Phục Thiên Thị

Chương 77: Thanh toán

**Chương 77: Thanh toán**
Ánh mắt Lãnh Thu Phong chăm chú nhìn vào Diệp Phục Thiên ngạo nghễ, ngay sau đó, linh khí thuộc tính Phong, Thổ hội tụ trước người hắn, hàng loạt trường thương nham thạch xuất hiện, đồng thời mang theo sức mạnh của gió.
"Đi." Lãnh Thu Phong chỉ trường thương, trong chốc lát pháp thuật Phong hệ cuốn theo pháp thuật Thổ hệ công kích về phía Diệp Phục Thiên và Dư Sinh, che kín cả bầu trời.
Dư Sinh đứng trước người Diệp Phục Thiên, hào quang màu vàng sẫm trên thân hừng hực, hắn hét lớn một tiếng, song quyền hướng phía không trung đập tới, trong một chớp mắt, quyền ảnh ngàn trượng, giống như trời long đất lở, đánh vào trường thương không ngừng nổ tung.
"Lên." Diệp Phục Thiên đứng phía sau lưng lên tiếng, pháp thuật Phong hệ giáng xuống thân thể Dư Sinh, ngay sau đó liền thấy Dư Sinh lao ra phía trước, bước chân đạp lên mặt đất, thân thể bay lên không trung, giống như một đạo thiểm điện, đồng thời có pháp thuật Phong hệ của Diệp Phục Thiên gia trì, chỉ trong nháy mắt Dư Sinh đã xông lên không trung, mang theo khí thế vô cùng uy mãnh, oanh sát về phía Lãnh Thu Phong.
Ngàn trượng quyền ảnh lớp lớp tiến lên, hóa thành đại thế thẳng tiến không lùi, muốn phá hủy tất cả.
"Lực lượng này..." Đám người có chút câm lặng, thiên phú quả nhiên là mệnh trung đã định, nếu như Dư Sinh am hiểu pháp thuật Phong hệ, ngày đó chưa chắc đã bại dưới tay hai người kia.
Y Tướng thấy Dư Sinh sử dụng chiến kỹ công kích cũng lộ vẻ hài lòng, tên gia hỏa này trời sinh dường như thích hợp tu hành các loại kiểu chiến kỹ bạo phát.
"Nham Thạch Thủ Hộ." Lãnh Thu Phong phun ra một âm thanh, trước người hắn xuất hiện một tượng nham thạch khổng lồ thủ hộ trước người, chính là pháp thuật phòng ngự cực mạnh, nhưng chỉ nghe một tiếng oanh minh, Nham Thạch Thủ Hộ nổ tung, thân thể Dư Sinh xuất hiện.
Lãnh Thu Phong cũng không lùi lại tránh né, mặc dù người trước mắt là quái thú hình người, nhưng hắn thắng ở cảnh giới cao hơn, mà lại mệnh hồn vốn giao phó cho hắn lực lượng cực mạnh.
Trên thân thể phảng phất xuất hiện một tôn hư ảnh Nham Sư khổng lồ, Lãnh Thu Phong vung trường thương trong tay về phía trước, đầu thương nhọn hoắt, linh khí thuộc tính Phong, Thổ nhanh chóng xoay quanh, những quyền ảnh oanh sát kia không ngừng hóa đá, sau đó bị trường thương quấy thành bột mịn.
Thân thể Dư Sinh giáng lâm mà đến, giống như một tôn Chiến Thần, trên dưới toàn thân đều lộ ra khí thế không gì sánh kịp, cánh tay của hắn xuất hiện gai ngược màu vàng, nắm đấm hướng thẳng đến trường thương của đối phương đánh tới.
Trường thương và nắm đấm còn chưa tiếp xúc, cánh tay của Dư Sinh đã không ngừng bị hóa đá, nhưng rồi lại bị gai ngược màu ám kim kia từng chút một thôn phệ, thân thể của hắn giống như lỗ đen kinh khủng kia.
Cuối cùng, trong ánh mắt rung động của đám người, quyền của Dư Sinh và trường thương nham thạch của đối phương chạm vào nhau, quyền của hắn giống như là còn cứng rắn hơn cả binh khí đáng sợ.
"Ầm!"
Một tiếng vang thật lớn, nắm đấm của Dư Sinh phòng ngự tựa hồ cũng bị phá ra, có vết máu xuất hiện, nhưng đồng thời trường thương của Lãnh Thu Phong lại trực tiếp nổ tung.
Thân thể hai người đồng thời lui lại trên không trung, cánh tay Dư Sinh chấn động, Lãnh Thu Phong cũng không dễ chịu, một cỗ ám kình từ nắm đấm xuyên qua trường thương truyền đến cánh tay hắn, khiến cánh tay hắn hơi tê rần.
"Ừm?" Đúng lúc này, Lãnh Thu Phong đột nhiên sinh ra một cỗ cảm giác không ổn, liếc mắt nhìn, giống như thấy một đạo tàn ảnh màu vàng.
Những người phía dưới trợn trừng mắt, nhìn thân ảnh xuất hiện sau lưng Lãnh Thu Phong, từng đầu dây leo xuất hiện, đem đường lui của Lãnh Thu Phong toàn bộ phong tỏa, sau đó hướng phía thân thể của hắn bay tới, tốc độ cực kỳ nhanh.
"Pháp thuật Mộc thuộc tính Thiên Đằng Tỏa, hắn ở cảnh giới Vinh Diệu ngũ tinh vì sao có thể có hiệu quả đáng sợ như vậy." Đám người thấy dây leo kia giống như vô cùng vô tận, giống như từng xúc tu đáng sợ.
Thân thể Lãnh Thu Phong bị gió lốc bao bọc, bay lên không trung, pháp thuật Phong hệ đáng sợ hóa thành lưỡi dao muốn chặt đứt dây leo phong tỏa không gian.
Tiếng xuy xuy bén nhọn vang lên, trên dây leo màu xanh biếc kia dường như bám vào ánh sáng vàng kim lộng lẫy, khiến cho trở nên càng thêm cứng rắn kiên cố, nhưng vẫn bị pháp thuật Phong hệ chặt đứt rất nhiều.
Nhưng dây leo giống như vô cùng vô tận, vẫn có rất nhiều xúc tu giáng xuống thân thể hắn, sau đó quấn quanh trói lại thân thể hắn.
Dư Sinh lại cuốn theo Phong hệ pháp thuật lần nữa xông về phía hắn, sắc mặt Lãnh Thu Phong đột nhiên biến đổi, hét lớn một tiếng, điên cuồng giãy thoát, xoắn nát dây leo trói buộc thân thể hắn.
"Oanh." Nắm đấm Dư Sinh đánh tới, trong lúc vội vã chống cự, phòng ngự của Lãnh Thu Phong trực tiếp bị phá, sau đó bị đánh trúng ngực.
Dây leo biến mất, thân thể Lãnh Thu Phong bị đánh trúng bị Dư Sinh chế trụ, sau đó thân thể hai người rơi xuống mặt đất, Dư Sinh tóm lấy hắn trực tiếp đập xuống mặt đất, lại là một tiếng oanh minh, mặt đất đều trực tiếp vỡ ra, thân thể Lãnh Thu Phong run rẩy, giống như một bãi bùn nhão.
Thân thể Diệp Phục Thiên chậm rãi rơi xuống đất, lạnh lùng liếc nhìn Lãnh Thu Phong nói: "Hai đánh một, thoải mái không?"
Lần trước trước Thiên Phủ Cung, Dư Sinh bị Lãnh Thu Phong và Khương Khôn hai người đánh, mà ngay vừa rồi, hai người liên thủ, bạo ngược Lãnh Thu Phong.
Đương nhiên, trước đó Khương Khôn đã bị đánh bại.
Hai vị Vinh Diệu cảnh ngũ tinh khiêu chiến hai vị cường giả Vinh Diệu cảnh bát tinh của Thiên Phủ Cung, toàn thắng.
"Hai con yêu nghiệt." Đám người trong lòng rung động, lực lượng mạnh mẽ của Dư Sinh đơn giản là biến thái, trước kia rất nhiều người xưng Dư Sinh có thể là người có thiên phú Võ Đạo lớn nhất Đông Hải Học Cung, có rất nhiều người không phục, nhưng sau trận chiến trước Thiên Phủ Cung và cuộc chiến hôm nay, sợ là không ai dám phủ nhận điểm này, thử hỏi ai có được tính chất bạo tạc lực lượng như vậy? Khó trách cung chủ Thiện Chiến Võ Khúc Cung Y Tướng lại chọn thu hắn làm đệ tử thân truyền.
Diệp Phục Thiên cũng là một yêu nghiệt, Thiên Mệnh Pháp Sư, mệnh hồn Kim Sí Đại Bằng Điểu liền giao phó cho hắn song thuộc tính Kim, Phong, hắn hay là một Cầm Âm Pháp Sư, bây giờ lại còn triển lộ ra thiên phú Mộc thuộc tính, lại thêm tu hành Võ Đạo, quá toàn năng.
Có người đang nghĩ, có phải hắn còn ẩn giấu thiên phú thuộc tính khác?
Trong Tử Vi Cung, có lẽ chỉ có vị thiên tài thiếu nữ kia có thiên phú thuộc tính có thể vượt trội hơn hắn.
Nhưng nàng sợ là sẽ không xuất thủ, ngoại trừ lần nhập môn kia, nàng chưa bao giờ xuất thủ, thậm chí cực ít ra ngoài, chỉ có lúc trước khi chuyện xấu giữa Mục Vân Hiên và nàng truyền ra, nàng mới tự mình ra mặt làm sáng tỏ.
"Thiên Phủ Cung lần này coi như mất hết mặt mũi." Mọi người nghĩ thầm, chỉ thấy Dư Sinh xách ngược thân thể Lãnh Thu Phong, ném về phía vị trí đám người Thiên Phủ Cung, vẫn trực tiếp bá đạo, gần như nhục nhã. Ngày đó trước Thiên Phủ Cung, hắn cũng rất không thoải mái, chiến đấu vô cùng biệt khuất, đối phương có thể ngự không phi hành, hắn rất khó nắm bắt cơ hội cùng đối phương chính diện va chạm.
Hôm nay, xem như xả được cơn giận.
"Thiên tài Vinh Diệu cảnh bát tinh của Thiên Phủ Cung cũng chỉ có thực lực này, sau này đừng nên mất mặt xấu hổ ở Đông Hải Học Cung nữa." Diệp Phục Thiên thản nhiên nói, sắc mặt đệ tử Thiên Phủ Cung khó coi hết chỗ nói.
Đám người nghe Diệp Phục Thiên nói cũng không còn gì để nói, hôm nay tên gia hỏa này chính là đến vả mặt, vô luận là Tử Vi Cung hay Thiên Phủ Cung, đều không để lại chút mặt mũi nào.
Đầu tiên là cường thế đánh bại Chu Mục, sau đó phụ trợ Dư Sinh đánh tơi bời Lãnh Thu Phong và Khương Khôn, tiếp đó, hắn lại sẽ làm gì?
Chỉ thấy lúc này, Diệp Phục Thiên đi vài bước sang bên cạnh, ánh mắt nhìn về phía Tử Vi Cung, lại cười nói: "Hôm qua đến Tử Vi Cung tìm bạn gái ta, Trác Thanh sư huynh cản đường không đồng ý, nói thiên tài Tử Vi Cung như mây, thực lực ta không bằng Chu Mục, cho nên hôm nay cố ý đến lĩnh giáo, Chu Mục đã lĩnh giáo qua rồi, thực sự có chút thất vọng, không biết những thiên tài khác của Tử Vi Cung thực lực như thế nào, ta và Dư Sinh đều là đệ tử Võ Khúc Cung, tu vi cảnh giới Vinh Diệu ngũ tinh, không biết đệ tử Tử Vi Cung tự cho mình là cung đứng đầu Đông Hải Học Cung, có ai có thể cùng cảnh giới tùy ý khiêu chiến một trong hai người chúng ta?"
Người Tử Vi Cung từng người sắc mặt khó xử, cùng cảnh giới chiến với hai quái vật này? Có lẽ vị kia có thể thử một chút, nhưng những người ở phía trên Tử Vi Cung đều biết một chút, tựa hồ nàng vĩnh viễn sẽ không chiến với Diệp Phục Thiên.
Người vây quanh cũng cạn lời, nghĩ thầm gia hỏa này thật vô sỉ, Vinh Diệu cảnh bát tinh đã bị hai người các ngươi đánh bại, bây giờ để Tử Vi Cung cùng cảnh chiến đấu? Đưa lên để bị ngược?
Bất quá, Tử Vi Cung còn không cách nào phản bác lời của Diệp Phục Thiên, các ngươi tự xưng thiên tài như mây, tự nhận là cung thứ nhất, cùng cảnh giới, không quá phận chứ?
Còn có, bạn gái của Diệp Phục Thiên, ở Tử Vi Cung? Chuyện này là sao?
"Nếu không được, lục tinh Vinh Diệu cảnh ta cũng chấp nhận." Thấy người Tử Vi Cung im lặng, Diệp Phục Thiên tiếp tục cười nói.
Mặt Hàn Mặc âm trầm, Vinh Diệu cảnh lục tinh? Chu Mục đã thử qua, một côn.
"Thất Tinh Vinh Diệu cảnh thì sao?" Diệp Phục Thiên tiếp tục nói: "Hôm qua Trác Thanh sư huynh không phải tự xưng là thiên tài Tử Vi Cung như mây, hôm nay là vì sao?"
Ánh mắt đám người nhìn về phía Trác Thanh, chỉ thấy Trác Thanh gió độ nhẹ nhàng giờ phút này mặt đen lên, giống như đang cố nặn ra vẻ tươi cười, Trác Thanh lên tiếng nói: "Diệp sư đệ cuồng ngôn muốn khiêu chiến đệ tử Tử Vi Cung ta, cần gì phải chỉ định cảnh giới?"
"Ý của Trác sư huynh là, ta nên không nhìn cảnh giới, vượt bốn năm cảnh chiến đấu, thậm chí Pháp Tướng cảnh cũng phải ứng chiến?" Diệp Phục Thiên cười nói: "Những ngày này đệ tử Tử Vi Cung khiêu chiến đệ tử Võ Khúc Cung ta là như vậy sao? Trác Thanh sư huynh thử khiêu chiến Pháp Tướng cảnh Võ Khúc Cung ta xem sao."
Trác Thanh câm nín, người Tử Vi Cung lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Phục Thiên, đều nghẹn họng.
"Đến cả hai đại cảnh giới đều không ai dám ứng chiến, về sau đệ tử Tử Vi Cung, đừng vô liêm sỉ đi chọn lựa đệ tử yếu kém của Võ Khúc Cung ta để khiêu chiến." Thấy người Tử Vi Cung không nói lời nào, Diệp Phục Thiên châm chọc, mọi người lúc này mới hiểu ra, Diệp Phục Thiên nói những lời này, đại khái chính là để sau này Tử Vi Cung không còn mặt mũi đối phó đệ tử Võ Khúc Cung.
"Ta biết Diệp sư đệ thiên phú bất phàm, ngày xưa đã từng nói muốn kiến thức một phen, cho nên dù là cảnh giới Vinh Diệu bát tinh, ta vẫn mặt dày đi ra, đương nhiên, nếu Diệp sư đệ chỉ đến tranh đua miệng lưỡi, không dám chiến, vậy mời trở về đi." Lúc này, chỉ thấy một bóng người đi ra, dung nhan anh tuấn, đúng là đệ tử thiên tài Tử Vi Cung, hắn đi đến đối diện Diệp Phục Thiên nói: "Đệ tử Tử Vi Cung Mục Vân Hiên, Vinh Diệu cảnh bát tinh."
Dư Sinh nghe đối phương xưng tên bước ra một bước, trên thân ẩn chứa cuồng bạo chi thế.
"Dư Sinh." Diệp Phục Thiên hô một tiếng, Dư Sinh dừng bước.
"Để ta." Diệp Phục Thiên nhàn nhạt lên tiếng, Dư Sinh gật đầu, lui ra khỏi chiến trường.
Diệp Phục Thiên nhìn Mục Vân Hiên, trên mặt hiện lên một vòng nụ cười châm chọc: "Ngươi đâu chỉ mặt dày, ta cho rằng cùng tồn tại Đông Hải Học Cung tu hành với loại người như ngươi là hổ thẹn."
"Ngươi..." Mục Vân Hiên trong nháy mắt bỏ xuống ngụy trang, sắc mặt cực kỳ âm trầm.
Diệp Phục Thiên an tĩnh đứng đó, một cỗ khí thế lan tràn ra, áo trắng trên người không gió mà bay.
"Đã ngươi có mặt đứng ra, vậy thì hôm nay chúng ta cùng nhau thanh toán những việc ngươi bịa đặt hãm hại bạn gái ta." Diệp Phục Thiên nhàn nhạt lên tiếng, thoại âm rơi xuống, không gian trở nên yên tĩnh im ắng.
PS: Đêm giao thừa, chúc mọi người năm mới vui vẻ, « Phục Thiên thị » cùng các huynh đệ tỷ muội đón tết!
Bạn cần đăng nhập để bình luận