Ta Thật Không Có Nghĩ Hạ Cờ Vây A!
Chương 126: Phương Hạo Tân . . . Thua ? !
Chương 126: Phương Hạo Tân... Thua?!
Giải đấu cờ vây phân định thắng thua, vòng loại nữ.
Trong phòng đấu cờ, tiếng quân cờ rơi không ngừng vang vọng.
Một nữ sinh khoảng mười tám tuổi, tướng mạo thanh tú, nhìn xuống bàn cờ trước mặt, cắn môi dưới, sau một lúc lâu, lại không nhịn được ngẩng mắt nhìn về phía Từ Tử Câm đang ngồi yên tĩnh đối diện.
"Cái này... Cũng quá mạnh!"
"Hoàn toàn bị cô ấy áp chế, ta căn bản không có chút cơ hội thắng nào."
"Vì sao cô ấy lại có tài đánh cờ như vậy? Với tài đánh cờ của cô ấy, dù đấu với đám đàn ông cũng dư sức..."
Nàng thu ánh mắt từ người Từ Tử Câm, nhìn về phía bàn cờ.
Hồi lâu sau, nàng cuối cùng vẫn thở dài một hơi, bất lực lắc đầu, cúi đầu xuống, tâm phục khẩu phục nói: "Ta thua."
"Đa tạ chỉ giáo."
Từ Tử Câm vẻ mặt bình tĩnh, nhẹ nhàng cúi đầu, nói.
"Đa tạ chỉ giáo."
Nữ sinh đối diện cũng lập tức đáp lễ.
Hai trọng tài chứng kiến toàn bộ ván cờ này, thấy ván đấu kết thúc, cả hai không khỏi nhìn nhau, đều thấy vẻ kinh hãi trên mặt đối phương.
Mặc dù đây đã là vòng cuối của bảng thắng nữ, người giữ được chuỗi ba trận thắng đến giờ đều không phải kẻ yếu.
Nhưng, Từ Tử Câm vẫn nghiền ép đối thủ, ván cờ kết thúc nhanh đến kinh ngạc, có thể nói thắng... nhẹ nhàng!
Từ Tử Câm đứng dậy, sau đó nhìn về phía hai vị trọng tài sau lưng, ánh mắt của Từ Tử Câm khiến hai vị trọng tài đều cảm thấy áp lực.
Ván cờ vừa rồi, dù bọn họ nhìn còn thấy kinh hồn bạt vía, khó mà tin được đó lại là nước cờ của một nữ sinh.
Rất nhanh, vị trọng tài lớn tuổi hơn đã kịp phản ứng, khẽ gật đầu với Từ Tử Câm, ra hiệu mình đã rõ kết quả trận đấu.
Thấy trọng tài gật đầu ra hiệu, Từ Tử Câm lúc này mới xoay người rời đi, đi về phía bên ngoài phòng đấu cờ, rất nhanh đã tới sảnh khách sạn.
Nhưng lần này, Từ Tử Câm không rời khỏi khách sạn ngay mà đi về phía khu vực đấu cờ của bảng thắng nam.
Rất nhanh, Từ Tử Câm đã tới phòng đấu cờ của bảng thắng nam.
Cô liếc mắt nhìn quanh phòng đấu cờ, lập tức chú ý đến bàn thứ năm của Tô Dĩ Minh.
Từ Tử Câm lại nhìn về vị trí của Du Thiệu, phát hiện ván đấu của Du Thiệu cũng chưa kết thúc, liền đi đến bàn thứ mười hai, rất nhanh đã đến bên cạnh bàn thứ mười hai, nhìn vào bàn cờ.
"Quân trắng ở cánh phải bị cắt đứt đường lớn, khắp nơi đều là thế yếu, mấy góc cờ gần như bị quân đen đánh vào triệt tiêu, chỉ có phần trung tâm còn chút quân cờ có thể đánh..."
Việc đánh giá tình thế phức tạp rất khó, nhưng việc đánh giá thế cờ này quá đơn giản, Từ Tử Câm chỉ liếc mắt đã có thể kết luận.
"Quân trắng vẫn còn thể đánh, nhưng không cần thiết phải cầm cự, kỳ thật có thể xin thua rồi."
Tuy đã đoán trước, nhưng khi thấy đối thủ trong trận đấu cuối của bảng, bị Du Thiệu ép đến mức này, tâm trạng Từ Tử Câm vẫn có chút phức tạp.
Tuy cô nhanh chóng giải quyết đối thủ, nhưng ván giữa cũng trải qua một hồi giằng co, cuối cùng cô bắt được điểm yếu của đối thủ, tấn công mạnh một đường, cuối cùng mới giành chiến thắng.
Nhưng ở ván cờ này, thế cờ quân trắng còn thảm hại hơn, căn bản không có... chút vốn liếng nào để chống lại quân đen.
Còn ở phía đối diện Du Thiệu, Sà Hâm Thụy mặt trắng bệch như tờ giấy, lưng đã ướt đẫm mồ hôi.
Hắn sững sờ nhìn bàn cờ, vẻ mặt có chút mờ mịt, tay để trong hộp quân cờ, môi khẽ run rẩy.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, nhưng Sà Hâm Thụy vẫn chậm chạp chưa ra tay.
"Cạch."
Hồi lâu sau, tiếng va chạm của quân cờ vang lên lần nữa, nhưng Sà Hâm Thụy không kẹp quân cờ, mà lấy hai quân trắng từ trong hộp cờ, chậm rãi đặt lên bàn cờ.
Bàn tay vừa thả quân cờ xuống của Sà Hâm Thụy lúc này hơi run rẩy.
"Cộc cộc."
Hai quân cờ cuối cùng cũng rơi xuống bàn cờ, phát ra tiếng vang lanh lảnh.
Sau đó, Sà Hâm Thụy cúi đầu thật sâu, lặng lẽ ngồi trên ghế, không nói một lời.
Hắn nhận thua.
"Đa tạ chỉ giáo."
Du Thiệu khẽ gật đầu với Sà Hâm Thụy, rồi đứng lên, liền thấy Từ Tử Câm ở một bên, hơi kinh ngạc.
Bảng nam và nữ không chung khu vực, trước đây Từ Tử Câm chưa bao giờ đến bảng nam.
Từ Tử Câm nhìn Du Thiệu, do dự một chút, đột nhiên hỏi: "Cậu mau đi xem bàn cờ của Tô Dĩ Minh không? Hay là..."
Từ Tử Câm chần chừ một chút, cuối cùng vẫn hỏi: "Đi ra ngoài ăn cơm? Tớ mời cậu."
Ra ngoài ăn cơm?
Du Thiệu kinh ngạc liếc nhìn Từ Tử Câm, liếc qua hướng Tô Dĩ Minh, cuối cùng nói: "Đi ăn cơm đi."
Từ Tử Câm nhẹ gật đầu, không nói gì chờ Du Thiệu báo cáo thành tích xong với trọng tài, nhanh chóng rời khỏi phòng đấu cờ cùng Du Thiệu.
"Cậu ăn mì không?"
Vừa ra khỏi phòng đấu cờ, Từ Tử Câm đột nhiên hỏi: "Tớ thấy có một quán mì rất ngon."
"Tớ còn tưởng cậu sẽ dẫn tớ đi ăn đồ tây chứ."
Du Thiệu không nhịn được cười nói: "Là con gái tổng giám đốc tập đoàn Cẩm Tú mà lại dẫn tớ đi ăn mì à?"
Nghe vậy, Từ Tử Câm hơi sững người, hỏi: "Cậu muốn đi ăn sao?"
"Không không, đi ăn mì đi."
Du Thiệu lắc đầu, cười nói: "Tớ đùa thôi."
Hai người rời khách sạn, Du Thiệu theo sau Từ Tử Câm, nhanh chóng đến một con hẻm nhỏ gần khách sạn, vào một quán mì đường phố, mỗi người gọi một bát mì bò cay tê.
"Tớ còn tưởng, cậu sẽ đi xem bàn cờ của Tô Dĩ Minh."
Trong lúc hai người chờ mì được làm xong, Từ Tử Câm đột nhiên nói.
"Không cần thiết."
Nghe vậy, Du Thiệu lắc đầu, cười nói: "Với trình độ của hắn, nhất định sẽ thắng thôi, mà lại cậu còn mời tớ ăn cơm, đã vậy còn là cậu mời khách, nếu tớ từ chối thì lũ trong trường sẽ nghĩ tớ không biết điều mà giết tớ mất?"
Nghe vậy, Từ Tử Câm hơi sững người, sau đó trên mặt hiếm thấy lộ ra một nụ cười mỉm.
Thấy nụ cười trên mặt Từ Tử Câm, Du Thiệu có chút kinh hãi, nói: "Vừa rồi cậu cười?"
Nụ cười trên mặt Từ Tử Câm lập tức biến mất, kiên quyết phủ nhận nói: "Tớ không có."
"Cười thì cười thôi, cười lên rất đẹp."
Du Thiệu trêu ghẹo: "Sao cứ lúc nào cũng tỏ vẻ lạnh như băng vậy?"
Từ Tử Câm trầm mặc một lát, vén lọn tóc mai ra sau tai, nói: "Tớ chỉ là cảm thấy đa số chuyện đều rất nhàm chán thôi, nhưng bây giờ tớ đã tìm thấy chuyện có ý nghĩa rồi."
"Chuyện gì?"
Du Thiệu có chút hiếu kỳ, không nhịn được hỏi.
"Đánh cờ."
Từ Tử Câm nhìn Du Thiệu, nói: "Kỳ thực ban đầu tớ chỉ cảm thấy thua cậu quá mất mặt, mới muốn học đánh cờ, nhưng trong một năm nay, tớ đột nhiên phát hiện..."
Từ Tử Câm ngừng một chút, nói: "Tuy rằng tớ vẫn không muốn thua ai hết, nhưng một mặt khác, cho dù thua, nếu tớ thấy mình đánh ra được những nước cờ hay, tớ vẫn sẽ rất vui."
Nghe vậy, Du Thiệu không khỏi giật mình.
"Tớ... hình như còn chưa có thông tin liên lạc của cậu."
Đúng lúc này, Từ Tử Câm đột nhiên rất cứng nhắc, lại rất đột ngột nói.
Nghe vậy, Du Thiệu có chút kinh ngạc, nhất thời không kịp phản ứng.
Độ nhảy của đề tài này quá nhanh rồi phải không?
Đến giờ phút này hắn mới hiểu tại sao Từ Tử Câm lại muốn gọi mình ra ăn cơm, thậm chí hắn còn mơ hồ cảm giác rằng, việc Từ Tử Câm gọi mình ra ăn cơm, nói loanh quanh nãy giờ chính là vì chuyện này.
"Ừ ừ ừ."
Du Thiệu đương nhiên sẽ không hỏi Từ Tử Câm có phải gọi mình ra ăn cơm là vì chuyện này hay không, lập tức lấy điện thoại ra, nói: "Cậu quét tớ đi."
Lúc này, ở khu vực thi đấu bảng nam, trong phòng đấu cờ.
"Ta thua."
Chàng trai ngồi đối diện Trang Phi, nhìn xuống bàn cờ, không cam lòng nói.
"Đa tạ chỉ giáo."
Trang Phi vẻ mặt ung dung gật đầu, nói.
Thiếu niên đối diện cúi đầu, vô cùng chật vật, khó khăn thốt ra mấy chữ: "Đa tạ chỉ giáo..."
Ván cờ này, hắn đã dốc hết sức.
Giai đoạn khai cuộc hai bên có vẻ cân sức, nhưng đến giai đoạn trung cuộc khi Trang Phi phát động tấn công, chênh lệch lực lượng của hai bên đã rõ ràng, quân trắng của hắn gần như trong khoảnh khắc tan rã, quân đen nhanh chóng lật bàn cờ!
Hoàn toàn... Không phải là đối thủ.
Trang Phi đứng dậy, đột nhiên chú ý Sà Hâm Thụy vẫn còn ngồi ở bàn số mười hai, hơi kinh ngạc, nhưng không để ý lắm, liền nhìn sang bàn số năm.
Lúc này, cả hai phía của bàn số năm đã trống không người.
"Phương Hạo Tân thắng rồi?"
Trang Phi khẽ nhíu mày, trong lòng không khỏi có chút không thoải mái.
Dù việc ván đấu kết thúc nhanh hay chậm, không có nghĩa là thực lực cao thấp, ví dụ như đối thủ không nhìn rõ tình thế, cứ muốn đánh tiếp, hoặc đối thủ suy nghĩ thời gian quá lâu, cho dù một bên mạnh hơn bên còn lại, cũng sẽ khiến ván cờ kết thúc rất chậm.
Nhưng, những người khác thắng nhanh hơn hắn thì không sao, còn Phương Hạo Tân thắng nhanh hơn hắn, trong lòng hắn lại không thoải mái lắm.
Trang Phi thở một hơi dài, đi về phía tổng trọng tài Mã Chính Vũ, vừa chuẩn bị báo cáo thành tích, lại thấy Mã Chính Vũ phảng phất như mất hồn, đang ngẩn người kinh ngạc.
"Mã thúc?"
Trang Phi có chút nghi hoặc, không nhịn được hỏi.
Mã Chính Vũ là phó chủ tịch Kỳ Viện Nam Bộ, hắn là con trai của Trang Vị Sinh, tự nhiên nhận biết, cho nên xưng hô cũng không phải Mã trọng tài, mà là Mã thúc.
Nghe Trang Phi gọi, Mã Chính Vũ mới hoàn hồn, nhìn Trang Phi, nói: "Trang Phi à... Thắng rồi?"
"Vâng, thắng rồi ạ."
Trang Phi gật đầu, hỏi: "Ván cờ của Phương Hạo Tân kia, Mã thúc có xem không ạ? Thế nào ạ? Sao hắn lại thắng nhanh hơn con thế? Đối thủ yếu lắm ạ?"
Khi đang đánh cờ, hắn đã chú ý thấy, Mã Chính Vũ một mực chú ý đến ván của Phương Hạo Tân, ngay cả ván cờ của hắn cũng không đến xem một chút.
Nghe vậy, Mã Chính Vũ lập tức im lặng.
"Mã thúc?"
Thấy Mã Chính Vũ không nói gì, Trang Phi có chút không hiểu, hỏi.
"Phương Hạo Tân..."
Ánh mắt Mã Chính Vũ có chút phức tạp nhìn Trang Phi, lại trầm mặc một lát, mới nói: "Thua rồi."
"Cái gì?"
Nghe vậy, Trang Phi ngay lập tức trợn to hai mắt, thậm chí không khống chế được thanh âm, không nhịn được thốt lên: "Phương Hạo Tân thua?!"
Lập tức, tất cả mọi người trong phòng đấu cờ đều nghe được câu này của Trang Phi, đều ngẩng đầu nhìn Trang Phi, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
Dù cho vừa nãy còn đang kịch chiến trên bàn cờ, đều trăm phương ngàn kế đưa đối phương vào chỗ chết, giờ phút này cũng không khỏi nhìn nhau, đều thấy rõ sự kinh ngạc trên mặt đối phương.
Cái gì?
Phương Hạo Tân thua?!
Chuyện này sao có thể?
Năm nay ngoài Trang Phi ra, sao có thể còn có ai thắng được Phương Hạo Tân chứ?!"
"Cuộc thi vẫn còn tiếp tục, nhỏ tiếng chút."
Một trọng tài khác vội ngăn lại: "Trang Phi, cậu làm ồn ào những người khác rồi!"
Nghe vậy, Trang Phi mới gắng gượng khống chế lại cảm xúc của mình, nhìn Mã Chính Vũ, nhỏ giọng hỏi: "Mã thúc, hắn... Ván đó, sao lại thua được?"
"Quân cờ ở ván đó, vẫn chưa thu lại."
Mã Chính Vũ lại im lặng một lát, mới nhìn Trang Phi, nói: "Cậu đến đó xem một chút sẽ rõ."
pS: Xin phiếu tháng.
Giải đấu cờ vây phân định thắng thua, vòng loại nữ.
Trong phòng đấu cờ, tiếng quân cờ rơi không ngừng vang vọng.
Một nữ sinh khoảng mười tám tuổi, tướng mạo thanh tú, nhìn xuống bàn cờ trước mặt, cắn môi dưới, sau một lúc lâu, lại không nhịn được ngẩng mắt nhìn về phía Từ Tử Câm đang ngồi yên tĩnh đối diện.
"Cái này... Cũng quá mạnh!"
"Hoàn toàn bị cô ấy áp chế, ta căn bản không có chút cơ hội thắng nào."
"Vì sao cô ấy lại có tài đánh cờ như vậy? Với tài đánh cờ của cô ấy, dù đấu với đám đàn ông cũng dư sức..."
Nàng thu ánh mắt từ người Từ Tử Câm, nhìn về phía bàn cờ.
Hồi lâu sau, nàng cuối cùng vẫn thở dài một hơi, bất lực lắc đầu, cúi đầu xuống, tâm phục khẩu phục nói: "Ta thua."
"Đa tạ chỉ giáo."
Từ Tử Câm vẻ mặt bình tĩnh, nhẹ nhàng cúi đầu, nói.
"Đa tạ chỉ giáo."
Nữ sinh đối diện cũng lập tức đáp lễ.
Hai trọng tài chứng kiến toàn bộ ván cờ này, thấy ván đấu kết thúc, cả hai không khỏi nhìn nhau, đều thấy vẻ kinh hãi trên mặt đối phương.
Mặc dù đây đã là vòng cuối của bảng thắng nữ, người giữ được chuỗi ba trận thắng đến giờ đều không phải kẻ yếu.
Nhưng, Từ Tử Câm vẫn nghiền ép đối thủ, ván cờ kết thúc nhanh đến kinh ngạc, có thể nói thắng... nhẹ nhàng!
Từ Tử Câm đứng dậy, sau đó nhìn về phía hai vị trọng tài sau lưng, ánh mắt của Từ Tử Câm khiến hai vị trọng tài đều cảm thấy áp lực.
Ván cờ vừa rồi, dù bọn họ nhìn còn thấy kinh hồn bạt vía, khó mà tin được đó lại là nước cờ của một nữ sinh.
Rất nhanh, vị trọng tài lớn tuổi hơn đã kịp phản ứng, khẽ gật đầu với Từ Tử Câm, ra hiệu mình đã rõ kết quả trận đấu.
Thấy trọng tài gật đầu ra hiệu, Từ Tử Câm lúc này mới xoay người rời đi, đi về phía bên ngoài phòng đấu cờ, rất nhanh đã tới sảnh khách sạn.
Nhưng lần này, Từ Tử Câm không rời khỏi khách sạn ngay mà đi về phía khu vực đấu cờ của bảng thắng nam.
Rất nhanh, Từ Tử Câm đã tới phòng đấu cờ của bảng thắng nam.
Cô liếc mắt nhìn quanh phòng đấu cờ, lập tức chú ý đến bàn thứ năm của Tô Dĩ Minh.
Từ Tử Câm lại nhìn về vị trí của Du Thiệu, phát hiện ván đấu của Du Thiệu cũng chưa kết thúc, liền đi đến bàn thứ mười hai, rất nhanh đã đến bên cạnh bàn thứ mười hai, nhìn vào bàn cờ.
"Quân trắng ở cánh phải bị cắt đứt đường lớn, khắp nơi đều là thế yếu, mấy góc cờ gần như bị quân đen đánh vào triệt tiêu, chỉ có phần trung tâm còn chút quân cờ có thể đánh..."
Việc đánh giá tình thế phức tạp rất khó, nhưng việc đánh giá thế cờ này quá đơn giản, Từ Tử Câm chỉ liếc mắt đã có thể kết luận.
"Quân trắng vẫn còn thể đánh, nhưng không cần thiết phải cầm cự, kỳ thật có thể xin thua rồi."
Tuy đã đoán trước, nhưng khi thấy đối thủ trong trận đấu cuối của bảng, bị Du Thiệu ép đến mức này, tâm trạng Từ Tử Câm vẫn có chút phức tạp.
Tuy cô nhanh chóng giải quyết đối thủ, nhưng ván giữa cũng trải qua một hồi giằng co, cuối cùng cô bắt được điểm yếu của đối thủ, tấn công mạnh một đường, cuối cùng mới giành chiến thắng.
Nhưng ở ván cờ này, thế cờ quân trắng còn thảm hại hơn, căn bản không có... chút vốn liếng nào để chống lại quân đen.
Còn ở phía đối diện Du Thiệu, Sà Hâm Thụy mặt trắng bệch như tờ giấy, lưng đã ướt đẫm mồ hôi.
Hắn sững sờ nhìn bàn cờ, vẻ mặt có chút mờ mịt, tay để trong hộp quân cờ, môi khẽ run rẩy.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, nhưng Sà Hâm Thụy vẫn chậm chạp chưa ra tay.
"Cạch."
Hồi lâu sau, tiếng va chạm của quân cờ vang lên lần nữa, nhưng Sà Hâm Thụy không kẹp quân cờ, mà lấy hai quân trắng từ trong hộp cờ, chậm rãi đặt lên bàn cờ.
Bàn tay vừa thả quân cờ xuống của Sà Hâm Thụy lúc này hơi run rẩy.
"Cộc cộc."
Hai quân cờ cuối cùng cũng rơi xuống bàn cờ, phát ra tiếng vang lanh lảnh.
Sau đó, Sà Hâm Thụy cúi đầu thật sâu, lặng lẽ ngồi trên ghế, không nói một lời.
Hắn nhận thua.
"Đa tạ chỉ giáo."
Du Thiệu khẽ gật đầu với Sà Hâm Thụy, rồi đứng lên, liền thấy Từ Tử Câm ở một bên, hơi kinh ngạc.
Bảng nam và nữ không chung khu vực, trước đây Từ Tử Câm chưa bao giờ đến bảng nam.
Từ Tử Câm nhìn Du Thiệu, do dự một chút, đột nhiên hỏi: "Cậu mau đi xem bàn cờ của Tô Dĩ Minh không? Hay là..."
Từ Tử Câm chần chừ một chút, cuối cùng vẫn hỏi: "Đi ra ngoài ăn cơm? Tớ mời cậu."
Ra ngoài ăn cơm?
Du Thiệu kinh ngạc liếc nhìn Từ Tử Câm, liếc qua hướng Tô Dĩ Minh, cuối cùng nói: "Đi ăn cơm đi."
Từ Tử Câm nhẹ gật đầu, không nói gì chờ Du Thiệu báo cáo thành tích xong với trọng tài, nhanh chóng rời khỏi phòng đấu cờ cùng Du Thiệu.
"Cậu ăn mì không?"
Vừa ra khỏi phòng đấu cờ, Từ Tử Câm đột nhiên hỏi: "Tớ thấy có một quán mì rất ngon."
"Tớ còn tưởng cậu sẽ dẫn tớ đi ăn đồ tây chứ."
Du Thiệu không nhịn được cười nói: "Là con gái tổng giám đốc tập đoàn Cẩm Tú mà lại dẫn tớ đi ăn mì à?"
Nghe vậy, Từ Tử Câm hơi sững người, hỏi: "Cậu muốn đi ăn sao?"
"Không không, đi ăn mì đi."
Du Thiệu lắc đầu, cười nói: "Tớ đùa thôi."
Hai người rời khách sạn, Du Thiệu theo sau Từ Tử Câm, nhanh chóng đến một con hẻm nhỏ gần khách sạn, vào một quán mì đường phố, mỗi người gọi một bát mì bò cay tê.
"Tớ còn tưởng, cậu sẽ đi xem bàn cờ của Tô Dĩ Minh."
Trong lúc hai người chờ mì được làm xong, Từ Tử Câm đột nhiên nói.
"Không cần thiết."
Nghe vậy, Du Thiệu lắc đầu, cười nói: "Với trình độ của hắn, nhất định sẽ thắng thôi, mà lại cậu còn mời tớ ăn cơm, đã vậy còn là cậu mời khách, nếu tớ từ chối thì lũ trong trường sẽ nghĩ tớ không biết điều mà giết tớ mất?"
Nghe vậy, Từ Tử Câm hơi sững người, sau đó trên mặt hiếm thấy lộ ra một nụ cười mỉm.
Thấy nụ cười trên mặt Từ Tử Câm, Du Thiệu có chút kinh hãi, nói: "Vừa rồi cậu cười?"
Nụ cười trên mặt Từ Tử Câm lập tức biến mất, kiên quyết phủ nhận nói: "Tớ không có."
"Cười thì cười thôi, cười lên rất đẹp."
Du Thiệu trêu ghẹo: "Sao cứ lúc nào cũng tỏ vẻ lạnh như băng vậy?"
Từ Tử Câm trầm mặc một lát, vén lọn tóc mai ra sau tai, nói: "Tớ chỉ là cảm thấy đa số chuyện đều rất nhàm chán thôi, nhưng bây giờ tớ đã tìm thấy chuyện có ý nghĩa rồi."
"Chuyện gì?"
Du Thiệu có chút hiếu kỳ, không nhịn được hỏi.
"Đánh cờ."
Từ Tử Câm nhìn Du Thiệu, nói: "Kỳ thực ban đầu tớ chỉ cảm thấy thua cậu quá mất mặt, mới muốn học đánh cờ, nhưng trong một năm nay, tớ đột nhiên phát hiện..."
Từ Tử Câm ngừng một chút, nói: "Tuy rằng tớ vẫn không muốn thua ai hết, nhưng một mặt khác, cho dù thua, nếu tớ thấy mình đánh ra được những nước cờ hay, tớ vẫn sẽ rất vui."
Nghe vậy, Du Thiệu không khỏi giật mình.
"Tớ... hình như còn chưa có thông tin liên lạc của cậu."
Đúng lúc này, Từ Tử Câm đột nhiên rất cứng nhắc, lại rất đột ngột nói.
Nghe vậy, Du Thiệu có chút kinh ngạc, nhất thời không kịp phản ứng.
Độ nhảy của đề tài này quá nhanh rồi phải không?
Đến giờ phút này hắn mới hiểu tại sao Từ Tử Câm lại muốn gọi mình ra ăn cơm, thậm chí hắn còn mơ hồ cảm giác rằng, việc Từ Tử Câm gọi mình ra ăn cơm, nói loanh quanh nãy giờ chính là vì chuyện này.
"Ừ ừ ừ."
Du Thiệu đương nhiên sẽ không hỏi Từ Tử Câm có phải gọi mình ra ăn cơm là vì chuyện này hay không, lập tức lấy điện thoại ra, nói: "Cậu quét tớ đi."
Lúc này, ở khu vực thi đấu bảng nam, trong phòng đấu cờ.
"Ta thua."
Chàng trai ngồi đối diện Trang Phi, nhìn xuống bàn cờ, không cam lòng nói.
"Đa tạ chỉ giáo."
Trang Phi vẻ mặt ung dung gật đầu, nói.
Thiếu niên đối diện cúi đầu, vô cùng chật vật, khó khăn thốt ra mấy chữ: "Đa tạ chỉ giáo..."
Ván cờ này, hắn đã dốc hết sức.
Giai đoạn khai cuộc hai bên có vẻ cân sức, nhưng đến giai đoạn trung cuộc khi Trang Phi phát động tấn công, chênh lệch lực lượng của hai bên đã rõ ràng, quân trắng của hắn gần như trong khoảnh khắc tan rã, quân đen nhanh chóng lật bàn cờ!
Hoàn toàn... Không phải là đối thủ.
Trang Phi đứng dậy, đột nhiên chú ý Sà Hâm Thụy vẫn còn ngồi ở bàn số mười hai, hơi kinh ngạc, nhưng không để ý lắm, liền nhìn sang bàn số năm.
Lúc này, cả hai phía của bàn số năm đã trống không người.
"Phương Hạo Tân thắng rồi?"
Trang Phi khẽ nhíu mày, trong lòng không khỏi có chút không thoải mái.
Dù việc ván đấu kết thúc nhanh hay chậm, không có nghĩa là thực lực cao thấp, ví dụ như đối thủ không nhìn rõ tình thế, cứ muốn đánh tiếp, hoặc đối thủ suy nghĩ thời gian quá lâu, cho dù một bên mạnh hơn bên còn lại, cũng sẽ khiến ván cờ kết thúc rất chậm.
Nhưng, những người khác thắng nhanh hơn hắn thì không sao, còn Phương Hạo Tân thắng nhanh hơn hắn, trong lòng hắn lại không thoải mái lắm.
Trang Phi thở một hơi dài, đi về phía tổng trọng tài Mã Chính Vũ, vừa chuẩn bị báo cáo thành tích, lại thấy Mã Chính Vũ phảng phất như mất hồn, đang ngẩn người kinh ngạc.
"Mã thúc?"
Trang Phi có chút nghi hoặc, không nhịn được hỏi.
Mã Chính Vũ là phó chủ tịch Kỳ Viện Nam Bộ, hắn là con trai của Trang Vị Sinh, tự nhiên nhận biết, cho nên xưng hô cũng không phải Mã trọng tài, mà là Mã thúc.
Nghe Trang Phi gọi, Mã Chính Vũ mới hoàn hồn, nhìn Trang Phi, nói: "Trang Phi à... Thắng rồi?"
"Vâng, thắng rồi ạ."
Trang Phi gật đầu, hỏi: "Ván cờ của Phương Hạo Tân kia, Mã thúc có xem không ạ? Thế nào ạ? Sao hắn lại thắng nhanh hơn con thế? Đối thủ yếu lắm ạ?"
Khi đang đánh cờ, hắn đã chú ý thấy, Mã Chính Vũ một mực chú ý đến ván của Phương Hạo Tân, ngay cả ván cờ của hắn cũng không đến xem một chút.
Nghe vậy, Mã Chính Vũ lập tức im lặng.
"Mã thúc?"
Thấy Mã Chính Vũ không nói gì, Trang Phi có chút không hiểu, hỏi.
"Phương Hạo Tân..."
Ánh mắt Mã Chính Vũ có chút phức tạp nhìn Trang Phi, lại trầm mặc một lát, mới nói: "Thua rồi."
"Cái gì?"
Nghe vậy, Trang Phi ngay lập tức trợn to hai mắt, thậm chí không khống chế được thanh âm, không nhịn được thốt lên: "Phương Hạo Tân thua?!"
Lập tức, tất cả mọi người trong phòng đấu cờ đều nghe được câu này của Trang Phi, đều ngẩng đầu nhìn Trang Phi, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
Dù cho vừa nãy còn đang kịch chiến trên bàn cờ, đều trăm phương ngàn kế đưa đối phương vào chỗ chết, giờ phút này cũng không khỏi nhìn nhau, đều thấy rõ sự kinh ngạc trên mặt đối phương.
Cái gì?
Phương Hạo Tân thua?!
Chuyện này sao có thể?
Năm nay ngoài Trang Phi ra, sao có thể còn có ai thắng được Phương Hạo Tân chứ?!"
"Cuộc thi vẫn còn tiếp tục, nhỏ tiếng chút."
Một trọng tài khác vội ngăn lại: "Trang Phi, cậu làm ồn ào những người khác rồi!"
Nghe vậy, Trang Phi mới gắng gượng khống chế lại cảm xúc của mình, nhìn Mã Chính Vũ, nhỏ giọng hỏi: "Mã thúc, hắn... Ván đó, sao lại thua được?"
"Quân cờ ở ván đó, vẫn chưa thu lại."
Mã Chính Vũ lại im lặng một lát, mới nhìn Trang Phi, nói: "Cậu đến đó xem một chút sẽ rõ."
pS: Xin phiếu tháng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận