Ta Thật Không Có Nghĩ Hạ Cờ Vây A!
Chương 148: Yêu Đao hủy diệt ngày
Chương 148: Yêu đao hủy diệt ngày Nói xong, Du Thiệu lần nữa đưa tay, từ hộp cờ bên trong kẹp ra quân cờ dựa theo một thứ tự hoàn toàn khác biệt, theo thứ tự bày ra nước thứ mười đến thứ mười lăm.
Du Thiệu nhìn qua bàn cờ, mở miệng nói: "Nước thứ mười, mười một, mười lăm là quân trắng bị hao tổn, nước thứ mười hai và mười ba, hai bên không khác biệt lắm."
"Cho nên nói tóm lại, cục diện lúc này vẫn là hai điểm."
Du Thiệu vừa định lần nữa đưa tay vào hộp cờ, liền nghe thấy giọng Từ Tử Câm vang lên - "Nhưng mà, nước thứ mười sáu và mười bảy là quân trắng chiếm ưu thế, bởi vậy, quân trắng ưu thế?" Từ Tử Câm chăm chú nhìn bàn cờ, mở miệng nói.
"Đúng."
Nghe vậy, Du Thiệu hơi kinh ngạc liếc nhìn Từ Tử Câm, khẽ gật đầu, đưa tay từ hộp cờ rút về, không tiếp tục bày tiếp.
Khi Từ Tử Câm ý thức được điều này, Tô Dĩ Minh hiển nhiên cũng sẽ ý thức được, thậm chí có thể nói không chừng lúc hắn đưa ra thủ cát, Tô Dĩ Minh khi đó đã kịp phản ứng.
Một mảnh im ắng.
"Vốn cho rằng lao xuống là quân trắng tổn thất, kết quả lao xuống xong, lấy tay cắt ra xem thì lại thành quân đen hao tổn."
Tô Dĩ Minh thất thần nhìn bàn cờ, hồi lâu sau mới mở miệng: "Vậy nên, Yêu đao chết rồi...."
Du Thiệu im lặng khẽ gật đầu.
Ước chừng Yêu đao đích thực đã chết.
Khi chiêu kia lao xuống đi ra, chính là.... lúc Yêu đao rên rỉ.
Trước đây chắc chắn cũng có người nghĩ đến biến hóa xông xuống này, nhưng nhìn qua thấy quân đen quá ưu thế, cũng càng không thể cố ý dùng thủ pháp Thủ Cát để phân tích được mất.
Nếu nói sau khi chiêu lao xuống ra là lúc Yêu đao rên rỉ, vậy thì lúc dùng thủ pháp Thủ Cát bày ra biến hóa sau khi Yêu đao xông xuống chính là ngày Yêu đao bị hủy diệt.
Dùng thủ pháp Thủ Cát phá giải Yêu đao, không liên quan đến độ dày, nặng nhẹ, hiệu suất các loại khó tả, chỉ từ cục bộ mỗi một phần được mất đã có thể nhìn ra thế yếu và thiếu sót của Yêu đao.
Kể từ hôm nay, Yêu đao, một trong ba hình thái nan giải của cờ vây, sẽ - không còn tồn tại!
Về phần Đại Tuyết Băng, phải đến khi người đời ý thức được vấn đề về độ dày và hiệu suất, mới có thể bị lay động, mà vấn đề này, không đơn giản là dùng thủ pháp Thủ Cát có thể phân tích ra được.
Ở kiếp trước, ba hình thái nan giải của cờ vây, Đại Tuyết Băng và Yêu đao gần như tuyệt tích, chỉ còn hình thái lớn nghiêng vẫn còn kéo dài tàn lụi, nhưng lại có càng nhiều ứng pháp đơn giản hơn, tần suất sử dụng giảm xuống đáng kể.
Cho nên, thậm chí có thể nói, ba hình thái nan giải của cờ vây đều đã bị AI đào thải.
Tô Dĩ Minh ngồi trên ghế, nhìn bàn cờ, hồi lâu không nói gì.
Du Thiệu đại khái hiểu được tâm tình của Tô Dĩ Minh lúc này, vì hắn từng trải qua cảm xúc giống Tô Dĩ Minh ở kiếp trước.
Tô Dĩ Minh dù đã phát hiện vấn đề ở chiêu lao xuống, nhưng hẳn không nghĩ đến Yêu đao đã chết.
Yêu đao, nói cho cùng là một trong ba hình thái nan giải của cờ vây, nổi danh đã lâu, vô số kỳ thủ đã từng phải bỏ mạng dưới Yêu đao, nên khó ai nghĩ rằng hình thái Yêu đao có vấn đề.
Nhưng, khi Tô Dĩ Minh nhận ra chiêu lao xuống có vấn đề, sớm muộn cũng nghĩ dùng thủ cát để phân tích đáp án, hôm nay chẳng qua chính mình nói trước đáp án cho hắn biết.
Tuy đáp án Yêu đao đã chết này có hơi đáng sợ.
Một bên, Từ Tử Câm cũng không nói lời nào, kinh ngạc nhìn bàn cờ.
Nàng dù rất kỳ vọng vào buổi tổng thể hôm nay, nhưng không sao ngờ được, nhìn tổng thể xong, kết quả lại thành ba hình thái nan giải, Yêu đao hình thái không còn....
Dù Du Thiệu và Tô Dĩ Minh đều đã có được tư cách kỳ thủ chuyên nghiệp, nhưng nghiêm túc mà nói, chiều nay Du Thiệu và Tô Dĩ Minh mới chính thức trở thành kỳ thủ chuyên nghiệp.
Nói cách khác, hai kỳ thủ chuẩn chuyên nghiệp, đánh một trận tổng thể ở một kỳ quán, sau ba tiếng đã chính thức tuyên bố hình thái Yêu đao bị hủy diệt.
Hình thái Yêu đao không thành lập....
Tin này mà truyền ra, chắc chắn gây nên sóng gió trong giới cờ.
"Phục lại một trung bàn đi."
Du Thiệu nghĩ ngợi, lên tiếng: "Trung bàn ta cảm giác vẫn có chút vấn đề, tấn công không đủ lực."
Nghe vậy, Tô Dĩ Minh cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, hít sâu một hơi, gượng ép kìm nén cảm xúc phức tạp, khẽ gật đầu.
Hai người nhanh chóng thu dọn quân cờ, rồi thay phiên đánh, chỉ vài phút lại sắp xếp cục cờ ở trung bàn.
"Nước này, ban đầu ta cho rằng ngươi sẽ chèn, gần như chắc chắn sẽ đi nước đó, nhưng ngươi lại chọn dài, ngoài dự liệu của ta, ta cảm thấy không dễ ứng phó nên thoát trước."
Du Thiệu chỉ vào bàn cờ, nói: "Lúc trước sau khi ta dính lên, đáng lẽ rất vững, kết quả lại bị cắn ngược lại."
"Bởi vì trước ngươi dùng chiêu nhảy này, tấn công góc trái trên của ta cùng vị mỏng, chiêu này có hơi chậm, nhìn thì góc trái trên của ta rất nguy hiểm, nhưng thực chất thế lực hai bên quân đen cũng rất yếu."
Tô Dĩ Minh bày quân cờ, nhanh chóng bày ra một biến hóa khác: "Chiêu nhảy này, thời cơ không đủ chín, chỗ cần lo lắng nhiều lắm, nếu ngươi dùng trấn để phong tỏa, ta sẽ càng phiền phức hơn."
"Trấn?"
Du Thiệu nhìn bàn cờ, lộ vẻ hơi ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng phản ứng, mắt sáng lên, nói: "Chiêu này, ý không ở ngoài lời, nhìn chỉ như phong tỏa, kỳ thực lại có ý xâm tiêu!"
"Nhưng mà, chỗ này ta cũng không xử lý tốt."
Tô Dĩ Minh chỉ vào quân cờ bên trái, nói: "Ta đi vây ở bên phải, khi ngươi chèn về sau, quân trắng trung ương bị co lại, quân đen vây bên phải lại to ra."
"Chỗ này nếu đi bên trái thêm một tay thì sẽ càng mạnh."
Du Thiệu trầm ngâm một lát, bày ra biến hóa tiếp theo: "Nếu ta xâm tiêu bên phải, ngươi lại đi vây, như vậy không chỉ mở rộng trung ương, mà còn ép quân đen bên phải, còn tốt hơn so với thực chiến."
Hai người không ngừng phục bàn, Từ Tử Câm đứng bên cạnh lẳng lặng xem, trong lòng mãi không thể bình tĩnh.
Tuy sư phụ nàng thường hay cho nàng phục bàn, nhưng nàng lại cảm thấy, buổi phục bàn này, mang lại sự chỉ dẫn lớn hơn cho nàng.
Hồi lâu sau, hai người phục bàn xong, Tô Dĩ Minh nhìn bàn cờ, đột nhiên nói: "Quả nhiên vẫn cảm thấy.... tổng thể này chúng ta đánh vẫn không tốt bằng hai ván trước."
Từ Tử Câm nghe vậy thì im lặng.
Dù không xem được ván thứ hai của Du Thiệu và Tô Dĩ Minh, nhưng nàng đã xem qua một ván đối đầu của hai người ở vòng loại cờ vây tại trường trung học phổ thông.
Tổng thể này thua xa so với tổng thể một năm trước đó.
Dù cho hôm nay, tổng thể này đã đánh ...rất rất rất đặc sắc.
"Rất bình thường."
Du Thiệu nghe vậy bật cười, nói: "Giống như thi đấu xếp hạng game và trận chung kết, tâm lý không giống nhau, đương nhiên không so được, đâu phải cùng một thứ."
"Nhưng đánh cờ bình thường cũng thu hoạch được nhiều, nếu sau này ngươi có thời gian thì ta lại tìm ngươi đánh."
Tô Dĩ Minh lên tiếng.
"Không thành vấn đề."
Nghe vậy, Du Thiệu lập tức gật đầu, không từ chối.
Đánh cờ với Tô Dĩ Minh, chính hắn cũng có thu hoạch, đã quyết định kiếp này đi sâu vào công sát, Tô Dĩ Minh lại là một đối thủ không tồi.
Lúc đầu Du Thiệu còn tưởng phải đợi sau khi trở thành kỳ thủ chuyên nghiệp mới tìm được đối thủ, không ngờ lại có yêu nghiệt tuyệt thế như Tô Dĩ Minh.
Tô Dĩ Minh đứng dậy, nhìn Du Thiệu, ánh mắt đầy khí thế, nói: "Vậy chúng ta sẽ đấu lại trận thứ ba trên đấu trường."
Cảm nhận được ý chiến trong mắt Tô Dĩ Minh, Du Thiệu hơi trầm mặc, một lúc sau, khẽ gật đầu, đáp: "Được."
"Trưa rồi, có muốn đi ăn cơm không?"
Lúc này, Từ Tử Câm nhìn Du Thiệu, dừng một chút, rồi nói tiếp: "Ta mời."
"Thôi đi, để ta mời, các ngươi toàn mời ta ăn cơm rồi, mà ta lại không mời thì không hay."
Du Thiệu đứng dậy, cười nói: "Tuy nhà ta mở quán lẩu, nhưng lâu rồi ta chưa ăn, đi ăn lẩu nhé?"
...
Sau khi ba người ăn lẩu xong, trở lại khách sạn, trận tổng thể của Giang Hạ Hoa vẫn chưa kết thúc.
Tô Dĩ Minh và Từ Tử Câm định về phòng nghỉ ngơi chờ nghi thức kết thúc giải đấu vào chiều, thế là Du Thiệu cáo từ với họ rồi một mình đến phòng thi đấu.
Lúc này, mọi người trong phòng thi đấu đang chú ý trận cờ cuối cùng, nên Du Thiệu đi vào không gây sự chú ý của ai.
Du Thiệu nhanh chóng đến đám đông, nhìn xuống bàn cờ.
Ván tổng thể này, Giang Hạ Hoa cầm quân đen, đối thủ cầm quân trắng.
Lúc này, cục diện đã vào trung bàn, hai bên đang kịch chiến, nhìn chung thì quân đen chiếm ưu thế, nhưng quân trắng cũng có cơ hội.
Lúc này Giang Hạ Hoa vô cùng tập trung, toàn tâm toàn ý đầu vào ván cờ này, suy nghĩ rất lâu rồi mới gắp quân cờ hạ xuống.
Đối diện Giang Hạ Hoa, chàng trai mồ hôi nhễ nhại, vẻ mặt khó coi, hiển nhiên cũng biết mình bất lợi.
Tách, tách, tách.....
Quân cờ liên tục được đặt xuống.
"Hạ rất chắc tay."
Nhìn mấy nước cờ này, Du Thiệu nhận ra chiến thuật của Giang Hạ Hoa, do có ưu thế nên liên tục củng cố thế cờ, muốn kiểm soát bàn cờ, bình ổn lại giai đoạn tàn cuộc.
Còn bây giờ, quân trắng cần phải khuấy động cục diện, khi quân đen chọn nhượng bộ, thì quân trắng lại muốn lấn thêm, để san bằng thế yếu.
Chàng trai đối diện Giang Hạ Hoa, nhìn bàn cờ, lại gắp quân cờ nhanh chóng hạ xuống.
"Chèn..."
Du Thiệu khẽ nhíu mày, liếc Giang Hạ Hoa một cái.
Nước cờ này rất xảo quyệt, nếu Giang Hạ Hoa không phát hiện, tiếp tục thận trọng bổ cờ, về sau quân trắng sẽ có thủ đoạn tấn công quân đen nghiêm khắc hơn, lúc đó quân đen bị dây dưa khó thoát.
"Nhưng nếu quân đen phát hiện được thì..."
Du Thiệu nhìn chằm chằm bàn cờ, con ngươi phản chiếu cục cờ.
Cũng đúng lúc này, Giang Hạ Hoa cuối cùng cũng đưa tay vào hộp cờ, gắp quân cờ.
"Sẽ có thể tấn công mạnh một đường, đe dọa đồ long, đánh quân trắng tan tác!"
Sau một khắc, quân cờ rơi xuống!
Cộc!
14 ngang 7 dọc, đoạn!
Thấy nước cờ này của Giang Hạ Hoa, Du Thiệu ngẩng lên nhìn Giang Hạ Hoa.
"Hắn phát hiện rồi."
Chàng trai đối diện Giang Hạ Hoa nhìn thấy nước cờ này, vẻ mặt thay đổi, hơi khó tin, rõ ràng là ngoài dự kiến của hắn.
Không chỉ có hắn, rất nhiều người xung quanh cũng không thấy được nước cờ này, bỗng nhiên thấy Giang Hạ Hoa đi vào vị trí đó, đều tỏ vẻ ngạc nhiên.
Chỉ có Trang Phi vẫn chăm chú nhìn bàn cờ, mặt cực kỳ nghiêm nghị, hắn cũng thấy được nước cờ này, nhưng không nghĩ Giang Hạ Hoa đi được đến đó.
Ván cờ vẫn tiếp tục.
Sau hơn mười phút nữa, chàng trai ngồi đối diện Giang Hạ Hoa ủ rũ cúi đầu, giọng hơi yếu nói: "Tôi thua rồi."
Nghe vậy, Giang Hạ Hoa như trút được gánh nặng thở dài, rồi cúi đầu nói: "Đa tạ chỉ giáo."
Chàng trai ngồi đối diện Giang Hạ Hoa vẻ mặt có chút không cam lòng, nhưng vẫn cúi đầu đáp lễ: "Đa tạ chỉ giáo."
Du Thiệu nhìn qua bàn cờ, mở miệng nói: "Nước thứ mười, mười một, mười lăm là quân trắng bị hao tổn, nước thứ mười hai và mười ba, hai bên không khác biệt lắm."
"Cho nên nói tóm lại, cục diện lúc này vẫn là hai điểm."
Du Thiệu vừa định lần nữa đưa tay vào hộp cờ, liền nghe thấy giọng Từ Tử Câm vang lên - "Nhưng mà, nước thứ mười sáu và mười bảy là quân trắng chiếm ưu thế, bởi vậy, quân trắng ưu thế?" Từ Tử Câm chăm chú nhìn bàn cờ, mở miệng nói.
"Đúng."
Nghe vậy, Du Thiệu hơi kinh ngạc liếc nhìn Từ Tử Câm, khẽ gật đầu, đưa tay từ hộp cờ rút về, không tiếp tục bày tiếp.
Khi Từ Tử Câm ý thức được điều này, Tô Dĩ Minh hiển nhiên cũng sẽ ý thức được, thậm chí có thể nói không chừng lúc hắn đưa ra thủ cát, Tô Dĩ Minh khi đó đã kịp phản ứng.
Một mảnh im ắng.
"Vốn cho rằng lao xuống là quân trắng tổn thất, kết quả lao xuống xong, lấy tay cắt ra xem thì lại thành quân đen hao tổn."
Tô Dĩ Minh thất thần nhìn bàn cờ, hồi lâu sau mới mở miệng: "Vậy nên, Yêu đao chết rồi...."
Du Thiệu im lặng khẽ gật đầu.
Ước chừng Yêu đao đích thực đã chết.
Khi chiêu kia lao xuống đi ra, chính là.... lúc Yêu đao rên rỉ.
Trước đây chắc chắn cũng có người nghĩ đến biến hóa xông xuống này, nhưng nhìn qua thấy quân đen quá ưu thế, cũng càng không thể cố ý dùng thủ pháp Thủ Cát để phân tích được mất.
Nếu nói sau khi chiêu lao xuống ra là lúc Yêu đao rên rỉ, vậy thì lúc dùng thủ pháp Thủ Cát bày ra biến hóa sau khi Yêu đao xông xuống chính là ngày Yêu đao bị hủy diệt.
Dùng thủ pháp Thủ Cát phá giải Yêu đao, không liên quan đến độ dày, nặng nhẹ, hiệu suất các loại khó tả, chỉ từ cục bộ mỗi một phần được mất đã có thể nhìn ra thế yếu và thiếu sót của Yêu đao.
Kể từ hôm nay, Yêu đao, một trong ba hình thái nan giải của cờ vây, sẽ - không còn tồn tại!
Về phần Đại Tuyết Băng, phải đến khi người đời ý thức được vấn đề về độ dày và hiệu suất, mới có thể bị lay động, mà vấn đề này, không đơn giản là dùng thủ pháp Thủ Cát có thể phân tích ra được.
Ở kiếp trước, ba hình thái nan giải của cờ vây, Đại Tuyết Băng và Yêu đao gần như tuyệt tích, chỉ còn hình thái lớn nghiêng vẫn còn kéo dài tàn lụi, nhưng lại có càng nhiều ứng pháp đơn giản hơn, tần suất sử dụng giảm xuống đáng kể.
Cho nên, thậm chí có thể nói, ba hình thái nan giải của cờ vây đều đã bị AI đào thải.
Tô Dĩ Minh ngồi trên ghế, nhìn bàn cờ, hồi lâu không nói gì.
Du Thiệu đại khái hiểu được tâm tình của Tô Dĩ Minh lúc này, vì hắn từng trải qua cảm xúc giống Tô Dĩ Minh ở kiếp trước.
Tô Dĩ Minh dù đã phát hiện vấn đề ở chiêu lao xuống, nhưng hẳn không nghĩ đến Yêu đao đã chết.
Yêu đao, nói cho cùng là một trong ba hình thái nan giải của cờ vây, nổi danh đã lâu, vô số kỳ thủ đã từng phải bỏ mạng dưới Yêu đao, nên khó ai nghĩ rằng hình thái Yêu đao có vấn đề.
Nhưng, khi Tô Dĩ Minh nhận ra chiêu lao xuống có vấn đề, sớm muộn cũng nghĩ dùng thủ cát để phân tích đáp án, hôm nay chẳng qua chính mình nói trước đáp án cho hắn biết.
Tuy đáp án Yêu đao đã chết này có hơi đáng sợ.
Một bên, Từ Tử Câm cũng không nói lời nào, kinh ngạc nhìn bàn cờ.
Nàng dù rất kỳ vọng vào buổi tổng thể hôm nay, nhưng không sao ngờ được, nhìn tổng thể xong, kết quả lại thành ba hình thái nan giải, Yêu đao hình thái không còn....
Dù Du Thiệu và Tô Dĩ Minh đều đã có được tư cách kỳ thủ chuyên nghiệp, nhưng nghiêm túc mà nói, chiều nay Du Thiệu và Tô Dĩ Minh mới chính thức trở thành kỳ thủ chuyên nghiệp.
Nói cách khác, hai kỳ thủ chuẩn chuyên nghiệp, đánh một trận tổng thể ở một kỳ quán, sau ba tiếng đã chính thức tuyên bố hình thái Yêu đao bị hủy diệt.
Hình thái Yêu đao không thành lập....
Tin này mà truyền ra, chắc chắn gây nên sóng gió trong giới cờ.
"Phục lại một trung bàn đi."
Du Thiệu nghĩ ngợi, lên tiếng: "Trung bàn ta cảm giác vẫn có chút vấn đề, tấn công không đủ lực."
Nghe vậy, Tô Dĩ Minh cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, hít sâu một hơi, gượng ép kìm nén cảm xúc phức tạp, khẽ gật đầu.
Hai người nhanh chóng thu dọn quân cờ, rồi thay phiên đánh, chỉ vài phút lại sắp xếp cục cờ ở trung bàn.
"Nước này, ban đầu ta cho rằng ngươi sẽ chèn, gần như chắc chắn sẽ đi nước đó, nhưng ngươi lại chọn dài, ngoài dự liệu của ta, ta cảm thấy không dễ ứng phó nên thoát trước."
Du Thiệu chỉ vào bàn cờ, nói: "Lúc trước sau khi ta dính lên, đáng lẽ rất vững, kết quả lại bị cắn ngược lại."
"Bởi vì trước ngươi dùng chiêu nhảy này, tấn công góc trái trên của ta cùng vị mỏng, chiêu này có hơi chậm, nhìn thì góc trái trên của ta rất nguy hiểm, nhưng thực chất thế lực hai bên quân đen cũng rất yếu."
Tô Dĩ Minh bày quân cờ, nhanh chóng bày ra một biến hóa khác: "Chiêu nhảy này, thời cơ không đủ chín, chỗ cần lo lắng nhiều lắm, nếu ngươi dùng trấn để phong tỏa, ta sẽ càng phiền phức hơn."
"Trấn?"
Du Thiệu nhìn bàn cờ, lộ vẻ hơi ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng phản ứng, mắt sáng lên, nói: "Chiêu này, ý không ở ngoài lời, nhìn chỉ như phong tỏa, kỳ thực lại có ý xâm tiêu!"
"Nhưng mà, chỗ này ta cũng không xử lý tốt."
Tô Dĩ Minh chỉ vào quân cờ bên trái, nói: "Ta đi vây ở bên phải, khi ngươi chèn về sau, quân trắng trung ương bị co lại, quân đen vây bên phải lại to ra."
"Chỗ này nếu đi bên trái thêm một tay thì sẽ càng mạnh."
Du Thiệu trầm ngâm một lát, bày ra biến hóa tiếp theo: "Nếu ta xâm tiêu bên phải, ngươi lại đi vây, như vậy không chỉ mở rộng trung ương, mà còn ép quân đen bên phải, còn tốt hơn so với thực chiến."
Hai người không ngừng phục bàn, Từ Tử Câm đứng bên cạnh lẳng lặng xem, trong lòng mãi không thể bình tĩnh.
Tuy sư phụ nàng thường hay cho nàng phục bàn, nhưng nàng lại cảm thấy, buổi phục bàn này, mang lại sự chỉ dẫn lớn hơn cho nàng.
Hồi lâu sau, hai người phục bàn xong, Tô Dĩ Minh nhìn bàn cờ, đột nhiên nói: "Quả nhiên vẫn cảm thấy.... tổng thể này chúng ta đánh vẫn không tốt bằng hai ván trước."
Từ Tử Câm nghe vậy thì im lặng.
Dù không xem được ván thứ hai của Du Thiệu và Tô Dĩ Minh, nhưng nàng đã xem qua một ván đối đầu của hai người ở vòng loại cờ vây tại trường trung học phổ thông.
Tổng thể này thua xa so với tổng thể một năm trước đó.
Dù cho hôm nay, tổng thể này đã đánh ...rất rất rất đặc sắc.
"Rất bình thường."
Du Thiệu nghe vậy bật cười, nói: "Giống như thi đấu xếp hạng game và trận chung kết, tâm lý không giống nhau, đương nhiên không so được, đâu phải cùng một thứ."
"Nhưng đánh cờ bình thường cũng thu hoạch được nhiều, nếu sau này ngươi có thời gian thì ta lại tìm ngươi đánh."
Tô Dĩ Minh lên tiếng.
"Không thành vấn đề."
Nghe vậy, Du Thiệu lập tức gật đầu, không từ chối.
Đánh cờ với Tô Dĩ Minh, chính hắn cũng có thu hoạch, đã quyết định kiếp này đi sâu vào công sát, Tô Dĩ Minh lại là một đối thủ không tồi.
Lúc đầu Du Thiệu còn tưởng phải đợi sau khi trở thành kỳ thủ chuyên nghiệp mới tìm được đối thủ, không ngờ lại có yêu nghiệt tuyệt thế như Tô Dĩ Minh.
Tô Dĩ Minh đứng dậy, nhìn Du Thiệu, ánh mắt đầy khí thế, nói: "Vậy chúng ta sẽ đấu lại trận thứ ba trên đấu trường."
Cảm nhận được ý chiến trong mắt Tô Dĩ Minh, Du Thiệu hơi trầm mặc, một lúc sau, khẽ gật đầu, đáp: "Được."
"Trưa rồi, có muốn đi ăn cơm không?"
Lúc này, Từ Tử Câm nhìn Du Thiệu, dừng một chút, rồi nói tiếp: "Ta mời."
"Thôi đi, để ta mời, các ngươi toàn mời ta ăn cơm rồi, mà ta lại không mời thì không hay."
Du Thiệu đứng dậy, cười nói: "Tuy nhà ta mở quán lẩu, nhưng lâu rồi ta chưa ăn, đi ăn lẩu nhé?"
...
Sau khi ba người ăn lẩu xong, trở lại khách sạn, trận tổng thể của Giang Hạ Hoa vẫn chưa kết thúc.
Tô Dĩ Minh và Từ Tử Câm định về phòng nghỉ ngơi chờ nghi thức kết thúc giải đấu vào chiều, thế là Du Thiệu cáo từ với họ rồi một mình đến phòng thi đấu.
Lúc này, mọi người trong phòng thi đấu đang chú ý trận cờ cuối cùng, nên Du Thiệu đi vào không gây sự chú ý của ai.
Du Thiệu nhanh chóng đến đám đông, nhìn xuống bàn cờ.
Ván tổng thể này, Giang Hạ Hoa cầm quân đen, đối thủ cầm quân trắng.
Lúc này, cục diện đã vào trung bàn, hai bên đang kịch chiến, nhìn chung thì quân đen chiếm ưu thế, nhưng quân trắng cũng có cơ hội.
Lúc này Giang Hạ Hoa vô cùng tập trung, toàn tâm toàn ý đầu vào ván cờ này, suy nghĩ rất lâu rồi mới gắp quân cờ hạ xuống.
Đối diện Giang Hạ Hoa, chàng trai mồ hôi nhễ nhại, vẻ mặt khó coi, hiển nhiên cũng biết mình bất lợi.
Tách, tách, tách.....
Quân cờ liên tục được đặt xuống.
"Hạ rất chắc tay."
Nhìn mấy nước cờ này, Du Thiệu nhận ra chiến thuật của Giang Hạ Hoa, do có ưu thế nên liên tục củng cố thế cờ, muốn kiểm soát bàn cờ, bình ổn lại giai đoạn tàn cuộc.
Còn bây giờ, quân trắng cần phải khuấy động cục diện, khi quân đen chọn nhượng bộ, thì quân trắng lại muốn lấn thêm, để san bằng thế yếu.
Chàng trai đối diện Giang Hạ Hoa, nhìn bàn cờ, lại gắp quân cờ nhanh chóng hạ xuống.
"Chèn..."
Du Thiệu khẽ nhíu mày, liếc Giang Hạ Hoa một cái.
Nước cờ này rất xảo quyệt, nếu Giang Hạ Hoa không phát hiện, tiếp tục thận trọng bổ cờ, về sau quân trắng sẽ có thủ đoạn tấn công quân đen nghiêm khắc hơn, lúc đó quân đen bị dây dưa khó thoát.
"Nhưng nếu quân đen phát hiện được thì..."
Du Thiệu nhìn chằm chằm bàn cờ, con ngươi phản chiếu cục cờ.
Cũng đúng lúc này, Giang Hạ Hoa cuối cùng cũng đưa tay vào hộp cờ, gắp quân cờ.
"Sẽ có thể tấn công mạnh một đường, đe dọa đồ long, đánh quân trắng tan tác!"
Sau một khắc, quân cờ rơi xuống!
Cộc!
14 ngang 7 dọc, đoạn!
Thấy nước cờ này của Giang Hạ Hoa, Du Thiệu ngẩng lên nhìn Giang Hạ Hoa.
"Hắn phát hiện rồi."
Chàng trai đối diện Giang Hạ Hoa nhìn thấy nước cờ này, vẻ mặt thay đổi, hơi khó tin, rõ ràng là ngoài dự kiến của hắn.
Không chỉ có hắn, rất nhiều người xung quanh cũng không thấy được nước cờ này, bỗng nhiên thấy Giang Hạ Hoa đi vào vị trí đó, đều tỏ vẻ ngạc nhiên.
Chỉ có Trang Phi vẫn chăm chú nhìn bàn cờ, mặt cực kỳ nghiêm nghị, hắn cũng thấy được nước cờ này, nhưng không nghĩ Giang Hạ Hoa đi được đến đó.
Ván cờ vẫn tiếp tục.
Sau hơn mười phút nữa, chàng trai ngồi đối diện Giang Hạ Hoa ủ rũ cúi đầu, giọng hơi yếu nói: "Tôi thua rồi."
Nghe vậy, Giang Hạ Hoa như trút được gánh nặng thở dài, rồi cúi đầu nói: "Đa tạ chỉ giáo."
Chàng trai ngồi đối diện Giang Hạ Hoa vẻ mặt có chút không cam lòng, nhưng vẫn cúi đầu đáp lễ: "Đa tạ chỉ giáo."
Bạn cần đăng nhập để bình luận