Ta Thật Không Có Nghĩ Hạ Cờ Vây A!
Chương 7: Ta siêu dũng có được hay không!
Chương 7: Ta siêu dũng có được hay không!
Ngày thứ hai, Du Thiệu vào lúc bảy giờ rưỡi đã chạy đến trường, cuối cùng không bỏ lỡ buổi tự học sớm, miễn cưỡng bảo toàn số điểm hạnh kiểm đang trên bờ vực sụp đổ.
Ở Giang Lăng Nhất Trung, bảy giờ rưỡi đến tám giờ là thời gian tự học buổi sớm. Buổi tự học sớm không có thầy cô giám sát, nhưng nếu vắng mặt, học sinh sẽ bị ủy viên học tập ghi lại, sau đó trừ mười điểm hạnh kiểm. Một khi điểm hạnh kiểm bị trừ xuống dưới sáu mươi, thì có thể vui vẻ xách "Mời phụ huynh đến trường một chuyến" gói quà lớn, có lẽ còn được tặng thêm dây lưng làm quà. Du Thiệu hiện tại vừa vặn sáu mươi điểm, chủ yếu là muốn tìm cảm giác kích thích, đồng thời sẽ theo đuổi nó đến cùng.
Giang Lăng Nhất Trung là trường trung học trọng điểm, mặc dù học sinh lười biếng cũng không ít, nhưng lúc này vẫn có một nửa học sinh đang cặm cụi cầm sách vở ê a học thuộc từ vựng. Du Thiệu đeo cặp sách, vừa mới bước vào lớp đã phát hiện Trình Mộng Khiết đang ngồi ở hàng thứ hai gắt gao nhìn chằm chằm mình. Trình Mộng Khiết ngày hôm qua hình như ngủ không ngon, sắc mặt hơi tiều tụy, nhưng đôi mắt cáo sáng ngời vẫn long lanh nước, khiến đàn ông không khỏi nảy sinh cảm giác muốn thương yêu, che chở. Đôi mắt cáo này cũng là một trong những nguyên nhân chủ yếu khiến Trình Mộng Khiết mê hoặc đàn ông thần hồn điên đảo ở kiếp trước.
Nhưng khi Du Thiệu nhìn về phía Trình Mộng Khiết, cô lập tức lạnh lùng quay mặt đi chỗ khác, ý tứ rất rõ ràng: "Ta đang giận." Nàng thực sự không phải đang giả vờ. Hôm qua Trình Mộng Khiết phát hiện, Du Thiệu, người mỗi ngày đều đặn nhắn tin chúc ngủ ngon, đột nhiên mấy ngày liên tiếp không gửi cho mình nữa. Nghĩ rằng có lẽ dạo gần đây mình quá lạnh nhạt với Du Thiệu, nên Trình Mộng Khiết quyết định sẽ cho cậu ta chút hy vọng, thế là cô chủ động nhắn Wechat cho Du Thiệu. Nàng vốn cho rằng Du Thiệu sẽ như trước đây, mình ném một câu hỏi thăm, sau đó Du Thiệu liền sẽ kích động mà bung hết tất cả chiêu thức. Nhưng không ngờ, Du Thiệu chỉ trả lời một câu "Ăn cơm!". Không phải, ngươi ăn cơm thì cứ ăn, ngươi không thể nào nhắn thêm một câu "Còn nàng thì sao?" sau khi dùng bữa à? Thời buổi này xem video hướng dẫn người ta đều biết cách trò chuyện với nữ giới rồi cơ mà?
Nàng ban đầu cho rằng Du Thiệu chỉ là một tên trai thẳng đơn thuần, nên đã gửi thêm một tấm ảnh chụp hoàng hôn kèm theo dòng chữ "Hoàng hôn hôm nay thật đẹp." Một cô gái chia sẻ cuộc sống riêng tư cho ngươi, điều đó đại biểu cho cái gì? Mà lại còn nói hoàng hôn thật đẹp, đã cho sẵn chủ đề rồi, ít nhất ngươi cũng nên trả lời một câu "Đúng vậy, nếu như có thể cùng nàng ngắm thì còn tuyệt vời hơn nữa" chứ? Nhưng Trình Mộng Khiết đợi cả buổi, kết quả Du Thiệu không hề trả lời! Thậm chí, có chút không nhịn được, Trình Mộng Khiết còn chủ động nhắn tin hỏi hắn ăn gì, kết quả hắn trả lời một câu "Cơm"! Ta không lẽ không biết ngươi ăn cơm sao?
Trình Mộng Khiết thật sự tức đến mức cảm thấy bản thân rất tủi thân, vì nàng cũng không ngốc, nhận ra được sự lạnh nhạt và hời hợt trong tin nhắn của Du Thiệu. Mặc dù đích xác nàng từ chối lời tỏ tình của Du Thiệu, nhưng nàng cũng không ghét việc Du Thiệu theo đuổi mình, thậm chí còn có chút vui mừng và hy vọng hắn có thể tiếp tục kiên trì theo đuổi. Có người thích mình, nhưng người đó cứ mãi đuổi theo mà không kịp mình, điều này lại mang đến cho Trình Mộng Khiết cảm giác ưu việt và thỏa mãn khó tả.
Thiếu nữ tuổi dậy thì thường rất nhạy cảm và muốn được tôn trọng. Bị một người từng khổ sở theo đuổi mình đối xử như vậy, sự tương phản mãnh liệt làm lòng tự trọng của Trình Mộng Khiết bị đả kích. Cho nên, cả đêm qua nàng đều mất ngủ. Nàng đã nghĩ kỹ rồi, cho dù hôm nay Du Thiệu có hèn mọn nhận lỗi thì nàng cũng sẽ lạnh lùng đáp lại vài câu, còn sau đó… thì tùy vào biểu hiện của Du Thiệu.
Du Thiệu ngược lại hoàn toàn không quan tâm đến tâm trạng của Trình Mộng Khiết lúc này, cũng càng không có khả năng thật lòng xin tha thứ. Sau khi thu hồi ánh mắt, cậu nhanh chóng về chỗ ngồi.
Ngay lúc Du Thiệu vừa ngồi xuống thì lại có một nam sinh với đôi mắt thâm quầng đeo cặp sách vội vàng chạy vào lớp học. Cậu ta đặt cặp xuống chỗ bên cạnh Du Thiệu rồi mới ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường. "Phù... May mà không trễ." Cậu ta thở phào nhẹ nhõm. Nhìn hai quầng thâm mắt dễ thấy, Du Thiệu giật mình, không nhịn được hỏi: "Chu Đức, tối qua cậu đi cosplay gấu trúc lớn à?"
"Hôm qua bị lão Trương lôi đi đánh rank, thua suốt, ta muốn gỡ lại nên đánh thâu đêm." Chu Đức mặt đầy hối hận nói. "Tê." Du Thiệu không khỏi hít một ngụm khí lạnh, cảm thấy học sinh cấp ba thân thể thật sự đủ trâu, còn có thể thức đêm chơi game.
Lão Trương chính là người hôm qua rủ Du Thiệu đi quán net. Du Thiệu thầm thấy may mắn vì hôm qua mình không đi, nếu không có lẽ cũng sẽ đi theo vết xe đổ rồi. Du Thiệu đột nhiên cảm thấy có lẽ do mình xuyên qua thành học sinh cấp ba, nên tâm tính cũng trẻ ra. Ở kiếp trước, hắn căn bản không để tâm đến việc chơi game hay không. Nhưng ngẫm kỹ thì, kiếp trước hắn căn bản không có thời gian chơi game, chỉ là thỉnh thoảng chơi vài ván đại loạn đấu với bạn bè, đẳng cấp cũng chỉ là đồng đoàn. A, vậy thì không sao. Không leo nổi rank, trách không được không để ý. Du Thiệu nghĩ ngợi rồi lại hỏi: "Vậy cậu gỡ lại được không?" "Giờ đã tụt xuống vàng rồi." Du Thiệu có chút cạn lời.
"Hôm qua lão Trương rủ cậu mà cậu lại không đi, cậu đúng là đáng ghét a!" Chu Đức tức tối đấm ngực dậm chân, cái tâm tư đen tối méo mó kia lười che giấu luôn rồi. "Giờ cậu không buồn ngủ hả?" Du Thiệu hỏi.
"Nói thừa, đương nhiên buồn ngủ rồi, mí mắt cứ chọi nhau thôi, chỉ có thể đợi lát nữa vào lớp ngủ bù." Chu Đức liếc mắt nói: "Nhanh, bài tập chép chưa, cho tao mượn chép, tao chép xong rồi ngủ." "Thật hay giả?" Du Thiệu đưa bài tập qua, có chút không tin: "Tiết đầu là môn toán đó, cậu dám ngủ?"
"Cứ ngủ thôi! Cái tên Lý Khang ấy tính là gì, tao sợ hắn?" Chu Đức mặt đầy kiêu ngạo ngông cuồng. Du Thiệu hoàn toàn không tin lời này. Hắn hiểu rất rõ Chu Đức, miệng thì cự nhân, hành động lại yếu đuối, lát nữa vào tiết đầu, Chu Đức chắc chắn sẽ trợn mắt như chuông đồng, phản ứng nhanh như điện.
Nhưng Du Thiệu cũng không vạch trần, dù sao Chu Đức cũng sẽ cố mạnh miệng thôi, nên chỉ liếc nhìn hắn một cái rồi nói: "Vậy cậu giỏi nha." Chu Đức vỗ ngực tự hào nói: "Đùa thôi, ta siêu dũng có được hay không." "Thật sự không có cái gì mà cậu không dám ngủ sao?" Chu Đức suy nghĩ rất nghiêm túc rồi đáp: "Cô giáo hóa hả? Bà ta già quá rồi, không ngủ được, ta tuy đói bụng nhưng vẫn có chút kén chọn."
Nghe câu trả lời này, Du Thiệu suýt bị sặc nước miếng, tí nữa thì không theo kịp mạch suy nghĩ. "Trách không được ba mẹ cậu đặt tên cho cậu là Chu Đức." Du Thiệu thở dài nói: "Thật có tầm nhìn xa." "Ừm? Vì sao?" Chu Đức có chút khó hiểu. "Để ném cái mồm đi xông pha." Chu Đức lúc đầu chưa kịp phản ứng, sau khi hiểu ra liền tức giận, xắn tay áo muốn quyết chiến với Du Thiệu một trận sống còn.
Buổi tự học sớm kết thúc, rất nhanh đã đến tiết học đầu tiên, Lý Khang cầm theo cái ly giữ nhiệt mang tính biểu tượng đi vào lớp học. Không ngoài dự liệu của Du Thiệu, Chu Đức khi nãy còn gào thét "Lý Khang tính là cái gì", lúc này rõ ràng buồn ngủ đến mức gục xuống bàn có thể ngủ ngay lập tức, mắt lại trợn lên như mắt cá chép.
"Reng reng reng." Một tiết học trôi qua rất nhanh, tiếng chuông tan học vang lên. Giọng giảng bài của Lý Khang im bặt, nhưng lại không vội rời đi, cả lớp lập tức hiểu rõ, Lý Khang chắc chắn có chuyện muốn nói. Lý Khang mặc dù rất nghiêm khắc nhưng có một điểm tốt là xưa nay không dạy quá giờ, nếu tan học rồi mà chưa đi, nghĩa là có chuyện muốn tuyên bố.
"Cuối tuần, trường chúng ta mời các học trưởng, cũng chính là tuyển thủ cờ vây chuyên nghiệp hiện tại Ngô Thư Hành tam đoạn, đến trường tổ chức tọa đàm về cờ vây, tuyên truyền môn cờ vây." Lý Khang mở miệng nói. Lý Khang vừa nói dứt lời, một đám học sinh ở dưới lập tức phấn khích. Không phải vì nguyên nhân nào khác, mà chỉ đơn giản là vì, nếu trường tổ chức hoạt động, vậy có nghĩa là hôm đó sẽ được thả từ giữa buổi sáng hoặc đến trưa — không cần đi học! Bốn chữ "không cần đi học", đối với học sinh mà nói, có một sức hút lớn lao, có thể sánh ngang với người lớn khi "tôi quên mang chìa khóa".
"Im lặng!" Lý Khang cau mày, đợi cả lớp im lặng trở lại rồi mới tiếp lời: "Đến lúc đó, học trưởng còn có thể cùng các bạn trong trường chúng ta giao lưu luân phiên, các em có cơ hội được cùng kỳ thủ cờ vây chuyên nghiệp luận bàn, cơ hội khó có được." "Cho nên, nếu có bạn nào thích cờ vây thì có thể đăng ký với tôi."
Ngày thứ hai, Du Thiệu vào lúc bảy giờ rưỡi đã chạy đến trường, cuối cùng không bỏ lỡ buổi tự học sớm, miễn cưỡng bảo toàn số điểm hạnh kiểm đang trên bờ vực sụp đổ.
Ở Giang Lăng Nhất Trung, bảy giờ rưỡi đến tám giờ là thời gian tự học buổi sớm. Buổi tự học sớm không có thầy cô giám sát, nhưng nếu vắng mặt, học sinh sẽ bị ủy viên học tập ghi lại, sau đó trừ mười điểm hạnh kiểm. Một khi điểm hạnh kiểm bị trừ xuống dưới sáu mươi, thì có thể vui vẻ xách "Mời phụ huynh đến trường một chuyến" gói quà lớn, có lẽ còn được tặng thêm dây lưng làm quà. Du Thiệu hiện tại vừa vặn sáu mươi điểm, chủ yếu là muốn tìm cảm giác kích thích, đồng thời sẽ theo đuổi nó đến cùng.
Giang Lăng Nhất Trung là trường trung học trọng điểm, mặc dù học sinh lười biếng cũng không ít, nhưng lúc này vẫn có một nửa học sinh đang cặm cụi cầm sách vở ê a học thuộc từ vựng. Du Thiệu đeo cặp sách, vừa mới bước vào lớp đã phát hiện Trình Mộng Khiết đang ngồi ở hàng thứ hai gắt gao nhìn chằm chằm mình. Trình Mộng Khiết ngày hôm qua hình như ngủ không ngon, sắc mặt hơi tiều tụy, nhưng đôi mắt cáo sáng ngời vẫn long lanh nước, khiến đàn ông không khỏi nảy sinh cảm giác muốn thương yêu, che chở. Đôi mắt cáo này cũng là một trong những nguyên nhân chủ yếu khiến Trình Mộng Khiết mê hoặc đàn ông thần hồn điên đảo ở kiếp trước.
Nhưng khi Du Thiệu nhìn về phía Trình Mộng Khiết, cô lập tức lạnh lùng quay mặt đi chỗ khác, ý tứ rất rõ ràng: "Ta đang giận." Nàng thực sự không phải đang giả vờ. Hôm qua Trình Mộng Khiết phát hiện, Du Thiệu, người mỗi ngày đều đặn nhắn tin chúc ngủ ngon, đột nhiên mấy ngày liên tiếp không gửi cho mình nữa. Nghĩ rằng có lẽ dạo gần đây mình quá lạnh nhạt với Du Thiệu, nên Trình Mộng Khiết quyết định sẽ cho cậu ta chút hy vọng, thế là cô chủ động nhắn Wechat cho Du Thiệu. Nàng vốn cho rằng Du Thiệu sẽ như trước đây, mình ném một câu hỏi thăm, sau đó Du Thiệu liền sẽ kích động mà bung hết tất cả chiêu thức. Nhưng không ngờ, Du Thiệu chỉ trả lời một câu "Ăn cơm!". Không phải, ngươi ăn cơm thì cứ ăn, ngươi không thể nào nhắn thêm một câu "Còn nàng thì sao?" sau khi dùng bữa à? Thời buổi này xem video hướng dẫn người ta đều biết cách trò chuyện với nữ giới rồi cơ mà?
Nàng ban đầu cho rằng Du Thiệu chỉ là một tên trai thẳng đơn thuần, nên đã gửi thêm một tấm ảnh chụp hoàng hôn kèm theo dòng chữ "Hoàng hôn hôm nay thật đẹp." Một cô gái chia sẻ cuộc sống riêng tư cho ngươi, điều đó đại biểu cho cái gì? Mà lại còn nói hoàng hôn thật đẹp, đã cho sẵn chủ đề rồi, ít nhất ngươi cũng nên trả lời một câu "Đúng vậy, nếu như có thể cùng nàng ngắm thì còn tuyệt vời hơn nữa" chứ? Nhưng Trình Mộng Khiết đợi cả buổi, kết quả Du Thiệu không hề trả lời! Thậm chí, có chút không nhịn được, Trình Mộng Khiết còn chủ động nhắn tin hỏi hắn ăn gì, kết quả hắn trả lời một câu "Cơm"! Ta không lẽ không biết ngươi ăn cơm sao?
Trình Mộng Khiết thật sự tức đến mức cảm thấy bản thân rất tủi thân, vì nàng cũng không ngốc, nhận ra được sự lạnh nhạt và hời hợt trong tin nhắn của Du Thiệu. Mặc dù đích xác nàng từ chối lời tỏ tình của Du Thiệu, nhưng nàng cũng không ghét việc Du Thiệu theo đuổi mình, thậm chí còn có chút vui mừng và hy vọng hắn có thể tiếp tục kiên trì theo đuổi. Có người thích mình, nhưng người đó cứ mãi đuổi theo mà không kịp mình, điều này lại mang đến cho Trình Mộng Khiết cảm giác ưu việt và thỏa mãn khó tả.
Thiếu nữ tuổi dậy thì thường rất nhạy cảm và muốn được tôn trọng. Bị một người từng khổ sở theo đuổi mình đối xử như vậy, sự tương phản mãnh liệt làm lòng tự trọng của Trình Mộng Khiết bị đả kích. Cho nên, cả đêm qua nàng đều mất ngủ. Nàng đã nghĩ kỹ rồi, cho dù hôm nay Du Thiệu có hèn mọn nhận lỗi thì nàng cũng sẽ lạnh lùng đáp lại vài câu, còn sau đó… thì tùy vào biểu hiện của Du Thiệu.
Du Thiệu ngược lại hoàn toàn không quan tâm đến tâm trạng của Trình Mộng Khiết lúc này, cũng càng không có khả năng thật lòng xin tha thứ. Sau khi thu hồi ánh mắt, cậu nhanh chóng về chỗ ngồi.
Ngay lúc Du Thiệu vừa ngồi xuống thì lại có một nam sinh với đôi mắt thâm quầng đeo cặp sách vội vàng chạy vào lớp học. Cậu ta đặt cặp xuống chỗ bên cạnh Du Thiệu rồi mới ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường. "Phù... May mà không trễ." Cậu ta thở phào nhẹ nhõm. Nhìn hai quầng thâm mắt dễ thấy, Du Thiệu giật mình, không nhịn được hỏi: "Chu Đức, tối qua cậu đi cosplay gấu trúc lớn à?"
"Hôm qua bị lão Trương lôi đi đánh rank, thua suốt, ta muốn gỡ lại nên đánh thâu đêm." Chu Đức mặt đầy hối hận nói. "Tê." Du Thiệu không khỏi hít một ngụm khí lạnh, cảm thấy học sinh cấp ba thân thể thật sự đủ trâu, còn có thể thức đêm chơi game.
Lão Trương chính là người hôm qua rủ Du Thiệu đi quán net. Du Thiệu thầm thấy may mắn vì hôm qua mình không đi, nếu không có lẽ cũng sẽ đi theo vết xe đổ rồi. Du Thiệu đột nhiên cảm thấy có lẽ do mình xuyên qua thành học sinh cấp ba, nên tâm tính cũng trẻ ra. Ở kiếp trước, hắn căn bản không để tâm đến việc chơi game hay không. Nhưng ngẫm kỹ thì, kiếp trước hắn căn bản không có thời gian chơi game, chỉ là thỉnh thoảng chơi vài ván đại loạn đấu với bạn bè, đẳng cấp cũng chỉ là đồng đoàn. A, vậy thì không sao. Không leo nổi rank, trách không được không để ý. Du Thiệu nghĩ ngợi rồi lại hỏi: "Vậy cậu gỡ lại được không?" "Giờ đã tụt xuống vàng rồi." Du Thiệu có chút cạn lời.
"Hôm qua lão Trương rủ cậu mà cậu lại không đi, cậu đúng là đáng ghét a!" Chu Đức tức tối đấm ngực dậm chân, cái tâm tư đen tối méo mó kia lười che giấu luôn rồi. "Giờ cậu không buồn ngủ hả?" Du Thiệu hỏi.
"Nói thừa, đương nhiên buồn ngủ rồi, mí mắt cứ chọi nhau thôi, chỉ có thể đợi lát nữa vào lớp ngủ bù." Chu Đức liếc mắt nói: "Nhanh, bài tập chép chưa, cho tao mượn chép, tao chép xong rồi ngủ." "Thật hay giả?" Du Thiệu đưa bài tập qua, có chút không tin: "Tiết đầu là môn toán đó, cậu dám ngủ?"
"Cứ ngủ thôi! Cái tên Lý Khang ấy tính là gì, tao sợ hắn?" Chu Đức mặt đầy kiêu ngạo ngông cuồng. Du Thiệu hoàn toàn không tin lời này. Hắn hiểu rất rõ Chu Đức, miệng thì cự nhân, hành động lại yếu đuối, lát nữa vào tiết đầu, Chu Đức chắc chắn sẽ trợn mắt như chuông đồng, phản ứng nhanh như điện.
Nhưng Du Thiệu cũng không vạch trần, dù sao Chu Đức cũng sẽ cố mạnh miệng thôi, nên chỉ liếc nhìn hắn một cái rồi nói: "Vậy cậu giỏi nha." Chu Đức vỗ ngực tự hào nói: "Đùa thôi, ta siêu dũng có được hay không." "Thật sự không có cái gì mà cậu không dám ngủ sao?" Chu Đức suy nghĩ rất nghiêm túc rồi đáp: "Cô giáo hóa hả? Bà ta già quá rồi, không ngủ được, ta tuy đói bụng nhưng vẫn có chút kén chọn."
Nghe câu trả lời này, Du Thiệu suýt bị sặc nước miếng, tí nữa thì không theo kịp mạch suy nghĩ. "Trách không được ba mẹ cậu đặt tên cho cậu là Chu Đức." Du Thiệu thở dài nói: "Thật có tầm nhìn xa." "Ừm? Vì sao?" Chu Đức có chút khó hiểu. "Để ném cái mồm đi xông pha." Chu Đức lúc đầu chưa kịp phản ứng, sau khi hiểu ra liền tức giận, xắn tay áo muốn quyết chiến với Du Thiệu một trận sống còn.
Buổi tự học sớm kết thúc, rất nhanh đã đến tiết học đầu tiên, Lý Khang cầm theo cái ly giữ nhiệt mang tính biểu tượng đi vào lớp học. Không ngoài dự liệu của Du Thiệu, Chu Đức khi nãy còn gào thét "Lý Khang tính là cái gì", lúc này rõ ràng buồn ngủ đến mức gục xuống bàn có thể ngủ ngay lập tức, mắt lại trợn lên như mắt cá chép.
"Reng reng reng." Một tiết học trôi qua rất nhanh, tiếng chuông tan học vang lên. Giọng giảng bài của Lý Khang im bặt, nhưng lại không vội rời đi, cả lớp lập tức hiểu rõ, Lý Khang chắc chắn có chuyện muốn nói. Lý Khang mặc dù rất nghiêm khắc nhưng có một điểm tốt là xưa nay không dạy quá giờ, nếu tan học rồi mà chưa đi, nghĩa là có chuyện muốn tuyên bố.
"Cuối tuần, trường chúng ta mời các học trưởng, cũng chính là tuyển thủ cờ vây chuyên nghiệp hiện tại Ngô Thư Hành tam đoạn, đến trường tổ chức tọa đàm về cờ vây, tuyên truyền môn cờ vây." Lý Khang mở miệng nói. Lý Khang vừa nói dứt lời, một đám học sinh ở dưới lập tức phấn khích. Không phải vì nguyên nhân nào khác, mà chỉ đơn giản là vì, nếu trường tổ chức hoạt động, vậy có nghĩa là hôm đó sẽ được thả từ giữa buổi sáng hoặc đến trưa — không cần đi học! Bốn chữ "không cần đi học", đối với học sinh mà nói, có một sức hút lớn lao, có thể sánh ngang với người lớn khi "tôi quên mang chìa khóa".
"Im lặng!" Lý Khang cau mày, đợi cả lớp im lặng trở lại rồi mới tiếp lời: "Đến lúc đó, học trưởng còn có thể cùng các bạn trong trường chúng ta giao lưu luân phiên, các em có cơ hội được cùng kỳ thủ cờ vây chuyên nghiệp luận bàn, cơ hội khó có được." "Cho nên, nếu có bạn nào thích cờ vây thì có thể đăng ký với tôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận