Phục Thiên Thị

Chương 553: Chơi xấu ( Trung thu khoái hoạt )

**Chương 553: Chơi Xấu (Trung Thu Vui Vẻ)**
Diệp Phục Thiên ngồi trên một tảng đá lớn, xua tan mọi tạp niệm, trong lòng không nghĩ đến bất cứ chuyện gì khác, tinh thần lực hòa nhập vào thiên địa, cảm nhận linh khí của đất trời.
Ánh sáng bảy màu lấp lánh, sáu hệ quang trạch càng thêm rực rỡ, chỉ có màu xanh biếc của Mộc thuộc tính linh khí hơi ảm đạm, bởi vì hắn chưa lĩnh ngộ Vương Hầu chi ý của Mộc thuộc tính, nên cảm giác đối với Mộc thuộc tính linh khí hơi yếu.
Ánh sáng xanh lục dần biến mất trong cảm giác, chỉ còn lại Mộc thuộc tính linh khí vờn quanh quanh thân. Đồng thời, ý thức của hắn tiến vào trong mệnh cung. Thế Giới Cổ Thụ đứng sừng sững giữa mặt đất bao la, nhật nguyệt treo cao, Lôi Long quấn quanh cổ thụ lượn vòng, Kim Sí Đại Bằng nghỉ lại trên cây, Thần Viên trấn thủ bên gốc cây. Rất nhiều mệnh hồn lấy cổ thụ mệnh hồn làm trung tâm, vô cùng hài hòa.
Mộc thuộc tính khác biệt so với các thuộc tính khác, trước kia hắn tu hành Mộc thuộc tính pháp thuật đều chủ về khống chế. Bây giờ hắn tiếp xúc Mộc thuộc tính pháp thuật cũng chỉ có khống chế, rất ít khi trực tiếp công phạt.
Nhưng lần trước sinh mệnh hấp hối cuối cùng của hắn, chính là cổ thụ mệnh hồn đã tái tạo kinh mạch xương cốt cho hắn.
Đặc tính rõ rệt nhất của Mộc thuộc tính, là bao dung vạn vật, sinh sôi không ngừng. Trước đó hắn tru sát độc Ngao nam tử, Mộc thuộc tính pháp thuật của hắn khi hỏa diễm thiêu đốt lại càng cháy càng đáng sợ.
Ấn định thanh sơn, lập rễ phá nham, dù ngàn mài vạn kích, dù ngươi tàn phá, ta vẫn lù lù đứng đó.
Vậy, Mộc chi ý chí là gì?
Trong mệnh cung, Thế Giới Cổ Thụ không ngừng biến đổi màu sắc, khi hóa thành màu vàng, khi lại biến thành màu tím. Cổ thụ chập chờn, phát ra tiếng vang rầm rầm, như đang nói điều gì đó.
Trong đầu Diệp Phục Thiên chợt lóe lên linh quang, sau đó hắn thấy quanh thân thể mình ánh hào quang màu xanh biếc lập lòe. Một cây cổ thụ to lớn vô cùng sinh ra từ phía sau hắn, cành lá điên cuồng khuếch trương, bay lên che khuất bầu trời, nhanh chóng biến thành một cây đại thụ che trời đứng sừng sững bên vách núi.
Cành lá theo gió lay động, linh khí điên cuồng ngưng tụ trên cổ thụ. Rồi những dây leo màu vàng xuất hiện, hóa thành Tử Vong Triền Nhiễu pháp thuật, không ngừng kéo dài khuếch tán ra xa.
"Thế Giới Cổ Thụ, bao dung thế gian vạn vật, cổ thụ bất diệt, linh khí bất hủ." Diệp Phục Thiên thì thào nói nhỏ, sau đó mặt trời treo cao trên cổ thụ, phóng thích Thần Lô chi hỏa đáng sợ, luyện hóa hết thảy. Trong Thần Lô màu xanh biếc lại dung nhập trong Thần Lô, khiến cho ngọn lửa thiêu đốt mạnh mẽ hơn. Trong ngọn lửa Thần Lô ẩn hiện một vòng hào quang màu xanh lục, khiến Thần Hỏa mang theo một tia màu xanh biếc, đáng sợ hơn trước kia.
"Ta đã hiểu." Diệp Phục Thiên thầm nghĩ trong lòng, ý chí Mộc thuộc tính, nên như vậy.
Tâm niệm vừa động, lập tức linh khí màu xanh biếc giữa thiên địa dường như trở nên rõ ràng hơn, điên cuồng tràn vào cổ thụ phía sau, rồi chui vào trong thân thể hắn.
Ý chí là cảm ngộ đối với tinh thần lực. Cảm ngộ tăng lên, việc hấp thu linh khí và tăng cường tinh thần lực đều sẽ nhanh hơn.
Thậm chí, Mộc thuộc tính linh khí giữa thiên địa cộng minh với hắn, toàn bộ thế giới dường như hóa thành màu xanh lá, tràn ngập sinh cơ bừng bừng.
"Lại lĩnh ngộ." Hoa Giải Ngữ ngồi bên cạnh, trong đôi mắt đẹp lộ ra một nụ cười rạng rỡ, tên này vẫn lợi hại như vậy.
Trước đó Diệp Phục Thiên đã lĩnh ngộ ý chí Vương Hầu của sáu hệ thuộc tính, cảm ngộ đã sớm đạt đến. Thêm vào việc mệnh hồn Mộc thuộc tính là bản mệnh mệnh hồn, việc ngộ ra Mộc chi ý chí tự nhiên là nước chảy thành sông, không tốn quá nhiều thời gian.
Nhưng cường độ tinh thần lực bây giờ vẫn chưa đủ, còn một chút khoảng cách nữa mới đến Vương Hầu, nhưng cũng ngày càng gần hơn.
Thành trì trên đảo vẫn phồn hoa náo nhiệt, bên vách núi lại an bình, hài hòa.
Trong lúc bất tri bất giác, một ngày đã trôi qua.
Khi mặt trời mọc, ánh nắng nhàn nhạt chiếu xuống vách đá, ấm áp, an bình.
Hai bóng người an tĩnh tựa vào nhau trên một tảng đá lớn, nam tử anh tuấn tiêu sái, nữ tử khuynh thành tuyệt đại. Nàng nhẹ nhàng tựa vào ngực thanh niên, gió nhẹ lay động mái tóc trên trán nàng, như một bức họa.
"Thật đẹp." Diệp Phục Thiên nhìn giai nhân trong ngực, không biết là khen phong cảnh hay là khen người.
Hoa Giải Ngữ khẽ ngẩng đầu nhìn Diệp Phục Thiên nói: "Ngươi phá cảnh sao?"
"Còn thiếu một chút." Diệp Phục Thiên lúng túng gãi đầu nói: "Chỉ một chút thôi."
"Vậy là chưa." Hoa Giải Ngữ cười tủm tỉm nhìn hắn: "Vậy ai bảo ngươi nửa đêm chạy tới?"
Diệp Phục Thiên nháy mắt, liếc nhìn sang một bên khẽ nói: "Ngươi cũng đâu có phản đối."
Vừa dứt lời, hắn cảm thấy bên hông tê rần, không khỏi hít sâu một hơi.
Đều lớn từng này rồi, sao còn dùng một chiêu này?
"Tối hôm qua có ai đó cứ cọ vào người ta ấy nhỉ, là ai vậy ta." Diệp Phục Thiên nháy mắt với giai nhân trong ngực. Gương mặt xinh đẹp của Hoa Giải Ngữ trong nháy mắt đỏ bừng. Nàng vừa định rời khỏi ngực hắn, Diệp Phục Thiên đã nhanh chóng nhảy lên khỏi mặt đất: "Thời gian chưa tới, ta tiếp tục tu hành."
Nói xong liền chuồn thẳng về phía trước. Hoa Giải Ngữ đứng dậy, đường cong uyển chuyển, đôi chân dài thon thả dưới ánh mặt trời buổi sớm mai vô cùng mê người.
Nhưng Diệp Phục Thiên không có tâm trí thưởng thức. Giờ phút này hắn đang hướng về phía mặt trời mới mọc, trên người lại hiện lên một vòng thần thánh quang trạch. Một cỗ khí tức kỳ diệu từ trên người hắn phát ra, rồi hắn thực sự bắt đầu luyện quyền.
Vận khởi Đế Vương Quyết, quyền của Diệp Phục Thiên rất chậm, nhưng mỗi một quyền đều phảng phất ẩn chứa một cỗ Đế Vương chi thế, mà quyền ý triều khí lại phồn thịnh, sinh sôi không ngừng.
Hoa Giải Ngữ nhìn Diệp Phục Thiên luyện quyền, cảm thấy cảnh đẹp ý vui. Theo từng quyền huy động, nhìn như không có uy lực, nhưng khí thế trên người hắn càng ngày càng mạnh, quanh thân bao phủ một tầng thần thánh quang trạch, giống như Đế Vương lâm thế, chỉ một quyền đơn giản thôi cũng có khí nuốt sơn hà.
Khi Diệp Phục Thiên tiếp tục tu hành, trong cơ thể khi thì có long ngâm, khi thì có vượn hú. Động tác đại khai đại hợp, lại như một tôn Kim Sí Đại Bằng Điểu, muốn cưỡi gió bay đi.
Tảng đá lớn dưới chân bị giẫm nát nổ tung, tiếng oanh minh trận trận, trong cơ thể phát ra tiếng răng rắc, ý cảnh càng mạnh mẽ sinh ra. Quanh thân hình thành một cỗ khí tràng cuồng bá, võ ý kéo dài. Khí tràng này càng ngày càng mạnh, khí thế cũng không ngừng kéo lên.
"Oanh."
Từng đạo ánh sáng hoàng đạo chói lọi vô cùng bay lên, giống như Đế Hoàng không ai bì nổi. Quanh thân thể, võ ý hóa thành khí tràng khủng bố. Chỉ cần bước vào khí tràng này, liền có thể cảm nhận được uy áp cường hoành vô cùng của hắn.
Tiếng răng rắc truyền ra, thể nội Diệp Phục Thiên ầm ầm. Long ngâm rúng trời, Thần Viên thét dài, quang huy Kim Bằng chói lọi. Khắp khí tràng xung quanh hóa thành một thể, giống như một đời Đế Vương giáng lâm.
Đi kèm theo một đạo quang huy đáng sợ vô cùng, tảng đá lớn xung quanh điên cuồng nổ tung. Diệp Phục Thiên một quyền phá không, trong hư không xuất hiện một đạo quyền ảnh chói lọi vô cùng, biến mất ở phương xa.
Thân thể hắn dừng lại, khí tức vẫn cường hoành, nhưng không còn phóng thích ra ngoài.
Diệp Phục Thiên chậm rãi quay người, mỉm cười nhìn Hoa Giải Ngữ.
Lúc này, Hoa Giải Ngữ lộ ra một vòng thần sắc khác thường, rồi quay người bỏ chạy: "Không tính."
"Võ Đạo phá cảnh cũng là phá cảnh, đều là Vương Hầu cảnh giới, sao lại không tính?" Diệp Phục Thiên thân hình lấp lóe đuổi theo phía trước, nữ nhân này muốn quỵt nợ sao?
"Còn chưa hoàn toàn phá cảnh, đương nhiên không tính." Phong chi pháp thuật bao quanh thân thể, Hoa Giải Ngữ giống như tiên tử lăng không dậm chân, dáng người vô cùng uyển chuyển.
"Vậy ta hỏi ngươi, ta hiện tại có phải là Vương Hầu cảnh không?" Diệp Phục Thiên lớn tiếng hỏi, muốn chơi xấu, không dễ đâu.
"Không phải." Hoa Giải Ngữ kiên quyết phủ nhận.
"Yêu tinh, ngươi làm vậy là không đúng đâu." Diệp Phục Thiên vẻ mặt đau khổ.
"Ta nói không phải là không phải." Hoa Giải Ngữ không nói đạo lý nói: "Huống chi, tối qua ngươi đã ngủ rồi còn gì."
"Quân tử nhất ngôn." Diệp Phục Thiên hô.
"Ta là nữ nhân." Hoa Giải Ngữ đáp lại.
"Làm người không thể như vậy." Diệp Phục Thiên phiền muộn.
"Học ngươi thôi."
Hai người một trước một sau đuổi nhau, từ vách núi đến đảo thành. Dọc đường, có người chú ý tới hai người họ, không khỏi hâm mộ, quả thật là một đôi bích nhân.
Trong thành náo nhiệt khác thường, Hoa Giải Ngữ đã từ trên không hạ xuống, Diệp Phục Thiên đuổi lên đi bên cạnh nàng, khẽ nói: "Hôm nay coi như xong, nhưng ngươi nợ ta, nhớ kỹ đó."
"Quên rồi." Hoa Giải Ngữ nhìn Diệp Phục Thiên cười yếu ớt nói.
"Vậy ta Bá Vương ngạnh thượng cung." Diệp Phục Thiên tiến sát lại tai Hoa Giải Ngữ nói nhỏ. Sắc mặt Hoa Giải Ngữ trong nháy mắt đỏ bừng, vươn tay ôm Diệp Phục Thiên, rồi Diệp Phục Thiên lại hít sâu một hơi.
"Ngươi thử xem." Hoa Giải Ngữ có chút ngửa đầu cười nhìn hắn nói.
"Thử thì thử, ta không phải là kẻ sợ thê tử." Diệp Phục Thiên hừ một tiếng, đã đến lúc thể hiện địa vị trong gia đình rồi.
"Thật sao?" Hoa Giải Ngữ cười tủm tỉm nhìn hắn.
Diệp Phục Thiên phiền muộn, ánh mắt gì thế kia?
Người trong thành đều đổ xô về phía chiến trường, có không ít người nhận ra Hoa Giải Ngữ và Diệp Phục Thiên trong đám đông. Hôm qua, hai người đều lọt vào danh sách quyết đấu cuối cùng, hơn nữa dung nhan lại quá mức xuất chúng, muốn không bị chú ý cũng khó.
"Diệp Phục Thiên và Hoa Giải Ngữ có quan hệ thân mật như vậy, xem ra tình cảm rất tốt."
"Nghe nói họ quen nhau từ rất sớm, tình cảm đương nhiên tốt, nhưng ngược lại có chút đáng tiếc."
"Có gì đáng tiếc, hai người đều xuất chúng như vậy. Diệp Phục Thiên dù cảnh giới hơi thấp, nhưng thiên phú cũng phi thường xuất chúng."
"Tuy nói như thế, nhưng so với Thần Niệm sư, vẫn còn kém khá nhiều. Huống chi, nếu so về thân thế, sao có thể so sánh với Gia Cát Hành? Với dung nhan và thiên phú của Hoa Giải Ngữ, Gia Cát Hành, Bạch Trạch, Hoàng Cửu Ca mới xứng đôi với nàng."
"Nhỏ tiếng thôi." Có người nói.
"Sợ gì chứ, đảo thành không cho phép tranh phong. Huống chi, ta nói không phải sự thật sao?" Người kia cười nhạt mở miệng, không hề che giấu giọng nói. Rất nhiều người nhìn về phía Diệp Phục Thiên, thấy Hoa Giải Ngữ kéo tay Diệp Phục Thiên, tươi cười rạng rỡ, nhìn mọi người xung quanh, rồi cười tủm tỉm nhìn Diệp Phục Thiên nói: "Lời bọn họ nói ngươi nghe thấy không?"
"Ừm, nghe thấy." Diệp Phục Thiên gật đầu, ngược lại vẻ mặt thản nhiên, không hề để ý.
"Ngươi xem, trong mắt bọn họ ta vẫn rất ưu tú. Dù cảm giác vẫn còn chút chênh lệch so với ngươi, nhưng ta sẽ cố gắng. Sau này không được bỏ rơi ta đó." Hoa Giải Ngữ nở nụ cười xinh đẹp, như trăm hoa đua nở, khiến vô số người xung quanh ngây người, thậm chí không ít người dừng chân, kinh ngạc nhìn nữ tử kinh diễm vô song kia.
Diệp Phục Thiên cũng sững sờ một chút, rồi nở nụ cười ôn hòa, cảm thấy trong lòng ấm áp. Yêu tinh vẫn luôn hiểu lòng người như vậy.
"Nữ nhân ngốc nghếch, nghĩ gì thế." Diệp Phục Thiên đưa tay xoa đầu Hoa Giải Ngữ. Hoa Giải Ngữ hờn dỗi trừng mắt nhìn hắn. Hai người khoác tay nhau bước về phía trước, để lại một đám người ngơ ngác trong gió.
P/S: Trung thu vui vẻ nha, sáng sớm không một dấu vết gõ xong một chương, đi ăn cơm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận