Phục Thiên Thị

Chương 1719: Niệm Ngữ

**Chương 1719: Niệm Ngữ**
Cảnh Đông Hoang, vùng đất Bách Quốc, nước Nam Đẩu, Đông Hải.
Một con Hắc Phong Điêu màu ám kim sải cánh bay lượn trên bầu trời Đông Hải, tốc độ không tính là quá nhanh.
Trên lưng Hắc Phong Điêu có hai bóng người, chính là Diệp Phục Thiên và Hoa Giải Ngữ.
Diệp Phục Thiên một đường từ Hoang Châu đến, đi qua Thư Sơn ở Đông Hoang Cảnh một chuyến, sau đó lại đến Nam Đẩu quốc và Thương Diệp quốc, cuối cùng đi ngang qua Đông Hải đến học cung, rồi mới tới Thanh Châu thành.
Trên đường đi, người đồng hành cuối cùng cũng chỉ còn lại hắn, Hoa Giải Ngữ và Tiểu Điêu.
Năm đó, Tiểu Điêu cũng là từ Thanh Châu thành rời đi, từ bên trong dãy núi kia.
Bây giờ nghĩ lại chuyện năm đó, tựa như đã qua một đời người.
Bọn hắn cũng không vội vàng đi đường, nếu không với cảnh giới hiện tại của Diệp Phục Thiên, chỉ một bước liền có thể vượt qua không gian đến Thanh Châu thành.
Hắn không làm như vậy, mà là muốn đi lại con đường trước kia một lần, cảm nhận phần yên tĩnh này, có lẽ, là muốn để Hoa Giải Ngữ cũng cảm nhận một chút.
Hoa Giải Ngữ trên đường đi đều rất im lặng, Diệp Phục Thiên không cách nào biết được trong nội tâm nàng đang suy nghĩ gì, nhưng Diệp Phục Thiên cũng không phải là chưa từng thăm dò nàng. Tại Thiên Dụ thư viện, có một lần hắn gặp Hoa Giải Ngữ, liền để Phỉ Tuyết đi theo bên cạnh nàng.
Hắn không có tiết lộ ra ngoài năng lực thiên phú đặc thù của Phỉ Tuyết, điều này đối với tương lai Thiên Dụ thư viện bồi dưỡng nhân vật trọng yếu có tác dụng rất lớn.
Mà theo Phỉ Tuyết nói, Hoa Giải Ngữ khi đối mặt hắn, cảm xúc cực kỳ bình tĩnh, như mặt nước hồ, yên tĩnh không có gợn sóng, không có ái mộ, nhưng cũng không có cừu hận, hoặc là bất kỳ tâm tình nào khác.
"Nơi này là Đông Hải, năm đó ta, lão sư, còn có Tiểu Điêu từ Thanh Châu thành bay qua Đông Hải, đi Đông Hải thành, đầu tiên liền đến bên ngoài Nam Đẩu thế gia nhìn thoáng qua, khi đó ngươi đang tu hành ở Đông Hải học cung." Gió biển thổi vào mặt, Diệp Phục Thiên ôn nhu nói.
Trên đường đi, hắn nói không ít, Hoa Giải Ngữ yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng sẽ nhẹ nhàng gật đầu, nhưng rất ít khi đáp lại.
"Còn nhớ rõ lần đầu tiên đến Đông Hải học cung, cũng nhớ kỹ dáng vẻ gặp lại ngươi trên Tử Vi cung." Diệp Phục Thiên nhìn dung mạo bên mặt của Hoa Giải Ngữ, nàng hiện tại đương nhiên vẫn xinh đẹp như vậy, bất quá so với năm đó có khác biệt, vẻ đẹp trước kia là ngây ngô, mang theo vài phần thẹn thùng của thiếu nữ, như tiên tử, như tinh linh, tràn đầy linh khí.
"Bất quá, ta vẫn thích ngươi của bây giờ hơn."
Diệp Phục Thiên ôn nhu cười một tiếng, hắn vươn tay, nắm lấy tay Hoa Giải Ngữ.
Ngón tay Hoa Giải Ngữ run rẩy, cúi đầu nhìn thoáng qua, đã thấy năm ngón tay của Diệp Phục Thiên giữ chặt ngón tay của nàng, nắm thật chặt, nàng ngẩng đầu, đôi mắt đẹp nhìn về phía Diệp Phục Thiên, chỉ thấy nụ cười của Diệp Phục Thiên vô cùng ôn nhu: "Giải Ngữ, bất luận ngươi biến thành bộ dáng gì, đều vẫn là thê tử của ta."
Ánh mắt Hoa Giải Ngữ có chút né tránh, không có nhìn Diệp Phục Thiên, mà là nhìn về phía trước, nhưng tay nàng lại không có hất ra, mặc cho Diệp Phục Thiên nắm chặt.
"Giải Ngữ, sau khi gặp được sư phụ và sư nương, ta nói cho bọn hắn biết ngươi năm đó bị thương quá nặng dẫn đến tạm thời mất đi ký ức, lão sư và sư nương chỉ có một đứa con gái là ngươi, ngươi có thể hiểu được bọn hắn đúng không?" Diệp Phục Thiên mỉm cười hỏi.
Lão sư và sư nương nhìn thấy Giải Ngữ sau tất nhiên sẽ có cử chỉ thân mật, hắn lo lắng Giải Ngữ phản ứng mãnh liệt, như thế, lão sư và sư nương sợ là sẽ càng thêm thương tâm, bọn hắn đã thương tâm rất nhiều năm.
Hoa Giải Ngữ suy nghĩ một chút.
"Ân." Nàng nhẹ nhàng gật đầu, Diệp Phục Thiên mỉm cười.
"Ngồi đi." Diệp Phục Thiên kéo Hoa Giải Ngữ ngồi lên lưng Hắc Phong Điêu, giống như trở lại rất nhiều năm trước kia, nhìn hòn đảo phía xa, Diệp Phục Thiên dần dần lộ ra ý cười, đi qua rất nhiều nơi, có thể mang đến cho hắn sự yên tĩnh nhất, vẫn là tòa thành nhỏ này.
Thanh Châu thành, vẫn như cũ yên tĩnh như thế, phảng phất là một nơi tách biệt với thế giới, không tranh quyền thế.
Bên hồ Thanh Châu, trước căn nhà nhỏ, có người đang đánh cờ, cũng có người đang xem.
Trong đó một nam tử trung niên mặc một bộ áo trắng, mặc dù đã đến tuổi trung niên, nhưng trên người hắn vẫn có thể nhìn thấy vẻ nho nhã anh tuấn, nếu trẻ hơn hai mươi tuổi, tất nhiên là một mỹ nam tử.
Hoa Phong Lưu những năm gần đây thích nhất chính là đánh cờ, nhiều năm qua, đã dưỡng thành thói quen, thanh nhàn, bình tĩnh.
Bên cạnh còn có không ít người vây xem.
Lúc này, hai bóng người đi đến phía sau đám người, yên lặng nhìn xem, cũng không có quấy rầy bọn hắn.
Bất quá, khí chất hai người thực sự quá mức xuất chúng, bên cạnh vẫn có người ngoái lại đánh giá hai người, thầm nghĩ trong lòng, thật là một đôi trai tài gái sắc.
Hơn nữa, thanh niên này nhìn trẻ tuổi như vậy, nhưng lại có một mái tóc bạc, mà nữ tử này nhìn kỹ, tựa hồ có chút quen mắt.
"Hậu sinh cũng hiểu cờ sao?" Bên cạnh một lão nhân hỏi, những người xem cờ, tuổi tác đều lớn.
"Hiểu một chút." Diệp Phục Thiên mỉm cười gật đầu.
"Tên kia đường cờ thế nào?" Lão nhân chỉ vào Hoa Phong Lưu hỏi.
"Chẳng ra sao cả." Diệp Phục Thiên cười nói.
"Nha, người trẻ tuổi khẩu khí thật lớn." Lão nhân cười cười: "Vậy ngươi lát nữa ra trận giết hắn vài ván."
Ở khu vực này, không có người có thể thắng tên kia, cũng không biết hậu sinh này có khoác lác hay không, ngược lại ông ta rất vui lòng thấy có người có thể giết bớt uy phong của tên kia.
"Ta còn có việc, ván này dừng ở đây đi." Người đối diện Hoa Phong Lưu mở miệng nói, sau đó xáo trộn bàn cờ, người chung quanh cười vang, tự nhiên biết gia hỏa này đã thua.
"Hậu sinh, thử một chút?" Lão giả bên cạnh quay đầu lại nhìn về phía Diệp Phục Thiên ở phía sau đám người nói.
"Tốt." Diệp Phục Thiên mỉm cười gật đầu nói: "Chỉ là, ta không dám thắng hắn."
Hoa Phong Lưu trước đó lực chú ý đều đặt trên ván cờ, những năm này không tranh quyền thế, ngay cả tu hành hắn cũng mất đi hứng thú, bởi vậy tính cảnh giác giảm đi rất nhiều, rất ít khi quan sát xung quanh.
Nhưng giờ phút này nghe được thanh âm này, phát hiện rất quen thuộc.
Ngẩng đầu, hắn nhìn về phía thân ảnh tóc trắng trong đám người, có chút ngây ngẩn cả người, sau đó cười nói: "Không có việc gì lại chạy về đây làm cái gì."
"Đệ tử không về thăm ngài, sợ là sẽ quên mất ngài lão sư này." Diệp Phục Thiên cười giỡn nói.
"Quên liền quên, ta cũng không để ý đến đồ đệ ngươi." Hoa Phong Lưu tỏ ra rất bình tĩnh, Diệp Phục Thiên tự nhiên biết gia hỏa này vẫn luôn như vậy.
Diệp Phục Thiên tuy cười, nhưng trong lòng lại có chút chua xót, tóc trắng của lão sư lại nhiều thêm, hai bên tóc mai đã hoa râm.
"Lão sư, ngài xem đây là ai." Diệp Phục Thiên tránh người ra, phía sau đám người, một thân ảnh mỹ lệ yên tĩnh đứng ở đó, cho dù là nhìn thấy Hoa Phong Lưu đang ngồi yên cũng phải làm rơi quân cờ trong tay.
Hắn run rẩy đứng lên, đôi mắt trong nháy mắt đỏ lên.
"Giải Ngữ." Hoa Phong Lưu từ trong đám người đi ra, đi đến trước mặt Hoa Giải Ngữ, hắn run rẩy vươn tay, đầu ngón tay chạm đến sợi tóc của Hoa Giải Ngữ, còn có khuôn mặt, phảng phất muốn nhìn một chút đây có phải là thật hay không.
Đầu ngón tay của hắn cũng run rẩy.
Diệp Phục Thiên thấy cảnh này càng cảm thấy chua xót, là hắn có lỗi với Giải Ngữ, có lỗi với lão sư, hơn nữa, mặc dù mang theo Giải Ngữ trở về, nhưng vẫn chưa phải là nàng hoàn chỉnh.
"Giải Ngữ, ngươi làm sao vậy." Hoa Phong Lưu nhìn thấy sắc mặt Hoa Giải Ngữ cổ quái, không khỏi nhìn nàng hỏi.
"Lão sư, Giải Ngữ nàng năm đó bị thương quá nặng, đến mức quên đi rất nhiều chuyện, bất quá, về sau nhất định sẽ khôi phục." Diệp Phục Thiên an ủi nói, hắn chỉ có thể nói như vậy.
Hoa Phong Lưu sững sờ, mất trí nhớ sao.
Trong đầu tựa hồ trải qua một phen đấu tranh, sau đó hắn lại nhìn về phía Hoa Giải Ngữ nói: "Người còn sống là tốt rồi, còn sống là tốt rồi."
Những năm này, hắn thường xuyên nghĩ đến nữ nhi, trong mộng, trong ký ức, thân ảnh linh động mà mỹ lệ kia, là nỗi đau hắn không cách nào xóa bỏ.
Mặc dù quên đi, nhưng người sống trở về, đây đã là kết cục rất tốt, không phải sao?
"Giải Ngữ, ngươi còn nhớ ta không." Hoa Phong Lưu run rẩy hỏi, phảng phất mang theo một tia hy vọng xa vời.
Hoa Giải Ngữ yên tĩnh nhìn hắn, Hoa Phong Lưu đã hiểu, hắn thu tay lại, tựa hồ không biết để ở đâu, lại có chút khẩn trương.
"Đi, chúng ta về nhà trước, để cho mẹ ngươi nhìn xem." Hoa Phong Lưu muốn kéo Giải Ngữ, sau đó lại rụt tay về.
"Ân." Hoa Giải Ngữ nhẹ nhàng gật đầu, trên đường tới, Diệp Phục Thiên đã dặn dò qua nàng, nàng sẽ không bài xích.
"Đi thôi." Diệp Phục Thiên nắm tay Hoa Giải Ngữ, đi theo Hoa Phong Lưu rời đi, người bên này nhìn theo bóng lưng bọn họ.
"Đồ đệ của Phong Lưu, là hắn sao?" Một lão nhân mở miệng nói, năm đó Diệp Phục Thiên, tại Thanh Châu thành đã gây ra động tĩnh rất lớn, đến nay vẫn là truyền kỳ trong suy nghĩ của rất nhiều người trẻ tuổi.
"Ân, hắn trở về, thật tuấn tú." Người bên cạnh gật đầu.
Hoa Phong Lưu cùng Diệp Phục Thiên bọn hắn đi vào trước căn nhà nhỏ, còn chưa bước vào Hoa Phong Lưu đã hô: "Văn Âm, xem ai trở về."
Mấy người bước vào trong viện, liền thấy bên trong có hai bóng người đi ra.
Nam Đẩu Văn Âm vốn đang mỉm cười, nhưng khi nhìn thấy Diệp Phục Thiên và Hoa Giải Ngữ, bước chân liền không cách nào di chuyển.
"Giải Ngữ." Nam Đẩu Văn Âm run rẩy, chỉ trong nháy mắt, nước mắt đã rơi đầy mặt.
"Cha."
Một thanh âm thanh thúy truyền đến, bên cạnh Nam Đẩu Văn Âm có một thân ảnh chạy chậm đến, kéo tay Hoa Phong Lưu.
Đó là một bé gái, năm sáu tuổi, phi thường xinh đẹp, tựa như cô nương trong truyện cổ tích, chỉ cần nhìn một chút liền khiến người ta nhịn không được yêu thích.
Diệp Phục Thiên vừa định gọi một tiếng sư nương, sau đó ánh mắt liền bị bé gái hấp dẫn thật sâu, không cách nào rời đi.
Từ trên người bé gái, hắn phảng phất thấy được thân ảnh Giải Ngữ, mặc dù tuổi tác chênh lệch rất lớn, nhưng vẫn rất giống.
Bé gái kéo tay Hoa Phong Lưu, ngẩng đầu đánh giá Diệp Phục Thiên và Hoa Giải Ngữ, thanh âm non nớt từ trong miệng nàng truyền ra: "Cha, tỷ tỷ thật đẹp, giống tiên nữ vậy."
Hoa Phong Lưu nghe được hai chữ "tỷ tỷ", lại không nhịn được nước mắt chảy xuống.
Đúng vậy, đó là tỷ tỷ của nàng, tỷ tỷ ruột.
Diệp Phục Thiên ngồi xổm xuống, ánh mắt hắn có chút đỏ, vươn tay, dịu dàng đặt lên mặt bé gái, động tác của hắn nhẹ nhàng như vậy, giống như chỉ cần dùng thêm chút sức liền sẽ làm bé gái bị thương.
"Ngươi tên là gì?" Diệp Phục Thiên nhẹ giọng hỏi, thanh âm vô cùng ôn nhu.
"Hoa Niệm Ngữ." Bé gái có chút hiếu kỳ đánh giá Diệp Phục Thiên, thanh âm non nớt từ trong miệng nhỏ nhắn phun ra.
Chỉ trong nháy mắt, hai mắt đỏ bừng của Diệp Phục Thiên không còn cách nào nhịn được, nước mắt trượt xuống.
Niệm Ngữ, cái tên thật đẹp.
Nhưng cái tên này, lại làm cho hắn cảm giác đến tan nát cõi lòng.
Những năm này, lão sư và sư nương, đã trải qua như thế nào!
Bạn cần đăng nhập để bình luận