Phục Thiên Thị

Chương 1308: Tâm sự

Chương 1308: Tâm sự
Bên ngoài Xích Long thành, Xích Hà, Giới Vương cung, Diệp Phục Thiên và Hạ Thanh Diên vẫn còn ở đây chờ tin tức, chưa vội vào Giới Vương cung.
Dù đã bố trí xong kế hoạch săn g·iế·t Cửu Nô ở Thiên Diệp thành, nhưng thành c·ô·ng hay không vẫn là dấu hỏi lớn. Chưa có tin tức báo về, lòng hắn khó mà yên.
Thành chủ Cổ Hoàng thành kia, chắc hẳn không dễ đối phó.
Nhưng quan hệ giữa hai bên đã đến mức không thể không ra tay.
Bọn hắn không ra tay trước, chỉ còn chờ Cửu Nô xuống tay với mình.
Cuối cùng, Diệp Phục Thiên thấy một bóng người hối hả bước đến, là Ngô Dung.
Nhìn thần sắc Ngô Dung, Diệp Phục Thiên âm thầm trút bỏ gánh nặng trong lòng, ít nhất, mọi chuyện hẳn là ổn.
Ngô Dung đến gần Diệp Phục Thiên, báo cáo lại những việc đã xảy ra ở Thiên Diệp thành, sau đó dẫn đoàn người từ Thiên Diệp thành trở về. Trước khi đi, Diệp Phục Thiên dặn dò thêm vài việc. Chờ đến khi bóng dáng Ngô Dung khuất hẳn, Diệp Phục Thiên, Dư Sinh và Hạ Thanh Diên mới quay người tiến vào Giới Vương cung.
Tin tức về trận chiến ở Thiên Diệp thành nhanh chóng lan rộng khắp Xích Long Giới: Diệp Phục Thiên trên Xích Hà chém Hình Khai, cường giả Niết Bàn của Thiên Diệp thành chặt đứt một tay Cửu Nô, đánh hắn trọng thương.
Trong cuộc chiến giữa hai thành, Thiên Diệp thành không hề lép vế.
Điều này khiến vô số người cảm thán, chỉ vài năm nữa thôi, danh hiệu thành đứng đầu bên ngoài Xích Long thành có lẽ sẽ đổi chủ.
Sau trận chiến đó, Cổ Hoàng thành không có động tĩnh gì, có tin đồn Cửu Nô bị thương nặng, đang bế quan dưỡng thương trong Cổ Hoàng thành.
Nhưng dù sao, trận chiến ấy đã chứng minh sức mạnh của Thiên Diệp thành. Nếu Cửu Nô còn muốn động đến Thiên Diệp thành, e rằng cũng phải cân nhắc đến việc Thiên Diệp thành phản công, thậm chí trực tiếp nhắm vào Cổ Hoàng thành.
Trừ phi, hắn có thể một lần diệt sạch những cường giả Niết Bàn của Thiên Diệp thành.
Thiên Diệp thành phái người theo dõi sát sao động tĩnh của Cổ Hoàng thành, hay đúng hơn là động tĩnh của Cửu Nô. Đồng thời, các tộc trưởng của chín đại bộ tộc không hề rời đi, vẫn tu luyện trong phủ thành chủ, đề phòng Cửu Nô trở lại.
Hơn nữa, bọn họ cũng tự nguyện ở lại. Diệp Phục Thiên lệnh cho Ngô Dung truyền lại những gì Khoa Hoàng đã truyền cho mình, dạy lại cho bọn họ.
Sau khi Nha Nha hồi phục vết thương, nàng cùng Nhan Uyên liên thủ khắc hai tòa Hư Không kiếm trận trong Thiên Diệp thành, để phòng bất trắc.
Nhưng từ đó Cửu Nô không hề tấn công Thiên Diệp thành nữa, mọi thứ dường như dần trở lại bình lặng.
Hình Khai, nhân vật tuyệt đại từng vang danh một thời, cũng dần phai nhạt trong ký ức mọi người theo thời gian, chỉ khi nào nhắc đến trận chiến trên Xích Hà người ta mới nhớ đến hắn.
Giờ đây, thế nhân nhắc nhiều hơn đến danh hiệu của hắn, thành chủ Thiên Diệp thành, Diệp Phục Thiên.
Tuy nhiên, sau khi Diệp Phục Thiên vào Giới Vương cung tu luyện, dường như cũng dần biến mất khỏi tầm mắt của mọi người, một thời gian dài không xuất hiện ở bên ngoài.
Xích Hà vẫn vĩnh viễn chảy trôi không ngừng, giống như dòng chảy của thời gian.
Trong lúc bất tri bất giác, gần hai năm đã trôi qua.
Hai năm này, Xích Long Giới lại xuất hiện vô số nhân vật phong lưu, Khốn Long chi chiến mỗi tháng một lần vẫn thu hút sự chú ý, thậm chí còn có hai trận Xích Hà chi chiến, hai đại yêu nghiệt bước vào Giới Vương cung.
Nhưng không ai có thể quật khởi một cách rực rỡ như Diệp Phục Thiên năm xưa.

Thần Châu lịch năm 10027.
Trong Giới Vương cung, trên một ngọn núi cổ được nhuộm đỏ rực, hai bóng người đứng trên đỉnh núi lửa, tỏa ra khí tức vô cùng cường đại.
Một người cầm kích, một người cầm kiếm.
Dưới chân núi lửa, khắp nơi có người đứng xem, dõi mắt theo hai thân ảnh kia.
Kiếm quang đáng sợ dường như muốn bao phủ cả hư không, kiếm tu kia xuất kiếm.
Kiếm ra, ba ngàn kiếm động, vô số kiếm mang xé gió trên bầu trời, chói lòa cả mắt người.
Người kia cũng động, trường kích trong tay như u long đâm tới.
Trên đỉnh núi lửa xuất hiện cảnh tượng tận thế, những ngọn núi xung quanh liên tục nổ tung, hoặc bị gọt thành bình địa. Mỗi đường kiếm càng thêm mạnh mẽ, mỗi cú kích tựa như cầu vồng xuyên nhật, muốn phá tan hư không, băng diệt đại đạo.
Những tia điện xẹt ngang bầu trời, kéo theo tiếng vang chấn động. Hai người tách ra, trở về vị trí ban đầu.
Bùi Mân cúi đầu nhìn chuôi kiếm gãy trong tay, cười khổ ngước nhìn chàng thanh niên tóc bạc đối diện.
Khi Diệp Phục Thiên ở cảnh giới Chứng Đạo chi thánh, không dốc toàn lực và hạn chế át chủ bài, kiếm của hắn còn có thể áp chế.
Nhưng giờ Diệp Phục Thiên đã bước vào Chân Ngã chi thánh, dù chỉ dùng kích pháp đấu với hắn, cũng đủ sức phá hủy kiếm của hắn.
"Lại nữa không?" Diệp Phục Thiên hỏi.
"Về sau đừng tìm ta." Bùi Mân lóe mình, để lại một vệt kiếm quang rồi biến mất.
Diệp Phục Thiên nhìn bóng lưng rời đi của Bùi Mân, lộ vẻ cổ quái. Lúc trước, khi hắn mới vào Giới Vương cung, chính Bùi Mân đã tìm hắn luận bàn mà?
Đổi ánh mắt, Diệp Phục Thiên nhìn những người đang đứng xem ở xa, hỏi: "Có ai hứng thú không?"
"Đi thôi." Mọi người quay người rời đi.
Ngay cả Bùi Mân cũng không đấu nữa, bọn họ thì sao?
Tìm phiền phức à?
Tên khốn này sau khi vào Chân Ngã chi thánh thì không còn cách nào vui vẻ chơi đùa được nữa.
Về sau mà tìm bọn họ so tài, coi như không quen.
Nhìn từng bóng người rời đi, Diệp Phục Thiên hơi xúc động, vô địch thật tịch mịch!
Trong hai năm này, những người ở hai cảnh giới đầu của Thánh Đạo trong Giới Vương cung hầu như đã đấu hết với hắn. Hơn nữa, lúc đầu, phần lớn là tự bọn họ tìm đến gây sự.
Ai bảo hắn nổi danh nhờ trận chiến trên Xích Hà, chém Hình Khai chứ.
Những người tu hành trong Giới Vương cung, đương nhiên muốn lĩnh giáo thử.
Nhưng lúc này, có một bóng người tiến về phía Diệp Phục Thiên.
Nhanh chóng, thân ảnh xinh đẹp ấy đến trước mặt Diệp Phục Thiên, khí chất cao quý, vẻ lạnh lùng quyến rũ động lòng người, chính là con gái của Võ Hoàng, Doãn Thiên Kiều.
"Muốn so tài?" Diệp Phục Thiên hỏi.
"Ừm." Doãn Thiên Kiều khẽ gật đầu, nói: "Không hẳn là luận bàn, ta còn kém xa ngươi. Coi như là thỉnh giáo, mong ngươi chỉ điểm một hai. Ta có chút vấn đề trong tu hành."
Trong thời gian Diệp Phục Thiên ở Giới Vương cung, bọn họ đã khá quen thuộc.
Hơn nữa, Diệp Phục Thiên và Hình Khai có tính cách khác nhau.
Hình Khai cao ngạo, giống như hạc giữa bầy gà, khó gần. Diệp Phục Thiên phần lớn thời gian đều tỏ ra rất tùy ý, thậm chí thích đùa giỡn. Ngay cả người kiêu ngạo như Bùi Mân cũng có thể kết giao với hắn. Mặc dù ngoài những ngày luận bàn ra thì họ không nói chuyện nhiều, nhưng Doãn Thiên Kiều biết Bùi Mân rất tán thành và ngưỡng mộ Diệp Phục Thiên.
Tuy nhiên, khi biết những chuyện đã qua của Diệp Phục Thiên, Doãn Thiên Kiều rất rõ tên này t·àn á·c và quyết đoán với kẻ địch đến mức nào.
Tất nhiên, thiên phú của hắn cũng cao vời vợi. Một chút lĩnh ngộ của hắn về tu hành, còn hơn xa nàng.
"Được." Diệp Phục Thiên gật đầu, đương nhiên không từ chối.
"Có vấn đề trong tu hành sao không hỏi trưởng lão hoặc động chủ? Hắn mới chỉ vào Chân Ngã chi thánh không lâu, chỉ điểm được bao nhiêu?" Một giọng nói vang lên, Hạ Thanh Diên bay tới, nhìn Diệp Phục Thiên và Doãn Thiên Kiều.
"Ba người đi tất có thầy ta. Hơn nữa, Diệp Phục Thiên có thiên phú hơn ta. Đôi khi, những người cùng thế hệ lại có thể phát hiện ra những vấn đề mà người khác không thấy." Doãn Thiên Kiều đáp lại nhàn nhạt, ngước nhìn Hạ Thanh Diên đang đến gần.
"Ngươi nói cũng đúng." Hạ Thanh Diên gật đầu: "Nhưng luận bàn chiến đấu, ngươi hẳn không phải là đối thủ của hắn, tu hành vô ích, chi bằng chúng ta luận bàn một trận, cũng có thể phát hiện ra điểm yếu của nhau."
Đôi mắt đẹp của Doãn Thiên Kiều lóe lên một tia khác lạ. Nàng nhìn vào mắt Hạ Thanh Diên, chỉ thấy đối phương rất bình tĩnh, giọng nói tùy ý, như chỉ là một lời đề nghị bình thường.
"Được." Doãn Thiên Kiều gật đầu, lóe mình, đi về phía chiến trường bên cạnh.
Hạ Thanh Diên cũng bước ra, đi về phía đối diện Doãn Thiên Kiều.
Một trận đại chiến đẹp mắt nhanh chóng bùng nổ, trong nháy mắt kinh thiên động địa, công kích của cả hai đều cuồng bạo đến cực điểm, lấy công đối công.
???
Diệp Phục Thiên ngơ ngác đứng bên, nhìn trận cuồng bạo đại chiến giữa hai người.
Thật thế à?
Không thể trêu vào.
Diệp Phục Thiên xoay người, lóe mình rời khỏi đó, đi ngang qua một bóng người và nói: "Dư Sinh, chúng ta đi."
Dư Sinh bước chân mạnh mẽ, đi theo Diệp Phục Thiên rời đi.
Hai người đến một bãi đất trống, Diệp Phục Thiên ngồi xuống.
Bất tri bất giác đã là Thần Châu lịch năm 10027, hắn an tĩnh tu hành trong Giới Vương cung gần hai năm, cảnh giới cũng tiến thêm một bước, bước vào Chân Ngã chi thánh.
Rất nhiều năng lực tu hành của hắn cũng mạnh hơn trước.
Nhưng Diệp Phục Thiên hiểu rõ, trên thực tế cảnh giới hiện tại của hắn, xét trong phạm vi Xích Long Giới, vẫn chưa được coi là cao.
Nhưng hắn không thể nhẫn nại tiếp tục tu hành được nữa.
Trong lòng hắn luôn có hai mối lo lớn.
Một trong số đó, có lẽ hiện tại có thể thử giải quyết.
Không lâu sau, một bóng người đến, là Hạ Thanh Diên.
"Xong rồi à?" Diệp Phục Thiên hỏi.
Hơi nhanh đấy.
Hạ Thanh Diên lạnh lùng nhìn Diệp Phục Thiên, hỏi: "Ngươi tìm ta?"
"Ừm." Diệp Phục Thiên gật đầu: "Công chúa, ta muốn về Hạ Hoàng Giới một chuyến, có chuyện cần công chúa giúp đỡ."
Hạ Thanh Diên nhìn Diệp Phục Thiên. Nếu không phải chuyện rất trọng yếu, Diệp Phục Thiên sẽ không tìm nàng, huống chi là nhờ nàng giúp đỡ.
Nghĩ đến đó, lòng nàng có chút khó chịu, ánh mắt lạnh nhạt.
Muốn làm ngơ Diệp Phục Thiên, nhưng nàng lại đoán được hắn muốn làm gì, trong lòng hiểu rõ ý nghĩa của việc này đối với Diệp Phục Thiên.
"Được." Hạ Thanh Diên đáp ứng ngay.
"Công chúa không hỏi ta chuyện gì sao?" Diệp Phục Thiên nói.
"Ngươi xưng hô ta là công chúa, còn cần hỏi sao?" Hạ Thanh Diên lạnh lùng nhìn. Diệp Phục Thiên ngượng ngùng cười, hắn biết Hạ Thanh Diên đã đoán ra.
Chỉ khi cần đến Hạ Thanh Diên mới xưng hô là công chúa, nói ra, thật sự là hắn có chút vô sỉ.
Trong lòng không khỏi áy náy.
Nhưng chuyện này, hắn nhất định phải làm, hơn nữa, hắn không muốn chờ đợi.
Thấy Diệp Phục Thiên cười khổ, Hạ Thanh Diên lại nói: "Ngươi nhất định muốn đi ngay bây giờ?"
Bây giờ mà đi, vẫn còn có chút nguy hiểm.
"Ừm." Diệp Phục Thiên gật đầu. Chờ đợi tuyệt đối là một loại dày vò, đối với hắn đã vậy, huống chi là sư huynh của hắn.
"Đã vậy, chúng ta đi ngay thôi, ta đi xin phụ hoàng giúp đỡ." Hạ Thanh Diên không nói thêm gì nữa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận