Phục Thiên Thị

Chương 316: Người trời sinh thần lực

Trong Võ Luyện Tràng, Diệp Phục Thiên đang luyện quyền.
Quyền pháp của hắn tựa như mang một vận luật kỳ diệu, vung tay rộng mở, dáng vẻ như bậc Đế Vương.
Lúc quyền pháp có tiếng rồng ngâm, khi lại có vượn hú, lúc lại vang tiếng lôi âm xé gió, uy vũ phi phàm. Thân thể hắn thoắt ẩn thoắt hiện, như chim bằng tung hoành ngang dọc, dưới áp lực của sức mạnh cường đại, động tác lại uyển chuyển như nước chảy mây trôi.
Sau khi luyện xong quyền pháp, hắn lại giơ trường côn lên múa động, chỉ dùng thuần túy lực lượng để luyện tập, vẫn phát ra những tiếng nổ đáng sợ không ngừng.
Thiên Hành Cửu Kích không tụ thế, mà dùng thuần túy lực lượng để vung vẩy, khống chế vận luật của nó. Nhưng cũng chính vì không tụ thiên địa chi thế, khiến cho mỗi động tác của hắn càng trở nên gian nan, cần lực lượng càng lớn, huống chi đây còn là Võ Luyện Tràng, tay cầm cự côn nặng ngàn cân.
Nhưng Diệp Phục Thiên vẫn lặp đi lặp lại luyện tập, khi thì động tác bị cản trở, tiếng nổ chói tai vang lên không ngừng, khiến mọi người liên tục liếc mắt về phía hắn. Nương theo mỗi cú bổ côn của Diệp Phục Thiên, dường như có một luồng lực lượng vô hình ngày càng trở nên đáng sợ.
Theo hắn múa côn, thể nội lại phát ra những tiếng lốp bốp đáng sợ, tiếng rồng ngâm càng lúc càng vang, lôi âm cuồng bạo, huyết mạch dường như cũng điên cuồng gào thét, quay cuồng.
Cuối cùng, theo Diệp Phục Thiên lại một côn quét ngang, hư không dường như vì đó mà run rẩy. Trên thân thể hắn, một cỗ khí tức càng mạnh mẽ lan tràn ra, Võ Đạo luyện thể phá cảnh, bát giai Pháp Tướng.
Liếc mắt nhìn về phía Dư Sinh, chỉ thấy Dư Sinh đang ngẩng đầu nhìn tượng đá cực lớn trong hư không. Mấy ngày trước, Dư Sinh cũng đã đột phá cảnh giới. Đây là phương pháp tu hành mà Diệp Phục Thiên đã dạy Dư Sinh, quan sát tượng đá có thể rèn luyện tinh thần lực.
Võ Luyện Tràng vốn là nơi tu luyện thích hợp cho người tu hành Võ Đạo. Sơn trưởng Tông Húc am hiểu chính là năng lực Võ Đạo.
Nhưng Diệp Phục Thiên, lại dùng nó để tu hành tinh thần lực.
Hắn buông thạch côn xuống, ngẩng đầu nhìn về phía tượng đá trên không trung, vận chuyển Đại Tự Tại Quan Tưởng Pháp. Lập tức, tượng đá kia trở nên rõ ràng, phảng phất sống lại, từng khuôn mặt xuất hiện, uy áp giáng lâm, trở nên cực kỳ đáng sợ, áp bức tinh thần lực của hắn.
Diệp Phục Thiên hồn nhiên không để ý, cứ như vậy nhìn chăm chú lên tượng đá, dùng tinh thần lực để tiếp nhận cỗ uy áp này. Rất nhanh, trên trán hắn đã có mồ hôi chảy ra. Uy áp tinh thần lực còn khiến người ta thống khổ hơn cả uy áp nhục thân. Cứ cách một khoảng thời gian, Diệp Phục Thiên lại cần nghỉ ngơi, rồi lại tiếp tục rèn luyện Võ Đạo.
Cuối cùng, lại qua mấy ngày, tinh thần lực của Diệp Phục Thiên ngồi trong hẻm núi cũng đột phá cảnh giới.
Võ Đạo cùng pháp sư năng lực, tất cả đều bước vào bát giai Pháp Tướng cấp độ, khoảng cách Thiên Vị cảnh càng ngày càng gần. Trước kia, khi tu hành tại Thanh Châu thành, Thiên Vị vốn là truyền thuyết.
Đứng dậy, Diệp Phục Thiên cất bước đi ra, cầm trong tay thạch côn, ngẩng đầu nhìn lên không gian biên giới hẻm núi, cất cao giọng nói: "Người trong cảnh giới Hạ Thiên Vị của Trọng Sơn muốn khiêu chiến, xin cứ đến bất cứ lúc nào."
Thanh âm quanh quẩn trong Võ Luyện Tràng, trong nháy mắt, vô số ánh mắt đổ dồn về phía Diệp Phục Thiên. Cuối cùng cũng bắt đầu tiếp nhận khiêu chiến rồi sao?
Việc Hạ Hầu Chử chiến bại hơn hai tháng trước đã khiến rất nhiều người kích động.
Bây giờ, hắn lấy cảnh giới Pháp Tướng, khiêu chiến bất kỳ người nào ở cảnh giới Hạ Thiên Vị, thật sự là quá cuồng vọng.
Hạ Thiên Vị cảnh giới, bao gồm cả Thiên Vị tầng thứ nhất đến tầng thứ ba.
Trong hư không, một bóng người ngạo nghễ đứng đó, quét về phía vị trí của Diệp Phục Thiên.
Hắn cất bước đi ra, đến trên hẻm núi. Vô số ánh mắt đổ dồn lên thân thể người kia, thân thể khôi ngô, nhục thân bạo tạc, mái tóc ngắn càng làm nổi bật vẻ điêu luyện.
Mạc Bắc, nhân vật cường hoành ở Thiên Vị tầng thứ hai.
"Là Mạc Bắc sư huynh." Rất nhiều người kinh hô. Mạc Bắc cũng là đệ tử rất nổi danh trên Trọng Sơn. Chỉ thấy thân thể từ hư không rơi xuống, một cỗ lực áp bách doạ người hướng phía dưới mà đi.
Diệp Phục Thiên ngẩng đầu nhìn về phía đối phương, một cỗ trọng lực cường hoành áp bức ập đến, phảng phất không phải một người giáng lâm, mà là một ngọn núi hướng phía hắn đập xuống.
"Oanh."
Ánh sáng trắng lập lòe, hai chân Mạc Bắc dường như hóa thành sơn phong, giẫm đạp xuống, muốn nghiền nát tất cả dưới chân.
Diệp Phục Thiên ngẩng đầu, trường côn trong tay xoay tròn vũ động, uy thế càng lúc càng mạnh. Dần dần, một cơn gió lốc kinh khủng thành hình, phảng phất do trường côn vũ động mang tới, uy áp doạ người tràn ngập giữa thiên địa. Đại thế ngập trời hội tụ, Diệp Phục Thiên hai tay mãnh liệt nắm chặt trường côn, sau đó chém giết về phía Mạc Bắc đang hàng lâm từ hư không.
Trong chớp nhoáng này, trường côn như Giao Long, phong vân biến sắc, Mạc Bắc thì phảng phất hóa thành một tôn tượng đá Vương Hầu, giẫm nát hết thảy.
Trong sát na va chạm, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, sau đó đám người liền thấy núi đá tan nát. Thân thể Mạc Bắc bay thẳng lên không trung, tốc độ so với lúc đến còn nhanh và mãnh liệt hơn.
Một ngụm máu tươi từ trong hư không vương vãi xuống. Đám người chỉ thấy thân thể Mạc Bắc như lục bình không rễ, hiển nhiên bị thương không nhẹ. Có thân ảnh người lóe lên, tiếp lấy thân thể của hắn.
Lại là mấy ngụm máu tươi phun ra, sắc mặt Mạc Bắc tái nhợt, không còn chút huyết sắc.
"Cái này..." Trong lòng đám người đột nhiên run rẩy, chỉ cảm thấy một trận hãi nhiên.
Mạc Bắc lăng không giáng lâm uy thế cỡ nào, vậy mà kết thúc với một kết cục thảm hại như vậy.
"Còn có ai?" Diệp Phục Thiên ngẩng đầu nhìn lên không trung, trường côn đứng sững bên cạnh, như thiên thần. Uy áp trong hẻm núi vẫn như cũ, nhưng bây giờ Diệp Phục Thiên phảng phất hồn nhiên không bị ảnh hưởng.
Hắn rèn luyện thân thể tại Võ Luyện Tràng, thể phách trở nên càng thêm cường đại. Dùng thạch côn ngàn cân càn quét, uy lực một kích tụ thế có thể nghĩ. Bây giờ, hắn đã bước vào bát giai Pháp Tướng cảnh giới, Mạc Bắc cường giả Thiên Vị tầng thứ hai, dùng huyết nhục chi khu trấn áp xuống, làm sao chống đỡ nổi một kích như vậy.
Thanh âm của Diệp Phục Thiên quanh quẩn trong hẻm núi, trấn nhiếp quần hùng. Vô số ánh mắt nhìn chăm chú vào thân ảnh anh tuấn kia. Đệ tử tu hành trên Trọng Sơn có chút phiền muộn, đây là sân nhà của bọn hắn, vậy mà Diệp Phục Thiên lại đến khoe oai.
Nhưng Mạc Bắc đã chiến bại, người trong cảnh giới Hạ Thiên Vị có thể xuất chiến đánh bại Diệp Phục Thiên không nhiều, chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Đúng lúc này, một thân ảnh thẳng tắp từ trong hư không bắn thẳng xuống hẻm núi, một tiếng ầm vang, cả tòa hẻm núi Võ Luyện Tràng đều rung động.
Thân thể đám người cũng theo đó rung động. Bọn hắn hướng về phương hướng đó nhìn lại, liền thấy một thân thể vô cùng to lớn xuất hiện, giống như một người khổng lồ.
Ánh mắt Diệp Phục Thiên nhìn về phía đối phương, lộ ra một vòng thần sắc cổ quái. Hắn chưa bao giờ thấy người nào có hình thể khổng lồ như vậy. Dư Sinh đã là cực kỳ khôi ngô, nhưng người này còn cao hơn Dư Sinh cả một cái đầu, hơn nữa toàn thân đều dữ tợn, đứng đó tựa như một ngọn núi.
"Đồ Linh, hắn lại muốn xuất thủ?"
Đám người nhìn thấy thân ảnh kia, ánh mắt ngưng kết. Rất nhiều người nhìn về một phương hướng, một vị thanh niên khoanh tay đứng đó, là đệ tử thân truyền của sơn trưởng Tông Húc, Chung Ly Hận, được vinh dự là đệ tử đệ nhất nhân của Trọng Sơn, cảnh giới Vương Hầu, thiên phú kỳ cao.
Đồ Linh cũng là đệ tử thân truyền của sơn trưởng Tông Húc, chỉ nghe theo hắn.
Bây giờ Đồ Linh xuất thủ, hiển nhiên là hắn ra lệnh.
Chung Ly Hận khoanh tay đứng, hắn biết Đồ Linh có thiên phú mạnh mẽ đến mức nào. Nếu luận về đơn thuần lực lượng, cả tòa Trọng Sơn không tìm được người thứ hai.
Diệp Phục Thiên càn quét đệ tử Trọng Sơn, Đồ Linh xuất thủ, chính là để Trọng Sơn lập uy.
Thân thể cao lớn của Đồ Linh như một đống núi thịt, hắn đi về phía bên cạnh, sau đó giơ lên một thanh thạch chùy vô cùng kinh khủng, dậm chân hướng phía Diệp Phục Thiên mà đi. Ánh mắt hắn tràn đầy hung quang, mỗi bước chân chạy lên, thân thể khổng lồ như vậy, tốc độ lại không hề chậm, mỗi bước đi ra đều như đất rung núi chuyển.
Diệp Phục Thiên cảm thấy một cỗ áp bức rất mãnh liệt từ trên người đối phương. Trường côn vũ động, Diệp Phục Thiên xoay tròn thân thể, hội tụ một kích kinh người, càn quét về phía Đồ Linh.
Đồ Linh cầm thạch chùy lớn vô cùng đập xuống, va chạm với trường côn của Diệp Phục Thiên.
"Phanh..." Một đạo tiếng nổ lớn kinh khủng truyền ra, thân thể Diệp Phục Thiên lùi nhanh.
Hắn tiếp tục vũ động trường côn, muốn súc thế. Nhưng Đồ Linh đã bước một bước vượt qua mà đến, lại là một chùy đập xuống, oanh một tiếng, thân thể Diệp Phục Thiên bị đánh bay trực tiếp ra ngoài. Bước chân bất ổn, hắn dùng trường côn ma sát mặt đất, mới đứng vững không ngã.
"Thiên Vị tầng thứ ba, trời sinh thần lực." Diệp Phục Thiên nhìn về phía Đồ Linh, đây là một quái vật giống như Dư Sinh.
"Ầm, ầm." Ánh mắt hung hãn của Đồ Linh tiếp tục dậm chân mà đến. Diệp Phục Thiên đứng dậy, đã thấy một bóng người xông về phía trước, là Dư Sinh. Hắn cầm Phương Thiên Họa Kích, như Ma Thần giáng thế, từ trên trời đánh xuống phía Đồ Linh.
Đồ Linh hai tay giơ lên, một chùy đánh xuống, phịch một tiếng, Dư Sinh bị đánh bay trong hư không.
"Lực lượng thật bạo tạc."
Diệp Phục Thiên nhìn chăm chú đối phương. Đồ Linh đứng đó, phảng phất hóa thành một thể với tượng đá trên hẻm núi, hắn chính là Cự Thần trời sinh.
Thực lực của Đồ Linh, đáng sợ hơn Lạc Quân Lâm nhiều.
Người trên hẻm núi nhìn xuống chiến trường, bọn họ không hề kinh ngạc. Nếu có người có thể đánh bại Diệp Phục Thiên ở cảnh giới Hạ Thiên Vị, vậy thì người đó chắc chắn là Đồ Linh.
Sơn trưởng Tông Húc từng nói, thần lực của Đồ Linh là mạnh nhất mà ông từng thấy.
Đáng tiếc là, đầu óc của Đồ Linh toàn cơ bắp, không được thông minh cho lắm.
"Đông." Đồ Linh dậm chân mà đến, tiếp tục đi về phía Diệp Phục Thiên. Nhìn tòa núi thịt kia, Diệp Phục Thiên mở miệng nói: "Đồ sộ."
Đồ Linh dừng bước, lộ vẻ hung quang, biểu tình như muốn nuốt chửng Diệp Phục Thiên.
"Lực lượng không tệ, ngươi tên gì?" Diệp Phục Thiên hỏi.
Ánh mắt hung hãn của Đồ Linh dõi theo hắn, sau đó tiếp tục dậm chân về phía trước, mỗi bước đi như long trời lở đất.
Lại một chùy đập xuống. Lần này Diệp Phục Thiên không nghênh đón trực diện, thân hình lóe lên, như một cơn gió tránh né một kích này, bay lên không trung nhìn xuống đối phương.
Đồ Linh ngẩng đầu nhìn Diệp Phục Thiên, ánh mắt vẫn hung hãn, lại một lần phát động công kích.
Diệp Phục Thiên liên tục lóe lên, không va chạm chính diện với hắn. Ánh mắt mọi người lập lòe, xem ra Diệp Phục Thiên cũng thông minh, không chọn va chạm chính diện với Đồ Linh. Đừng nói chênh lệch cảnh giới lớn như vậy, dù cùng cảnh, lực lượng của Diệp Phục Thiên cũng không nhất định so được với Đồ Linh.
"Thật hung hăng." Diệp Phục Thiên thấy Đồ Linh hung hăng nhìn chằm chằm mình.
"Ngươi chỉ biết tránh thôi sao?" Đồ Linh cuối cùng cũng mở miệng, thanh âm hùng hậu.
"Chiến đấu không chỉ đơn thuần là va chạm lực lượng. Có rất nhiều cách để đánh bại ngươi, nhưng ta thưởng thức lực lượng của ngươi, không muốn làm ngươi bị thương." Diệp Phục Thiên nói. Thư viện các ngọn núi khác vẫn có những nhân vật thiên phú trác tuyệt. Lực lượng của Đồ Linh, hắn chỉ thấy Dư Sinh có thể sánh bằng!
Rất nhiều người cạn lời, tên này bị đuổi đến chật vật như vậy chỉ biết né tránh, lại còn dám khoe khoang không biết ngượng?
Bạn cần đăng nhập để bình luận