Phục Thiên Thị

Chương 2862: Xâm lấn

Bắc Nhai vực, sau khi bị Ma giới xâm lấn năm đó, đã hoàn toàn nằm dưới sự chiếm đóng của Ma giới. Sự kiện này đã gây ra làn sóng phản đối dữ dội tại Thần Châu, thậm chí có không ít người nghi ngờ năng lực của Đông Hoàng Đại Đế.
Giờ đây, tại khu vực biên giới giữa Bắc Nhai vực và Ma giới, cường giả Ma giới liên tục xuất hiện, giáng xuống Bắc Nhai vực. Từng nhánh đại quân Ma giới cùng với Ma giới tán tu, tất cả đều nhắm hướng Thần Châu, sẵn sàng nghênh đón một cuộc chiến khốc liệt.
Trận chiến năm đó được quyết định bởi cuộc đối đầu giữa các vị Đại Đế. Tuy nhiên, Lục Đế đã ngăn cản lẫn nhau, khiến cuộc chiến chỉ giới hạn trong phạm vi những tu hành giả dưới trướng của họ, quét sạch khắp muôn nơi.
Thế nhưng hiện tại đã khác. Thời đại đã thay đổi. Cùng với sự trở về của các vị Cổ Đế, cùng với sự xuất hiện của Đại Đế và Chuẩn Đế, tu vi của cường giả hiện nay đã không còn có thể so sánh với quá khứ.
Dù vậy, những tu hành giả Ma giới nào có thể bỏ lỡ cơ hội này? Trong khi các thế lực cấp bậc Đại Đế quyết định cục diện chiến đấu ở thượng tầng, thì họ sẽ gặm nhấm toàn bộ đại địa Thần Châu, gieo rắc hạt giống Ma giới khắp nơi, chứ không chỉ giới hạn trong vùng đất cằn cỗi, khắc nghiệt kia.
Không chỉ có thế, cường giả từ Nhân Gian giới, Không Thần giới, Hắc Ám thế giới cũng lần lượt kéo đến khu vực biên giới Thần Châu, tạo thành những đội quân hùng hậu, đông đảo không kém. Đây là cuộc chiến xâm lược, tất cả bọn họ đều tin rằng, sau trận chiến này, Thần Châu sẽ không còn là Thần Châu nữa, mà sẽ thuộc về tất cả bọn họ.
Mặc dù Nhân Tổ đã đồng ý giao Thần Châu cho Diệp Phục Thiên thống trị, nhưng đó là chuyện sau này. Trước mắt, bọn họ sẽ từng bước thôn tính toàn bộ Thần Châu.
Diệp Phục Thiên cũng dẫn theo một đạo đại quân rời khỏi Diệp Đế cung. Hắn đã suy nghĩ rất kỹ, không mang theo tất cả mọi người. Cuộc chiến xâm lược Thần Châu này không hề đơn giản như trong tưởng tượng. Đông Hoàng Đại Đế là tồn tại ở cấp bậc nào chứ? Một khi bị hắn nhắm vào, sẽ là cực kỳ nguy hiểm.
Vì vậy hắn cho rằng, ở lại trong Diệp Đế cung có lẽ sẽ an toàn hơn. Bên trong Diệp Đế cung có vài vị Đại Đế tọa trấn, cho dù Đông Hoàng Đại Đế có phái cường giả cấp bậc đế tập kích thì cũng có thể ứng phó được.
Về phần Nhân Tổ có ý đồ giám sát hay không, hắn cũng không bận tâm. Đã tham chiến, liên quan đến sinh tử tồn vong, hắn đương nhiên sẽ dốc toàn lực ứng phó.
Cuộc chiến này là chiều hướng phát triển tất yếu, hắn không có lựa chọn nào khác.
Lúc này, bọn họ đang ở phía dưới một thông đạo không gian, là đầu kia của Chư Thần di tích đại lục, là thông đạo tiến vào Thần Châu. Bước qua đó chính là đặt chân lên mảnh đất Thần Châu.
Diệp Phục Thiên lấy ra một mặt gương, lập tức trong gương xuất hiện vài bóng người, là những cường giả đứng trên đỉnh cao.
Nhân Tổ, Ma Đế, Tà Đế, Hắc Ám Thần Quân, cộng thêm hắn nữa là năm người.
Mặt gương này chính là một kiện thần vật chí bảo, chứa đựng Không Gian thần lực vô song, có thể liên lạc với nhau bất cứ lúc nào, đồng thời dùng thần lực khóa chặt vị trí. Lần này bọn họ xuất phát không phải là hành động thống nhất, nếu Đông Hoàng Đại Đế nhắm vào một phía nào đó, có bảo vật này, những người khác có thể trực tiếp xuyên qua hư không giáng lâm, tránh cho phát sinh ngoài ý muốn.
“Xuất phát, sau khi bắt giữ mười tám vị vực chủ của vực phủ, lưu người trấn thủ, sau đó trực tiếp đến Đông Hoàng Đế Cung tập hợp”, Nhân Tổ lên tiếng ra lệnh. Ngay lập tức, những người khác đều gật đầu.
Diệp Phục Thiên cất tấm gương đi, ngẩng đầu nhìn thông đạo không gian, hít sâu một hơi. Cuộc chiến lần này, rốt cuộc sẽ đi về đâu? Không ai biết được.
Có lẽ, nó sẽ thay đổi hoàn toàn cục diện thế gian.
“Xuất phát!”, Diệp Phục Thiên lên tiếng. Lời vừa dứt, đoàn người liền tiến về phía trước, trực tiếp xuyên qua thông đạo không gian, tiến vào trong Thần Châu.
… Theo một tiếng lệnh của năm đại trận doanh, đại quân bắt đầu xâm lấn.
Ngay tại khoảnh khắc ấy, quân đoàn hùng mạnh từ mấy đại thế giới ồ ạt tiến vào bên trong Thần Châu. Trong chớp mắt, mây đen bao phủ bầu trời ở vô số nơi tại Thần Châu, tựa như ngày tận thế giáng lâm.
Đương nhiên, Thần Châu rộng lớn vô cùng, có vô số đại lục, cho dù là đại quân của tất cả thế giới tiến vào thì so với toàn bộ đại địa Thần Châu mà nói vẫn là không đáng kể. Bởi vậy, mục tiêu đầu tiên của bọn họ chính là bắt giữ mười tám vị vực chủ của vực phủ.
Vào lúc này, bên trong Đông Hoàng Đế Cung, Thần Châu.
Tại một khu vực cực kỳ rộng lớn, vô số cường giả xuất hiện ở đây. Đông Hoàng Đại Đế ngồi trên Cửu Thiên Thần tọa. Dưới thần tọa, ở phía trước, theo thứ tự khác nhau là những nhân vật đứng đầu Thần Châu, cấp bậc rõ ràng.
Trong hư không trước mặt bọn họ, màn trời như biến thành từng mặt gương, hiện lên cảnh tượng ở những nơi khác nhau của Thần Châu, hơn nữa, những tấm gương này dường như còn di chuyển được.
Bọn họ nhìn thấy sau khi năm nhánh đại quân xâm lấn thì nhanh chóng tản ra, đại quân do các vị Đại Đế suất lĩnh đều rõ ràng tiến về một hướng nhất định, mà những đại quân khác thì lại không có mục đích, trực tiếp xâm lấn Thần Châu, thậm chí có không ít tu hành giả nhanh chóng phân tán, đi về những hướng khác nhau.
Đúng lúc này, một luồng Phật quang rực rỡ đến cực điểm xuất hiện, ngay sau đó trên chín tầng trời dường như có tiếng tụng kinh vang lên, Phật quang thần thánh vô cùng bao phủ cả hư không vô tận, tựa như có tường vân xuất hiện.
Đông Hoàng Đại Đế nhìn về phía trước, sau đó đứng dậy khỏi thần tọa, mở miệng nói: “Đông Hoàng cung nghênh đón chư vị đại Phật”.
Lời vừa dứt, bên trong Phật quang lập tức xuất hiện một cánh Phật môn. Từ trong Phật môn, một đạo đại quân Phật môn hùng hậu đi ra, hàng vạn hàng nghìn Phật Đà nối đuôi nhau xuất hiện, cực kỳ hùng tráng. Ngay sau đó, một vị đại Phật thần thánh ngưng tụ chân thân, Phật quang bao phủ cả hư không vô tận, chính là Phật Tổ tự mình đến đây.
“Tham kiến Phật Tổ”, Đông Hoàng Đại Đế tự mình khom người hành lễ, cực kỳ cung kính. Hắn từng đến Phật môn cầu đạo, nên Phật Tổ với hắn mà nói chính là nửa sư phụ, bởi vậy Đông Hoàng Đại Đế luôn rất khách khí với Phật môn.
“Phật Tổ.” Các vị Đại Đế đều hành lễ, cường giả khắp nơi trong Đông Hoàng Đế Cung đồng thời khom người bái kiến, tỏ vẻ tôn kính.
Phật Tổ khẽ gật đầu, chư Phật đồng thời tụng niệm Phật hiệu.
Ngay sau đó, ánh mắt Phật Tổ nhìn về phía màn trời, nhìn thấy cảnh tượng bên trong đó, rất nhiều nơi đã bùng nổ chiến đấu. Là một bộ phận tu hành giả Thần Châu giao chiến với những kẻ xâm nhập đang phân tán khắp Thần Châu.
Thế nhưng, những tu hành giả Thần Châu riêng lẻ sao có thể là đối thủ của những kẻ xâm nhập? Những đại quân xâm lấn kia đều có thực lực cực kỳ mạnh mẽ.
“A Di Đà Phật.” Phật Tổ chắp tay trước ngực, mở miệng nói: “Cuộc chiến này cuối cùng vẫn bùng nổ. Hy vọng sẽ không lan đến chúng sinh hạ giới”.
Trong giọng nói của ngài lộ ra từ bi, cuộc chiến của các nhân vật đứng đầu, trên thực tế, những tu hành giả hạ giới cũng không bị ảnh hưởng gì, nhưng mà, loại chiến tranh này, thường thường sẽ lan đến toàn bộ thế giới.
“Ta sẽ dốc hết sức, giảm thiểu ảnh hưởng của chiến tranh đến mức thấp nhất”, Đông Hoàng Đại Đế lên tiếng.
“Tốt!” Phật Tổ gật đầu: “Không ngờ 500 năm đã trôi qua nhanh như vậy. Đông Hoàng, ngươi đã chuẩn bị xong chưa?” “Ừm”, Đông Hoàng Đại Đế gật đầu: “Nên tới thì cuối cùng cũng sẽ tới, 500 năm, cũng không ngắn”. Các nhân vật đứng đầu của Đông Hoàng Đế Cung nhìn về phía hai người. Phật Tổ và Đông Hoàng Đại Đế nói chuyện, ngay cả bọn họ cũng không nghe rõ.
Quan hệ giữa Phật Tổ và Đông Hoàng Đại Đế dường như còn tốt hơn trong tưởng tượng của bọn họ rất nhiều!
Bạn cần đăng nhập để bình luận