Phục Thiên Thị

Chương 1176: Một nữ hài đưa tới huyết án

**Chương 1176: Một nữ hài đưa tới huyết án**
Thẩm Quân gật đầu: "Mời vào ngồi."
Diệp Phục Thiên liếc nhìn đối phương, rồi quay người trở về chỗ ngồi.
Thanh niên kia cũng bước vào tửu lâu, chọn một vị trí rồi ngồi xuống. Ánh mắt hắn khi nhìn về phía Diệp Phục Thiên, con ngươi yêu dị lộ rõ vẻ dừng lại trên người Hạ Thanh Diên, Ly Thánh và những người khác.
Hạ Thanh Diên hơi nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng.
"Diệp huynh, đây là Bạch Trạch, thiếu cung chủ của Cực Lạc cung ở Thiên Diệp thành. Tính cách hắn xưa nay tùy hứng, mong huynh thứ lỗi." Thẩm Quân nói với Diệp Phục Thiên, rồi quay sang Bạch Trạch: "Bạch Trạch, sau này nên chú ý hơn. Vừa rồi nếu không có Diệp huynh ra tay, có lẽ nữ hài kia đã bị yêu thú của ngươi giẫm nát dưới chân rồi."
"Như vậy có lẽ sau này nàng sẽ không phải chứng kiến sự tàn khốc của thế gian này nữa." Bạch Trạch thản nhiên nói, dường như không hề cảm thấy mình có gì sai.
"Ai cũng có số mệnh của mình. Dù tương lai có gặp trắc trở, đó cũng là số mệnh của người ta. Ngươi hà tất phải kiếm cớ cho sự m·á·u l·ạ·nh của mình?" Tư Đồ Yên liếc nhìn Bạch Trạch.
"Tư Đồ tiểu thư xuất thân từ thế gia, hẳn là chưa từng nếm trải sự hèn mọn, yếu đuối và tuyệt vọng của những kẻ thấp cổ bé họng." Bạch Trạch đáp lời Tư Đồ Yên. Tư Đồ Yên nghe vậy nhớ đến thân thế của hắn.
Nghe nói Bạch Trạch thời trẻ đã trải qua nhiều khổ cực, từng bước leo lên vị trí hiện tại từ trong biển máu. Đến nỗi bây giờ hắn mắc bệnh sạch sẽ, trên người lúc nào cũng không một hạt bụi.
Hắn thích những thiếu nữ xinh đẹp, tràn đầy sức sống thanh xuân để hắn có thể cảm nhận được m·á·u của mình vẫn còn nóng.
"Xuất thân ở Thiên Diệp thành này, không có trưởng bối che chở, thậm chí trưởng bối cũng không đủ năng lực chăm sóc tốt cho nàng, ngươi cho rằng nàng sẽ có cuộc sống như thế nào?" Giọng Bạch Trạch không chút cảm xúc, lộ ra vài phần tà khí.
"Dù nàng có cuộc sống ra sao, ngươi cũng không có quyền quyết định vận mệnh của người khác." Diệp Phục Thiên lạnh lùng lên tiếng.
"Ta đương nhiên có quyền." Bạch Trạch nghe Diệp Phục Thiên nói thì nhìn thẳng vào mắt hắn, không hề né tránh.
"Hai vị không cần tranh cãi." Thẩm Quân lại lên tiếng: "Diệp huynh và mọi người từ Hạ Hoàng giới xa xôi đến đây, ta mời mọi người đến đây là để ngồi xuống uống vài chén, không phải để xem các ngươi tranh chấp."
"Uống rượu cũng phải xem người. Thẩm huynh thứ lỗi, ta không uống rượu với loại người này." Diệp Phục Thiên lạnh nhạt đáp.
"Ta cũng thấy không thú vị." Bạch Trạch hờ hững liếc nhìn Diệp Phục Thiên, rồi nhìn Hạ Thanh Diên và Ly Thánh: "Ngược lại, không biết hai vị tiểu thư có nguyện ý uống vài chén không?"
"Cút."
Hạ Thanh Diên lạnh lùng liếc xéo đối phương, ánh mắt thờ ơ.
Về phần Ly Thánh, nàng dường như không nghe thấy gì, vẫn rất an tĩnh.
Bạch Trạch nhìn chằm chằm hai người, trên khuôn mặt trắng nõn nở một nụ cười nhạt, dường như không để ý chút nào.
"Đồ ngốc."
Điêu gia ở bên cạnh khinh bỉ nhìn Bạch Trạch. Chủ nhân còn chẳng làm ra vẻ như vậy, tên này tưởng mình là ai?
Tuy rằng nữ ma đầu có hơi tàn bạo, nhưng không phải loại người như hắn có tư cách thèm thuồng.
Hạ Thanh Diên liếc nhìn Hắc Phong Điêu, ánh mắt dịu đi một chút.
"Súc sinh từ đâu tới vậy?" Bạch Trạch liếc nhìn Hắc Phong Điêu bằng ánh mắt yêu dị, một cỗ uy áp nhàn nhạt lan tỏa ra. Hắc Phong Điêu cảm thấy một tia nguy hiểm, nhưng vẫn trừng mắt nhìn đối phương: "Đây là Điêu gia ngươi!"
Sau lưng Bạch Trạch, mấy bóng đen đứng đó, vẻ mặt lạnh lẽo.
"Nếu mời mấy vị uống rượu không ai uống, các ngươi muốn luận bàn cũng được, nhưng đừng làm tổn thương hòa khí. Cứ để người dưới Thánh ra tay đi." Thẩm Quân lên tiếng, liếc nhìn Dư Sinh và Diệp Vô Trần sau lưng Diệp Phục Thiên.
"Ta ngược lại không có ý kiến." Con ngươi Bạch Trạch vẫn nhìn chằm chằm Hắc Phong Điêu. Điêu gia ư?
"Diệp huynh thấy thế nào?" Thẩm Quân hỏi Diệp Phục Thiên.
Diệp Phục Thiên ngẩng đầu, nhìn Thẩm Quân đầy ẩn ý: "Bọn hắn không xứng."
Nói xong, hắn đứng dậy, nói với Thẩm Quân: "Hôm nay ta không còn hứng thú, xin cáo từ trước. Thẩm huynh thứ lỗi."
Thấy Diệp Phục Thiên đứng lên, Thẩm Quân gật đầu: "Được, có cần ta sắp xếp chỗ ở cho Diệp huynh không?"
"Không cần, ta tự tìm chỗ nào đó là được." Diệp Phục Thiên nói rồi bước ra ngoài. Khi đi ngang qua Bạch Trạch, hắn thậm chí không thèm liếc nhìn gã, cứ thế lướt qua.
Những người khác cũng theo Diệp Phục Thiên rời đi.
Ra khỏi tửu lâu, Diệp Phục Thiên nhìn quanh rồi bước về một hướng.
Trong Thiên Diệp thành, một già một trẻ bước đi trên đường, gặp ai cũng né tránh, trông thật nhỏ bé giữa biển người.
"Lão nhân gia." Một giọng nói vang lên, lão nhân dừng bước, quay đầu nhìn Diệp Phục Thiên, khom người: "Lão hủ ra mắt c·ô·ng t·ử."
"Thúc thúc." Nữ hài thấy Diệp Phục Thiên thì gọi một tiếng, ánh mắt vẫn còn ngây thơ.
Diệp Phục Thiên tiến lên, xoa đầu nữ hài rồi hỏi lão nhân: "Ta thấy thiếu cung chủ Cực Lạc cung kia là người yêu tà. Cực Lạc cung là nơi như thế nào?"
Nghe Diệp Phục Thiên hỏi, lão nhân cảnh giác nhìn quanh rồi hạ giọng: "Tu sĩ Cực Lạc cung tu hành hoàn toàn chính xác phi thường tà p·h·ái, t·h·i·ế·u cung chủ này lại càng như vậy, hắn ưa thích nữ tử trẻ tuổi, dùng họ làm lô đỉnh để tu hành."
"Vậy lão nhân gia còn muốn đưa nàng đến Cực Lạc cung sao?" Diệp Phục Thiên hỏi.
"Còn cách nào khác sao? Ta vốn là người hầu của phụ mẫu Tiểu Nhiên. Sau khi cha mẹ nó qua đời, ta liền chăm sóc Tiểu Nhiên. Ở Thiên Diệp thành này, trở thành thị nữ cho một thế lực lớn nào đó đã là kết cục tốt nhất cho Tiểu Nhiên rồi. Thiếu chủ Cực Lạc cung tuy dùng nữ tử làm lô đỉnh tu hành, nhưng ít ra nữ nhân bên cạnh hắn cũng có thể cùng hắn tu hành. Hy vọng Tiểu Nhiên có t·h·i·ê·n phú tốt, như vậy có lẽ sẽ có nhiều cơ hội hơn." Lão nhân thở dài.
"Đương nhiên, nếu c·ô·ng t·ử nguyện ý chiếu cố Tiểu Nhiên, lão hủ có c·h·ế·t cũng nhắm mắt." Nói rồi, lão nhân quỳ xuống đất, nữ hài cũng muốn quỳ theo nhưng bị Diệp Phục Thiên kéo lại.
Diệp Phục Thiên im lặng hồi lâu. Trước đây, hắn từng nghĩ nếu người ở Cửu Châu Hạ Giới, ví dụ như Đông Hoang, Nam Đẩu quốc có thể tu hành ở Thượng Giới, có lẽ sẽ có một tương lai tốt đẹp hơn.
Nhưng giờ phút này, hắn dường như nhận ra rằng không phải ai cũng giống như hắn, có thể từng bước đi lên, đến đâu cũng gia nhập được thế lực tốt nhất.
Mỗi một giới đều có phương thức sinh tồn riêng. Kẻ mạnh có thể trổ hết tài năng, ngược lại, ở những nơi tài nguyên phong phú, tu vi phổ biến mạnh mẽ, những kẻ yếu kém không có bối cảnh chắc chắn sẽ bị đào thải, ngay cả việc sinh tồn cũng khó khăn.
Đương nhiên, cũng có thể có một số ít người cố gắng sinh tồn, từng bước tiến tới cường đại.
Nhưng đối với Tiểu Nhiên không có cha mẹ chăm sóc mà nói, khả năng này cực kỳ nhỏ bé. Mà Xích Long giới rộng lớn biết bao, nàng muốn thoát ra ngoài cũng khó.
Sự hỗn loạn của Xích Long giới khiến môi trường sống ở đây còn tệ hơn Hạ Hoàng giới.
"Hắn nói không sai, có lẽ vào Cực Lạc cung cũng không phải quá tệ đối với nàng." Một giọng nói vang lên, Tư Đồ Yên xuất hiện.
Nữ tử Thánh cảnh trẻ tuổi nhất của Tư Đồ thế gia nói vậy khiến Diệp Phục Thiên cảm thấy có chút bi thương.
Nhưng hắn lại không thể phản bác.
"Có những việc biết rõ là sai, sao không đi uốn nắn mà lại tự an ủi mình?" Diệp Phục Thiên nói nhỏ, như đang nói với Tư Đồ Yên, lại như đang tự hỏi chính mình.
"Một giới rộng lớn đến nhường nào, dù là Thánh cũng chỉ có thể thay đổi được bao nhiêu? Làm sao uốn nắn?" Tư Đồ Yên hỏi.
"Cổ nhân định cảnh giới tu hành là Thánh Hiền, chẳng lẽ chỉ là chỉ sức mạnh tu vi thôi sao?" Diệp Phục Thiên hỏi lại.
Tư Đồ Yên sững người. Thế nhân đều biết cái gọi là Nhân Hoàng Thánh Hiền đương nhiên chỉ cảnh giới.
"Ta có thể đưa nàng đến Tư Đồ thế gia, nhưng dù có thay đổi được vận mệnh của một người, thì có thể thay đổi được cả thế giới tu hành sao?" Tư Đồ Yên nhìn sâu vào Diệp Phục Thiên. Kẻ từ giới khác đến Xích Long giới, mang mái tóc trắng này, dường như mang một phẩm chất khác thường.
Lão nhân đã quỳ xuống dập đầu Tư Đồ Yên, cảm động rơi nước mắt.
"Đa tạ." Diệp Phục Thiên nhìn Tư Đồ Yên: "Ngươi nói đúng, nhưng dù không thay đổi được thế giới tu hành, ít nhất có thể thay đổi những nơi có thể thay đổi được. Cung chủ Cực Lạc cung tu vi cảnh giới gì?"
Tư Đồ Yên nhìn Diệp Phục Thiên chằm chằm: "Vô Hạ chi thánh, ngươi muốn làm gì?"
Cực Lạc cung là thế lực đỉnh cao ở Thiên Diệp thành, một vị Vô Hạ chi thánh có thực lực kinh khủng.
Hơn nữa, Cực Lạc cung còn có rất nhiều Thánh cảnh tu vi cường đại khác.
Diệp Phục Thiên quay sang nhìn Nha Nha.
Nha Nha thấy ánh mắt Diệp Phục Thiên thì hiểu ý hắn, khẽ gật đầu.
Diệp Phục Thiên vươn tay xoa đầu Nha Nha, cười rạng rỡ.
Nha Nha trừng mắt liếc hắn một cái.
"Tam sư huynh, cái gì lớn hơn đạo lý?" Diệp Phục Thiên quay lại hỏi Cố Đông Lưu.
"Nắm đấm." Cố Đông Lưu đáp, hai sư huynh đệ nhìn nhau.
Năm đó lão sư ở Đông Hoang cảnh tuyên truyền lý niệm của mình, nhưng kết quả phát hiện vẫn phải dựa vào nắm đấm.
Cho nên, Diệp Phục Thiên vẫn thích Đông Hoàng Đại Đế và Diệp Thanh Đế hơn một chút.
Mọi mục tiêu vĩ đại đều nên được xây dựng trên nền tảng của nắm đấm.
Tư Đồ Yên nhìn bóng lưng Diệp Phục Thiên lộ ra vẻ mặt kỳ lạ. Bọn gia hỏa kia muốn làm gì?
Trong Thiên Diệp thành, Cực Lạc cung chiếm một khu vực rộng lớn với những cung điện nguy nga sừng sững, trải dài trên không trung như những bậc thang.
Những cung điện như treo trên bầu trời kia trông thật tráng lệ.
Cánh cổng Cực Lạc cung bằng vàng cũng mang lại cảm giác xa hoa.
Lúc này, một đoàn người tiến đến Cực Lạc cung, đứng trước cửa cung.
Diệp Phục Thiên đứng ở phía trước, Hạ Thanh Diên lặng lẽ nhìn hắn, không ngăn cản hắn làm những điều này.
Nếu Diệp Phục Thiên thích, dù diệt Cực Lạc cung cũng chẳng có gì to tát.
"Ai?" Cường giả canh giữ trước cửa Cực Lạc cung quát lớn, nhìn về phía Diệp Phục Thiên và những người khác.
Diệp Phục Thiên không nói gì, bước lên vài bước, lấy thân thể hắn làm trung tâm, kiếm ý ngập trời đột nhiên bùng phát.
Kiếm khí treo trên bầu trời, gào thét trên cao, hóa thành hình dạng lá cây, phun ra nuốt vào kiếm quang chói lóa, vờn quanh trên đỉnh đầu mọi người.
Ánh mắt đám thủ vệ Cực Lạc cung trở nên trì trệ. Một người hô lớn: "Có người xông cung!"
Lời vừa dứt, kiếm ý trên bầu trời đã cuồn cuộn hướng về phía trước, che khuất bầu trời, trực tiếp xé toạc hư không.
Khoảnh khắc sau, cánh cổng lớn màu vàng óng của Cực Lạc cung vỡ tan tành!
Bạn cần đăng nhập để bình luận