Ta Thật Không Có Nghĩ Hạ Cờ Vây A!

Chương 70: Ngươi có thể kiên trì đến bây giờ, kỳ thật đã rất lợi hại!

Chương 70: Ngươi có thể kiên trì đến bây giờ, thật ra đã rất giỏi!
Khu vực Quảng Nam phụ trung.
Chàng trai ngồi đối diện Tô Dĩ Minh thất thần nhìn bàn cờ, một lát sau, chậm rãi cúi đầu xuống.
"Ta... thua rồi..."
Cậu ta cúi đầu, giọng yếu ớt, phảng phất bị rút cạn hết sức lực, đành phải nhận thua.
"Đa tạ chỉ giáo."
Tô Dĩ Minh khẽ gật đầu với cậu ta.
Nghe vậy, đối phương vẫn không trả lời, vẫn cúi gằm mặt, thân thể khẽ run, một khắc sau, nước mắt liền rơi xuống trên bàn cờ.
Thấy cảnh này, Tô Dĩ Minh khựng lại, vội vàng an ủi: "Ngươi có thể kiên trì đến giờ, thật ra đã rất giỏi rồi!"
Nghe Tô Dĩ Minh nói, những người đứng ngoài xem cờ đều ngây người.
Kim lão sư đứng sau lưng Tô Dĩ Minh biến sắc, vội kéo Tô Dĩ Minh đứng lên, kéo sang một bên.
Tô Dĩ Minh ngơ ngác hỏi: "Lão sư, sao thế ạ?"
Nghe vậy, Kim lão sư trợn mắt hỏi: "Ngươi còn hỏi ta sao thế à, ngươi đang an ủi hay đang mỉa mai nó đấy?"
"An ủi chứ ạ."
Tô Dĩ Minh khó hiểu, nói: "Sao ta lại đi trêu nó?"
"Mới hạ vài nước ngươi đã thắng rồi, ngươi còn nói nó kiên trì được đến giờ là giỏi rồi, đây không phải mỉa mai thì là gì?"
Kim lão sư vẻ mặt quái dị, hỏi: "Có ai an ủi người kiểu như ngươi không? Nghe như nó phải thua ngươi ấy, sao nghe cứ như là mỉa mai thế hả?"
Tô Dĩ Minh chớp mắt, lúc này mới chợt nhận ra, mình bây giờ chỉ là một học sinh cấp ba bình thường, chứ không phải là Thẩm Dịch của hơn trăm năm trước.
Nếu là trước đây, hắn nói vậy chẳng có gì đáng trách, nhưng bây giờ nói ra câu đó, quả thật không hợp với thân phận của mình.
Một khi đã đánh cờ, hắn thường hay quên hết mọi thứ, chìm đắm trong đó, thậm chí quên mình đã đến thời hiện đại hơn trăm năm sau, nên lúc ván cờ kết thúc, hắn vẫn chưa hoàn hồn.
Nhận ra điều này, Tô Dĩ Minh có chút áy náy, hỏi: "Lão sư, vậy em có nên xin lỗi nó không?"
"Thôi ngươi đừng có làm loạn thêm được không?"
Kim lão sư cạn lời, nghĩ nghĩ rồi nói: "Vu Dũng và Quách Cảnh đều có lợi thế, nhóm chúng ta chắc là có thể vào được trận chung kết, mình sang xem Hoa Nam Tam Trung bên kia thế nào đã."
"Vâng."
Tô Dĩ Minh gật đầu, không từ chối.
Kim lão sư trước đó đã nhắc đi nhắc lại với hắn là Hoa Nam Tam Trung rất mạnh, trong đó có hai tuyển thủ từng là xông đoạn thiếu niên, hắn thật sự rất tò mò xem thực lực của xông đoạn thiếu niên như thế nào.
Hai người nhanh chóng đến khu Giang Lăng Nhất Trung, trước tiên nhìn vào bàn đầu tiên của Chung Vũ Phi.
Đối thủ của Chung Vũ Phi là một nữ sinh lớp mười hai, trông có vẻ yếu đuối, nhưng lại đánh cờ rất giàu tính tấn công, hai bên thế cục giằng co, công sát kịch liệt, nhất thời khó phân cao thấp.
Tô Dĩ Minh tiếp tục xem vài nước cờ, lập tức có nhận định cơ bản về Chung Vũ Phi và nữ sinh đối diện.
"Cả hai đều có khả năng tiến bộ..."
Theo Tô Dĩ Minh, cả hai bên đều có điểm yếu trong bố cục, có thể cải thiện rất nhiều, nhưng họ lại quá chú trọng vào mất còn ở góc trên bên phải, vị trí đó có vẻ quan trọng nhưng thực chất lại liên quan đến trung ương, hoàn toàn có thể cân nhắc từ bỏ.
Hai người không tiếp tục xem ván này nữa mà nhanh chóng đến bàn thứ hai của Từ Tử Câm xem cờ.
Ván này, Từ Tử Câm cầm quân đen, đối thủ cầm quân trắng.
Lúc này, đồng hồ của Từ Tử Câm trông có vẻ không được tốt, ngược lại đối thủ thì hết sức bình tĩnh.
"Hả?"
Thấy thế cục hiện tại của ván này, Tô Dĩ Minh có chút ngạc nhiên.
Nhìn tổng thể thì quân đen đang chiếm ưu thế không nhỏ, ngoại thế rất tốt, nhưng quân trắng cũng có thể phản công ở góc bên trái, thắng thua chưa thể nói trước.
Tô Dĩ Minh tiếp tục xem vài nước cờ, mắt càng xem càng sáng.
"Quân đen đánh... rất thú vị!"
"Dù quân đen chiếm ưu thế, nhưng lại không chọn cách ăn chắc mà từ từ mở rộng ưu thế, thay vào đó lại chọn tấn công."
"Nhưng loại tấn công này, không phải kiểu tấn công ào ạt mà chậm rãi, nhìn như là tấn công nhưng thật ra là dùng công thay thủ, để củng cố bàn cờ của mình!"
"Tuy nhiên, quân trắng cũng không ngồi chờ chết, dùng dựa dẫm và đánh để tách quân đen ra, tìm cơ hội sinh tồn trong loạn cục, đánh rất kiên cường."
So với Tô Dĩ Minh, Kim lão sư trông rất kinh ngạc khi xem ván này.
Hắn biết rõ, đối thủ của Từ Tử Câm chính là một trong hai xông đoạn thiếu niên của Hoa Nam Tam Trung.
Vậy mà bây giờ, với tư cách xông đoạn thiếu niên, lại bị một nữ sinh cao trung bình thường ép vào thế hạ phong?
"Giang Lăng Nhất Trung, lại có thực lực thế này sao?" Kim lão sư có chút rung động.
Kim lão sư nhìn chằm chằm Từ Tử Câm, rồi mang Tô Dĩ Minh đi đến bàn cờ cuối cùng, bàn của Du Thiệu.
Hai người lại nhìn thế cục.
Thấy thế cục, hai người lập tức ngây người.
Lúc này, quân trắng thế như hồng thủy ngập trời, đổ xuống, không thể ngăn cản, đã xâm nhập sâu vào nội địa quân đen, tạo thành sát thế.
Quân đen tuy chưa chết, nhưng căn bản không có khả năng phản kích, hai đầu đại long phía trên và phía dưới đều có nguy cơ bị diệt, chỉ có thể đau khổ tìm cơ hội sống sót!
Lúc này, chàng trai đối diện Du Thiệu, trán đã ướt đẫm mồ hôi, mặt có chút tái nhợt.
"Sao có thể..."
Cậu ta không chớp mắt nhìn bàn cờ, theo bản năng cắn chặt móng tay cái của bàn tay trái.
Tuy ở giai đoạn khai cuộc đã rơi vào thế yếu, nhưng vẫn có thể đánh tiếp, cậu ta cũng tự tin rằng có thể lật bàn ở trung cuộc.
Dù ở trung cuộc quân trắng cố gắng gánh vác, cậu ta cũng có lòng tin rằng, ở giai đoạn kết thúc ván cờ, với khả năng đánh cờ tinh tế và khả năng quan sát nhạy bén, sẽ xoay chuyển tình thế, thực hiện cuộc đại nghịch chuyển!
Bởi vì, dù không còn là xông đoạn thiếu niên, nhưng cậu ta dù sao cũng từng được đào tạo cờ vây chuyên nghiệp ở đạo tràng, là kỳ thủ dự bị của quân cờ chuyên nghiệp, hay nói cách khác là kỳ thủ nửa chuyên nghiệp.
Sự khác biệt giữa xông đoạn thiếu niên và kỳ thủ nghiệp dư thường là sự lý giải về hình cờ, đánh giá thế trận, nhận thức về độ dày và cách xử lý quan tử!
Nhưng! Nhưng ở ván cờ này, quân trắng sau khi chiếm được ưu thế ở đầu ván thì liên tục tung hoành, không gì ngăn cản nổi, không những không thể đuổi kịp quân trắng mà còn bị kéo giãn khoảng cách!
Sau đó, quân trắng càng thể hiện sự không thể ngăn cản, dễ dàng đánh tan phòng tuyến của cậu ta, tiến sâu vào nội địa quân đen, gần như sắp phá nát toàn bộ bố cục quân đen!
Cậu ta gần như bị áp chế toàn bộ, không có cơ hội nào, hoàn toàn không có sức phản kháng.
Nếu không phải bố cục của Thác Tiểu Mục quá vững chắc, khiến ván cờ này phải kéo dài thì cậu ta có lẽ đã thua rồi.
Giờ thì cậu ta chỉ có thể tìm cơ hội sống sót, nếu không đừng nói đến việc lật bàn ở giai đoạn kết thúc, thậm chí có thể không đến được giai đoạn kết thúc, ở trung cuộc đại long bị diệt thì tiếc nuối vứt quân.
"Không được!"
"Chỉ phòng thủ, cuối cùng cũng không giữ được, sẽ bị giảo sát dần, nói như vậy, chi bằng giờ cứ trực tiếp đầu hàng còn hơn!"
"Muốn thắng thì phải tìm cơ hội lật bàn!"
"Ta... Muốn thắng!"
Chàng trai ngồi đối diện Du Thiệu, không tự chủ được cắn ngón giữa tay trái chặt hơn.
"Thế cục bây giờ, nếu đánh cờ bình thường thì không có cơ hội nào để chuyển bại thành thắng."
"Nhất định phải, nhất định phải đẩy thế cục theo hướng phức tạp nhất, không cho quân trắng thời gian phản ứng..."
"Phải nhanh chóng, dùng những thủ đoạn sắc bén nhất, dùng những chiêu trò xảo quyệt nhất, để mở toang cục diện!"
"Vậy thì — "
Một lát sau, cuối cùng cậu ta cũng đưa tay vào hộp cờ, kẹp quân cờ ra.
Tách.
Hàng 10 ngang, cột 11 dọc, thượng ban!
Bạn cần đăng nhập để bình luận