Ta Thật Không Có Nghĩ Hạ Cờ Vây A!

Chương 08: Thắng bại mấu chốt không gần như chỉ ở trong bàn cờ, cũng tại bàn cờ bên ngoài

Chương 08: Mấu chốt thắng bại không chỉ nằm trên bàn cờ, mà còn ở ngoài bàn cờ
Lý Khang nói xong, nhưng phản ứng của đám học sinh bên dưới lại không mấy nhiệt tình.
Cờ vây là một thứ rất khó nói, bảo là ít người biết thì không phải, vì cơ bản ai trên thế giới này cũng biết đến nó, thường xuyên thấy trên phim ảnh truyền hình, đặc biệt là phim cổ trang, có người đang đánh cờ. Đồng thời, mỗi khi thấy ai đánh cờ trên phim ảnh, người đó thường có vẻ rất lợi hại, tạo cảm giác như một cao thủ. Nhưng bảo là phổ biến thì cũng không đúng, vì số người thực sự chơi cờ vây lại không nhiều, hơn nữa việc biết cách chơi cờ vây khác xa với việc thực sự chơi được cờ vây.
Những người chỉ biết các quy tắc cơ bản như cờ sống cờ chết, thắng thua, có thể nói là còn chưa nhập môn, mà loại người này lại rất nhiều. Khi bắt đầu nhập môn cờ vây, người ta sẽ nhận ra rằng, thực ra mình vẫn không biết đánh cờ vây, vì tuy biết cách phán đoán, lựa chọn, tính toán mắt, nhưng không thông toàn cục, nhiều người nhận ra điều này liền bỏ cuộc. Sau khi nhập môn, họ sẽ lại nhận ra, khoảng cách để chơi tốt cờ vây còn một đoạn rất xa. Tóm lại, nước rất sâu, không dễ nắm bắt.
Hơn nữa, lần này còn là đấu với kỳ thủ chuyên nghiệp, kết cục cơ bản đã định là thua, mà còn là thảm bại, vậy nên giả vờ làm vẻ ta đây cũng chẳng có ích gì, do đó những học sinh biết đánh cờ vây cũng không có hứng thú. Quan trọng hơn, khi còn là học sinh, đa số mọi người vẫn thuộc tuýp người hướng nội, thường hay e dè, ngại ngùng xuất đầu lộ diện trước mặt toàn trường thầy trò.
Lý Khang dường như đã liệu trước được phản ứng của học sinh, thế là hắng giọng một cái, tiếp tục nói: "Cũng không cần các em phải chơi giỏi, chỉ cần biết cách chơi là được."
Dừng một chút, Lý Khang tung ra một đòn sát thủ: "Nếu báo danh tham gia, sẽ được cộng năm mươi điểm hạnh kiểm, đương nhiên, những ai căn bản không biết chơi cờ vây, thì đừng ra mặt làm trò cười, đừng trách ta không nhắc nhở."
Lời vừa dứt, mắt của tất cả học sinh trong lớp đều sáng rực lên, thậm chí ngay cả Du Thiệu cũng hơi động lòng. Trở về tuổi mười sáu, mọi thứ đều tốt, chỉ có một chuyện khiến Du Thiệu cảm thấy đau khổ, chính là mỗi sáng sáu giờ rưỡi đã phải rời giường, đến trường học tự học buổi sáng. Nhưng nếu có điểm hạnh kiểm, nghĩa là có thể không phải đi năm buổi tự học sáng! ! !
"Vậy thì, tan học."
Nói xong, Lý Khang cầm bình giữ nhiệt, quay người rời khỏi phòng học.
"Ngọa tào, ngọa tào, ngọa tào! Lão Du, cộng điểm hạnh kiểm đấy, ta động lòng rồi!"
Chu Đức nắm lấy tay áo Du Thiệu, cả người rất kích động, hắn cũng giống Du Thiệu, giờ điểm hạnh kiểm cũng chỉ còn sáu mươi, thuộc diện đang cần điểm.
"Cậu biết đánh cờ vây?"
Du Thiệu kinh ngạc nhìn Chu Đức, có chút hoài nghi về nhân sinh.
"Lão Du, cậu biết tớ mà, tớ là dân thể dục."
Chu Đức lắc đầu, nói: "Tớ nhiều nhất chỉ cầm bàn cờ đập chết đối thủ."
Cái gì mà đương đại Lưu Khải? Mấu chốt thắng bại không chỉ nằm trên bàn cờ, mà còn ở ngoài bàn cờ, có phải không?
Du Thiệu có chút cạn lời, hỏi: "Vậy cậu kích động như vậy làm gì?"
"Tớ hận mình không biết đánh cờ vây, cơ hội kiếm điểm hạnh kiểm khó có được a!" Chu Đức đầy bất cam lòng, gào khóc nói: "Không ai có thể phán xét tớ! Tớ, Chu Đức, cũng muốn trở thành con rể trời đánh a! ! !"
"Cậu la lớn như vậy làm gì."
Du Thiệu bị Chu Đức gào lên khiến lỗ tai có chút run rẩy. Đột nhiên, Chu Đức như nhớ ra điều gì, nói: "Bất quá, xem ra lần này trường mình thật sự muốn rửa hận rồi."
"Cái gì thế?" Du Thiệu không hiểu, nghi ngờ hỏi.
"Cậu không biết à?"
Chu Đức lập tức đắc ý, nói: "Tớ cũng nghe huấn luyện viên của tớ nói, giải đấu cờ vây giữa các trường cấp ba thành phố sắp bắt đầu rồi."
"Cậu phải biết, năm đó trường mình liên tiếp vô địch ba mùa, là nhờ có học trưởng Ngô Thư Hành ở ba mùa đó, nhưng từ khi học trưởng Ngô Thư Hành tốt nghiệp, năm sau đều không bằng năm trước."
"Năm ngoái, trường mình còn đứng thứ nhất từ dưới lên, thậm chí còn không đánh lại mấy trường Phổ Thông, đúng là mất hết mặt mũi trường trọng điểm!"
"Nghe nói lần này trường mình còn là chủ nhà, mà không lấy được thành tích tốt, thì đúng là chẳng còn mặt mũi nào nữa rồi."
"Nên lần này trường mình mới mời học trưởng Ngô Thư Hành về, tớ đoán là để cổ vũ tinh thần, chuẩn bị chiến đấu cho giải đấu."
Vậy mà còn có chuyện như thế? Du Thiệu đây là lần đầu tiên nghe chuyện này, chỉ có thể nói dân thể dục thật sự rất thính tin tức, không chỉ hóng được các loại chuyện bát quái bên lề, mà đến cả chuyện này cũng biết.
Đúng lúc này, Chu Đức đột nhiên kinh hô một tiếng: "Ngọa tào, Từ Tử Câm!"
Du Thiệu quay đầu nhìn lại, Từ Tử Câm mặc đồng phục đang đi ngoài hành lang, hôm nay nàng không có cột tóc, mái tóc xanh dài đến eo, gió nhẹ lướt qua, theo gió đã tung bay mấy sợi, quyến rũ làm rung động lòng người.
Tất cả nam sinh ban 7, đồng loạt đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Đúng lúc này, Từ Tử Câm dường như cảm thấy gì đó, đột nhiên dừng chân, rồi quay đầu nhìn về phía phòng học ban 7, đôi mắt xanh biếc, tựa như có thể phản chiếu hình người.
Một đám nam sinh ban 7 ngay lập tức cảm thấy tim mình như ngừng đập nửa nhịp.
Mẹ ơi, các cậu biết không, tim tớ như bị thần tình yêu Cupid bắn trúng một mũi tên! Cái gì, các cậu hỏi nếu cậu với Từ Tử Câm cùng rơi xuống sông thì tớ cứu ai trước hả? Tớ chắc chắn sẽ cứu cậu trước. Sau đó sẽ nhảy xuống, cùng nàng rơi vào bể tình.
Nhưng rất nhanh, Từ Tử Câm thu hồi ánh mắt, tiếp tục đi, sau đó không lâu, liền biến mất khỏi cửa sổ.
Sau khi không còn thấy bóng dáng của Từ Tử Câm, đám nam sinh rõ ràng chẳng còn hứng thú gì, vậy mà đều cảm thấy mình như đang nếm trải nỗi thất tình.
"Từ Tử Câm đang nhìn tớ!"
Chu Đức đột nhiên con ngươi rung chuyển, nắm chặt tay áo Du Thiệu, kích động nói: "Lão Du, vừa nãy Từ Tử Câm dừng lại, là vì lén nhìn tớ!"
"Ba ảo giác lớn nhất của cuộc đời, nàng đang lén nhìn ta, nàng thích ta, ta có thể phản sát." Du Thiệu tốt bụng nhắc nhở.
"Không!" Chu Đức rất chắc chắn nói: "Nàng tuyệt đối đang lén nhìn tớ."
"Đầu tiên, cho dù Từ Tử Câm thật sự đang nhìn cậu, thì cũng không phải lén nhìn, mà là quang minh chính đại nhìn."
Du Thiệu sửa lại: "Thứ hai, tớ đang ở ngay cạnh cậu, nàng nhìn cậu mà tớ không biết sao? Huynh đệ à, cậu thật không thấy đó là ảo giác của mình à?"
Bị Du Thiệu nói vậy, lần này Chu Đức thật sự có chút không chắc.
"Nàng thật sự không nhìn thấy tớ à?"
Du Thiệu lần này không nói gì. Bởi vì, thật ra lúc nãy cậu cũng cảm thấy Từ Tử Câm dường như đã nhìn thoáng qua về phía cậu.
Lúc này, những nam sinh khác trong lớp 7 cuối cùng cũng hồi thần, sau đó lập tức nhao nhao lên.
"Từ Tử Câm vừa nãy đang nhìn tớ!"
"Đánh rắm, rõ ràng đang nhìn tớ!"
"Mẹ nó, là tớ, là tớ!"
Đến đây, Chu Đức cuối cùng cảm thấy có lẽ đúng là do mình sinh ra ảo giác.
Chu Đức chán nản thở dài, nói: "Haiz, nếu có thể ngồi cạnh cửa sổ thì tốt."
"Vì sao?" Du Thiệu có chút không hiểu.
"Như vậy mỗi khi Từ Tử Câm đi ngang qua cửa sổ, tớ có thể ngửi được hương thơm cơ thể của nàng." Chu Đức nói.
Du Thiệu có chút khó hiểu, hỏi: "Cậu làm sao biết nàng có hương thơm cơ thể? Có khi nàng không có đâu."
"Nhìn mặt nàng là biết ngay, chắc chắn có." Chu Đức vẻ mặt thật thà, nói: "Cho dù không có, chỉ cần nhìn thấy gương mặt đó của nàng, không khí cũng sẽ thơm."
"Khoan đã. Huynh đệ, để tớ xác nhận trước, là "xông gương mặt này" hay là "xông gương mặt này", hai cái này khác nghĩa nhau."
Du Thiệu nhấn mạnh: "Nếu là loại trước, vậy cậu ngửi thấy sẽ là mùi hoa đỗ quyên."
"Lão Du!" Chu Đức chỉ vào Du Thiệu, mặt lộ vẻ mình không trong sạch: "Cậu đang nghĩ gì thế! Tớ rất trong sáng!"
Du Thiệu tin.
"Nhưng mà, lão Chu, cho dù nàng thật sự thơm, vậy tại sao cậu không nghĩ đến chuyện học chung lớp với nàng thì hơn?" Du Thiệu hỏi.
"Học chung lớp?"
Chu Đức suy nghĩ một chút, lập tức vỗ đùi, như người tỉnh mộng: "Đúng nga, chung lớp! Mẹ nó, đám súc sinh lớp 6 kia đúng là đáng chết a!"
Chu Đức ngay lập tức lâm vào ảo tưởng: "Nếu như tớ và Từ Tử Câm chung một lớp. . . Nếu như còn ngồi cùng bàn. . . Tớ thật không dám nghĩ nữa!"
"Đồ bỏ, tớ dám nghĩ." Du Thiệu lúc này biểu thị sự coi thường đối với vẻ nhu nhược của Chu Đức.
"Cái gì?" Chu Đức lập tức trừng mắt nhìn, căm phẫn trách móc: "Chẳng phải cậu thích Trình Mộng Khiết sao? Cặn bã nam!"
Thời học sinh thường có sự ngây thơ kỳ lạ, nếu bạn thích một ai đó, dù bạn và người đó không ở bên nhau, cũng không được phép thích người khác nữa. Trừ phi bạn trước khi thích một người khác, phải tuyên bố trước: "Ta không còn thích nàng ấy nữa." Nếu không, bạn chính là cặn bã nam. Mà trước đó Du Thiệu đã kiên định nói với Chu Đức rằng, cậu sẽ tiếp tục theo đuổi Trình Mộng Khiết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận