bằng nói là… ép buộc!” Có người run rẩy môi lưỡi, nhìn lên bàn cờ, cất giọng: “Mà giờ phút này, thời cơ đã đến!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận