Ta Thật Không Có Nghĩ Hạ Cờ Vây A!
Chương 43: Thế này sao lại là bảo, đây là hai cái quái vật!
Chương 43: Sao lại là bảo, đây là hai con quái vật!
Nói đến cuối cùng, giọng của Vương Duệ càng lúc càng nhỏ, cậu cúi gằm mặt, có chút không dám nhìn Trần Gia Minh.
Trần Gia Minh đặt kỳ vọng lớn vào cậu, năm ngoái cậu lại thua thảm tại vòng loại cờ vây, năm nay cố gắng luyện tập, chuẩn bị tại vòng loại cờ vây năm nay sẽ thể hiện tài năng, lại bị yêu cầu thay thế.
Trong lòng tràn đầy không cam tâm, cậu thách đấu người thay thế mình.
Nhưng ván cờ này lại thành ra thế này, bị đối phương g·iết cho tan tác.
Nhìn Vương Duệ đang sa sút tinh thần, Trần Gia Minh lập tức im lặng.
Là một người thầy, lẽ ra lúc này anh nên an ủi Vương Duệ, muốn cậu ta tỉnh ngộ.
Nhưng ván cờ này, anh đã xem từ đầu đến cuối.
Quân đen từ đầu đến cuối đều bị quân trắng áp chế, tất cả các đợt c·ô·ng kích đều bị quân trắng hóa giải dễ dàng, tất cả phòng thủ lại trở nên yếu ớt không chịu nổi một đòn dưới thế c·ô·ng mạnh mẽ như thủy triều của quân trắng!
Anh đơn giản không thể nào tưởng tượng được, một thế trận từ đầu đến cuối bị g·iết chóc mà không có chút sức phản kháng như thế, rốt cuộc sẽ gây đả kích đến Vương Duệ như thế nào!
Trong bàn cờ này, sự chênh lệch lộ rõ, gần như đủ khiến người ta tuyệt vọng.
Mà Trần Gia Minh biết rất rõ, trong ván cờ này, Vương Duệ đã cố gắng hết sức.
Nhưng hết lần này đến lần khác rõ ràng đã cố hết sức, lại bị đối thủ dễ như trở bàn tay đ·á·n·h bại, thấy rõ sự khác biệt quá lớn, đây mới là điều khiến người ta thất bại và đ·a·u khổ nhất.
Cho nên, anh thực sự không có cách nào an tâm thốt ra những lời như đừng nản lòng kiểu đó.
"Ngươi chơi rất tốt."
Một lát sau, Trần Gia Minh rốt cuộc cũng lên tiếng.
Nghe vậy, Vương Duệ hơi sững sờ, ngẩng đầu lên, Trần Gia Minh đang mỉm cười nhìn cậu.
"Có lẽ ngươi không thể hiện được tốt nhất, nhưng ngươi đã chơi đúng với trình độ của mình."
Trần Gia Minh rời mắt khỏi Vương Duệ, lại nhìn về phía bàn cờ, nói: "Một ván cờ kết thúc là bắt đầu một ván cờ mới, đây không phải là tất cả, cũng không phải kết thúc thật sự."
"Mỗi ván cờ, ngươi không cần chơi tốt nhất, ngươi chỉ cần chơi tốt nhất với chính mình."
"Hơn nữa—" Trần Gia Minh cười, lần nữa quay đầu nhìn Vương Duệ, nói: "Tuy ván này thua, hơn nữa thua rất thảm, nhưng ta đã thấy."
"Ta thấy được sự nỗ lực của ngươi, thấy được sự tiến bộ của ngươi, kỹ năng chơi cờ của ngươi so với một năm trước đã tiến bộ rất nhiều, một năm nỗ lực này, không có phí hoài, ta rất vui mừng."
Nghe những lời này, cảm xúc dồn nén bấy lâu nay trong lòng Vương Duệ cuối cùng cũng không kìm được, nước mắt nóng hổi trào ra.
"Lão sư..." Vương Duệ nghẹn ngào lên tiếng.
"Đã lớn thế này rồi."
Trần Gia Minh bất đắc dĩ cười cười, nói: "Được rồi, lau mặt đi, ván này đã xong rồi, nhìn hai ván còn lại đi."
Nghe vậy, Vương Duệ ra sức gật đầu, dùng tay áo quệt ngang nước mắt trên mặt, sau đó đứng dậy.
Lúc này, Trần Gia Minh mới đi đến bàn của Từ Tử Câm, nhìn vào bàn cờ.
Bàn này, Từ Tử Câm cầm quân đen.
Chỉ mới nhìn thoáng qua tình thế, Trần Gia Minh trong lòng không khỏi hơi kinh ngạc.
"Quân đen cắt ngang quân trắng ở giữa ư!?"
Có thể thấy rõ ràng, tình thế lúc này, phe đen chiếm ưu thế tuyệt đối, trực tiếp cắt ngang quân trắng, cờ hình lại bị kiểm soát khắp nơi.
"Quân trắng bị dồn vào tình thế này sao?"
Trần Gia Minh có chút kinh ngạc nhìn thoáng qua Từ Tử Câm, sau đó lại nhìn tiếp năm sáu nước cờ.
Từ Tử Câm đánh cờ nhanh như chớp, còn cậu nam sinh đối diện Từ Tử Câm thì mặt càng lúc càng khó coi.
"Mặc dù chiếm ưu thế, nhưng quân đen không tùy tiện t·ấ·n c·ô·ng, một khi quân đen tấn công mạnh quân trắng, thì quân trắng có thể sẽ không chống đỡ nổi."
"Quân đen đang dùng d·a·o cùn c·ắ·t t·h·ị·t, thông qua việc chuyển đổi và lấn dần, từ từ g·i·ết quân trắng, không cho quân trắng bất cứ cơ hội nào, cứ như vậy, dù quân trắng có thể tạo ra long cánh trái, e rằng vẫn sẽ thua."
"Thật bình tĩnh, mà cái nhìn tổng thể lại quá mạnh, hoàn toàn không giống một nữ kỳ thủ!"
"Từ buổi sáng đấu luân phiên, ban đầu cứ nghĩ là nàng am hiểu về tấn công, nhưng nhìn ván này, đâu chỉ có thế!"
"Thật sự là mạnh!"
Trần Gia Minh không nhịn được ngẩng đầu, nhìn về phía Từ Tử Câm.
Từ Tử Câm nhìn chằm chằm vào bàn cờ, khí chất thanh lãnh, nàng tập trung vào thế cờ, hoàn toàn không chú ý đến Trần Gia Minh.
"Tài đánh cờ này..."
"Cả nàng ấy, cả cái thằng nhóc Du Thiệu kia, đám học sinh lớp mười năm nay, không khỏi có chút quá khác thường."
Trước đó, hiệu trưởng nói với anh là bọn họ, Giang Lăng Nhất Trung, nhặt được bảo.
Nhưng bây giờ xem ra, sao lại gọi là nhặt được bảo, cái này căn bản là nhặt được hai con quái vật!
Bình thường xuất hiện một người coi như xong, đằng này năm nay lại xuất hiện đến hai người.
Với hai người này, đến cả Trần Gia Minh cũng cảm thấy xấu hổ với tài đánh cờ của mình, anh không biết liệu năm nay vòng loại cờ vây sẽ thua ra sao!
Anh là nghiệp dư ngũ đẳng, còn có thể miễn cưỡng chỉ đạo Vương Duệ bọn họ chơi cờ, nhưng đối mặt với Du Thiệu và Từ Tử Câm, anh cảm giác mình mà ra sân e là cũng không chơi lại.
Bên cạnh Trần Gia Minh, Vương Duệ lúc này nhìn ván cờ này cũng không nói gì.
Cảm thấy đồng bệnh tương liên, Vương Duệ trong lòng còn thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may không chỉ có mình mình thua thảm như vậy.
Bất quá, ván cờ này, Vương Duệ mặc dù cũng cảm nhận được sự khác biệt rõ ràng giữa mình và Từ Tử Câm, nhưng sự khác biệt này dù lớn, vẫn có thể thấy được.
Không giống như ván cờ đối với Du Thiệu, cậu chỉ cảm nhận được sự bất lực và tuyệt vọng sâu sắc.
Nghĩ đến đây, Vương Duệ không khỏi siết chặt nắm đấm.
"Quá đáng sợ..."
"Cậu ta đâu có học ở đạo trường ra, sao lại có thực lực như thế."
Một lát sau, Trần Gia Minh đi về phía bàn cờ cuối cùng, cũng là ván của Chung Vũ Phi.
Bàn này, Chung Vũ Phi giống Từ Tử Câm cũng cầm quân đen, đối thủ cầm quân trắng.
Trên bàn cờ, quân đen và quân trắng quấn lấy nhau, g·i·ết nhau khó gỡ, tình thế giằng co kịch liệt, không phân cao thấp, e rằng rất khó phân thắng bại trong thời gian ngắn, có thể phải xuống đến cuối ván.
Nhìn thấy tình hình trên bàn cờ, Trần Gia Minh và Vương Duệ đồng thời thở phào một hơi.
Nếu bàn thứ ba vẫn giống hai bàn cờ trước, bày ra thế một bên áp đảo, vậy thì quá kinh khủng.
Tình hình thế này, mới giống tình hình chơi cờ bình thường của kỳ thủ cấp ba nghiệp dư chứ!
Lúc này, Du Thiệu cũng đã chạy về phòng hoạt động từ nhà vệ sinh.
Thấy Trần Gia Minh và Vương Duệ đều chú ý đến ván cờ của Chung Vũ Phi, Du Thiệu cũng tiến lại quan sát.
Nhẫn nại xem vài nước, Du Thiệu không khỏi nhíu chặt mày.
Thật tình mà nói, có hơi nhức mắt.
Hai bên có đánh hỏng, nhưng thực tế không nhiều, trình độ vẫn có, có điều cả hai bên thường xuyên hạ ra những nước cờ thoạt nhìn vô cùng hợp lý, nhưng kì thực lại không quan trọng đối với toàn cục.
Ngoài ra, đôi bên thỉnh thoảng cũng có một vài nước cờ hạ có chút tùy tiện, mặc dù không thể tính là đánh sai, nhưng rõ ràng có cách hạ tốt hơn, bỏ lỡ cơ hội mở rộng ưu thế.
Những vấn đề này, tuy Vương Duệ cũng có, nhưng ở ván đấu này thì hai bên gặp vấn đề rõ ràng và nhiều hơn...
. . .PS: Cầu theo dõi đọc! Cầu vé tháng đề cử! Cám ơn độc giả các lão gia, nhỏ tác giả xin khấu đầu, khấu đầu và khấu đầu thêm nữa!
Nói đến cuối cùng, giọng của Vương Duệ càng lúc càng nhỏ, cậu cúi gằm mặt, có chút không dám nhìn Trần Gia Minh.
Trần Gia Minh đặt kỳ vọng lớn vào cậu, năm ngoái cậu lại thua thảm tại vòng loại cờ vây, năm nay cố gắng luyện tập, chuẩn bị tại vòng loại cờ vây năm nay sẽ thể hiện tài năng, lại bị yêu cầu thay thế.
Trong lòng tràn đầy không cam tâm, cậu thách đấu người thay thế mình.
Nhưng ván cờ này lại thành ra thế này, bị đối phương g·iết cho tan tác.
Nhìn Vương Duệ đang sa sút tinh thần, Trần Gia Minh lập tức im lặng.
Là một người thầy, lẽ ra lúc này anh nên an ủi Vương Duệ, muốn cậu ta tỉnh ngộ.
Nhưng ván cờ này, anh đã xem từ đầu đến cuối.
Quân đen từ đầu đến cuối đều bị quân trắng áp chế, tất cả các đợt c·ô·ng kích đều bị quân trắng hóa giải dễ dàng, tất cả phòng thủ lại trở nên yếu ớt không chịu nổi một đòn dưới thế c·ô·ng mạnh mẽ như thủy triều của quân trắng!
Anh đơn giản không thể nào tưởng tượng được, một thế trận từ đầu đến cuối bị g·iết chóc mà không có chút sức phản kháng như thế, rốt cuộc sẽ gây đả kích đến Vương Duệ như thế nào!
Trong bàn cờ này, sự chênh lệch lộ rõ, gần như đủ khiến người ta tuyệt vọng.
Mà Trần Gia Minh biết rất rõ, trong ván cờ này, Vương Duệ đã cố gắng hết sức.
Nhưng hết lần này đến lần khác rõ ràng đã cố hết sức, lại bị đối thủ dễ như trở bàn tay đ·á·n·h bại, thấy rõ sự khác biệt quá lớn, đây mới là điều khiến người ta thất bại và đ·a·u khổ nhất.
Cho nên, anh thực sự không có cách nào an tâm thốt ra những lời như đừng nản lòng kiểu đó.
"Ngươi chơi rất tốt."
Một lát sau, Trần Gia Minh rốt cuộc cũng lên tiếng.
Nghe vậy, Vương Duệ hơi sững sờ, ngẩng đầu lên, Trần Gia Minh đang mỉm cười nhìn cậu.
"Có lẽ ngươi không thể hiện được tốt nhất, nhưng ngươi đã chơi đúng với trình độ của mình."
Trần Gia Minh rời mắt khỏi Vương Duệ, lại nhìn về phía bàn cờ, nói: "Một ván cờ kết thúc là bắt đầu một ván cờ mới, đây không phải là tất cả, cũng không phải kết thúc thật sự."
"Mỗi ván cờ, ngươi không cần chơi tốt nhất, ngươi chỉ cần chơi tốt nhất với chính mình."
"Hơn nữa—" Trần Gia Minh cười, lần nữa quay đầu nhìn Vương Duệ, nói: "Tuy ván này thua, hơn nữa thua rất thảm, nhưng ta đã thấy."
"Ta thấy được sự nỗ lực của ngươi, thấy được sự tiến bộ của ngươi, kỹ năng chơi cờ của ngươi so với một năm trước đã tiến bộ rất nhiều, một năm nỗ lực này, không có phí hoài, ta rất vui mừng."
Nghe những lời này, cảm xúc dồn nén bấy lâu nay trong lòng Vương Duệ cuối cùng cũng không kìm được, nước mắt nóng hổi trào ra.
"Lão sư..." Vương Duệ nghẹn ngào lên tiếng.
"Đã lớn thế này rồi."
Trần Gia Minh bất đắc dĩ cười cười, nói: "Được rồi, lau mặt đi, ván này đã xong rồi, nhìn hai ván còn lại đi."
Nghe vậy, Vương Duệ ra sức gật đầu, dùng tay áo quệt ngang nước mắt trên mặt, sau đó đứng dậy.
Lúc này, Trần Gia Minh mới đi đến bàn của Từ Tử Câm, nhìn vào bàn cờ.
Bàn này, Từ Tử Câm cầm quân đen.
Chỉ mới nhìn thoáng qua tình thế, Trần Gia Minh trong lòng không khỏi hơi kinh ngạc.
"Quân đen cắt ngang quân trắng ở giữa ư!?"
Có thể thấy rõ ràng, tình thế lúc này, phe đen chiếm ưu thế tuyệt đối, trực tiếp cắt ngang quân trắng, cờ hình lại bị kiểm soát khắp nơi.
"Quân trắng bị dồn vào tình thế này sao?"
Trần Gia Minh có chút kinh ngạc nhìn thoáng qua Từ Tử Câm, sau đó lại nhìn tiếp năm sáu nước cờ.
Từ Tử Câm đánh cờ nhanh như chớp, còn cậu nam sinh đối diện Từ Tử Câm thì mặt càng lúc càng khó coi.
"Mặc dù chiếm ưu thế, nhưng quân đen không tùy tiện t·ấ·n c·ô·ng, một khi quân đen tấn công mạnh quân trắng, thì quân trắng có thể sẽ không chống đỡ nổi."
"Quân đen đang dùng d·a·o cùn c·ắ·t t·h·ị·t, thông qua việc chuyển đổi và lấn dần, từ từ g·i·ết quân trắng, không cho quân trắng bất cứ cơ hội nào, cứ như vậy, dù quân trắng có thể tạo ra long cánh trái, e rằng vẫn sẽ thua."
"Thật bình tĩnh, mà cái nhìn tổng thể lại quá mạnh, hoàn toàn không giống một nữ kỳ thủ!"
"Từ buổi sáng đấu luân phiên, ban đầu cứ nghĩ là nàng am hiểu về tấn công, nhưng nhìn ván này, đâu chỉ có thế!"
"Thật sự là mạnh!"
Trần Gia Minh không nhịn được ngẩng đầu, nhìn về phía Từ Tử Câm.
Từ Tử Câm nhìn chằm chằm vào bàn cờ, khí chất thanh lãnh, nàng tập trung vào thế cờ, hoàn toàn không chú ý đến Trần Gia Minh.
"Tài đánh cờ này..."
"Cả nàng ấy, cả cái thằng nhóc Du Thiệu kia, đám học sinh lớp mười năm nay, không khỏi có chút quá khác thường."
Trước đó, hiệu trưởng nói với anh là bọn họ, Giang Lăng Nhất Trung, nhặt được bảo.
Nhưng bây giờ xem ra, sao lại gọi là nhặt được bảo, cái này căn bản là nhặt được hai con quái vật!
Bình thường xuất hiện một người coi như xong, đằng này năm nay lại xuất hiện đến hai người.
Với hai người này, đến cả Trần Gia Minh cũng cảm thấy xấu hổ với tài đánh cờ của mình, anh không biết liệu năm nay vòng loại cờ vây sẽ thua ra sao!
Anh là nghiệp dư ngũ đẳng, còn có thể miễn cưỡng chỉ đạo Vương Duệ bọn họ chơi cờ, nhưng đối mặt với Du Thiệu và Từ Tử Câm, anh cảm giác mình mà ra sân e là cũng không chơi lại.
Bên cạnh Trần Gia Minh, Vương Duệ lúc này nhìn ván cờ này cũng không nói gì.
Cảm thấy đồng bệnh tương liên, Vương Duệ trong lòng còn thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may không chỉ có mình mình thua thảm như vậy.
Bất quá, ván cờ này, Vương Duệ mặc dù cũng cảm nhận được sự khác biệt rõ ràng giữa mình và Từ Tử Câm, nhưng sự khác biệt này dù lớn, vẫn có thể thấy được.
Không giống như ván cờ đối với Du Thiệu, cậu chỉ cảm nhận được sự bất lực và tuyệt vọng sâu sắc.
Nghĩ đến đây, Vương Duệ không khỏi siết chặt nắm đấm.
"Quá đáng sợ..."
"Cậu ta đâu có học ở đạo trường ra, sao lại có thực lực như thế."
Một lát sau, Trần Gia Minh đi về phía bàn cờ cuối cùng, cũng là ván của Chung Vũ Phi.
Bàn này, Chung Vũ Phi giống Từ Tử Câm cũng cầm quân đen, đối thủ cầm quân trắng.
Trên bàn cờ, quân đen và quân trắng quấn lấy nhau, g·i·ết nhau khó gỡ, tình thế giằng co kịch liệt, không phân cao thấp, e rằng rất khó phân thắng bại trong thời gian ngắn, có thể phải xuống đến cuối ván.
Nhìn thấy tình hình trên bàn cờ, Trần Gia Minh và Vương Duệ đồng thời thở phào một hơi.
Nếu bàn thứ ba vẫn giống hai bàn cờ trước, bày ra thế một bên áp đảo, vậy thì quá kinh khủng.
Tình hình thế này, mới giống tình hình chơi cờ bình thường của kỳ thủ cấp ba nghiệp dư chứ!
Lúc này, Du Thiệu cũng đã chạy về phòng hoạt động từ nhà vệ sinh.
Thấy Trần Gia Minh và Vương Duệ đều chú ý đến ván cờ của Chung Vũ Phi, Du Thiệu cũng tiến lại quan sát.
Nhẫn nại xem vài nước, Du Thiệu không khỏi nhíu chặt mày.
Thật tình mà nói, có hơi nhức mắt.
Hai bên có đánh hỏng, nhưng thực tế không nhiều, trình độ vẫn có, có điều cả hai bên thường xuyên hạ ra những nước cờ thoạt nhìn vô cùng hợp lý, nhưng kì thực lại không quan trọng đối với toàn cục.
Ngoài ra, đôi bên thỉnh thoảng cũng có một vài nước cờ hạ có chút tùy tiện, mặc dù không thể tính là đánh sai, nhưng rõ ràng có cách hạ tốt hơn, bỏ lỡ cơ hội mở rộng ưu thế.
Những vấn đề này, tuy Vương Duệ cũng có, nhưng ở ván đấu này thì hai bên gặp vấn đề rõ ràng và nhiều hơn...
. . .PS: Cầu theo dõi đọc! Cầu vé tháng đề cử! Cám ơn độc giả các lão gia, nhỏ tác giả xin khấu đầu, khấu đầu và khấu đầu thêm nữa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận