Ta Thật Không Có Nghĩ Hạ Cờ Vây A!

Chương 57: Ta cảm thấy, quán quân sẽ là Giang Lăng Nhất Trung

"Tốt, không làm phiền ngươi chờ một lát trận đấu bắt đầu, ta sẽ chú ý đến ván cờ của ngươi." Trịnh Cần cười, sau đó quay người rời khỏi hội trường thi đấu. Hai thanh niên đi cùng Trịnh Cần cuối cùng cũng hoàn hồn, liếc nhìn Du Thiệu, ghi nhớ hình dáng của Du Thiệu vào lòng, lập tức chạy chậm ra ngoài, theo sau Trịnh Cần.
"Trịnh ca, chờ đã. Chờ bọn em với!" Một thanh niên đuổi kịp Trịnh Cần, hỏi: "Có phải anh đến giải cờ vây này, cũng vì cái người tên Du Thiệu đó không? Cậu ta có lai lịch gì vậy?"
"Đúng đấy, ý nghĩa của hai ván cờ kia là gì vậy?" Một thanh niên khác cũng không nhịn được hỏi: "Còn cả việc anh chờ cậu ta? Anh chờ gì ở cậu ta? Chẳng lẽ anh đang chờ cậu ta trở thành kỳ thủ chuyên nghiệp sao?"
Hai người bọn họ hiện tại có thể nói là đầy bụng nghi vấn, Trịnh Cần cũng chưa từng nhắc đến hai ván cờ ở Sơn Hải kỳ quán với bất kỳ ai, kể cả bọn họ. Trịnh Cần cũng không trả lời câu hỏi của hai người, đột nhiên lên tiếng, hỏi: "Trước đây không phải hai người hỏi ta, cảm thấy trường nào sẽ đoạt giải quán quân sao?"
"Hoa Nam Tam Trung?" Một thanh niên nghi hoặc nói. Tuy rằng cả hắn và Trịnh Cần đều tốt nghiệp từ trường trung học trực thuộc Hoa Sư, nhưng vừa rồi hắn nghe nói, Hoa Nam Tam Trung có hai học sinh từng học ở đạo trường. Về tình cảm, đương nhiên hắn càng hy vọng trường cũ Hoa Sư giành chức vô địch, nhưng lý trí mách bảo, Hoa Sư có vẻ không có cơ hội đoạt giải cho lắm.
Trịnh Cần lắc đầu, nói: "Dù Hoa Nam Tam Trung có hai tuyển thủ từng là kỳ thủ trẻ xông đoạn, nhưng ta cảm thấy quán quân...có lẽ sẽ là Giang Lăng Nhất Trung."
Nghe vậy, cả hai người đều ngây người. Giải đấu đồng đội này là hình thức ba ván hai thắng, cũng có nghĩa là, nếu muốn giành quán quân đồng đội, dù thế nào cũng phải đánh bại một trong hai kỳ thủ trẻ xông đoạn của Hoa Nam Tam Trung. Ý của Trịnh Cần đã quá rõ ràng. Hắn cho rằng Giang Lăng Nhất Trung, ít nhất phải thắng một kỳ thủ xông đoạn, nếu không, căn bản không có cơ hội đoạt quán quân. Liên tưởng đến thái độ của Trịnh Cần với cậu học sinh cấp ba tên Du Thiệu, cùng lời nói trước đó với Du Thiệu..."Trịnh Cần thua cậu học sinh cấp ba tên Du Thiệu kia sao?""Còn thua tận hai ván cờ?"
Bọn họ liếc nhau, đều thấy rõ vẻ kinh ngạc trong đáy mắt đối phương.
...Lúc này, trong hội trường thi đấu. "Lão Du, hắn là người thân của cậu à? Hắn đợi cậu thi xong để cùng về nhà ăn cơm sao?" Chu Đức nhìn Du Thiệu, có chút buồn bực hỏi: "Không thì sao hắn không quan tâm đến Hoa Sư mà lại để ý đến trường khác như cậu? Còn hai ván cờ có ý gì vậy?"
"Không phải người thân, chỉ là quen biết thôi." Du Thiệu tùy tiện cho qua, không muốn giải thích. Ngược lại, Trần Gia Minh và Chung Vũ Phi hình như cũng ý thức được điều gì, nhìn Du Thiệu thêm mấy lần. Chỉ có Từ Tử Câm là vẫn rất bình tĩnh. Nàng biết rõ nguyên do, thậm chí còn tận mắt chứng kiến hai ván cờ toàn cục ở kỳ quán.
Đúng lúc này, vị hiệu trưởng ngồi trên ghế trọng tài nhìn đồng hồ, sau đó đứng lên. Hiệu trưởng hắng giọng, nói: "Thời gian không còn nhiều, bây giờ bắt đầu bốc thăm chia bảng, trường nào được gọi tên, thì cử một đại diện lên bốc thăm." Nghe vậy, hội trường vốn ồn ào bỗng trở nên yên tĩnh hơn hẳn. Không khí đột nhiên tràn ngập một cảm giác đè nén và căng thẳng, như dấu hiệu báo trước của một cơn bão táp. Không ít người gần như theo bản năng nhìn về phía Hoa Nam Tam Trung, ngay cả Kim lão sư của trường phụ thuộc Quảng Nam cũng vậy. Đối diện với những ánh mắt đang đổ dồn về phía mình, "Không đến nỗi xui xẻo như vậy chứ..."
Kim lão sư nhìn Tô Dĩ Minh vẫn đang tò mò nghiên cứu đồng hồ bấm giờ, không khỏi nhỏ giọng lẩm bẩm: "Cái tên nhóc này thật là không lo lắng gì cả." Cho dù là ông, cũng không muốn gặp phải Hoa Nam Tam Trung, vì tuy ông có niềm tin tuyệt đối vào Tô Dĩ Minh, nhưng lại không quá tin vào hai người còn lại. Giải cờ vây đồng đội lần này là chế độ đấu vòng loại đơn thất bại, tàn khốc nhất, tổng cộng có mười sáu trường tham dự, mỗi vòng đều sẽ loại đi một nửa, một khi đã bị loại, sẽ không có cơ hội làm lại. Vì vậy, cho dù Tô Dĩ Minh có thể thắng, nhưng nếu hai người còn lại thua hết, họ vẫn có thể bị loại ngay từ vòng đầu, đừng nói đến trận chung kết, vào top 8 cũng khó. Thành tích của trường Quảng Nam ở những giải trước đều khá, năm nay thật vất vả mới xuất hiện một kỳ tài cờ vây như Tô Dĩ Minh, thậm chí có thể có hy vọng vô địch, nhưng tuyệt đối đừng để nuốt hận mà về ngay vòng đầu.
Cùng có chung ý nghĩ với Kim lão sư, không chỉ có một người, gần như ai cũng không muốn đụng phải Hoa Nam Tam Trung ngay từ vòng đầu. Chỉ có Trần Gia Minh là có tâm trạng khác hoàn toàn. Giờ phút này, hắn thậm chí hận không thể ngay vòng đầu đã bốc trúng Hoa Nam Tam Trung, để có thể hả hê một phen!
"Du Thiệu, cậu đi bốc thăm đi?" Trần Gia Minh nhìn Du Thiệu, lên tiếng hỏi. Chỉ là bốc một lá thăm, Du Thiệu cũng không từ chối, khẽ gật đầu.
Rất nhanh, sau khi tên Giang Lăng Nhất Trung được xướng lên, Du Thiệu bước lên ghế trọng tài, thò tay vào thùng bốc thăm, lấy lên một tờ giấy, vừa định đi, liền nghe thấy hiệu trưởng nhỏ giọng nói: "Cố gắng lên nhé!" Du Thiệu hơi sững người, khẽ gật đầu với hiệu trưởng, rồi mới rời khỏi ghế trọng tài.
"Mấy tổ?" Chu Đức hiếu kỳ hỏi. Du Thiệu mở tờ giấy, trên đó viết chữ Hán "Năm" to: "Tổ năm."
Không lâu sau, cuối cùng cũng bốc thăm xong, hiệu trưởng cầm bút lông, lớn tiếng hỏi: "Ai bốc trúng tổ một rồi?"
"Em là tổ một." Một thiếu niên mặt đầy mụn giơ tay. "Em cũng vậy." Một nữ sinh có dáng vẻ thanh tú ngay sau đó cũng giơ tay.
Hiệu trưởng gật đầu, quay người dùng bút lông ghi tên trường của hai người lên bảng trắng, sau đó tiếp tục hỏi: "Tổ 2 đâu?" Lập tức lại có hai thiếu niên giơ tay.
Rất nhanh, hiệu trưởng cuối cùng cũng gọi đến tổ 5, hỏi: "Ai là tổ 5?"
"Ở đây ạ." Du Thiệu cầm lá thăm, dẫn đầu giơ tay. "Tôi cũng tổ 5." Bên kia, một nam sinh cũng cầm lá thăm số 5 ngay lập tức giơ tay lên.
Trần Gia Minh lập tức nhìn theo tiếng, từ bộ đồng phục của nam sinh đang cầm tờ thăm số 5, nhận ra trường của bọn họ, nói: "Là Giang Hải nhất trung." Nói xong câu này, trong lòng Trần Gia Minh không hiểu sao lại thấy có chút tiếc nuối. Sao không phải Hoa Nam Tam Trung? Bất quá, là một giáo viên, Trần Gia Minh không để lộ tâm tình này ra, mà là nói với ba người Du Thiệu: "Năm ngoái họ lọt vào tứ cường, thực lực không yếu, không thể chủ quan." Ngay sau đó, hiệu trưởng lại hỏi tổ 6, tổ 7 kết quả bốc thăm. Cuối cùng, dù hiệu trưởng còn chưa hỏi hai trường nào bốc trúng tổ 8, tuyển thủ thi đấu và giáo viên dẫn đội của Giang Lăng Ngũ Trung, ai nấy đều lộ vẻ mặt khó coi. Vì trước mắt, trường chưa bị gọi tên, ngoại trừ Giang Lăng Ngũ Trung ra, thì chỉ còn Hoa Nam Tam Trung. Điều này có nghĩa là, vòng đầu họ chắc chắn sẽ phải đối đầu với Hoa Nam Tam Trung.
...
P/S: Cảm thấy tác giả nhỏ viết được, đuổi theo đọc một chút, tặng nguyệt phiếu! Cảm ơn các độc giả ủng hộ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận