Ta Thật Không Có Nghĩ Hạ Cờ Vây A!

Chương 60: Cùng hắn nói là ngươi quá yếu, không bằng nói là hắn quá mạnh

Sau khi Du Thiệu đi, nam sinh ngồi đối diện Du Thiệu cả người mềm nhũn gục trên ghế, nhìn thế cờ trước mặt, sắc mặt trắng bệch.
Trên bàn cờ, ngoại trừ góc trên bên trái còn sót lại một mảng nhỏ quân trắng, hầu như không tìm thấy bất kỳ quân trắng nào còn nguyên vẹn, quân trắng có thể nói đã bị quân đen dùng thủ đoạn tàn bạo, giết không còn manh giáp!
Vị lão sư hướng dẫn cờ vây đứng sau lưng cậu im lặng một hồi, cuối cùng nhẹ giọng lên tiếng: "Dương Thư."
Nam sinh lập tức rùng mình, quay đầu nhìn về phía lão sư sau lưng, ánh mắt mờ mịt, giọng có chút run rẩy: "Lão sư...em..."
"Em đã chơi rất tốt rồi."
Lão sư nhẹ nhàng nói: "Tuy rằng tấn công hơi nóng vội, nhưng những nước cờ sau rất tuyệt, quân đen siết chặt về sau nước đi nhảy của em, rất cao minh."
"Thật xin lỗi..."
Nghe được lời an ủi của lão sư, nam sinh lại càng thêm xấu hổ, mở miệng: "Em..."
Cậu cúi gằm mặt xuống, lời đã đến khóe miệng, nhưng không thể thốt ra thành tiếng.
"Em..."
Cuối cùng, cậu vẫn yếu ớt nói ra bằng giọng bất lực: "Em quá yếu."
Lão sư của cậu im lặng một lúc, cuối cùng nói: "Không, em không yếu."
Nam sinh hơi sững sờ, ngẩng đầu lên, lần nữa nhìn về phía lão sư của mình.
"Có lẽ em sẽ cho rằng lời ta vừa nói là an ủi em."
Lão sư nhìn chằm chằm bàn cờ, chậm rãi nói: "Nhưng ta nói như vậy, không có ý an ủi em, mà chỉ đang thuật lại sự thật."
"Nhưng bàn cờ này của em--" nam sinh lúng túng mở miệng.
"Nói em yếu..."
Lão sư của cậu ngắt lời cậu, ngẩng đầu nhìn về phía Du Thiệu đã đi xa, lên tiếng: "Không bằng nói là... đối thủ của em quá mạnh."
Những người đứng xem xung quanh đều im lặng nhìn cảnh tượng này.
Trịnh Cần vẻ mặt rất bình tĩnh, căn bản không bất ngờ trước ván cờ này, sẽ kết thúc bằng việc quân đen nghiền ép quân trắng, cuối cùng quét sạch quân trắng, hay nói đúng hơn, điều này vốn đã nằm trong dự liệu của hắn.
Thấy ván cờ của Du Thiệu đã kết thúc, cuối cùng hắn cũng quay đầu, nhìn về phía trường học cũ của mình là trường trung học phụ thuộc Hoa Sư.
Sau đó, khi thấy Hà Vũ đứng ở phía đội trường trung học phụ thuộc Hoa Sư, cũng đang nhìn về hướng này, Trịnh Cần không khỏi giật mình, sau đó mở to mắt.
"Hà...Hà Vũ ngũ đẳng?"
"Sao hắn lại ở đây?!"
Trịnh Cần có chút kinh ngạc, không thể hiểu được vì sao kỳ thủ chuyên nghiệp Hà Vũ ngũ đẳng lại xuất hiện ở cái giải đấu cờ vây cấp trung học không có ý nghĩa này.
Trịnh Cần nghĩ ngợi một lát, lập tức đi về phía đội trường trung học phụ thuộc Hoa Sư.
Mà hai sinh viên đi cùng Trịnh Cần, lại không đuổi theo Trịnh Cần, vẫn ngơ ngác đứng tại chỗ, trong lòng vẫn còn sợ hãi nhìn thế cờ trên bàn.
"Tên là Du Thiệu đó..."
Một trong hai sinh viên không kìm được nuốt một ngụm nước bọt, trong ánh mắt tràn đầy vẻ kinh hãi.
"Ghê...Thật mạnh!"
Lúc này, tin tức về việc một ván cờ kết thúc đã được truyền ra, ngay lập tức gây náo động trong đám đông, không ít người xì xào bàn tán.
"Có ván cờ đã kết thúc, nhanh vậy sao?!"
"Là Giang Lăng Nhất Trung thắng, thật hay giả? Ta còn tưởng rằng ván cờ kết thúc sớm nhất phải là Hoa Nam Tam Trung chứ."
"Đúng vậy đó, cho dù không phải Hoa Nam Tam Trung thắng trước, nhưng Giang Lăng Nhất Trung thắng nhanh thế này thì cũng quá đáng rồi!"
"Đúng vậy, nhanh quá vậy, đối thủ yếu vậy à?"
"Năm ngoái chủ tướng của đội trường trung học phụ thuộc Giang Hải cũng là thằng nhóc này mà, nó đánh không yếu đâu? Chẳng lẽ sơ ý bị đối phương bắt được điểm yếu?"
"Nhớ rõ Giang Lăng Nhất Trung mấy lần trước thành tích đều không ra gì, chỉ có năm kia là lọt vào vòng hai, năm ngoái thì bị loại ngay vòng đầu."
"Đúng vậy, nhưng năm nay Giang Lăng Nhất Trung có lợi thế sân nhà, nhưng lợi thế sân nhà cũng đâu có lớn đến vậy, chủ tướng lần này của Giang Lăng Nhất Trung có chút lợi hại đó, đáng để xem đấy."
Đám đông nhao nhao ném ánh mắt về phía Giang Lăng Nhất Trung, hạ giọng, cùng những người xung quanh nhỏ tiếng nghị luận.
Tuy chỉ là chủ tướng dẫn đầu giành chiến thắng, nhưng điều đó không có nghĩa là Giang Lăng Nhất Trung đã đánh bại trường trung học phụ thuộc Giang Hải theo luật ba ván hai thắng, phó tướng và tam tướng cũng nhất định phải có một ván thắng mới có thể vào vòng trong.
Nhưng mà, tuy không trực tiếp giành được chiến thắng, nhưng việc chủ tướng giành chiến thắng dẫn trước, cũng không khác gì việc tiêm một mũi trợ tim cho phó tướng và tam tướng!
Ngược lại, ở phía đối diện, áp lực của phó tướng và tam tướng sẽ lớn hơn rất nhiều, và càng dễ phạm sai lầm do áp lực quá lớn - đương nhiên, họ cũng có thể bùng nổ toàn bộ tiềm lực của bản thân trong điều kiện áp lực đó.
Đây cũng là một trong những điều thú vị của thi đấu cờ vây đồng đội, một người thắng hay thua cũng không đại diện cho sự thắng thua của cả trận đấu.
Đến lúc này, hai sinh viên đi cùng Trịnh Cần mới giật mình tỉnh lại như từ trong mộng.
"Trịnh ca đâu rồi?"
"Vừa nãy còn ở đây mà, sao chớp mắt đã không thấy ai?"
Bọn họ đảo mắt nhìn xung quanh, rất nhanh đã thấy Trịnh Cần đứng bên bàn cờ của trường trung học phụ thuộc Hoa Sư.
Khi nhìn thấy vẻ mặt của Trịnh Cần lúc này, hai người đều không khỏi hơi ngẩn ra.
Trịnh Cần lúc này đang chăm chú nhìn chằm chằm vào một ván cờ, vẻ mặt vô cùng chuyên chú.
Bọn họ lập tức nhìn nhau, rồi vội vàng chạy đến.
Khi họ nhìn thấy bàn cờ này lần đầu tiên, mí mắt đều không khỏi giật giật.
Thế trận này...
Sao nhìn quen vậy!
Một bên triệt để áp chế một bên, tạo thành thế nghiền ép như tuyết lở, tiêu diệt hết thế cờ của đối phương, đối phương gần như không còn sức phản kháng!
Điểm khác biệt là, ván vừa rồi là quân đen nghiền ép quân trắng, còn ván này thì - lại là quân trắng nghiền ép quân đen!. . .
Không lâu sau, Du Thiệu cũng từ nhà vệ sinh trở về, một lần nữa đi đến hội trường thi đấu.
Du Thiệu trực tiếp đi về phía đội Giang Lăng Nhất Trung, rất nhanh đã đến phía sau Từ Tử Câm, liếc mắt nhìn bàn cờ, lập tức đoán ra thế cờ.
"Cũng sắp kết thúc rồi."
Theo Du Thiệu, quân trắng chiếm ưu thế rất lớn, ngược lại quân đen đã lâm vào thế khó, tuy vẫn có thể tiếp tục đi xuống, nhưng chỉ cần quân trắng không mắc sai lầm, thì chắc sẽ không lâu nữa, có thể bức tử hoàn toàn quân đen.
Nam sinh ngồi đối diện Từ Tử Câm hiển nhiên cũng ý thức được điều này.
Mặt cậu vô cùng khó coi, nghiến răng, nhìn chằm chằm vào bàn cờ, tựa hồ muốn tìm ra đường sống cho quân đen.
Sau khi tiếp tục xem thêm hai nước cờ, Du Thiệu lại đi đến phía sau Chung Vũ Phi, nhìn về phía bàn cờ này.
"Ồ, cũng chiếm ưu thế?"
Thấy bàn cờ này, Du Thiệu có chút bất ngờ.
Trong ván cờ này, thế công của quân đen do Chung Vũ Phi nắm giữ rất mạnh mẽ, thế cờ chặt chẽ, đã hình thành đại thế.
Tuy quân trắng có tính bền bỉ rất tốt, góc dưới bên phải cũng có thủ đoạn phản công, nhưng nói chung, quân đen vẫn chiếm một lợi thế nhất định.
Đúng lúc này, Chung Vũ Phi đặt quân cờ xuống.
Bộp.
14 ngang 7 dọc, kéo dài!
Thấy nước cờ này, Du Thiệu hơi nhíu mày.
"Kéo dài nước này... hơi chậm, nếu như quân trắng đánh vào xem xét, quân đen như vậy chỉ có thể đỡ, quân trắng lại tiếp tục ăn quân, quân đen về sau có thể phải cân nhắc đi đón rồng, như vậy lợi thế sẽ bị thu hẹp."
Lúc này, nam sinh ngồi đối diện Chung Vũ Phi với vẻ mặt ngưng trọng đã đặt quân trắng xuống.
Bộp.
14 ngang 6 dọc, cắt!
"Được rồi..."
Du Thiệu khẽ nhếch mép.
Quân trắng căn bản không thể đánh ra nước đi xem xét kia, mà ngược lại chọn cắt, tuy nước cờ này phù hợp lẽ thường, nhưng hiệu quả thực sự quá thấp, đây là lựa chọn mà lần đầu tiên cậu đã phủ định.
Đúng lúc này, đám người cách đó không xa đột nhiên lại xôn xao.
"Bên kia cũng kết thúc rồi!"
"Lại một ván kết thúc, mà cũng nhanh như vậy? Cái này... Ván cờ này với ván vừa nãy, sao đều nhanh vậy đã xong? ! Vừa mới bắt đầu thi bao lâu chứ!"
"Đúng vậy, ván thứ hai kết thúc nhanh như vậy, mà còn không phải Hoa Nam Tam Trung nữa?"
PS: Cầu theo dõi, cầu nguyệt phiếu! Nuôi truyện cho dù không đọc, cũng mong mọi người mỗi ngày lướt đến chương cuối cùng, cảm ơn các độc giả lão gia!
Bạn cần đăng nhập để bình luận