Phục Thiên Thị

Chương 897: Trò chơi tử vong

**Chương 897: Trò Chơi Tử Vong**
Sắc mặt mọi người đều trắng bệch, đầu Cửu Anh này chính là một tôn Thánh Thú, làm sao có thể không có trở ngại chứ?
Trong giọng nói của hắn tràn đầy vô tận oán niệm, cho dù là ai bị phong ấn ở nơi này nhiều năm đều sẽ như thế, huống chi là hung thú Cửu Anh trời sinh tàn nhẫn, khát máu.
"Bắt đầu đi."
Văn sĩ trung niên cười tà, trong mắt hắn, đám người này chẳng khác nào sâu kiến, chỉ là đồ chơi của hắn. Hắn sẽ từ từ để những người này cảm nhận được sự sợ hãi, cảm nhận được cái chết.
Bao nhiêu năm rồi, ba đại thánh địa hết lần này đến lần khác xâm nhập di tích, coi hắn như bài trí. Hắn, Cửu Anh, phảng phất chỉ là một Yêu Nô thủ hộ Thánh khí, không ai còn nhớ rõ hắn là Cửu Anh Yêu Vương quát tháo Vô Tận Hải.
Lúc này trong đại điện, không một ai dám tiến lên, tất cả mọi người đều cảm nhận được nỗi sợ hãi sâu sắc.
"Nếu các ngươi đã không chủ động, vậy để ta điểm danh vậy." Văn sĩ trung niên đảo mắt qua đám người, ánh mắt tràn đầy vẻ trêu tức, hắn duỗi ngón tay chỉ về phía Bắc Minh Ưng của Bắc Minh tộc nói: "Thực lực ngươi tựa hồ không tệ, đi thử một chút xem sao."
Sắc mặt Bắc Minh Ưng trong nháy mắt trắng bệch, dù hắn cực kỳ kiêu ngạo, tự tin, nhưng trước mắt là một đầu Thánh Thú đã phá vỡ phong ấn.
"Tiền bối, ta sẽ dẫn người rút lui ngay, sau này tuyệt không quấy rầy tiền bối nữa." Bắc Minh Ưng khom người nói.
"Ta cho ngươi thêm một cơ hội, đi qua, ta liền thả ngươi một con đường sống." Thanh âm văn sĩ trung niên vẫn bình tĩnh như cũ, sắc mặt Bắc Minh Ưng trắng bệch không còn chút máu, thân thể có chút cứng ngắc, nhưng vẫn nhấc chân đi ra, toàn thân kéo căng.
Mệnh hồn nở rộ, đôi cánh chim to lớn vô biên mở ra, Bắc Minh Ưng nói với văn sĩ trung niên: "Tiền bối là Thánh cảnh, xin hãy thủ hạ lưu tình."
Vừa dứt lời, thân thể hắn liền xông ra ngoài, hai cánh chém xuống, chém thẳng về phía văn sĩ trung niên, còn thân thể hắn thì cấp tốc phóng về một hướng khác.
Văn sĩ trung niên bình tĩnh liếc nhìn hắn, cánh tay vươn ra phía hư không, trong chốc lát cánh tay hắn lại huyễn hóa thành chín cái đầu dữ tợn, đánh xuống trong nháy mắt, cắn xé thân thể Bắc Minh Ưng một cách chính xác. "Phốc" một tiếng, nương theo tiếng kêu thảm thiết, thân thể Bắc Minh Ưng hóa thành chín đoạn, chín cái đầu kia trực tiếp nuốt trọn thân thể Bắc Minh Ưng, sau đó lại hóa thành cánh tay thu lại.
"Không..." Người Bắc Minh tộc mặt xám như tro, thân thể không tự chủ được mà run rẩy.
Bọn hắn nhìn cánh tay văn sĩ trung niên thu lại, liếm môi, chỉ cảm thấy bi thương vô tận.
"Ha ha ha..." Văn sĩ trung niên ngửa đầu cười to, cười đến cực kỳ tà ác, ánh mắt hắn lộ ra hàn mang băng lãnh, nhìn chằm chằm đám người: "Bao nhiêu năm qua, ba đại thánh địa các ngươi coi ta như sủng vật mà đối đãi, bây giờ, đến lượt các ngươi. Kế tiếp, ngươi."
Hắn chỉ ngón tay về phía Bàng Côn của Hải Vương cung, hiển nhiên trước đó hắn đã nhìn thấu tất cả, những người bị điểm danh đều là nhân vật thủ lĩnh.
"Tiền bối, trước kia chúng ta vẫn luôn coi tiền bối là thủ hộ Thánh Thú, tuyệt không có nửa điểm bất kính." Bàng Côn lên tiếng.
"Thủ hộ Thánh Thú? Thủ hộ cái gì?" Cửu Anh nhìn chằm chằm Bàng Côn bằng đôi mắt âm lãnh, gằn từng chữ: "Đây là sỉ nhục lớn nhất đời ta."
Bàng Côn biết mình đã nói sai, Cửu Anh đối với Hải Vương, oán niệm ngập trời.
"Đi ra." Thanh âm băng lãnh giống như bùa đòi mạng, thân thể Bàng Côn đột ngột lui về phía sau, muốn trốn. Cho dù lấy cảnh giới của hắn, muốn vượt qua trước mặt Cửu Anh là điều không thể, không bằng trốn theo hướng ngược lại.
Cửu Anh vươn hai tay, trong chốc lát vô số đầu lâu dữ tợn điên cuồng lao về phía trước theo cung điện, rất nhanh liền đuổi kịp Bàng Côn, chặn đường hắn từ phía trước, từng cái đầu lộ ra răng nanh khát máu.
"Không..." Bàng Côn không cam tâm chết ở nơi này, nhưng không cam tâm cũng vô dụng, những cái đầu tà ác đánh ra, không chút do dự che kín Bàng Côn, đến cả thi cốt cũng không còn.
Trong cung điện, đám người nhìn thấy từng màn huyết tinh tàn nhẫn này thì mặt xám như tro, bọn hắn phảng phất thấy được vận mệnh của chính mình.
Diệp Phục Thiên đứng trong đám người, giờ phút này cũng cảm thấy bi thương, đây cũng là nguyên nhân lúc trước hắn muốn rút lui, hắn đã nhận ra từ trước.
Hơn nữa, Cửu Anh có thể phá vỡ phong ấn, có lẽ là do hắn gây ra. Đương nhiên, không phải hắn cố ý, mà là ý chí của pho tượng Hải Vương này muốn hủy diệt xóa đi đế ý, dẫn đến pho tượng bị phá, trận pháp bị hủy, từ đó ảnh hưởng tới phong ấn trong di tích.
"Mấy trăm năm, ta đi theo hắn mấy trăm năm, cho hắn chinh chiến Vô Tận Hải, thống nhất Vô Tận Hải vực." Văn sĩ trung niên nhìn về phía đám người chậm rãi nói: "Thế nhưng, đổi lại là kết cục như vậy, để ta thủ hộ Thánh khí này cho hắn? Thánh khí ra, chính là thời điểm ta thoát khốn. Buồn cười là, kẻ tự phụ như hắn, căn bản không cho phép bất luận kẻ nào cầm được Thời Không Chi Kích, hắn chỉ muốn chứng minh không có ai mạnh hơn hắn, trước đây chưa từng có, sau này cũng không có người, đám rác rưởi Cửu Châu mấy trăm năm qua chưa từng có ai thành công, vì một nhiệm vụ không thể hoàn thành mà phong ấn ta, đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn."
Thanh âm của hắn càng lúc càng lớn, gần như gầm thét, cả tòa đại điện vang vọng hồi âm, đó là oán niệm ngập trời vô tận.
"Nhưng chỉ sợ chính hắn cũng không ngờ tới, sẽ có một ngày, phong ấn vậy mà phá, cứ như vậy không có bất kỳ dấu hiệu nào, là ai làm?" Cửu Anh nhìn về phía đám người cười hỏi.
Không ai đáp lại, Diệp Phục Thiên cũng không lên tiếng, hắn biết, tâm cảnh của Cửu Anh đã triệt để vặn vẹo, chỉ muốn trả thù, trả thù tất cả.
"Không có người thừa nhận sao?" Cửu Anh cười nhìn đám người nói: "Không sao, chúng ta tiếp tục."
Ánh mắt hắn nhìn về phía Phương Đồ, trong đôi mắt Phương Đồ lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Rất nhanh, hắn cũng đi theo vết xe đổ của Bắc Minh Ưng và Bàng Côn.
Đây là một trận trò chơi tử vong, tất cả mọi người trong đại điện đều thua, mà đại giá của tử vong, chính là sinh mạng.
Từng vị cường giả chết trong tay Cửu Anh, hắn dường như rất hưởng thụ quá trình này, có lẽ là cô độc quá nhiều năm, hắn không ngừng săn giết, không ngừng độc thoại.
Một tên điên Thánh cảnh, thực sự là một trận tai nạn.
Những nhân vật đứng đầu ba đại thánh địa, gần như đều bị Cửu Anh giết sạch.
"Diệp đại ca." Liễu Ngọc đi đến bên cạnh Diệp Phục Thiên, thấp giọng nói: "Xem ra hôm nay chúng ta phải chết ở chỗ này, ta không nên mang ngươi tới."
Trong ánh mắt nàng nhìn về phía Diệp Phục Thiên mang theo vài phần tuyệt vọng, biết hôm nay hẳn phải chết không nghi ngờ.
Nếu như lúc trước nàng không đáp ứng Diệp Phục Thiên, không để Diệp Phục Thiên hộ tống người Liễu gia cùng đến đây, Diệp Phục Thiên sẽ không phải cùng chết.
"Là chính ta muốn tới, không liên quan gì đến ngươi." Diệp Phục Thiên nói với Liễu Ngọc, trong lòng thầm than, lúc này hắn cũng tuyệt vọng như vậy.
Đây là tử cục, tử cục vô giải, hắn không cho rằng nói ra việc hắn phá hủy pho tượng thì Cửu Anh sẽ cảm kích mà buông tha hắn, loại người như Cửu Anh với tâm lý hoàn toàn méo mó này, hắn đứng ra chủ động thừa nhận, không khác nào nói cho đối phương biết chính mình có được đế ý, chỉ khiến hắn chết nhanh hơn.
Liễu Ngọc hối hận, vì sao lại tùy hứng muốn ra ngoài, phụ thân rõ ràng đã ngăn cản nàng, nhưng nàng lại khư khư cố chấp.
"Vẫn chưa có người nào chủ động đi ra sao?" Lúc này, Cửu Anh lên tiếng, ánh mắt hắn rơi trên người Liễu Tử Huyên, trong đôi mắt tà niệm vẫn như cũ.
"Nhân loại nữ tử xinh đẹp như thế, chắc hẳn hương vị sẽ rất ngon." Cửu Anh cười tà.
Sắc mặt Liễu Tử Huyên trắng bệch, trong lòng lộ ra vẻ bi thương vô tận.
"Tỷ." Liễu Hàn sắc mặt trắng bệch, hắn lao ra nói: "Để ta."
"Trở về." Liễu Tử Huyên liếc Liễu Hàn một cái.
"Tỷ, dù sao đều là chết, ta là nam nhân, để ta đi trước." Liễu Hàn nói, Liễu Tử Huyên không nói gì.
"Có cốt khí, vậy ta liền thành toàn cho ngươi." Cửu Anh nhàn nhạt quét về phía Liễu Hàn.
Diệp Phục Thiên nhìn Liễu Hàn từng bước đi ra, trong lòng dâng lên một cỗ bi thương, hắn hít sâu một hơi, nói: "Tiền bối, vãn bối có mấy câu muốn nói."
Cửu Anh nhìn về phía Diệp Phục Thiên, cười tà nói: "Thế nào, ngươi muốn đến trước sao?"
Diệp Phục Thiên nhìn Cửu Anh nói: "Trước đó ta từng hỏi tiền bối về chuyện xưa, tự nhiên có thể lý giải được oán niệm trong lòng tiền bối, một Thánh Thú có thể tung hoành Vô Tận Hải, lại bị Hải Vương ích kỷ phong ấn vô số năm, vận mệnh không do mình làm chủ, thống khổ dường nào, chúng ta giờ phút này đã cảm nhận được cảm thụ của tiền bối."
Cửu Anh nhìn Diệp Phục Thiên, hoàn toàn chính xác, hắn chính là muốn những người này trải nghiệm nỗi đau mà hắn đã phải chịu đựng, sự sợ hãi, bất lực, nhìn bản thân từng bước đi đến cái chết.
"Ngươi muốn cầu xin ta?" Cửu Anh nhìn Diệp Phục Thiên.
Diệp Phục Thiên lắc đầu: "Chúng ta đã cảm nhận được vận mệnh không do mình làm chủ, sợ hãi, bất lực. Dưới quy tắc này, căn bản không có bất kỳ hy vọng, kết cục đã định, không bằng tiền bối cho chúng ta thống khoái, trực tiếp giết chết tất cả."
Từng tia ánh mắt băng lãnh nhìn chằm chằm Diệp Phục Thiên, đây là muốn chết sớm một chút sao?
"Ồ?" Thần sắc Cửu Anh càng thêm hứng thú.
"Hay là, tiền bối có nguyện ý đổi một quy tắc khác?" Diệp Phục Thiên hỏi.
"Nói nghe thử xem." Cửu Anh không vội, hắn vẫn bình tĩnh nhìn Diệp Phục Thiên, nếu Diệp Phục Thiên đùa giỡn với hắn, sẽ chết rất thê thảm.
"Tiền bối đã nói, Hải Vương để lại một nhiệm vụ căn bản là không thể hoàn thành, chúng ta đến đây đều là vì Thời Không Chi Kích, cứ như vậy chết đi thật không cam lòng. Không bằng tiền bối để cho chúng ta thử một chút, nếu trong thời gian nhất định, có người có thể thành công cầm được Thời Không Chi Kích, giao cho tiền bối, có thể đổi lấy một mạng, những người khác, tiền bối tự mình xử quyết. Trong tuyệt vọng, có một chút hy vọng sống, ít nhất không giống như hiện tại, một tia cơ hội cũng không có." Diệp Phục Thiên tiếp tục nói.
Trong mắt Cửu Anh hiện lên vẻ hưng phấn, hắn nhìn Diệp Phục Thiên nói: "Như vậy, tựa hồ càng thú vị hơn một chút."
"Vậy bản tọa sẽ đổi quy tắc, nếu có người có thể cầm được Thời Không Chi Kích, không chỉ có thể đổi mạng của mình, còn có thể đổi mạng của hai người khác, nếu không lấy được, ta vẫn cho các ngươi một cơ hội sống sót, trong các ngươi, chỉ có một người có thể sống. Như vậy, chẳng phải là càng có ý tứ sao." Cửu Anh cười tà nói, vừa rồi đã giết quá nhiều người, hắn đã có chút chết lặng, thật sự rất vô vị.
Lời nói của Diệp Phục Thiên, ngược lại đã nhắc nhở hắn.
"Thời gian, một ngày." Cửu Anh vừa cười vừa nói, sau đó thân thể hắn đi sang một bên, nhường lại vị trí.
Nhiều người hít sâu một hơi, lại có thêm một ngày để sống sao?
Mặc dù trong vòng một ngày, người của bọn hắn căn bản không kịp trở về thánh địa báo tin, cũng không thể cầm được Thời Không Chi Kích, nhưng ít ra, đã có thêm một ngày, thêm một tia hy vọng.
Liễu Hàn và Liễu Tử Huyên chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát, từ cõi chết trở về, nhưng có thể sống được bao lâu?
Bạn cần đăng nhập để bình luận