Ta Thật Không Có Nghĩ Hạ Cờ Vây A!
Chương 193: Thế giới này quá điên cuồng, con chuột đều cho mèo làm phù dâu
Chương 193: Thế giới này quá điên cuồng, chuột mà cũng đòi làm phù dâu cho mèo.
Nghe vậy, Tô Dĩ Minh khẽ giật mình, liếc nhìn Đậu Nhất Minh, chậm rãi gật đầu nhẹ.
Đậu Nhất Minh cũng không nói nhiều nữa, lại vung tay nhẹ, "Xoạt" một tiếng, mở chiếc quạt xếp trong tay ra, chậm rãi phe phẩy. Gió từ quạt thổi đến, hai chữ "Vô địch" trên quạt thật chói mắt.
Hắn ngồi ngay ngắn trên ghế, quạt xếp khẽ lay động. Tuy tuổi còn trẻ nhưng thật có phong thái ung dung, thong thả: “Mặc ai mạnh mặc ai, gió mát vẫn lướt qua đồi núi; mặc ai ngang tàng, trăng sáng vẫn soi dòng sông lớn.”
Thế nhưng, một lúc sau, Đậu Nhất Minh bắt đầu cảm thấy không ổn.
"Hỏng, hơi lạnh rồi!"
Tuy bây giờ mới đầu thu, thời tiết bên ngoài vẫn còn hơi nóng, nhưng trong phòng thi đấu mở điều hòa. Sau một hồi phẩy quạt tạo gió, hắn cảm thấy gió lạnh lướt qua mặt.
Nhưng đã mở quạt phẩy gió rồi mà đột nhiên hạ xuống thì sẽ rất xấu hổ, thế là Đậu Nhất Minh chỉ có thể lặng lẽ giảm tiết tấu vẫy quạt.
Không lâu sau đó, sắp đến giờ thi đấu, hai trọng tài cuối cùng cũng vào phòng thi.
Thấy trọng tài đến, ý thức được cuộc thi sắp bắt đầu, các kỳ thủ lập tức ngồi nghiêm chỉnh chờ trọng tài tuyên bố bắt đầu.
"Đến giờ thi đấu rồi."
Một trọng tài nhìn đồng hồ, đảo mắt một vòng phòng thi, sau đó ho nhẹ hai tiếng, hắng giọng rồi nói: "Thời gian thi đấu mỗi bên là hai giờ, đếm giây là một phút, chấp mục bảy mục rưỡi, bây giờ có thể bắt đầu đoán quân."
"Cộp cộp."
Trong phòng thi đấu vang lên vô số tiếng bắt quân cờ, ngay sau đó là tiếng hai người chào nhau.
Bên bàn số ba, sau khi đoán quân đi trước xong, Tô Dĩ Minh cầm quân đen đi trước, Đậu Nhất Minh cầm quân trắng.
Tô Dĩ Minh nhìn bàn cờ, rất nhanh đánh xuống nước cờ đầu tiên.
Cộp!
17 ngang 4 dọc, tiểu mục!
"Tiểu mục sao?"
Đậu Nhất Minh nhìn bàn cờ, khẽ phẩy quạt xếp, trầm ngâm một chút rồi nhanh tay luồn vào hộp cờ, gắp một quân trắng, chậm rãi đặt xuống.
4 ngang 17 dọc, tiểu mục!
Hai bên luân phiên xuống cờ, tiếng cờ liên tiếp vang lên.
Tiếp tục đánh khoảng mười tay nữa, Đậu Nhất Minh nhìn bàn cờ, có vẻ suy tư rồi gật nhẹ đầu, vụng trộm liếc nhìn Tô Dĩ Minh đối diện.
“Không hổ danh là người thắng liên tiếp, đánh rất chắc chắn.”
Đậu Nhất Minh không phải không có chút hiểu biết gì về Tô Dĩ Minh. Thật ra cái tên Tô Dĩ Minh này thời gian này đã thu hút không ít người chú ý.
Trước mắt, Tô Dĩ Minh đang có tám trận thắng liên tiếp, thậm chí còn hơn cả Du Thiệu một trận.
Bất quá, trong tám trận đó, các đối thủ Tô Dĩ Minh gặp đều cơ bản là kỳ thủ sơ đoạn hoặc nhị đoạn chuyên nghiệp, kỳ thủ tam đoạn chuyên nghiệp chỉ gặp một người.
Mà kỳ thủ tam đoạn kia lại không giống như Đồng Nhạc Thành, đẳng cấp cờ quá khác biệt mà chỉ là một kỳ thủ tam đoạn yếu mà thôi.
Lúc trước hắn nói đừng để Tô Dĩ Minh có quá nhiều áp lực, thật ra là hoàn toàn ngược lại, lời nói đó vừa vặn tạo áp lực trong lòng cho Tô Dĩ Minh, để Tô Dĩ Minh biết rõ mình không phải hạng người tầm thường.
“Cái này tính là cái loại bàn ngoại chiêu gì chứ? Ta chỉ là hảo tâm nhắc nhở hắn, để hắn biết rõ đối thủ của mình là ai mà thôi!”
Đậu Nhất Minh thầm nhủ trong lòng để tự biện hộ, sau đó lấy một quân cờ trong hộp cờ, nhanh chóng hạ xuống.
Cộp!
7 ngang 4 dọc, dài!
Đặt quân cờ xuống, Đậu Nhất Minh nhìn lại bàn cờ, đắc ý gật gù rồi tiếp tục phe phẩy quạt, một bộ dáng bình chân như vại.
Hắn thậm chí còn cố ý để mặt quạt về phía Tô Dĩ Minh, muốn cho Tô Dĩ Minh thấy rõ hai chữ "Vô địch".
“Sao nào, đấu cờ với ta, mồ hôi nhễ nhại rồi chứ?”
Đậu Nhất Minh nhìn Tô Dĩ Minh đang trầm tư nhìn bàn cờ, trong lòng thầm cười.
Cộp cộp!
Lúc này, Tô Dĩ Minh cuối cùng cũng luồn tay vào hộp cờ, lấy một quân cờ, nhẹ nhàng hạ xuống.
Cộp!
8 ngang 3 dọc, ép!
Thấy chiêu cờ này, Đậu Nhất Minh nghĩ một chút, nhanh chóng gắp một quân cờ khác từ hộp, lần nữa hạ xuống.
8 ngang 5 dọc, cản!
Tách, tách, tách. . . . .
Hai bên một lúc đánh cờ nhanh như bay, quân đen và quân trắng giằng co ở góc trên bên trái bàn cờ, triển khai một phen đấu chặt chẽ, mới chỉ hơn mười tay mà tranh chấp giữa hai bên đã lan ra vào giữa bụng bàn cờ!
Một lúc sau, Đậu Nhất Minh nhìn bàn cờ, trong lòng chợt thấy kinh dị.
“Vốn tưởng rằng hắn sẽ bỏ quân mà sống, kết quả hắn lại bỏ qua, cứ ép hai bên nhảy nhót vào giữa bụng quấn giết, mỗi nước đi cũng đều kín kẽ không kẽ hở, không cho ta cơ hội lợi dụng!”
“Chẳng lẽ vì tên giống ta mấy phần nên cướp mất chút may mắn về cờ của ta sao?”
Đậu Nhất Minh nhìn bàn cờ, vẻ mặt nghiêm túc hơn, cuối cùng “ba” một tiếng thu quạt, rồi lại luồn tay vào hộp cờ, chậm rãi gắp một quân cờ.
"Nhưng mà, dù tên có giống ta mấy phần. . ."
Trong khoảnh khắc, ánh mắt Đậu Nhất Minh sắc bén hẳn lên, gắp lấy quân cờ rồi nhanh chóng hạ xuống!
“Ngươi và ta khác nhau như đom đóm so với mặt trăng!”
Cộp!
13 ngang 9 dọc, liền vịn!
Tách, tách, cộp!
Tiếng đánh cờ vang lên không ngừng.
Lại đánh một lúc nữa, vẻ mặt của Đậu Nhất Minh dần thay đổi.
“Sao mà lại, sao ta có cảm giác mình sắp thua vậy?” ... ...
Sau một tiếng.
"Quả nhiên. . . Danh bất hư truyền."
Sài Bân tam đoạn ngẩng đầu, liếc nhìn Du Thiệu đối diện, vẻ mặt có chút ảm đạm.
“Sau khi hắn Điểm Tam Tam, ngoại thế của ta vẫn bị hắn phá tan nát, sau đó không còn sức đánh trả, đến cả việc ép hắn tiến vào khổ chiến cũng không được, chỉ có thể bị đánh một đường, căn bản không có phần thắng…”
Cuối cùng, Sài Bân lắc đầu, lấy hai quân đen từ hộp cờ ra, nhẹ nhàng đặt lên bàn cờ, tâm phục khẩu phục mở miệng: “Ta thua rồi.”
Thấy Sài Bân chọn bỏ cuộc, Du Thiệu cúi đầu nói: "Đa tạ chỉ giáo."
“Đa tạ chỉ giáo.” Sài Bân cũng lập tức đáp lễ.
Hai người chào hỏi xong, thu dọn quân cờ trên bàn, Du Thiệu chậm rãi đứng dậy, nhìn về bàn số ba chỗ Tô Dĩ Minh.
Thấy bàn số ba vẫn chưa kết thúc, Du Thiệu nghĩ một lát, rồi đi về phía bàn đó.
Hôm nay English Cup, Từ Tử Câm và Ngô Chỉ Huyên đều không có mặt. Tuy bọn họ đều đã đăng ký, nhưng các vòng sau có lẽ sẽ được xếp vào ngày mai hoặc ngày mốt.
Bởi vì thời hạn đăng ký vẫn chưa hết, số người dự thi vẫn đang tăng lên nên thời gian thi đấu của các kỳ thủ cũng không nhất thiết cùng ngày. Cho dù cùng ngày, cũng không nhất định chung một phòng thi đấu.
Rất nhanh, Du Thiệu đã đến gần bàn số ba rồi liếc mắt nhìn vào bàn cờ.
"Sắp kết thúc rồi. . . . ."
Nhận ra tình thế lúc này, Du Thiệu không xem thêm nữa.
Du Thiệu thu mắt khỏi bàn cờ, rồi đi đến chỗ hai trọng tài đang ngồi, báo cáo thành tích của mình.
"Bàn số mười hai, Du Thiệu thắng, Sài Bân." Du Thiệu mở miệng báo cáo.
Nghe vậy, trọng tài phụ trách ghi chép thắng thua ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Du Thiệu một lát rồi gật đầu, cầm bút lên, tìm tên Du Thiệu trên bảng đối chiến, rồi đánh một dấu tích đỏ phía sau tên.
Thấy trọng tài đã ghi chép xong thắng thua, Du Thiệu liền quay người rời khỏi phòng thi.
“Hắn lại thắng?”
Bàn số hai mươi tư, một thanh niên da đồng, mày rậm mắt to, nhìn bóng lưng Du Thiệu rời đi. Dù không cảm thấy có gì bất ngờ, nhưng vẫn có chút ngạc nhiên.
Lúc này, nam sinh ngồi đối diện thanh niên mày rậm sau một hồi vật lộn, cuối cùng cũng gắp ra quân cờ từ hộp cờ, nhẹ nhàng đặt xuống.
Thanh niên mày rậm tập trung ý chí, nhìn về phía bàn cờ, suy tư một lát rồi gắp một quân cờ, nhanh chóng đặt lên bàn!
Cộp!
15 ngang 9 dọc, đào!
Thấy chiêu này, mặt nam sinh đối diện thanh niên mày rậm lập tức tái nhợt.
Lúc này, người chú ý tới Du Thiệu như thanh niên mày rậm cũng không ít, nhìn Du Thiệu thắng thêm một ván cờ, một lúc đều có chút nặng nề.
Không lâu sau, ở bàn số ba, Tô Dĩ Minh chậm rãi đứng dậy rồi đi đến chỗ trọng tài.
Tô Dĩ Minh đi đến trước mặt trọng tài rồi báo cáo thành tích của mình.
"Bàn số ba, Tô Dĩ Minh thắng, Đậu Nhất Minh." Tô Dĩ Minh nói.
Nghe vậy, trọng tài phụ trách ghi chép thắng thua nhẹ gật đầu, vừa mới cầm bút lên thì đột nhiên ý thức được gì đó, ngẩng đầu ngạc nhiên trừng lớn mắt.
"Bàn số ba? Tô Dĩ Minh, thắng. . . . Thắng Đậu Nhất Minh? !"
Anh ta không thể tin vào tai mình, nhìn Tô Dĩ Minh một lát rồi vội nhìn về bàn số ba.
Lúc này, Đậu Nhất Minh vẫn còn ngồi trên ghế, tay phải nắm chặt quạt xếp, trừng mắt nhìn bàn cờ trước mặt, cho dù lúc này trên bàn cờ đã không còn bất kỳ quân cờ nào!
Không cần hỏi, thắng bại đã hiện rõ!
Nhưng dù vậy, trọng tài vẫn thấy khó tin, chỉ cảm thấy quá điên cuồng.
Anh ta không kìm được liếc mắt nhìn người trọng tài còn lại, cả hai đều thấy vẻ kinh ngạc trên mặt nhau.
Đối với Tô Dĩ Minh, bọn họ cũng không lạ gì, dù sao đây cũng là một con ngựa ô giống như Du Thiệu, xuất hiện tại kỳ thi định đoạn năm nay và vẫn đang giữ mạch thắng liên tiếp.
Các ngươi thắng liên tiếp thì cứ thắng, sơ đoạn thắng liên tiếp cũng đâu có lạ, nhưng thắng liên tiếp nhiều thì gặp cao thủ, ít ra cũng nên bắt đầu thua chứ?
Kết quả, Du Thiệu gặp Đồng Nhạc Thành thì thắng.
Thắng thì thắng đi, nhưng Tô Dĩ Minh ngươi còn không phải toàn thắng ở kỳ định đoạn, lại còn vận xui khi gặp Đậu Nhất Minh sớm như vậy, ít nhất cũng nên bắt đầu thua chứ?
Kết quả, ngươi cũng thắng? !
Chính vì cảm thấy Tô Dĩ Minh ván này chắc chắn thua nên hai trọng tài đều không chú ý tới, vậy mà kết quả lại là Tô Dĩ Minh thắng?
Không phải chứ, hai người các ngươi, rốt cuộc đang làm cái gì vậy? !
Ngươi còn không phải là toàn thắng khi định đoạn đấy à? !
Một lát sau, trọng tài hít sâu một hơi, cố đè nén cảm xúc điên cuồng đang trào dâng nhưng không được, hoàn toàn không đè nén nổi!
Thế giới này quá điên cuồng, chuột mà lại làm phù dâu cho mèo!
Anh ta lặp đi lặp lại hít sâu mấy hơi, rồi lại nhìn Tô Dĩ Minh một lần, mới tìm thấy tên Tô Dĩ Minh trên bảng đối chiến, cầm bút lên rồi đánh một dấu tích đỏ sau tên.
Thấy trọng tài đã ghi thành tích xong, Tô Dĩ Minh cuối cùng cũng quay người đi ra ngoài phòng thi đấu.
Nghe vậy, Tô Dĩ Minh khẽ giật mình, liếc nhìn Đậu Nhất Minh, chậm rãi gật đầu nhẹ.
Đậu Nhất Minh cũng không nói nhiều nữa, lại vung tay nhẹ, "Xoạt" một tiếng, mở chiếc quạt xếp trong tay ra, chậm rãi phe phẩy. Gió từ quạt thổi đến, hai chữ "Vô địch" trên quạt thật chói mắt.
Hắn ngồi ngay ngắn trên ghế, quạt xếp khẽ lay động. Tuy tuổi còn trẻ nhưng thật có phong thái ung dung, thong thả: “Mặc ai mạnh mặc ai, gió mát vẫn lướt qua đồi núi; mặc ai ngang tàng, trăng sáng vẫn soi dòng sông lớn.”
Thế nhưng, một lúc sau, Đậu Nhất Minh bắt đầu cảm thấy không ổn.
"Hỏng, hơi lạnh rồi!"
Tuy bây giờ mới đầu thu, thời tiết bên ngoài vẫn còn hơi nóng, nhưng trong phòng thi đấu mở điều hòa. Sau một hồi phẩy quạt tạo gió, hắn cảm thấy gió lạnh lướt qua mặt.
Nhưng đã mở quạt phẩy gió rồi mà đột nhiên hạ xuống thì sẽ rất xấu hổ, thế là Đậu Nhất Minh chỉ có thể lặng lẽ giảm tiết tấu vẫy quạt.
Không lâu sau đó, sắp đến giờ thi đấu, hai trọng tài cuối cùng cũng vào phòng thi.
Thấy trọng tài đến, ý thức được cuộc thi sắp bắt đầu, các kỳ thủ lập tức ngồi nghiêm chỉnh chờ trọng tài tuyên bố bắt đầu.
"Đến giờ thi đấu rồi."
Một trọng tài nhìn đồng hồ, đảo mắt một vòng phòng thi, sau đó ho nhẹ hai tiếng, hắng giọng rồi nói: "Thời gian thi đấu mỗi bên là hai giờ, đếm giây là một phút, chấp mục bảy mục rưỡi, bây giờ có thể bắt đầu đoán quân."
"Cộp cộp."
Trong phòng thi đấu vang lên vô số tiếng bắt quân cờ, ngay sau đó là tiếng hai người chào nhau.
Bên bàn số ba, sau khi đoán quân đi trước xong, Tô Dĩ Minh cầm quân đen đi trước, Đậu Nhất Minh cầm quân trắng.
Tô Dĩ Minh nhìn bàn cờ, rất nhanh đánh xuống nước cờ đầu tiên.
Cộp!
17 ngang 4 dọc, tiểu mục!
"Tiểu mục sao?"
Đậu Nhất Minh nhìn bàn cờ, khẽ phẩy quạt xếp, trầm ngâm một chút rồi nhanh tay luồn vào hộp cờ, gắp một quân trắng, chậm rãi đặt xuống.
4 ngang 17 dọc, tiểu mục!
Hai bên luân phiên xuống cờ, tiếng cờ liên tiếp vang lên.
Tiếp tục đánh khoảng mười tay nữa, Đậu Nhất Minh nhìn bàn cờ, có vẻ suy tư rồi gật nhẹ đầu, vụng trộm liếc nhìn Tô Dĩ Minh đối diện.
“Không hổ danh là người thắng liên tiếp, đánh rất chắc chắn.”
Đậu Nhất Minh không phải không có chút hiểu biết gì về Tô Dĩ Minh. Thật ra cái tên Tô Dĩ Minh này thời gian này đã thu hút không ít người chú ý.
Trước mắt, Tô Dĩ Minh đang có tám trận thắng liên tiếp, thậm chí còn hơn cả Du Thiệu một trận.
Bất quá, trong tám trận đó, các đối thủ Tô Dĩ Minh gặp đều cơ bản là kỳ thủ sơ đoạn hoặc nhị đoạn chuyên nghiệp, kỳ thủ tam đoạn chuyên nghiệp chỉ gặp một người.
Mà kỳ thủ tam đoạn kia lại không giống như Đồng Nhạc Thành, đẳng cấp cờ quá khác biệt mà chỉ là một kỳ thủ tam đoạn yếu mà thôi.
Lúc trước hắn nói đừng để Tô Dĩ Minh có quá nhiều áp lực, thật ra là hoàn toàn ngược lại, lời nói đó vừa vặn tạo áp lực trong lòng cho Tô Dĩ Minh, để Tô Dĩ Minh biết rõ mình không phải hạng người tầm thường.
“Cái này tính là cái loại bàn ngoại chiêu gì chứ? Ta chỉ là hảo tâm nhắc nhở hắn, để hắn biết rõ đối thủ của mình là ai mà thôi!”
Đậu Nhất Minh thầm nhủ trong lòng để tự biện hộ, sau đó lấy một quân cờ trong hộp cờ, nhanh chóng hạ xuống.
Cộp!
7 ngang 4 dọc, dài!
Đặt quân cờ xuống, Đậu Nhất Minh nhìn lại bàn cờ, đắc ý gật gù rồi tiếp tục phe phẩy quạt, một bộ dáng bình chân như vại.
Hắn thậm chí còn cố ý để mặt quạt về phía Tô Dĩ Minh, muốn cho Tô Dĩ Minh thấy rõ hai chữ "Vô địch".
“Sao nào, đấu cờ với ta, mồ hôi nhễ nhại rồi chứ?”
Đậu Nhất Minh nhìn Tô Dĩ Minh đang trầm tư nhìn bàn cờ, trong lòng thầm cười.
Cộp cộp!
Lúc này, Tô Dĩ Minh cuối cùng cũng luồn tay vào hộp cờ, lấy một quân cờ, nhẹ nhàng hạ xuống.
Cộp!
8 ngang 3 dọc, ép!
Thấy chiêu cờ này, Đậu Nhất Minh nghĩ một chút, nhanh chóng gắp một quân cờ khác từ hộp, lần nữa hạ xuống.
8 ngang 5 dọc, cản!
Tách, tách, tách. . . . .
Hai bên một lúc đánh cờ nhanh như bay, quân đen và quân trắng giằng co ở góc trên bên trái bàn cờ, triển khai một phen đấu chặt chẽ, mới chỉ hơn mười tay mà tranh chấp giữa hai bên đã lan ra vào giữa bụng bàn cờ!
Một lúc sau, Đậu Nhất Minh nhìn bàn cờ, trong lòng chợt thấy kinh dị.
“Vốn tưởng rằng hắn sẽ bỏ quân mà sống, kết quả hắn lại bỏ qua, cứ ép hai bên nhảy nhót vào giữa bụng quấn giết, mỗi nước đi cũng đều kín kẽ không kẽ hở, không cho ta cơ hội lợi dụng!”
“Chẳng lẽ vì tên giống ta mấy phần nên cướp mất chút may mắn về cờ của ta sao?”
Đậu Nhất Minh nhìn bàn cờ, vẻ mặt nghiêm túc hơn, cuối cùng “ba” một tiếng thu quạt, rồi lại luồn tay vào hộp cờ, chậm rãi gắp một quân cờ.
"Nhưng mà, dù tên có giống ta mấy phần. . ."
Trong khoảnh khắc, ánh mắt Đậu Nhất Minh sắc bén hẳn lên, gắp lấy quân cờ rồi nhanh chóng hạ xuống!
“Ngươi và ta khác nhau như đom đóm so với mặt trăng!”
Cộp!
13 ngang 9 dọc, liền vịn!
Tách, tách, cộp!
Tiếng đánh cờ vang lên không ngừng.
Lại đánh một lúc nữa, vẻ mặt của Đậu Nhất Minh dần thay đổi.
“Sao mà lại, sao ta có cảm giác mình sắp thua vậy?” ... ...
Sau một tiếng.
"Quả nhiên. . . Danh bất hư truyền."
Sài Bân tam đoạn ngẩng đầu, liếc nhìn Du Thiệu đối diện, vẻ mặt có chút ảm đạm.
“Sau khi hắn Điểm Tam Tam, ngoại thế của ta vẫn bị hắn phá tan nát, sau đó không còn sức đánh trả, đến cả việc ép hắn tiến vào khổ chiến cũng không được, chỉ có thể bị đánh một đường, căn bản không có phần thắng…”
Cuối cùng, Sài Bân lắc đầu, lấy hai quân đen từ hộp cờ ra, nhẹ nhàng đặt lên bàn cờ, tâm phục khẩu phục mở miệng: “Ta thua rồi.”
Thấy Sài Bân chọn bỏ cuộc, Du Thiệu cúi đầu nói: "Đa tạ chỉ giáo."
“Đa tạ chỉ giáo.” Sài Bân cũng lập tức đáp lễ.
Hai người chào hỏi xong, thu dọn quân cờ trên bàn, Du Thiệu chậm rãi đứng dậy, nhìn về bàn số ba chỗ Tô Dĩ Minh.
Thấy bàn số ba vẫn chưa kết thúc, Du Thiệu nghĩ một lát, rồi đi về phía bàn đó.
Hôm nay English Cup, Từ Tử Câm và Ngô Chỉ Huyên đều không có mặt. Tuy bọn họ đều đã đăng ký, nhưng các vòng sau có lẽ sẽ được xếp vào ngày mai hoặc ngày mốt.
Bởi vì thời hạn đăng ký vẫn chưa hết, số người dự thi vẫn đang tăng lên nên thời gian thi đấu của các kỳ thủ cũng không nhất thiết cùng ngày. Cho dù cùng ngày, cũng không nhất định chung một phòng thi đấu.
Rất nhanh, Du Thiệu đã đến gần bàn số ba rồi liếc mắt nhìn vào bàn cờ.
"Sắp kết thúc rồi. . . . ."
Nhận ra tình thế lúc này, Du Thiệu không xem thêm nữa.
Du Thiệu thu mắt khỏi bàn cờ, rồi đi đến chỗ hai trọng tài đang ngồi, báo cáo thành tích của mình.
"Bàn số mười hai, Du Thiệu thắng, Sài Bân." Du Thiệu mở miệng báo cáo.
Nghe vậy, trọng tài phụ trách ghi chép thắng thua ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Du Thiệu một lát rồi gật đầu, cầm bút lên, tìm tên Du Thiệu trên bảng đối chiến, rồi đánh một dấu tích đỏ phía sau tên.
Thấy trọng tài đã ghi chép xong thắng thua, Du Thiệu liền quay người rời khỏi phòng thi.
“Hắn lại thắng?”
Bàn số hai mươi tư, một thanh niên da đồng, mày rậm mắt to, nhìn bóng lưng Du Thiệu rời đi. Dù không cảm thấy có gì bất ngờ, nhưng vẫn có chút ngạc nhiên.
Lúc này, nam sinh ngồi đối diện thanh niên mày rậm sau một hồi vật lộn, cuối cùng cũng gắp ra quân cờ từ hộp cờ, nhẹ nhàng đặt xuống.
Thanh niên mày rậm tập trung ý chí, nhìn về phía bàn cờ, suy tư một lát rồi gắp một quân cờ, nhanh chóng đặt lên bàn!
Cộp!
15 ngang 9 dọc, đào!
Thấy chiêu này, mặt nam sinh đối diện thanh niên mày rậm lập tức tái nhợt.
Lúc này, người chú ý tới Du Thiệu như thanh niên mày rậm cũng không ít, nhìn Du Thiệu thắng thêm một ván cờ, một lúc đều có chút nặng nề.
Không lâu sau, ở bàn số ba, Tô Dĩ Minh chậm rãi đứng dậy rồi đi đến chỗ trọng tài.
Tô Dĩ Minh đi đến trước mặt trọng tài rồi báo cáo thành tích của mình.
"Bàn số ba, Tô Dĩ Minh thắng, Đậu Nhất Minh." Tô Dĩ Minh nói.
Nghe vậy, trọng tài phụ trách ghi chép thắng thua nhẹ gật đầu, vừa mới cầm bút lên thì đột nhiên ý thức được gì đó, ngẩng đầu ngạc nhiên trừng lớn mắt.
"Bàn số ba? Tô Dĩ Minh, thắng. . . . Thắng Đậu Nhất Minh? !"
Anh ta không thể tin vào tai mình, nhìn Tô Dĩ Minh một lát rồi vội nhìn về bàn số ba.
Lúc này, Đậu Nhất Minh vẫn còn ngồi trên ghế, tay phải nắm chặt quạt xếp, trừng mắt nhìn bàn cờ trước mặt, cho dù lúc này trên bàn cờ đã không còn bất kỳ quân cờ nào!
Không cần hỏi, thắng bại đã hiện rõ!
Nhưng dù vậy, trọng tài vẫn thấy khó tin, chỉ cảm thấy quá điên cuồng.
Anh ta không kìm được liếc mắt nhìn người trọng tài còn lại, cả hai đều thấy vẻ kinh ngạc trên mặt nhau.
Đối với Tô Dĩ Minh, bọn họ cũng không lạ gì, dù sao đây cũng là một con ngựa ô giống như Du Thiệu, xuất hiện tại kỳ thi định đoạn năm nay và vẫn đang giữ mạch thắng liên tiếp.
Các ngươi thắng liên tiếp thì cứ thắng, sơ đoạn thắng liên tiếp cũng đâu có lạ, nhưng thắng liên tiếp nhiều thì gặp cao thủ, ít ra cũng nên bắt đầu thua chứ?
Kết quả, Du Thiệu gặp Đồng Nhạc Thành thì thắng.
Thắng thì thắng đi, nhưng Tô Dĩ Minh ngươi còn không phải toàn thắng ở kỳ định đoạn, lại còn vận xui khi gặp Đậu Nhất Minh sớm như vậy, ít nhất cũng nên bắt đầu thua chứ?
Kết quả, ngươi cũng thắng? !
Chính vì cảm thấy Tô Dĩ Minh ván này chắc chắn thua nên hai trọng tài đều không chú ý tới, vậy mà kết quả lại là Tô Dĩ Minh thắng?
Không phải chứ, hai người các ngươi, rốt cuộc đang làm cái gì vậy? !
Ngươi còn không phải là toàn thắng khi định đoạn đấy à? !
Một lát sau, trọng tài hít sâu một hơi, cố đè nén cảm xúc điên cuồng đang trào dâng nhưng không được, hoàn toàn không đè nén nổi!
Thế giới này quá điên cuồng, chuột mà lại làm phù dâu cho mèo!
Anh ta lặp đi lặp lại hít sâu mấy hơi, rồi lại nhìn Tô Dĩ Minh một lần, mới tìm thấy tên Tô Dĩ Minh trên bảng đối chiến, cầm bút lên rồi đánh một dấu tích đỏ sau tên.
Thấy trọng tài đã ghi thành tích xong, Tô Dĩ Minh cuối cùng cũng quay người đi ra ngoài phòng thi đấu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận