Ta Thật Không Có Nghĩ Hạ Cờ Vây A!

Chương 102: Lão sư, đứa nhỏ này có làm chức nghiệp kỳ thủ thiên phú sao? (1)

Chương 102: Lão sư, đứa nhỏ này có thiên phú làm kỳ thủ chuyên nghiệp không? (1)
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến thứ bảy.
Bình thường, Du Đông Minh và Thái Tiểu Mai dù là cuối tuần thì hơn chín giờ đã ra cửa hàng chuẩn bị, đối với những người làm ăn buôn bán thì ngày nghỉ gần như không tồn tại.
Nhưng hôm nay là một ngoại lệ hiếm hoi, dù bây giờ đã hơn chín giờ, hai người vẫn ở nhà chứ không đi cửa hàng.
Bọn họ đã liên hệ trước với kỳ thủ sơ đẳng chuyên nghiệp đã giải nghệ, hôm nay là đưa Du Thiệu đến lớp phụ đạo cờ vây để kiểm tra tiêu chuẩn của cậu.
"Du Thiệu, chín giờ rồi, đánh răng rửa mặt mà vẫn còn lề mề vậy, nhanh lên đi."
Trong phòng khách, Thái Tiểu Mai không nhịn được mà giục giã.
"Tới liền tới liền!"
Trong nhà vệ sinh, Du Thiệu có vẻ hơi bất đắc dĩ, vội vàng đánh răng xong thì mở vòi nước, rửa mặt qua loa rồi cuối cùng cũng đi ra, nói: "Xong rồi."
"Xong rồi thì đi thôi, đừng để thầy Tô chờ."
Du Đông Minh liếc nhìn đồng hồ, đi ra cửa, mở cửa chính, vừa đi giày vừa nói: "Điểm tâm thì mua sữa đậu nành và quẩy, ăn trên xe."
Ba người nhanh chóng rời nhà, xuống lầu mua sữa đậu nành và quẩy, sau đó đi đến chỗ đậu xe, lái xe đến trung tâm phụ đạo cờ vây.
Khoảng hơn hai mươi phút sau, xe dừng lại.
Trên ghế lái, Du Đông Minh vừa tháo dây an toàn vừa nói: "Tới rồi, xuống xe đi."
Du Thiệu mở cửa xe bước xuống, trước mặt là một trung tâm phụ đạo cờ vây được trang trí khá tinh xảo.
Biển hiệu của trung tâm là bảy quân cờ đen trắng to lớn, trên mỗi quân cờ là một chữ được viết theo kiểu long phi phượng vũ, ghép lại thành “Dịch Đạo Cờ Vây Phụ Đạo Ban”.
"Lão Du, sao lại có chữ viết sai kìa?" Thái Tiểu Mai nhìn biển hiệu ở cửa, hơi thắc mắc: "Đánh cờ, chữ 'dịch' này không phải là chữ đó chứ?"
"Không hiểu gì hết."
Du Đông Minh cười, đắc ý khoe khoang với vợ: "Đây là ý tứ riêng đó, hơn trăm năm trước có một Kỳ Thánh 23 tuổi về sau chưa từng thua trận, tên là Thẩm Dịch."
"Chữ 'dịch' đó là tên của ông ta đó, tuy ông ta đã qua đời rất nhiều năm rồi, nhưng cho đến bây giờ ông vẫn là thần tượng của nhiều kỳ thủ, nên người ta hay gọi 'dịch đạo', chính là đạo của Thẩm Dịch đó."
Thái Tiểu Mai lập tức hiểu ra, nói: "Thì ra là Thẩm Dịch à? Tôi nghe nói rồi, thỉnh thoảng vẫn lướt thấy video liên quan đến ông ấy, nghe nói cuối cùng vì thực lực quá mạnh nên không có đối thủ, cuối cùng buồn bực mà chết, ghê gớm thật."
"Đúng vậy đó, cái này ta hoàn toàn không hiểu nổi, thiên hạ vô địch còn không tốt? Thế mà còn vì chuyện đó mà hậm hực?"
Du Đông Minh có chút cảm khái lắc đầu, rồi nói với Du Thiệu: "Vào trong đi, lát nữa gặp thầy Tô phải tôn trọng một chút, đó là kỳ thủ chuyên nghiệp đã từng thi đấu đó, nhớ phải gọi thầy, nghe rõ chưa?"
Thấy Du Thiệu gật đầu, Du Đông Minh mới cùng Thái Tiểu Mai đẩy cửa kính của trung tâm phụ đạo bước vào.
Ba người nhanh chóng đi vào phòng đối chiến, còn chưa đẩy cửa thì đã nghe thấy tiếng "cộp cộp" đánh cờ vang lên.
Du Đông Minh dừng ở cửa, gõ nhẹ một cái.
Không bao lâu sau, một người đàn ông khoảng ba lăm tuổi, thân hình hơi gầy liền mở cửa.
Người đàn ông thấy Du Đông Minh thì có chút bất ngờ, cười nói: "Ơ, ông chủ Du đến à? Sớm vậy?"
Nói xong, anh ta lại liếc nhìn Du Thiệu, hỏi: "Đây là con trai của ông chủ Du phải không? Khôi ngô quá!"
"Đúng, thầy Tô, đây là con trai tôi."
Du Đông Minh vội vàng móc thuốc trong túi ra, đưa cho người đàn ông một điếu, đồng thời liếc Du Thiệu một cái, nói: "Gọi thầy Tô."
Du Thiệu ngoan ngoãn gọi: "Thầy Tô ạ."
Tô Thừa Bình cười nhận điếu thuốc từ Du Đông Minh, nói: "Ông chủ Du, hồi nãy trên điện thoại anh nói con trai anh muốn đi làm kỳ thủ chuyên nghiệp?"
"Đúng."
Du Đông Minh thở dài, nói: "Con trai tôi nói nó đánh thắng được một người đã từng xông vào đội tuyển trẻ, muốn làm kỳ thủ chuyên nghiệp, tôi với vợ cũng chẳng hiểu gì về cái này nên mang nó đến nhờ thầy Tô xem giúp."
"Đánh thắng được một người đã từng xông vào đội tuyển trẻ, xem ra thực lực cũng không tệ."
Tô Thừa Bình nhìn Du Thiệu một chút, cười nói: "Nhưng mà đánh thắng một người từng xông vào đội tuyển trẻ và trở thành kỳ thủ chuyên nghiệp là hai chuyện khác nhau, huống hồ đó chỉ là một người đã từng xông vào đội tuyển."
"Đúng đó, thằng nhóc này tự học cờ vây, trước nó không nói tôi còn không biết đó chứ."
Du Đông Minh gật đầu, nói: "Nên tôi cũng thấy chuyện này không đáng tin cậy lắm, nhưng mà nhìn thằng nhóc có vẻ quyết tâm muốn làm kỳ thủ chuyên nghiệp nên tôi mới dẫn nó đến nhờ thầy Tô chỉ điểm cho."
"Tự học cờ vây, mà lại còn thắng một người từng xông vào đội tuyển trẻ?"
Nghe vậy, Tô Thừa Bình giật mình, có chút bất ngờ nhìn Du Thiệu, nói: "Dù đó chỉ là người đã từng xông vào đội tuyển thì cậu bé này quả thật cũng rất có thiên phú."
"Sao so được với thầy Tô, thầy là kỳ thủ chuyên nghiệp đó, chỉ là vì sức khỏe nên mới giải nghệ, không thì có lẽ vẫn đang tung hoành trên đấu trường chuyên nghiệp rồi!"
Du Đông Minh cười ha hả nói.
Nghe vậy, Tô Thừa Bình trong lòng rất thoải mái, chuyện năm xưa anh giải nghệ sớm phần lớn là vì sức khỏe không tốt.
"Thôi được rồi."
Tô Thừa Bình gật đầu, nói: "Vừa hay bây giờ bọn trẻ đang đánh cờ, tôi đánh thử với cậu bé một ván, xem thực lực thế nào."
Nghe vậy, Du Đông Minh lập tức sáng mắt, vội nói: "Vậy thì phiền thầy Tô quá, lần sau thầy Tô đến ăn lẩu tôi sẽ miễn phí."
"Chuyện nhỏ thôi."
Tô Thừa Bình lắc đầu cười, nhìn về phía Du Thiệu, nói: "Tự học cờ vây mà có thể thắng được người đã từng xông vào đội tuyển trẻ thì quả là có thiên phú, tôi cũng muốn được biết thử, đừng đứng ở đây nữa, vào đi."
"Bọn tôi ở ngoài ghế sofa ngồi chờ là được rồi, không làm phiền bọn trẻ đánh cờ đâu, dù sao bọn tôi cũng xem không hiểu." Du Đông Minh vội vàng xua tay, cười từ chối.
"Cũng được."
Tô Thừa Bình gật đầu, nhìn Du Thiệu, cười nói: "Cháu là Du Thiệu đúng không, vào đi."
Du Thiệu gật đầu, đi theo Tô Thừa Bình vào phòng đối chiến.
Sau khi vào phòng đối chiến, thấy khung cảnh bên trong, Du Thiệu có chút ngạc nhiên.
"Đông người vậy sao?"
Phòng đối chiến rất lớn, khoảng gần hai trăm người đang đánh cờ cùng lúc, có cả nam và nữ, có người nhìn mới bảy tám tuổi, có người đã mười sáu mười bảy tuổi.
Người lớn ở đây thì lại không có, dù sao nơi này là nơi dạy cờ cho thanh thiếu niên, chắc chắn không nhận người lớn tuổi.
Mọi người đều tập trung cao độ vào ván cờ của mình, hoàn toàn không để ý đến Du Thiệu, chỉ cúi đầu nhìn bàn cờ, không khí tràn ngập một cảm giác căng thẳng nhè nhẹ.
"Kiếm tiền ghê ta?"
Du Thiệu tính sơ qua, lúc nãy cậu thấy bảng giá, một năm học phí lên đến sáu ngàn tệ, hai trăm học sinh này mỗi năm là một trăm hai mươi vạn tệ.
Mà những học sinh này chỉ đến vào cuối tuần, nghĩa là Tô Thừa Bình chỉ làm việc hai ngày một tuần, vậy mà có thể dễ dàng kiếm được cả triệu tệ.
Tô Thừa Bình dẫn Du Thiệu đến một bàn cờ trống, kéo ghế ra ngồi, rồi cười với Du Thiệu: "Cháu cũng ngồi đi."
Du Thiệu gật đầu, ngồi xuống đối diện với Tô Thừa Bình.
Thấy Du Thiệu đã ngồi, Tô Thừa Bình cười hỏi: "Cháu muốn cầm quân đen hay quân trắng?"
"Oẳn tù tì đi ạ." Du Thiệu mở miệng nói.
Nghe vậy, Tô Thừa Bình không khỏi hơi ngạc nhiên.
Tự mình quyết định cầm quân đen hay trắng là chuyện tốt, có người thích đi quân đen vì được đi trước sẽ chủ động hơn, nhưng cũng có người thích quân trắng, quân đen thì có nhiều thế để vây, quân trắng thì có thể ra đòn sau.
Nhưng cuối cùng Tô Thừa Bình không nói gì, gật đầu cười: "Cũng được, vậy oẳn tù tì trước nhé."
Nói xong, Tô Thừa Bình liền cầm một nắm quân trắng, giữ trong lòng bàn tay.
Du Thiệu thấy vậy cũng lấy ra một quân đen từ hộp cờ, đặt lên bàn cờ.
Lúc này Tô Thừa Bình cũng mở tay ra, quân cờ rơi xuống bàn cờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận