Phục Thiên Thị

Chương 2550: Thứ Thần Binh chi tranh

**Chương 2550: Tranh đoạt Thứ Thần Binh**
Diệp Phục Thiên yên tĩnh ở lại Thiên Diễm thành chờ đợi mấy ngày. Trong khoảng thời gian này, hắn đã dò la được không ít tin tức. Các thế lực lớn và cường giả khắp nơi cũng lần lượt đổ về Thiên Diễm thành, khiến tòa thành cổ chuyên luyện khí này càng thêm phồn hoa.
Trong chớp mắt, chỉ còn ba ngày nữa là đến thời điểm tổ chức giải thi đấu luyện khí.
Ngày này cũng là ngày hẹn của Thập Tam Trọng Lâu.
Diệp Phục Thiên đến Thập Tam Trọng Lâu để nhận Thứ Thần Binh.
Lúc này, trước Thập Tam Trọng Lâu đã hội tụ rất nhiều cường giả. Trong Thiên Diễm thành vốn đã phồn hoa, náo nhiệt nay càng thêm huyên náo. Các thế lực khắp nơi đều lần lượt kéo đến. Thập Tam Trọng Lâu lấy Thứ Thần Binh ra làm phần thưởng, làm sao có thể không hấp dẫn người khác? Cho dù là những thế lực đỉnh cấp, cũng đều tề tựu về đây.
Đối với các thế lực đỉnh cấp mà nói, Thứ Thần Binh cũng là pháp khí, Thần Binh có chút trân quý. Mỗi một món đều cực kỳ giá trị. Đáng tiếc, đại đa số các thế lực không am hiểu thương pháp, nếu không đã tự mình ra trận tranh đoạt.
Trước mặt Thập Tam Trọng Lâu, mỗi một tầng lầu đều có không ít cường giả đứng đó. Tại tầng cao nhất, tầng thứ mười ba, ngoài các cường giả của bản thân Thập Tam Trọng Lâu, Vương thị, phủ thành chủ Thiên Diễm thành, cũng có cường giả đích thân tới.
Cường giả cầm đầu Vương thị của phủ thành chủ là một người tr·u·ng niên, đứng ở đó liền cho người ta cảm giác sắc bén. Người này tên là Vương Đằng, là một vị trưởng lão của Vương thị, bối phận khá cao, đã vượt qua Đại Đạo Thần Kiếp. Bên cạnh hắn, người mặc ngân y, chính là Ôn Đông Lai, lâu chủ Thập Tam Trọng Lâu.
Sở dĩ lần này Vương Đằng, phủ thành chủ đích thân tới, là bởi vì tại Thập Tam Trọng Lâu, nghe nói đã xuất hiện mấy nhân vật lợi hại, thương pháp đều rất kinh người, có thể là một trận tranh đấu cực kỳ đặc sắc.
"Ngân Thương Trường Không đến." Ôn Đông Lai chỉ về phía Diệp Phục Thiên đang đi tới trong đám người phía dưới, giới thiệu với Vương Đằng một tiếng. Vương Đằng khẽ gật đầu. Ngân Thương Trường Không là một trong những nhân vật lợi hại mà Thập Tam Trọng Lâu nhắc tới.
Một thương đánh bại Ôn Dương, lúc ấy, không ít người của Thập Tam Trọng Lâu cho rằng hắn có năm thành khả năng có thể đoạt được Thứ Thần Binh.
Bất quá bây giờ, khả năng này đã giảm xuống còn hai thành.
Bởi vì sau Ngân Thương Trường Không, lại xuất hiện thêm mấy nhân vật cực kỳ lợi hại. Trong đó, có một vị là cường giả của Cổ Thần tộc, cũng tới tham gia náo nhiệt.
Diệp Phục Thiên dường như nhận ra có người đang chú ý mình, ngẩng đầu nhìn thoáng qua phía trên tầng thứ mười ba, liền thấy Ôn Đông Lai khẽ gật đầu với hắn, như đang chào hỏi. Vương Đằng cũng nhìn hắn.
Hiển nhiên những người này đều nhớ rõ hắn.
Diệp Phục Thiên không để ý, cũng không đáp lại. Đôi mắt phía dưới mặt nạ màu bạc vẫn bình tĩnh như nước. Hắn cúi đầu nhìn về phía chiến trường trống trải phía trước. Chiến đấu đã bắt đầu, bất quá bây giờ vẫn đang là tranh đoạt mười hai kiện Thần Binh khác.
Thứ Thần Binh, tự nhiên là tiết mục áp chót.
Cùng lúc đó, hắn đang nghe những người xung quanh bàn luận. Dường như sau hắn, còn có những nhân vật lợi hại khác đến đây đoạt Thứ Thần Binh. Trước đó, hắn ngược lại không chút chú ý, dù sao đối với hắn mà nói, đây vốn là chuyện dễ như trở bàn tay. Hắn muốn lấy Thứ Thần Binh, trong Nhân Hoàng cảnh giới, ai có thể ngăn cản được?
Một kiện Thứ Thần Binh, thuận tay liền lấy đi, đâu cần phải chú ý tin tức ở đây.
"Tên gia hỏa thật kiêu ngạo." Trên Thập Tam Trọng Lâu, Vương Đằng nhìn thấy thần sắc của Diệp Phục Thiên, thấp giọng nói. Ôn Đông Lai là Độ Kiếp cường giả, chủ nhân của Thập Tam Trọng Lâu, chủ động chào hỏi Diệp Phục Thiên, lại bị ngó lơ, có thể thấy Diệp Phục Thiên là kẻ ngông cuồng.
"Người phi phàm, tự nhiên có cá tính phi phàm." Ôn Đông Lai ngược lại không chút để ý, cười nói. Lúc này, hắn ngẩng đầu nhìn về phía xa, nói: "Đến rồi."
Không ít người ngẩng đầu nhìn về phía bên kia, chỉ thấy một nhóm cường giả đang đi tới. Đoàn người này, khí chất đều phi phàm.
Nguyên Thủy vực Cổ Thần tộc, người tu hành của Nguyên Thủy cung, truyền thừa từ Nguyên Thủy Đại Đế.
Lần này, một vị cường giả phi phàm của Nguyên Thủy cung, Bùi Nghiêu, cũng muốn tranh đoạt Thứ Thần Binh.
Bùi Nghiêu tu vi cửu cảnh, Nhân Hoàng đỉnh phong, chiến lực siêu phàm. Hắn lúc trước trong chiến đấu cũng một thương đánh bại người của Thập Tam Trọng Lâu.
Thập Tam Trọng Lâu chủ Ôn Đông Lai tự mình chắp tay đón lấy, nói: "Mời các vị đạo hữu lên."
Cường giả Nguyên Thủy cung cũng không khách khí, đều rơi xuống tầng thứ mười ba.
"Còn chưa bắt đầu sao?" Cường giả Nguyên Thủy cung hỏi.
"Sắp rồi. Đợi tranh đoạt những Thần Binh khác kết thúc, chính là tranh đoạt Thứ Thần Binh." Ôn Đông Lai ôn tồn lễ độ, mỉm cười mở miệng nói: "Thương của Bùi Nghiêu như thần phạt, lần này tranh chấp, có khả năng rất lớn sẽ lấy đi Thứ Thần Binh này."
"Nguyên Thủy cung ta thân là Cổ Thần tộc, vốn không nên ra tay tranh chấp, nhưng nếu là để góp vui cho Thiên Diễm thịnh hội, chúng ta liền cũng đến một chút náo nhiệt. Bùi Nghiêu vừa lúc am hiểu thương pháp, Thứ Thần Binh này, liền lấy đi, mong chư vị đừng trách." Một vị lão giả của Nguyên Thủy cung mở miệng nói.
Nghe ngữ khí của hắn, phảng phất lấy đi Thứ Thần Binh, chẳng qua là chuyện thuận tay mà thôi, dễ như trở bàn tay.
Trên thực tế, Cổ Thần tộc yêu nghiệt cường giả đến tranh đoạt Thứ Thần Binh, đích thực là không có gì phải lo lắng. Trong tình huống bình thường, sẽ không gặp phải đối thủ mạnh hơn bọn họ, có phần tự tin này cũng rất bình thường.
Hơn nữa, thần phạt của Bùi Nghiêu cường đại, lại có lực hủy diệt kinh người.
"Vốn là vật góp vui, lĩnh giáo thương pháp của các phương cường giả, sao lại trách? Nói quá lời rồi." Ôn Đông Lai vừa cười vừa nói. Nguyên Thủy cung tự tin tràn đầy, nhưng hắn xem ra, Bùi Nghiêu muốn lấy đi Thứ Thần Binh, cũng không phải đơn giản như vậy, hắn còn có hai đối thủ.
Ngay khi bọn họ đang nói chuyện, nơi xa trên không trung lại có một cỗ khí tức cường đại giáng xuống. Sau đó, có mấy đạo thân ảnh hư không cất bước mà đến, đi tới bên này. Người đi đầu mặc một bộ hắc bào, cho người ta một cảm giác hết sức nguy hiểm.
Bọn hắn vừa xuất hiện, ánh mắt của Ôn Đông Lai đám người liền đều nhìn bọn hắn chằm chằm.
Những người này lai lịch thân phận thần bí, một thương kia cũng không có ai nhìn rõ ràng. Ôn Đông Lai thậm chí có chút hoài nghi, những người này, có khả năng không phải là người tu hành Thần Châu, mà có thể là cường giả đến từ Hắc Ám Thần Đình.
Nhưng, bọn hắn cũng không có chứng cứ chứng minh, đối phương dựa theo quy củ đến đoạt Thứ Thần Binh, bọn hắn cũng không thể nói gì, dù sao người của toàn thành đều đang nhìn.
Kẻ áo đen đoạt Thứ Thần Binh tên là Nhiếp Cửu, hắn sử dụng một cây trường thương màu đen, lực hủy diệt kinh người. Theo Ôn Đông Lai, uy lực không kém Thần Phạt Chi Thương của Bùi Nghiêu, cho nên hai người này, cũng là những người có khả năng cao nhất mang đi Thứ Thần Binh. So sánh hai người bọn họ, có khả năng Ngân Thương Trường Không còn kém một chút hỏa hầu.
Dù sao hai người này, một vị đến từ Cổ Thần tộc, một vị khác, lại có khả năng rất lớn đến từ Hắc Ám thế giới.
Tranh đoạt Thứ Thần Binh mặc dù còn có những người khác, nhưng Ôn Đông Lai biết, cơ bản cũng là ba người này tranh giành. Những người khác tuy rằng cũng đều rất lợi hại, nhưng vẫn còn một khoảng cách. Bùi Nghiêu và Nhiếp Cửu đều chiếm bốn thành khả năng, Ngân Thương Trường Không, có hai thành hy vọng.
Sau khi bọn họ đến, liền yên lặng đứng ở đó, không nói một lời, chỉ là yên tĩnh chờ đợi, ánh mắt nhìn về phía chiến trường phía trước. Bọn hắn không vội.
Bùi Nghiêu dường như cảm giác được một tia uy h·iếp, ánh mắt cách không nhìn về phía Nhiếp Cửu, hai người ánh mắt chạm nhau, liền có một cỗ khí lưu vô hình dao động trong hư không giao hội.
Hai người, đều cảm giác được sự tồn tại của đối phương.
Chỉ có Diệp Phục Thiên, trên thân khí tức thu liễm, điệu thấp giống như là không có cảm giác tồn tại.
Cuối cùng, thời gian dần trôi qua, mười ba cây trường thương, bị lấy đi mười hai, chỉ còn lại cây trường thương ở giữa vẫn còn cắm ở đó.
Ôn Đông Lai đi về phía trước một bước, phất phất tay, lập tức có người tiến lên đem Thứ Thần Binh mang đến một bên. Ánh mắt của hắn nhìn về phía đám người tu hành nói: "Không nói nhiều, chư vị đã đến, liền mời đi. Cây trường thương này về ai, liền xem bản lĩnh của chư vị."
Hắn dứt lời, lần lượt có người tiến về phía trước. Bùi Nghiêu và Nhiếp Cửu cũng bước lên khối không địa khổng lồ kia. Diệp Phục Thiên cũng động, đi về phía trước.
"Mười hai người!"
Đến đây tranh đoạt Thứ Thần Binh, chỉ có mười hai người chiến thắng cường giả đỉnh cao của Thập Tam Trọng Lâu, tại trên thương pháp, vượt trội hơn Thập Tam Trọng Lâu thương pháp.
"Không được đả thương tính mạng người khác, người có thương pháp thủ thắng cuối cùng, sẽ có được Thứ Thần Binh." Ôn Đông Lai trực tiếp tuyên bố. Sau đó, xung quanh p·h·áp trận bộc phát ra một màn ánh sáng, đem khối đất trống khổng lồ ở giữa bao phủ lại.
Mười hai vị cường giả, đều ở bên trong.
Diệp Phục Thiên trong tay xuất hiện một thanh trường thương màu bạc, đại đạo chi lực hội tụ mà thành. Sau đó, hắn nhắm mắt lại. Phía dưới mặt nạ màu bạc, con mắt cứ như vậy nhắm lại, đứng tại chỗ bất động, phảng phất căn bản không muốn tham gia hỗn chiến.
Ngoài ra, Bùi Nghiêu cũng một mình đứng tại một chỗ, cực kỳ lạnh lùng, ngạo mạn.
Nhiếp Cửu trong tay xuất hiện một cây trường thương màu đen, phun ra nuốt vào khí tức hủy diệt đáng sợ.
"Các ngươi tự mình quyết ra thắng bại đi." Lúc này, Bùi Nghiêu trong miệng phun ra một thanh âm, phảng phất cũng lười tham dự.
Trong số những cường giả còn lại, cũng không thiếu nhân vật đứng đầu. Trên người bọn họ đại đạo khí tức tràn ngập, thẩm thấu vào trong tay trường thương, sau đó nhao nhao xuất chiêu.
Trong nháy mắt, thương ảnh tung hoành, nhanh như chớp giật.
Rất nhiều người vừa ra thương, chính là những s·á·t chiêu đáng sợ.
Diệp Phục Thiên nhắm mắt lại yên tĩnh đứng tại đó. Một đạo ngân quang hướng về phía hắn phóng tới, nhanh đến cực hạn, tựa như là một vệt sáng.
"Ầm!"
Một đạo tiếng vang truyền ra, thương của đối phương bị ngăn trở. Ngân thương trong tay Diệp Phục Thiên chẳng biết từ lúc nào đã giơ lên, trực tiếp va chạm với thương của đối phương. Sau đó, trường thương của kẻ công kích kia đứt thành từng khúc. Cổ họng hắn sinh ra một cỗ lạnh lẽo, mũi thương đang chỉ ngay vào đó.
"Không tệ." Vương Đằng nhìn thấy Diệp Phục Thiên xuất thương khen một tiếng, tốc độ thật nhanh, thương pháp thật mạnh mẽ.
Một thương, đủ để lấy mạng.
Diệp Phục Thiên thu thương, đối thủ của hắn khom người lui ra, trên trán có mồ hôi rơi xuống.
"Thật lợi hại." Những người bên ngoài cũng đều thấy được một thương kinh diễm này. Ở những nơi khác, cũng rất nhanh phân ra được thắng bại. Tại trong không gian chật hẹp như vậy giao phong, thắng bại chỉ là chuyện trong nháy mắt. Một vị nhân vật lợi hại chiến thắng, đám người nhìn thấy thương của Nhiếp Cửu, giống như một đạo hắc ảnh, một thương đâm xuyên qua cánh tay của đối phương, sau đó hất văng ra ngoài.
Trong chiến trường, chỉ trong chớp mắt, chỉ còn lại có ba người, cũng chính là ba người mà đám người dự đoán trước trận đấu, ba người này, hẳn là mạnh nhất.
"Hai người các ngươi, phân ra thắng bại đi." Nguyên Thủy cung Bùi Nghiêu con mắt nhìn về phía Diệp Phục Thiên cùng Nhiếp Cửu nói.
Nhiếp Cửu quét mắt nhìn hắn một cái, cười lạnh một tiếng, sau đó cúi đầu nhìn về phía Diệp Phục Thiên, nói: "Ngươi tự mình rời khỏi đi."
Hắn muốn nhìn một chút, Thần Phạt Chi Thương của Nguyên Thủy cung, uy lực như thế nào.
Diệp Phục Thiên ngẩng đầu, hướng phía trên không hai người nhìn thoáng qua. Hắn giơ lên ngân thương trong tay, sau đó thân thể động.
Trong chớp mắt, hóa thành bóng dáng màu bạc!
Nhiếp Cửu đột nhiên cảm giác được nguy hiểm mãnh liệt. Trường thương màu đen của hắn cũng động. Trong chốc lát, trong hư không xuất hiện vô số đạo hủy diệt thương ảnh, mỗi một đạo thương ảnh đều ẩn chứa khí tức hủy diệt kinh người, chôn vùi hư không, trực tiếp đâm về phía Diệp Phục Thiên. Giờ khắc này dường như hắn cũng không lo được thu tay lại, có khả năng sẽ tru sát đối thủ.
Nhưng hắn đã không làm được, ngân quang lóe lên một cái rồi biến mất. Sau đó, trường thương màu đen trong tay hắn nổ tung vỡ nát, ngân quang kia trực tiếp đâm vào cánh tay của hắn, mặc dù chỉ là một chút xíu, nhưng vẫn khiến cho trên cánh tay có máu tươi thẩm thấu mà ra.
Nhiếp Cửu đứng yên tại chỗ. Sau đó, hắn liền gặp Diệp Phục Thiên trường thương rung động, hất hắn văng ra. Xoay người, nhìn về phía người cuối cùng, Bùi Nghiêu của Nguyên Thủy cung.
Bùi Nghiêu cũng có chút ngạc nhiên nhìn Diệp Phục Thiên, hiển nhiên đối với một thương vừa rồi còn chưa kịp phản ứng, không chỉ là hắn, Ôn Đông Lai cùng Vương Đằng bọn người cũng chưa hề hoàn hồn. Ngân thương của Diệp Phục Thiên liền lần nữa động.
Một thương kinh diễm kia mang theo một vòng ngân quang, hướng về phía Bùi Nghiêu mà đi, tựa như là một đạo tia chớp màu bạc.
"Ầm ầm..."
Một cỗ khí tức kinh người giáng lâm, phảng phất muốn khiến phong ấn cũng phải vỡ nát. Một tôn hư ảnh xuất hiện, giống như Thần Binh, thần phạt một thương, mang theo diệt thế thần uy lao thẳng về phía hào quang màu bạc kia.
Lưu quang lóe lên rồi biến mất. Hủy diệt thần phạt chi quang bị xuyên thủng, ngân thương rơi vào cổ họng Bùi Nghiêu, vẫn không có chút do dự nào. Thương của Bùi Nghiêu, đã bị phá hủy.
Chiến đấu, kết thúc trong khoảnh khắc.
Một màn này, người xem còn chưa kịp phản ứng. Phía ngoài cường giả đều ngây ngẩn ở đó, chiến đấu cũng đã kết thúc.
Từng khuôn mặt, lộ ra kinh ngạc, vẻ chấn động, nhìn chòng chọc vào trong chiến trường.
Ôn Đông Lai, Vương Đằng, còn có cường giả của Nguyên Thủy cung, bọn hắn cũng đều ngạc nhiên nhìn hết thảy trước mắt, cứ như vậy, kết thúc rồi?
Đã xảy ra chuyện gì?
Diệp Phục Thiên lại không thèm để ý tới thần sắc của đám người. Ngân thương thu hồi, hắn đi đến bên cạnh Thứ Thần Binh, sau đó vươn tay nắm chặt, ngẩng đầu nhìn về phía Ôn Đông Lai vị trí, nói: "Có thể cầm đi sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận