Ta Thật Không Có Nghĩ Hạ Cờ Vây A!

Chương 182: Cờ vây điện đường bên trong, trống không một người (2)

Tất cả kỳ thủ đều ở trên biển cờ vây này, chống chọi với sóng lớn bão táp, trăm thuyền đua nhau, điều duy nhất mọi người có thể làm là không ngừng tiến về phía trước, nếu không người phía sau cuối cùng sẽ đuổi kịp, thậm chí vượt qua. Tựa như kiếp trước, Du Thiệu đã từng thậm chí một lần thật sự cảm thấy, nếu như kỳ đạo có một trăm phần, vậy hắn đã hiểu rõ năm mươi phần. Nhưng khi AI xuất hiện, bạo lực mở toang cánh cửa Điện Đường cờ vây, mọi người mới phát hiện ra... Trong điện đường cờ vây, vậy mà không có ai cả.
"Bọn họ đang mạnh lên, nhưng ta cũng tuyệt đối không dừng lại, ai thắng ai thua còn chưa biết." Giang Hạ Hoa lắc đầu, cười nói: "Được rồi, ta muốn đi phòng thi đấu, hy vọng trận chung kết này có thể giành chiến thắng."
"Ừm, cố lên." Du Thiệu thu hồi suy nghĩ trong lòng, vẫy tay tạm biệt Giang Hạ Hoa.
Nhìn theo bóng lưng Giang Hạ Hoa đi xa, Du Thiệu mới nhẹ nhả ra một ngụm trọc khí, hướng phòng đấu cờ đi đến. Cờ vây càng về sau, càng khó xảy ra biến đổi, càng khó tiến bộ. Nhưng hiện tại, hắn đang đi trên con đường phá rồi lại xây, một con đường của sự biến đổi.
Chẳng mấy chốc, Du Thiệu đã tới trước phòng đấu cờ của giải đấu, sau đó đẩy cửa bước vào. Lúc này, trong phòng đấu, vài người quay phim đang bận rộn, có người điều chỉnh góc quay camera, có người cố định chân máy, còn có người đang chỉnh độ sáng của máy ảnh.
Bất quá, hai ghế đối diện bàn cờ trung tâm đều trống trơn, rõ ràng là hai nhân vật chính của trận đấu còn chưa tới. Thấy Du Thiệu vào phòng đấu, Đinh Hoan, người đang ngồi ở khu vực dành cho phóng viên hơi kinh ngạc, mở miệng hỏi: "Du Thiệu sơ đoạn, sao cậu lại tới đây?"
Du Thiệu?
Nghe thấy cái tên Du Thiệu, mấy người quay phim sững người, lập tức đồng loạt quay đầu, ném ánh mắt tò mò về phía Du Thiệu, đối với cái tên này, bọn họ cơ bản ngày nào cũng được nghe.
"Tôi là người ghi chép ván cờ chung kết hôm nay."
Thấy Đinh Hoan, Du Thiệu giải thích, rồi đi thẳng đến chỗ ngồi của người ghi chép ván cờ, hỏi: "Ngài là phóng viên hôm nay?"
"Đúng vậy, tôi là phóng viên của trận đấu hôm nay." Đinh Hoan nhẹ gật đầu, nghe Du Thiệu là người ghi chép ván cờ hôm nay thì cũng không quá ngạc nhiên, cười nói: "Trận chung kết này hôm nay cả thế giới đều quan tâm, e là lát nữa sẽ lại có một trận sóng gió."
"À đúng rồi, cậu có biết ai là người bình luận ván chung kết này không, đó là Thường Yến cửu đoạn và Khổng Tử Danh Nhân đó." Đinh Hoan không nhịn được cười nói: "Thường Yến cửu đoạn trước kia từng giành danh hiệu Kỳ Thánh một năm, lát nữa bình luận ván cờ này chắc chắn tâm trạng rất phức tạp."
Nghe vậy, Du Thiệu hơi bất ngờ, anh thật sự không biết ai là hai người bình luận trận chung kết này.
Lúc này, cửa phòng đấu lại lần nữa mở ra, ngay sau đó, một người đàn ông trung niên tầm bốn mươi tuổi nhanh chân bước vào. Ông mặc bộ tây trang màu xám nhạt, thắt cà vạt đen, tóc mai đã bạc, hơi nheo mắt, tuy vóc dáng không cao nhưng lại mang đến một cảm giác sắc bén, bức bách.
"Tưởng Xương Đông lão sư tới rồi sao?" Thấy người đàn ông trung niên, Đinh Hoan mắt sáng lên, liền vội cười chào hỏi.
Tưởng Xương Đông nhìn Đinh Hoan, nhẹ gật đầu, rồi cười đáp: "Tới rồi."
Nói xong, Tưởng Xương Đông định thu tầm mắt lại thì đột nhiên thấy Du Thiệu đang ngồi ở vị trí của người ghi chép, không khỏi hơi khựng lại, lộ ra một chút ngạc nhiên. Khoảng thời gian này, cái tên Du Thiệu đã vang danh trên mạng, ông cũng đã nghe qua.
Thấy Tưởng Xương Đông nhìn mình, Du Thiệu khẽ gật đầu chào. Tưởng Xương Đông cũng khẽ gật đầu đáp lại, lúc này mới thu mắt lại từ Du Thiệu, rồi trực tiếp đi về phía một bên bàn cờ, vừa đi vừa hỏi: "Trương Đông Thần Kỳ Thánh đến chưa?"
"Còn chưa, nhưng chắc cũng sắp thôi, bình thường đều sẽ đến sớm trước 15 phút."
Đinh Hoan cười chúc mừng nói: "Chúc mừng ngài đã đánh bại Lý Thông Du thất đoạn, lọt vào vòng khiêu chiến Kỳ Thánh, bao nhiêu năm rồi, ngài vẫn còn mạnh như xưa."
"Ha ha ha, lời này của cô vẫn nên để tôi giành được danh hiệu Kỳ Thánh rồi nói sau." Tưởng Xương Đông cười lắc đầu, nói: "Trương Đông Thần Kỳ Thánh tuy còn trẻ, nhưng không dễ đối phó đâu, nếu tôi thua, thì còn nói gì là vẫn mạnh như xưa?"
Nghe Tưởng Xương Đông nói vậy, Đinh Hoan cười gượng hai tiếng, nhất thời không biết đáp lời thế nào. Dù Tưởng Xương Đông từng có thành tích đối đầu với Trương Đông Thần thắng nhiều thua ít, nhưng khả năng Tưởng Xương Đông thua trong trận tranh danh hiệu này cũng không nhỏ.
Chẳng bao lâu sau, cửa phòng đấu lại bị mở ra lần nữa, ngay sau đó, Trương Đông Thần, người từng gặp Du Thiệu một lần, đã bước vào phòng đấu. Trương Đông Thần hôm nay cũng mặc vest, thấy Tưởng Xương Đông đã ngồi ở một bên bàn cờ thì nhíu mày, sau đó đột nhiên chú ý thấy Du Thiệu đang ngồi ở chỗ của người ghi chép ván cờ, không khỏi giật mình.
Gặp Trương Đông Thần nhìn sang, Du Thiệu cũng khẽ gật đầu với Trương Đông Thần. Trương Đông Thần nhìn Du Thiệu thêm một chút rồi thu tầm mắt lại, lại lần nữa nhìn về phía Tưởng Xương Đông, rồi đi thẳng đến chỗ đối diện Tưởng Xương Đông, kéo ghế ngồi xuống. Thấy Trương Đông Thần ngồi xuống đối diện mình, nụ cười trên mặt Tưởng Xương Đông từ từ biến mất.
Khi cả hai người đều đã an tọa, không khí trong phòng đấu lập tức trở nên trang trọng nghiêm túc, mọi người đều nín thở không dám lên tiếng. Dù cả hai người đều không nói gì, nhưng mọi người đều cảm giác giữa họ đã giương cung bạt kiếm, thậm chí có thể nói là nước với lửa. Một trong bảy danh hiệu lớn, Kỳ Thánh, sẽ được quyết định thuộc về ai sau năm ván cờ này, và đây là ván đầu tiên, ai giành được chiến thắng trong trận chung kết này sẽ có lợi thế dẫn trước.
Bởi vậy, trong ván cờ tiếp theo này, cả hai chắc chắn sẽ toàn lực ứng phó, trăm phương ngàn kế dồn đối phương vào chỗ chết, quyết một trận sống mái đến khi phân định được thắng thua mới chịu thôi.
Nhưng đây cũng chính là ván cờ luận đạo thực sự. Bàn về trắng và đen, âm và dương, sinh và tử, động và tĩnh, dày và mỏng. Trận luận đạo này giữa hai người chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của cả thế giới.
Không lâu sau đó, Mã Chính Vũ và một trọng tài khác cũng đã đến phòng đấu, họ đến ngồi ở ghế của trọng tài, cũng không nói một lời, ngồi thẳng tắp.
"Đến giờ rồi!" Sau một lát, Mã Chính Vũ hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Thời gian cho mỗi bên là 3 tiếng rưỡi, đọc giây là một phút rưỡi, ván cờ thứ nhất, bốc thăm quyết định ai đi trước, sau đó hai bên luân phiên chấp đen."
Cái gọi là luân phiên chấp đen, chính là hai bên thay phiên nhau cầm quân đen đi trước, ví dụ, ván thứ nhất ai cầm quân đen thì ván thứ hai sẽ cầm quân trắng, tránh tình huống một người luôn cầm quân đen. Dù quân đen có ưu thế được thêm điểm, nhưng vẫn có không ít người thích đánh quân đen, tất nhiên cũng có người thích đánh quân trắng, vì thế việc hai bên luân phiên cầm quân sẽ công bằng hơn.
Mã Chính Vũ dừng một chút rồi nói tiếp: "Có thể bắt đầu bốc thăm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận