Ta Thật Không Có Nghĩ Hạ Cờ Vây A!
Chương 102: Lão sư, đứa nhỏ này có làm chức nghiệp kỳ thủ thiên phú sao? (2)
Chương 102: Lão sư, đứa nhỏ này có thiên phú làm kỳ thủ chuyên nghiệp không? (2)
"Hai, bốn, sáu." Tô Thừa Bình cười nói: "Sáu quân, vậy ta cầm quân đen."
Du Thiệu khẽ gật đầu, đặt quân đen trên bàn cờ lại vào hộp, rồi đổi hộp cờ với Tô Thừa Bình, cúi đầu nói: "Xin được chỉ giáo."
"Xin được chỉ giáo." Tô Thừa Bình cũng lập tức đáp lễ.
Tô Thừa Bình nhìn lướt bàn cờ, suy nghĩ hai giây, liền gắp một quân đen, nhẹ nhàng đặt xuống bàn cờ.
Cạch.
Quân cờ rơi xuống, phát ra tiếng vang thanh thúy.
17 ngang 4 dọc, tiểu mục.
"Đây là lần đầu tiên ta thực sự đấu cờ với một kỳ thủ chuyên nghiệp của thế giới này... " Du Thiệu nhìn quân đen trên bàn cờ, mắt hơi lay động.
Trước đó Ngô Thư Hành dù là kỳ thủ chuyên nghiệp, nhưng đó là một ván cờ được nhường, không thể xem là lần đấu cờ thật sự của hắn với kỳ thủ chuyên nghiệp ở thế giới này.
Còn lần này, coi như là lần đầu hắn giao đấu với một kỳ thủ chuyên nghiệp, dù là đã giải nghệ, dù sao cũng không phải cờ nhường.
Du Thiệu trầm ngâm một lát, nhanh chóng gắp quân cờ, nhẹ nhàng đặt xuống.
Cạch.
4 ngang 4 dọc, tinh.
"Sao tinh?" Tô Thừa Bình thấy Du Thiệu đi cờ, liền rơi vào suy nghĩ.
"Nếu muốn đánh giá năng lực chơi cờ của hắn, tốt nhất là đưa ván cờ vào thế phức tạp, nhưng không khai triển một cuộc công sát lớn, ở những chỗ rất nhỏ thăm dò hư thực, có thể thể hiện nhất sự am hiểu cờ vây."
"Vậy... Thác Tiểu Mục đi." Nghĩ đến đây, Tô Thừa Bình gắp quân cờ, nhẹ nhàng đặt xuống.
Cạch.
16 ngang 17 dọc, tiểu mục.
Đôi mắt Du Thiệu nhìn bàn cờ, rất nhanh lại đặt cờ.
4 ngang 16 dọc, tinh.
Hai người nhanh chóng hình thành thế cục Thác Tiểu Mục đối Nhị Liên Tinh, không ngừng luân phiên đặt cờ, tiếng cạch cạch của quân cờ vang vọng trong phòng đối chiến.
Rất nhanh, hai bên đã đi hơn hai mươi nước cờ.
Tô Thừa Bình nhìn bàn cờ, trong lòng âm thầm gật đầu.
"Ít nhất từ hai mươi mấy nước này mà nói, bố cục rất vững, không có nhiều chỗ để khai thác."
Suy nghĩ một chút, Tô Thừa Bình lại gắp quân cờ, nhẹ nhàng đặt xuống.
Mười lăm ngang mười sáu dọc, tách.
Thấy quân đen rơi xuống, Du Thiệu cũng lập tức không hề nghĩ ngợi gắp quân cờ, đặt xuống bàn cờ.
Cạch!
13 ngang 4 dọc, điểm!
"Trực tiếp điểm vào đây?! " Thấy nước cờ này, Tô Thừa Bình hơi sững sờ.
Nước cờ này, nếu quân trắng mà đi theo lối mòn, giữ thế phòng ngự, chia cắt quân đen để ngăn cản quân đen tiến công hoặc bỏ chạy, thì ván cờ này sẽ là một trận giằng co dài dằng dặc.
Nhưng quân trắng lại trực tiếp điểm vào đây, ý khiêu chiến lộ rõ, đây là muốn uy hiếp, công kích mạnh vào hai quân cánh phải của quân đen, để xem quân đen ứng phó ra sao!
"Đứa nhỏ này, dù biết mình đối đầu với kỳ thủ chuyên nghiệp, cũng không hề sợ hãi chiến đấu, ra tay khác thường hung hãn!" Tô Thừa Bình khẽ nhíu mày, nhìn bàn cờ, rơi vào trầm tư.
"Nếu như muốn an toàn, có thể trực tiếp trấn giữ một tay, thế cục sẽ hướng tới ôn hòa, nhưng nếu trực tiếp dựa vào, vậy thế cục sẽ cực kỳ kịch liệt, rất nhanh sẽ dẫn đến một trận đại chiến cục bộ, ảnh hưởng toàn cục!"
"Ngô..."
Theo ý định trước đó của Tô Thừa Bình, là cùng Du Thiệu chậm rãi chơi ván cờ này, ở nơi yên tĩnh nghe tiếng sấm, từ đó kiểm tra tài chơi cờ của Du Thiệu.
Hắn cũng không nghĩ Du Thiệu dám mạnh mẽ giao chiến với mình, một kỳ thủ chuyên nghiệp, vì trên bàn cờ giao tranh khốc liệt, một khi thua cuộc, sẽ thất bại vô cùng thảm hại.
Nhưng khi thấy nước cờ này, quân đen lại dám chủ động ra tay, khơi mào chiến sự, ý nghĩ của Tô Thừa Bình lập tức thay đổi.
"Được, đã như vậy, nhào tới đi!" Ánh mắt Tô Thừa Bình bỗng trở nên sắc bén hơn, nhanh chóng gắp quân đen, nhanh chóng đặt xuống.
"Muốn trở thành kỳ thủ chuyên nghiệp..."
"Có lẽ không đơn giản như ngươi nghĩ đâu!"
Cạch!
Tiếng quân cờ rơi tuy nhỏ, nhưng lại chấn động tới tận tâm can!
Mười ba ngang năm dọc, dựa vào.
Đối mặt với sự uy hiếp của quân trắng, quân đen không chịu yếu thế, trực tiếp mạnh mẽ dựa vào, dùng đòn tấn công mạnh nhất, muốn đáp trả quân trắng.
Cả ván cờ theo quân đen này rơi xuống, đột ngột nổi sóng, hiện lên những đợt cao trào!
Thấy quân đen trực tiếp dựa vào, Du Thiệu vẫn bình thản, không hề đổi sắc mặt, nhanh chóng gắp quân cờ, nhanh chóng đặt xuống.
Cạch.
Cạch.
Theo tiếng quân cờ rơi xuống, hai bên không ngừng luân phiên đánh cờ, nhanh chóng triển khai một trận chiến đấu kịch liệt ở góc dưới bên phải, giằng co gay gắt, không ai nhường ai.
Mà theo quân cờ không ngừng rơi xuống, vẻ mặt Tô Thừa Bình dần thay đổi.
Từ vẻ thong dong ban đầu, dần trở nên ngưng trọng.
Trong lòng cũng càng thêm kinh ngạc!
"Hắn... Không tệ! "
"Thế chiến dưới góc không hề chiếm được chút lợi, ứng phó của hắn không có kẽ hở!"
"Vừa rồi ban đầu ta nghĩ chặn một tay trực tiếp áp sát quân trắng, nhưng hắn lại hoàn toàn vượt ngoài dự đoán mà phi áp lại, hoàn toàn không cho ta cơ hội thở dốc, như vậy... Hai quân đen bên trái lại khó xử lý rồi!"
Tô Thừa Bình chăm chú nhìn bàn cờ, lâm vào suy tư.
"Nếu như trực tiếp nhảy ra, có lẽ hắn sẽ mở rộng ra mà giằng co với ta, nếu trực tiếp bịt lại, quân trắng lại có thể bỏ quân để công!"
"Đoạn, hắn quẹo, ta lập một tay, quân đen nhất định không để ta trấn thủ, vậy nhất định sẽ trưởng... thế cục hai bên sẽ có một ít cân bằng. "
"Nếu hắn hai gian nhảy, ta có lẽ có thể phòng thủ, quân trắng tuy lấy thực địa, quân đen cũng sẽ có cơ hội thở dốc!"
Sau một hồi lâu, Tô Thừa Bình mới lại gắp quân cờ, nhanh chóng đặt lên bàn cờ.
13 ngang 16 dọc, đoạn!
Thấy quân đen này, Du Thiệu không hề nghĩ ngợi gắp quân cờ, nhẹ nhàng đặt xuống.
Cạch.
Mười lăm ngang mười chín dọc, nhào!
Không phải Tô Thừa Bình dự đoán là quẹo, cũng không phải hai gian nhảy, mà là – mười lăm ngang mười chín dọc, nhào!
Thấy chiêu nhào này, Tô Thừa Bình lập tức mở to mắt nhìn, ngẩn người tại chỗ.
"Quân trắng... trực tiếp đánh sâu vào trận địa của quân đen?! "
Đây là một nước đi hoàn toàn vượt ngoài dự liệu của hắn, thậm chí hắn hoàn toàn chưa từng nghĩ theo hướng này, cho đến khi quân trắng hạ nước cờ này, mới dựng cả tóc gáy!
"Nếu không chịu rơi quân, như vậy, quân trắng thọc sâu vào bên trong địa phận quân đen, quân đen quân trắng sẽ ở góc dưới bên trái quyết một trận sống mái, ngươi không chết thì ta vong! "
"Thắng bại ở góc dưới bên trái chính là thắng bại của toàn cục, tranh giành ở góc dưới bên trái chính là tranh giành của toàn cục, bất kể bên nào, hễ sơ sẩy, liền có thể toàn quân bị diệt! "
"Khi đó bàn cờ sẽ phức tạp đến khó tưởng tượng!"
Tô Thừa Bình không khỏi nghiến chặt răng, không ngừng phân tích thế cục, dự đoán những biến hóa tiếp theo.
"Nếu chịu nhấc quân lên, như vậy, quân đen sẽ trở nên liền mạch, quân trắng có thể hình thành thế vững, nhưng cục diện cũng sẽ hòa hoãn hơn nhiều..." Tô Thừa Bình lâm vào lựa chọn.
Hắn hiểu rất rõ, nước cờ này của hắn sẽ quyết định trực tiếp hướng phát triển tiếp theo của ván cờ này.
Một lúc lâu sau, Tô Thừa Bình mới gắp quân cờ, chậm rãi đặt xuống.
Chín ngang mười chín dọc, nhấc!
Bên ngoài phòng đối chiến, Thái Tiểu Mai ngồi trên ghế salon, có chút bất an hỏi chồng mình: "Còn phải đánh bao lâu nữa?"
"Mới có nửa tiếng mà, tuy tôi không hiểu cờ vây, nhưng ít nhất cũng phải đánh hai tiếng chứ?" Du Đông Minh liếc đồng hồ, cười nói: "Sao? Có một chút mà cũng không chờ được?"
"Không phải không chờ được, tôi không có thiếu kiên nhẫn như thế." Thái Tiểu Mai lắc đầu, thở dài, nói: "Tôi đang lo cho Tiểu Thiệu đấy, ban đầu nó đầy tự tin muốn trở thành kỳ thủ chuyên nghiệp, nếu thua thảm, sẽ bị đả kích lớn lắm đấy?"
Nghe vậy, Du Đông Minh cũng lập tức không biết phải nói gì.
"Lão Du, sao anh không nói với thầy Tô một tiếng, bảo thầy ấy hạ tay lưu tình, Tiểu Thiệu dù sao cũng là tự học cờ vây, nó đoạt quán quân, chắc là có chút kiêu ngạo tự mãn thôi." Thái Tiểu Mai không nhịn được oán giận nói: "Có ai trực tiếp đi đánh cờ với kỳ thủ chuyên nghiệp đâu? Anh tìm một thiếu niên tài giỏi cờ khác cho nó đấu còn tốt hơn."
"Vấn đề là tôi có biết đâu." Du Đông Minh lập tức dở khóc dở cười, nói: "Tôi biết kiếm thiếu niên tài giỏi ở đâu, cũng chỉ là vì thầy Tô thường xuyên đến quán lẩu nhà ta ăn cơm, nên mới quen biết thôi."
"Vậy anh nói xem, lỡ Tiểu Thiệu cuối cùng bị đả kích thì làm sao bây giờ? Dù sao nó cũng chỉ tự học cờ vây, không phải nó nói thì hai ta còn chẳng biết." Thái Tiểu Mai lo lắng nghĩ: "Tự học, sao đánh lại kỳ thủ chuyên nghiệp chứ?"
"Nhưng mà Tiểu Thiệu cũng tự mình đồng ý mà?" Du Đông Minh nói: "Có khi để con nếm chút đả kích cũng tốt, nếu không sao biết trời cao đất dày?"
Thái Tiểu Mai vừa định nói tiếp, liền thấy cửa phòng đối chiến đột nhiên mở ra, ngay sau đó Tô Thừa Bình liền bước ra.
"Thầy Tô ra rồi?" Thái Tiểu Mai lập tức ngẩn người.
"Tiểu Thiệu... thua nhanh vậy?" Du Đông Minh cũng ngây ra, sau khi định thần lại, lập tức móc bao thuốc lá, bước nhanh tới chỗ Tô Thừa Bình, rút một điếu thuốc đưa cho Tô Thừa Bình, cười hỏi: "Thầy Tô, xong rồi à? Nhanh vậy?"
Tô Thừa Bình không nhận thuốc, liếc nhìn Du Đông Minh, một lúc sau mới khẽ gật đầu, giọng có chút khàn: "Xong rồi."
Du Đông Minh có chút không hiểu ra sao, nhưng vẫn hỏi câu mà mình quan tâm nhất: "Thưa thầy, đứa nhỏ này... có thiên phú làm kỳ thủ chuyên nghiệp không?"
....
Một chương lớn 5 nghìn chữ!
Xin nguyệt phiếu!
"Hai, bốn, sáu." Tô Thừa Bình cười nói: "Sáu quân, vậy ta cầm quân đen."
Du Thiệu khẽ gật đầu, đặt quân đen trên bàn cờ lại vào hộp, rồi đổi hộp cờ với Tô Thừa Bình, cúi đầu nói: "Xin được chỉ giáo."
"Xin được chỉ giáo." Tô Thừa Bình cũng lập tức đáp lễ.
Tô Thừa Bình nhìn lướt bàn cờ, suy nghĩ hai giây, liền gắp một quân đen, nhẹ nhàng đặt xuống bàn cờ.
Cạch.
Quân cờ rơi xuống, phát ra tiếng vang thanh thúy.
17 ngang 4 dọc, tiểu mục.
"Đây là lần đầu tiên ta thực sự đấu cờ với một kỳ thủ chuyên nghiệp của thế giới này... " Du Thiệu nhìn quân đen trên bàn cờ, mắt hơi lay động.
Trước đó Ngô Thư Hành dù là kỳ thủ chuyên nghiệp, nhưng đó là một ván cờ được nhường, không thể xem là lần đấu cờ thật sự của hắn với kỳ thủ chuyên nghiệp ở thế giới này.
Còn lần này, coi như là lần đầu hắn giao đấu với một kỳ thủ chuyên nghiệp, dù là đã giải nghệ, dù sao cũng không phải cờ nhường.
Du Thiệu trầm ngâm một lát, nhanh chóng gắp quân cờ, nhẹ nhàng đặt xuống.
Cạch.
4 ngang 4 dọc, tinh.
"Sao tinh?" Tô Thừa Bình thấy Du Thiệu đi cờ, liền rơi vào suy nghĩ.
"Nếu muốn đánh giá năng lực chơi cờ của hắn, tốt nhất là đưa ván cờ vào thế phức tạp, nhưng không khai triển một cuộc công sát lớn, ở những chỗ rất nhỏ thăm dò hư thực, có thể thể hiện nhất sự am hiểu cờ vây."
"Vậy... Thác Tiểu Mục đi." Nghĩ đến đây, Tô Thừa Bình gắp quân cờ, nhẹ nhàng đặt xuống.
Cạch.
16 ngang 17 dọc, tiểu mục.
Đôi mắt Du Thiệu nhìn bàn cờ, rất nhanh lại đặt cờ.
4 ngang 16 dọc, tinh.
Hai người nhanh chóng hình thành thế cục Thác Tiểu Mục đối Nhị Liên Tinh, không ngừng luân phiên đặt cờ, tiếng cạch cạch của quân cờ vang vọng trong phòng đối chiến.
Rất nhanh, hai bên đã đi hơn hai mươi nước cờ.
Tô Thừa Bình nhìn bàn cờ, trong lòng âm thầm gật đầu.
"Ít nhất từ hai mươi mấy nước này mà nói, bố cục rất vững, không có nhiều chỗ để khai thác."
Suy nghĩ một chút, Tô Thừa Bình lại gắp quân cờ, nhẹ nhàng đặt xuống.
Mười lăm ngang mười sáu dọc, tách.
Thấy quân đen rơi xuống, Du Thiệu cũng lập tức không hề nghĩ ngợi gắp quân cờ, đặt xuống bàn cờ.
Cạch!
13 ngang 4 dọc, điểm!
"Trực tiếp điểm vào đây?! " Thấy nước cờ này, Tô Thừa Bình hơi sững sờ.
Nước cờ này, nếu quân trắng mà đi theo lối mòn, giữ thế phòng ngự, chia cắt quân đen để ngăn cản quân đen tiến công hoặc bỏ chạy, thì ván cờ này sẽ là một trận giằng co dài dằng dặc.
Nhưng quân trắng lại trực tiếp điểm vào đây, ý khiêu chiến lộ rõ, đây là muốn uy hiếp, công kích mạnh vào hai quân cánh phải của quân đen, để xem quân đen ứng phó ra sao!
"Đứa nhỏ này, dù biết mình đối đầu với kỳ thủ chuyên nghiệp, cũng không hề sợ hãi chiến đấu, ra tay khác thường hung hãn!" Tô Thừa Bình khẽ nhíu mày, nhìn bàn cờ, rơi vào trầm tư.
"Nếu như muốn an toàn, có thể trực tiếp trấn giữ một tay, thế cục sẽ hướng tới ôn hòa, nhưng nếu trực tiếp dựa vào, vậy thế cục sẽ cực kỳ kịch liệt, rất nhanh sẽ dẫn đến một trận đại chiến cục bộ, ảnh hưởng toàn cục!"
"Ngô..."
Theo ý định trước đó của Tô Thừa Bình, là cùng Du Thiệu chậm rãi chơi ván cờ này, ở nơi yên tĩnh nghe tiếng sấm, từ đó kiểm tra tài chơi cờ của Du Thiệu.
Hắn cũng không nghĩ Du Thiệu dám mạnh mẽ giao chiến với mình, một kỳ thủ chuyên nghiệp, vì trên bàn cờ giao tranh khốc liệt, một khi thua cuộc, sẽ thất bại vô cùng thảm hại.
Nhưng khi thấy nước cờ này, quân đen lại dám chủ động ra tay, khơi mào chiến sự, ý nghĩ của Tô Thừa Bình lập tức thay đổi.
"Được, đã như vậy, nhào tới đi!" Ánh mắt Tô Thừa Bình bỗng trở nên sắc bén hơn, nhanh chóng gắp quân đen, nhanh chóng đặt xuống.
"Muốn trở thành kỳ thủ chuyên nghiệp..."
"Có lẽ không đơn giản như ngươi nghĩ đâu!"
Cạch!
Tiếng quân cờ rơi tuy nhỏ, nhưng lại chấn động tới tận tâm can!
Mười ba ngang năm dọc, dựa vào.
Đối mặt với sự uy hiếp của quân trắng, quân đen không chịu yếu thế, trực tiếp mạnh mẽ dựa vào, dùng đòn tấn công mạnh nhất, muốn đáp trả quân trắng.
Cả ván cờ theo quân đen này rơi xuống, đột ngột nổi sóng, hiện lên những đợt cao trào!
Thấy quân đen trực tiếp dựa vào, Du Thiệu vẫn bình thản, không hề đổi sắc mặt, nhanh chóng gắp quân cờ, nhanh chóng đặt xuống.
Cạch.
Cạch.
Theo tiếng quân cờ rơi xuống, hai bên không ngừng luân phiên đánh cờ, nhanh chóng triển khai một trận chiến đấu kịch liệt ở góc dưới bên phải, giằng co gay gắt, không ai nhường ai.
Mà theo quân cờ không ngừng rơi xuống, vẻ mặt Tô Thừa Bình dần thay đổi.
Từ vẻ thong dong ban đầu, dần trở nên ngưng trọng.
Trong lòng cũng càng thêm kinh ngạc!
"Hắn... Không tệ! "
"Thế chiến dưới góc không hề chiếm được chút lợi, ứng phó của hắn không có kẽ hở!"
"Vừa rồi ban đầu ta nghĩ chặn một tay trực tiếp áp sát quân trắng, nhưng hắn lại hoàn toàn vượt ngoài dự đoán mà phi áp lại, hoàn toàn không cho ta cơ hội thở dốc, như vậy... Hai quân đen bên trái lại khó xử lý rồi!"
Tô Thừa Bình chăm chú nhìn bàn cờ, lâm vào suy tư.
"Nếu như trực tiếp nhảy ra, có lẽ hắn sẽ mở rộng ra mà giằng co với ta, nếu trực tiếp bịt lại, quân trắng lại có thể bỏ quân để công!"
"Đoạn, hắn quẹo, ta lập một tay, quân đen nhất định không để ta trấn thủ, vậy nhất định sẽ trưởng... thế cục hai bên sẽ có một ít cân bằng. "
"Nếu hắn hai gian nhảy, ta có lẽ có thể phòng thủ, quân trắng tuy lấy thực địa, quân đen cũng sẽ có cơ hội thở dốc!"
Sau một hồi lâu, Tô Thừa Bình mới lại gắp quân cờ, nhanh chóng đặt lên bàn cờ.
13 ngang 16 dọc, đoạn!
Thấy quân đen này, Du Thiệu không hề nghĩ ngợi gắp quân cờ, nhẹ nhàng đặt xuống.
Cạch.
Mười lăm ngang mười chín dọc, nhào!
Không phải Tô Thừa Bình dự đoán là quẹo, cũng không phải hai gian nhảy, mà là – mười lăm ngang mười chín dọc, nhào!
Thấy chiêu nhào này, Tô Thừa Bình lập tức mở to mắt nhìn, ngẩn người tại chỗ.
"Quân trắng... trực tiếp đánh sâu vào trận địa của quân đen?! "
Đây là một nước đi hoàn toàn vượt ngoài dự liệu của hắn, thậm chí hắn hoàn toàn chưa từng nghĩ theo hướng này, cho đến khi quân trắng hạ nước cờ này, mới dựng cả tóc gáy!
"Nếu không chịu rơi quân, như vậy, quân trắng thọc sâu vào bên trong địa phận quân đen, quân đen quân trắng sẽ ở góc dưới bên trái quyết một trận sống mái, ngươi không chết thì ta vong! "
"Thắng bại ở góc dưới bên trái chính là thắng bại của toàn cục, tranh giành ở góc dưới bên trái chính là tranh giành của toàn cục, bất kể bên nào, hễ sơ sẩy, liền có thể toàn quân bị diệt! "
"Khi đó bàn cờ sẽ phức tạp đến khó tưởng tượng!"
Tô Thừa Bình không khỏi nghiến chặt răng, không ngừng phân tích thế cục, dự đoán những biến hóa tiếp theo.
"Nếu chịu nhấc quân lên, như vậy, quân đen sẽ trở nên liền mạch, quân trắng có thể hình thành thế vững, nhưng cục diện cũng sẽ hòa hoãn hơn nhiều..." Tô Thừa Bình lâm vào lựa chọn.
Hắn hiểu rất rõ, nước cờ này của hắn sẽ quyết định trực tiếp hướng phát triển tiếp theo của ván cờ này.
Một lúc lâu sau, Tô Thừa Bình mới gắp quân cờ, chậm rãi đặt xuống.
Chín ngang mười chín dọc, nhấc!
Bên ngoài phòng đối chiến, Thái Tiểu Mai ngồi trên ghế salon, có chút bất an hỏi chồng mình: "Còn phải đánh bao lâu nữa?"
"Mới có nửa tiếng mà, tuy tôi không hiểu cờ vây, nhưng ít nhất cũng phải đánh hai tiếng chứ?" Du Đông Minh liếc đồng hồ, cười nói: "Sao? Có một chút mà cũng không chờ được?"
"Không phải không chờ được, tôi không có thiếu kiên nhẫn như thế." Thái Tiểu Mai lắc đầu, thở dài, nói: "Tôi đang lo cho Tiểu Thiệu đấy, ban đầu nó đầy tự tin muốn trở thành kỳ thủ chuyên nghiệp, nếu thua thảm, sẽ bị đả kích lớn lắm đấy?"
Nghe vậy, Du Đông Minh cũng lập tức không biết phải nói gì.
"Lão Du, sao anh không nói với thầy Tô một tiếng, bảo thầy ấy hạ tay lưu tình, Tiểu Thiệu dù sao cũng là tự học cờ vây, nó đoạt quán quân, chắc là có chút kiêu ngạo tự mãn thôi." Thái Tiểu Mai không nhịn được oán giận nói: "Có ai trực tiếp đi đánh cờ với kỳ thủ chuyên nghiệp đâu? Anh tìm một thiếu niên tài giỏi cờ khác cho nó đấu còn tốt hơn."
"Vấn đề là tôi có biết đâu." Du Đông Minh lập tức dở khóc dở cười, nói: "Tôi biết kiếm thiếu niên tài giỏi ở đâu, cũng chỉ là vì thầy Tô thường xuyên đến quán lẩu nhà ta ăn cơm, nên mới quen biết thôi."
"Vậy anh nói xem, lỡ Tiểu Thiệu cuối cùng bị đả kích thì làm sao bây giờ? Dù sao nó cũng chỉ tự học cờ vây, không phải nó nói thì hai ta còn chẳng biết." Thái Tiểu Mai lo lắng nghĩ: "Tự học, sao đánh lại kỳ thủ chuyên nghiệp chứ?"
"Nhưng mà Tiểu Thiệu cũng tự mình đồng ý mà?" Du Đông Minh nói: "Có khi để con nếm chút đả kích cũng tốt, nếu không sao biết trời cao đất dày?"
Thái Tiểu Mai vừa định nói tiếp, liền thấy cửa phòng đối chiến đột nhiên mở ra, ngay sau đó Tô Thừa Bình liền bước ra.
"Thầy Tô ra rồi?" Thái Tiểu Mai lập tức ngẩn người.
"Tiểu Thiệu... thua nhanh vậy?" Du Đông Minh cũng ngây ra, sau khi định thần lại, lập tức móc bao thuốc lá, bước nhanh tới chỗ Tô Thừa Bình, rút một điếu thuốc đưa cho Tô Thừa Bình, cười hỏi: "Thầy Tô, xong rồi à? Nhanh vậy?"
Tô Thừa Bình không nhận thuốc, liếc nhìn Du Đông Minh, một lúc sau mới khẽ gật đầu, giọng có chút khàn: "Xong rồi."
Du Đông Minh có chút không hiểu ra sao, nhưng vẫn hỏi câu mà mình quan tâm nhất: "Thưa thầy, đứa nhỏ này... có thiên phú làm kỳ thủ chuyên nghiệp không?"
....
Một chương lớn 5 nghìn chữ!
Xin nguyệt phiếu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận