Phục Thiên Thị

Chương 307: Sức chiến đấu

**Chương 307: Sức chiến đấu**
Diệp Phục Thiên hai tay vươn ra, phong lôi hội tụ, lòng bàn tay hắn có gió lốc kinh khủng vờn quanh, có lôi đình màu tím cuồng vũ.
Đôi mắt hắn dường như cũng lộ ra tử quang, linh khí điên cuồng tụ đến trong song chưởng hắn xen lẫn thành đồ án đáng sợ, tựa như bão táp xoay tròn cấp tốc, ẩn ẩn có pháp thuật kinh người ngưng tụ mà sinh.
"Cái này..."
Đám người rung động phát hiện, Diệp Phục Thiên giơ hai tay mà lại ngưng tụ sinh ra hai loại hình thái pháp thuật, tay trái hội tụ ra phong bạo gió lốc đáng sợ, tay phải là một tôn Lôi Đình Cự Long kinh khủng đang dần dần thành hình, phảng phất như khắc họa mà thành, vô tận lôi quang lập lòe hóa thành xiềng xích lôi đình, hướng phía thiên thạch buông xuống trong hư không bao phủ tới, càng đem tất cả khóa tại phía trên lôi đình.
Hơn nữa, cơn lốc kia cùng Lôi Long vẫn đang điên cuồng trưởng thành.
"Tiểu sư đệ học qua khắc lục?" Tuyết Dạ mắt sáng lên, Diệp Phục Thiên lấy tinh thần lực lăng không khắc lục, không hề mượn nhờ Khắc Lục sư lục chỉ cùng Khắc Lục bút, tinh thần hắn vô cùng cường hoành cùng linh khí cảm giác lực siêu cường, lăng không khắc lục, phóng thích pháp thuật vượt qua cảnh giới của hắn.
Khắc Lục sư cùng Triệu Hoán sư có thể hư không khắc họa có chỗ tương cận, khi tinh thần lực cùng đối với linh khí cảm giác lực của bọn hắn đều cực mạnh, có thể lăng không kiến pháp thuật, đương nhiên pháp thuật như vậy thời gian đản sinh sẽ chậm hơn không ít, tỉ như muốn phóng thích pháp thuật đối ứng đẳng cấp có thể trực tiếp nở rộ mà ra, nhưng cần khắc lục ra pháp thuật siêu việt đẳng cấp, liền cần ngưng tụ linh khí càng mạnh, cũng lấy tinh thần lực cường hoành khống chế, trong đó chỉ một tia sai lầm, khắc lục pháp thuật sẽ băng diệt thất bại.
"Ầm ầm..." Uy áp vô cùng kinh khủng hàng lâm xuống, Lạc Quân Lâm khống chế pháp thuật giáng lâm, Diệp Phục Thiên lại không hề lựa chọn tránh né công kích pháp thuật của hắn, mà là hội tụ pháp thuật.
Cuồng vọng.
Cự thạch bén nhọn kinh khủng mang theo hỏa diễm hàng lâm xuống, Diệp Phục Thiên bước chân hướng hư không đạp mạnh, lại đón pháp thuật của đối phương cất bước mà ra, sau đó tay phải hắn oanh sát mà ra, có tiếng long ngâm nở rộ, tựa như Chân Long gầm thét, còn có tiếng tượng minh kinh khủng.
Một kích này, trực tiếp đánh vào trên cự thạch bén nhọn kia, sau một khắc, một đầu Cự Long màu tím xuất hiện, bao phủ không gian mênh mông, đem tất cả thiên thạch buông xuống bao khỏa trong đó, trong đó còn có Chân Long cự tượng đáng sợ xuất hiện, băng đằng mà qua, nghiền nát hết thảy.
"Pháp thuật Lôi Long Phệ, công pháp Võ Đạo Long Tượng Minh." Tuyết Dạ mở miệng nói ra, hắn đọc sách phá vạn quyển, muôn vàn pháp thuật mọi loại thần thông giấu trong ngực bụng, công pháp pháp thuật trong Thư Động phía trên Thảo Đường hắn hiểu rất rõ, rất nhiều đều sao chép qua.
Giờ phút này Diệp Phục Thiên sử dụng pháp thuật chính là pháp thuật thiên Vị cấp Lôi Long Phệ, cùng công pháp Võ Đạo Long Tượng Minh cường đại.
Võ pháp tương dung, đồng thời bộc phát nở rộ trong một lần công kích, hỗ trợ lẫn nhau, công kích điệp gia thức so với uy lực công kích phân tán mạnh hơn nhiều, trong nháy mắt, thiên thạch điên cuồng buông xuống có nổ tung, có xuất hiện vết rách, mà vào lúc này, pháp thuật tay trái Diệp Phục Thiên nở rộ, phong bạo gió lốc cuốn qua, dễ như trở bàn tay, trong nháy mắt đầy trời thiên thạch tan thành mây khói, hóa thành bụi bặm vô tận.
"Đẹp trai." Lạc Phàm khen một tiếng, tiểu sư đệ ứng đối thật có thể nói là hoàn mỹ, chênh lệch cảnh giới lớn như vậy, lại trực tiếp hóa giải thủ đoạn công kích của đối phương.
Xem ra vô luận là pháp thuật hay là Võ Đạo, tiểu sư đệ đều không có kẽ hở.
Lại thêm thiên phú toàn thuộc tính của hắn, kỳ tài, làm sư huynh có áp lực a.
Tần Mộng Nhược, Sở Yêu Yêu... ở Thiên Sơn Mộ và những người Đông Hoang khác cũng đều chăm chú nhìn, trong lòng hơi có gợn sóng, đây cũng là lần đầu tiên bọn hắn tận mắt chứng kiến Diệp Phục Thiên chiến đấu toàn lực trên ý nghĩa chân chính, Tần Ly trước kia từng nói Diệp Phục Thiên chưa từng chứng minh bản thân trên chiến đấu, hôm nay, bọn hắn đã thấy được năng lực chiến đấu của Diệp Phục Thiên, vẻn vẹn một kích, đã triển lộ tư thái yêu nghiệt.
Lạc Quân Lâm ánh mắt lạnh lùng nhìn Diệp Phục Thiên, nếu Diệp Phục Thiên dám khiêu chiến hắn, tự nhiên không thể ngay cả một kích đều không chịu nổi, hắn đã có chuẩn bị tâm lý.
Linh khí hỏa diễm cuồng bạo ngưng tụ mà sinh, Thạch Hỏa Phượng Hoàng vỗ hai cánh, lại bay về phía trước ra ngoài, có hỏa diễm giống như nham tương lưu động trong hư không, hướng phía thân thể Diệp Phục Thiên mà đi, nham tương chi hỏa in dấu không gian thành màu đỏ kia, tựa như có thể phần diệt hết thảy tồn tại.
Hư không mênh mông, xuất hiện một mảnh lưu hỏa chi quang, chung quanh Diệp Phục Thiên toàn bộ bị che kín, trong nháy mắt đưa thân vào thế giới màu đỏ rực, Thạch Hỏa Phượng Hoàng pháp tướng của Lạc Quân Lâm tựa như chất chứa sinh mệnh, không ngừng nở rộ công phạt pháp thuật, vô cùng vô tận.
Pháp tướng Thái Dương phóng thích mà ra, treo cao cách đỉnh đầu trên không, trong mặt trời, tựa như chất chứa một gốc Thái Dương Thần Thụ, cành lá đan xen khó gỡ.
Thân thể Diệp Phục Thiên tựa như hóa thành Thái Dương Dung Lô, có thể dung luyện thế gian hết thảy, chữ cổ Hỏa, Viêm, Diễm vờn quanh tại thân, ý chí Vương Hầu điên cuồng tỏa ra, hắn đứng tại đó, cứ như vậy nhìn hỏa diễm có thể phần diệt hết thảy giáng lâm.
Hỏa diễm đáng sợ như nham tương rơi vào trên người, thân thể Diệp Phục Thiên tựa như dung nhập vào trong mặt trời, hắn cảm nhận được một cỗ năng lực hủy diệt cực đáng sợ, dù hắn tu hành hỏa diễm chi pháp, nhưng cũng không thể không nhìn thủ đoạn công kích hỏa diễm.
Nhưng pháp tướng Thái Dương do bản thân lực lượng cùng ý chí hỏa diễm xen lẫn mà thành cho hắn đúc thành một tầng phòng ngự, Thái Dương Thần Thụ kia tựa như đang lan tràn, hấp thu một chút lực lượng hỏa diễm công kích mà đến, khiến cho quang mang thái dương càng ngày càng sáng chói, thời gian dần trôi qua, mặt trời chói mắt kia phảng phất đang biến lớn.
Công kích pháp thuật hỏa diễm của Lạc Quân Lâm, vậy mà đối với Diệp Phục Thiên không có hiệu quả.
Thậm chí, ẩn ẩn cho người ta cảm giác là đang tăng cường ngọn lửa trên người Diệp Phục Thiên.
Bước chân đạp mạnh, Diệp Phục Thiên cất bước mà ra, xuyên thấu mà qua từ trong lưu hỏa, hướng phía Lạc Quân Lâm cất bước mà đi, cực kỳ bá đạo, không nhìn hết thảy.
Thạch Hỏa Phượng Hoàng cấp tốc đập cánh chim, nhưng pháp thuật lại hóa thành lưỡi dao bén nhọn không gì sánh được, ám sát về phía thân thể Diệp Phục Thiên.
Bàn tay Diệp Phục Thiên hướng phía phía trước đập ra, giống như chưởng ấn lò luyện, quét ngang hết thảy, lưỡi dao kia lại trực tiếp bị đốt tiêu diệt tới.
Rất nhiều người lộ ra thần sắc quỷ dị, hỏa diễm công kích của Lạc Quân Lâm phảng phất làm áo cưới cho hắn.
Thạch Hỏa Phượng Hoàng quy vị, trở lại sau lưng Lạc Quân Lâm, không tiếp tục lấy pháp thuật công kích.
Lạc Quân Lâm đôi mắt nhìn chăm chú Diệp Phục Thiên dậm chân đến gần, chiến ý trên thân lăng thiên.
Dù Diệp Phục Thiên có bao nhiêu yêu nghiệt, nhưng hắn thân là thiên Vị, thì sợ gì pháp Tướng.
Pháp tướng Thạch Hỏa Phượng Hoàng phảng phất tương dung cùng thân thể của hắn, cánh chim Phượng Hoàng hoa mỹ xuất hiện sau lưng hắn.
Diệp Phục Thiên đứng ở trên không, quan sát thân ảnh Lạc Quân Lâm, trong đôi mắt lộ ra khinh cuồng không ai bì nổi.
"Kính Ảnh Thiên Trọng." Thoại âm Diệp Phục Thiên rơi xuống, pháp thuật thuộc tính Thủy trong hư không sinh ra, hóa thành từng mặt hư vô chi kính, chiết xạ trên thân thể Diệp Phục Thiên, sau một khắc, thân thể Diệp Phục Thiên động.
Chỉ một sát na, thân thể ngàn trượng xuất hiện chung quanh Lạc Quân Lâm, tất cả đều là bóng dáng Diệp Phục Thiên, khó phân thật giả.
Càng đáng sợ, trong pháp thuật Kính Ảnh Thiên Trọng, giữa thiên địa dường như xuất hiện một mảnh hơi nước mê huyễn, che giấu khí tức, cho nên Lạc Quân Lâm không cách nào căn cứ khí tức khóa chặt thân thể Diệp Phục Thiên.
Nương theo thân thể Diệp Phục Thiên di động, hư không mênh mông, thân ảnh Diệp Phục Thiên vô tận cuốn Lạc Quân Lâm vào trong đó, hoa mắt.
Sau lưng Lạc Quân Lâm cánh chim Phượng Hoàng đập, thân thể phù diêu mà lên.
"Oanh." Diệp Phục Thiên phóng thích pháp thuật, hóa thành một ngọn núi, đánh tới hướng Lạc Quân Lâm, giờ khắc này, phảng phất có vô tận sơn phong đánh tới hướng Lạc Quân Lâm dưới pháp thuật Kính Ảnh Thiên Trọng.
Cánh chim Lạc Quân Lâm phảng phất hóa thành lưỡi dao, cuồng quét mà qua, gió lốc xé rách hư không, xuyên thấu từ trên từng ngọn núi, đó là bóng dáng, cũng không phải là công kích thực chất, nhưng hắn lại không thể không tiến hành càn quét.
Đồng thời, Lạc Quân Lâm khống chế pháp thuật muốn đánh nát hư vô chi kính kia, nhưng phát hiện pháp thuật trực tiếp xuyên thấu mà qua, Kính Ảnh Thiên Trọng chính là pháp thuật thuộc tính Thủy, không có lực công kích, nhưng cũng có thể không nhìn công kích trực tiếp.
Phanh... một tiếng vang thật lớn, pháp thuật chân thực rơi xuống, Lạc Quân Lâm công kích đến vỡ nát, nhưng cơ hồ đồng thời, quang mang lôi đình cũng đã lập lòe ở giữa phiến thiên địa này.
"Oanh két..." tử quang diệu thiên, Lôi Long nở rộ, pháp thuật Lôi Long Phệ lại một lần bộc phát, giống như ngàn vạn Lôi Long hướng phía Lạc Quân Lâm đánh tới.
Sắc mặt Lạc Quân Lâm cực kỳ khó coi, Kính Ảnh Thiên Trọng pháp thuật khiến cho công kích hóa thân ngàn vạn, dù đều là giả, nhưng hắn nhất định phải đáp lại, nếu không công kích chân thực rơi vào trên người, đủ để làm hắn bị thương.
Phong bạo vô tận hội tụ ở chung quanh thân thể Lạc Quân Lâm, hắn bị gió lốc bao khỏa trong đó, xé nát hết thảy, Lôi Long Phệ chân chính giáng lâm đánh vào trên phong bạo gió lốc, lực lượng lôi đình đáng sợ cùng gió lốc đan vào một chỗ, Lạc Quân Lâm theo gió lốc tiếp tục phóng lên tận trời, muốn thoát ly trong pháp thuật này.
Nhưng Diệp Phục Thiên căn bản không cho phép hắn ra ngoài, vô tận dây leo cuốn về phía thân thể hắn, đồng thời Diệp Phục Thiên công pháp Long Tượng Minh bộc phát, lập tức có mang theo Long Tượng oanh sát về phía thân thể Lạc Quân Lâm.
Lạc Quân Lâm bị khốn ở trong pháp thuật, chỉ có thể khai thác thủ đoạn phòng ngự, không thể tiến hành công kích chủ động.
Lạc Quân Lâm cảnh giới thiên Vị, lại bị Diệp Phục Thiên áp chế, điều này khiến rất nhiều người lộ ra thần sắc cổ quái.
Mỗi một lần công kích pháp thuật của Diệp Phục Thiên đều chất chứa ý chí Vương Hầu trong đó, đạt tới cấp độ thiên Vị, phảng phất cảnh giới của hắn vốn là thiên Vị, mà không phải pháp Tướng.
Tần Ly nhìn chăm chú chiến trường, sắc mặt có chút không dễ nhìn, hắn còn đang suy nghĩ trận chiến này Lạc Quân Lâm phải chăng có cơ hội giết Diệp Phục Thiên, nhưng thực lực Diệp Phục Thiên triển lộ vượt qua dự liệu của hắn.
Lạc Quân Lâm khắp nơi bị quản chế, sắc mặt hắn cực kỳ khó coi, sau đó hắn đình chỉ suy nghĩ lao ra, linh khí vô tận hội tụ ở thân, pháp tướng cùng thân thể giao hòa, trên người hắn xuất hiện làn da màu trắng, đó là hòn đá, Lạc Quân Lâm phảng phất muốn hóa thân Thạch Nhân, không ngừng biến lớn.
Rất nhanh, một tôn Thạch Nhân to lớn cao tới trăm mét xuất hiện, bên ngoài thân còn thiêu đốt lên hỏa diễm kinh khủng, con mắt của Thạch Nhân kia lại là con mắt của Lạc Quân Lâm.
Hắn không còn phản kháng mặc cho pháp thuật rơi vào trên thân thể, khiến Thạch Nhân to lớn chấn động, không ngừng phá hủy lấy da thịt nham thạch bên ngoài thân hắn, lại không thể làm bị thương hắn, da thịt nham thạch bị phá ra kia rất nhanh liền lại khôi phục như lúc ban đầu, tựa như tồn tại không chết.
"Ngươi như thế nào bại ta?" Lạc Quân Lâm nổi giận gầm lên một tiếng, giơ lên bàn tay quét ngang hết thảy, muốn bao trùm toàn bộ hư không.
Đã thấy giờ phút này, trong pháp thuật Kính Ảnh Thiên Trọng, trên thân thể Diệp Phục Thiên vô cùng uy nghiêm xuất hiện một cây trường côn, đồng thời không ngừng mở rộng.
Hư ảnh Thần Viên cùng thân thể Diệp Phục Thiên dung hợp lại cùng nhau, tay cầm trường côn, lộ ra cảm giác lực lượng đè đất trời không thể lay động, một cỗ khí thế không thể sánh ngang hội tụ ở thân.
Sau đó đám người liền nhìn thấy một màn cực kỳ hoa mỹ, trong pháp thuật Kính Ảnh Thiên Trọng, thân ảnh ngàn trượng đồng thời vũ động trường côn, phong vân gào thét, thiên địa biến sắc.
Tràng cảnh một màn này, quá mức lộng lẫy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận