Phục Thiên Thị

Chương 2190: Mưu đồ

Cùng lúc đó, thần niệm của vài vị nhân vật cấp cự đầu ập đến, uy thế kinh người bao trùm, trong nháy mắt lấy Thiên Dụ thư viện làm trung tâm, nửa tòa Thiên Dụ thành đều có thể cảm nhận được một cỗ uy áp đại đạo khủng bố, tựa như thiên uy.
Trong chốc lát, vô số người tu hành ngẩng đầu nhìn lên trời. Lại xảy ra chuyện gì nữa rồi?
Bây giờ, người Thiên Dụ giới cũng không cảm thấy kinh ngạc nữa. Mấy năm gần đây, Nguyên giới xuất hiện quá nhiều nhân vật cường đại, Thiên Dụ giới cũng không ít, thậm chí bùng nổ qua những trận đại chiến siêu cấp. Giờ đây, thế nhân đều biết Nguyên giới là một thế giới trong một thế giới khác, cho nên cũng sẽ không kinh ngạc như trước.
Tuy nhiên, cỗ uy áp kinh khủng này dường như là từ Thiên Dụ thư viện truyền đến. Từ khi nào mà Thiên Dụ thư viện lại hội tụ nhiều nhân vật khủng bố như vậy?
Tại một tòa địa phương nào đó trong Thiên Dụ thành cũng có một nhóm người tu hành. Trong số đó có một người mang khí tức khủng bố ngẩng đầu nhìn về phía xa, đôi mắt tựa như có thể xuyên thấu không gian, giáng lâm đến Thiên Dụ thư viện, nhìn rõ tình hình bên kia, lông mày không khỏi nhíu lại.
Bên phía Thiên Dụ thư viện hình như lại có thêm hai vị người tu hành cực kỳ cường đại. Trước đó chưa từng thấy qua hai người này, có lẽ cũng là đến từ ngoại giới giống như hắn.
Thần niệm hai bên vừa tiếp xúc liền tách ra. Bên phía Thiên Dụ thư viện, Diệp Phục Thiên nhìn về phía Nam Hoàng, lão Mã thấp giọng nói: “Hình như trong thành này có vài thế lực.” “Ừm.” Nam Hoàng gật đầu: “Nói chính xác thì có rất nhiều thế lực.” “Là bọn họ sao?” Diệp Phục Thiên hỏi. Nam Hoàng lắc đầu: “Chỉ có thể nói là có bọn họ tham dự.” “Trước đó, thế lực Hắc Ám Thần Đình đến đây. Sau đó là thế lực của Thần Châu. Kỳ thực, những thế lực Thần Châu này cũng giống như thế lực của Hắc Ám thế giới, cũng muốn hủy diệt Thiên Dụ giới rồi cướp đoạt. Trong mắt những người tu hành này, chín đại Chí Tôn giới chính là kho báu khổng lồ. Chỉ có điều, bọn họ không đến công khai, chỉ nói là muốn gia nhập Thiên Dụ thư viện, muốn nắm giữ Thiên Dụ giới trong tay trước.” Nam Hoàng tiếp tục giải thích, khiến trong lòng Diệp Phục Thiên dâng lên một tia lạnh lẽo. Hắc Ám Thần Đình giáng lâm chi địa Nguyên giới, người tu hành Thần Châu đến đây vốn dĩ phải là để đánh đuổi cường giả Hắc Ám thế giới. Thế nhưng sự thật lại không phải như vậy. Thế lực của Thần Châu cũng mang mục đích riêng, suy nghĩ của chính bọn họ cũng là muốn cướp đoạt.
Thiên Dụ thư viện từ lâu đã trở thành biểu tượng của Thiên Dụ giới. Sau khi Tử Tiêu Thiên Cung và nguyên Thiên Dụ thần triều bị diệt, Vạn Thần sơn, Hạo Thiên Tiên Môn và thế lực Yêu giới đều liên kết cùng Thiên Dụ thư viện. Phạm Tịnh Thiên kỳ thực đã sớm không còn lực ảnh hưởng. Thiên Dụ thư viện là thế lực tuyệt đối nắm giữ Thiên Dụ giới. Nếu như chiếm được Thiên Dụ thư viện thì cũng đồng nghĩa với việc chiếm được toàn bộ Thiên Dụ giới, đến lúc đó muốn làm gì thì làm.
“Nói cách khác, có rất nhiều thế lực tham gia vào chuyện này?” Diệp Phục Thiên nói.
Nam Hoàng gật đầu: “Một tháng trước, ngay tại trên không Thiên Dụ thư viện bùng nổ một trận đại chiến. Rất nhiều thế lực kéo đến tham chiến. Đạo Tôn liều chết đánh một trận mới chấn nhiếp được đối phương, khiến cho bọn họ tạm thời từ bỏ.” “Với thực lực như ngươi, cho dù tử chiến cũng vô dụng. Hôm đó, các bên vội vàng phái người đến tiếp viện Thiên Dụ thư viện. Cũng bởi vì đồng lòng như vậy mới chấn nhiếp bọn họ, khiến cho những thế lực đến từ bên ngoài không dám manh động, không dám xâm phạm. Nhưng mà bây giờ, cho dù là Đấu thị bộ tộc, Tiêu thị hay Nguyên Ương thị thì tình hình đều không khả quan cho lắm. Kẻ thù trước đây của chúng ta đều đang gây áp lực lên bọn họ.” Lúc này, một giọng nói truyền đến. Thái Huyền Đạo Tôn cùng vài người đi tới đây, lên tiếng: “Nguyên giới sắp thay đổi, có khả năng sẽ hoàn toàn thay đổi hoàn toàn, không giống như năm đó. Lần này là thay đổi triệt để. Ngay cả ta cũng không thể nào xác định liệu Thiên Dụ thư viện có thể tiếp tục tồn tại ở Thiên Dụ giới hay không.” Rõ ràng là Thái Huyền Đạo Tôn có chút bi quan. Hiện giờ, có quá nhiều thế lực từ bên ngoài đến đây. Có một số thế lực cực kỳ khủng bố. Hơn nữa nhìn tình hình mấy ngày nay, tòa Nguyên giới này rất có thể sẽ trở thành chiến trường.
Đối với Nguyên giới mà nói, không biết sẽ có bao nhiêu người vô tội mất mạng.
“Vừa rồi, thế lực đó… bọn họ cũng tham dự. Là đến từ Thần Châu sao?” Diệp Phục Thiên hỏi.
“Ừ, là một thế lực cự đầu đến từ Thần Châu, thực lực của nhân vật cầm đầu rất mạnh, không thua gì Nam Hoàng.” Thái Huyền Đạo Tôn gật đầu. Nam Hoàng cũng khẽ gật đầu.
Diệp Phục Thiên thở dài. Từ nhiều năm trước, hắn đã được lĩnh giáo, bất kể là Tống Đế cung, Thái Sơ thánh địa, hay là Thần tộc thượng giới cùng Thái Dương Thần sơn… tất cả bọn họ đều xem thường Nguyên giới. Trong mắt bọn họ, Nguyên giới chỉ là hạ giới, là thế giới bị phong ấn.
Bởi vậy, ở đây bọn họ không cần kiêng dè, có thể làm càn, sau khi ra tay với Thiên Dụ thư viện, bọn họ lại ngang nhiên ở lại Thiên Dụ thành. Có lẽ là bọn họ cho rằng Thiên Dụ thư viện không dám làm gì bọn họ.
Ánh mắt Diệp Phục Thiên nhìn về phía Đoàn Thiên Hùng, lên tiếng hỏi: “Tiền bối có thể giúp ta thăm dò nội tình của đối phương được hay không?” Đoàn Thiên Hùng chính là hoàng chủ của Đoàn thị cổ hoàng tộc, xưng bá một phương tại Thượng Thanh vực tam trọng thiên. Với kiến thức của hắn, chắc chắn sẽ hiểu rõ nội tình của rất nhiều thế lực tại Thần Châu hơn.
“Được.” Đoàn Thiên Hùng gật đầu, sau đó thần niệm của hắn khuếch tán, bao phủ vô tận không gian, trực tiếp giáng lâm đến vị trí của đối phương. Những người tu hành kia cau mày. Đặc biệt là người cầm đầu, hắn ngẩng đầu nhìn về phía xa, chỉ thấy trong hư không xuất hiện một gương mặt hư ảo. Đó chính là khuôn mặt của Đoàn Thiên Hùng. Chỉ nghe hắn cao giọng hỏi: “Thượng Thanh vực Đoàn thị xin được biết các hạ đến từ nơi nào?” Người cầm đầu kia mang khí tức đáng sợ ngẩng đầu nhìn gương mặt hư ảo của Đoàn Thiên Hùng, thản nhiên đáp: “Thông Thiên vực, Bái Nhật giáo.” Khuôn mặt hư ảo của Đoàn Thiên Hùng quan sát đối phương một chút rồi dần dần tiêu tán. Trở về Thiên Dụ thư viện, hắn nói với Diệp Phục Thiên: “Thông Thiên vực thuộc mười tám vực của Thần Châu, Bái Nhật giáo cũng chỉ là thế lực tầm trung, không phải thế lực đỉnh cao. Theo ta phỏng đoán, có lẽ thực lực tương đương với Đoàn thị cổ hoàng tộc của chúng ta. Giáo chủ Bái Nhật giáo tương đối mạnh, có lẽ hắn đã đích thân đến đây.” “Minh bạch.” Diệp Phục Thiên gật đầu, ánh mắt nhìn quanh mọi người, đặc biệt là những nhân vật đứng đầu.
Thế lực đồng minh của Thiên Dụ thư viện không hề yếu. Tại sao lại bị lấn át? Một trong những nguyên nhân chính là bởi vì thế lực đến từ bên ngoài tương đối nhiều. Bọn họ hoàn toàn không quan tâm đến thế lực bản thổ. Thứ hai, bản thân Thiên Dụ thư viện có rất nhiều đối thủ và ràng buộc, bản thân thư viện có rất nhiều người tu hành, so sánh mà nói, đối phương đến từ bên ngoài chỉ dẫn theo một đám người, không bị ràng buộc.
Hiện giờ, nhân vật đứng đầu bên cạnh hắn, Thái Huyền Đạo Tôn, đã bị thương, không thể tính là sức chiến đấu. Nhưng ngoài Thái Huyền Đạo Tôn, còn có Nam Hoàng, Thiên Hà Đạo Tổ, cung chủ Thần Cung cũng đang ở trong thư viện, cộng thêm lão Mã. Cho dù không tính đến Đoàn Thiên Hùng, bọn họ cũng có cơ hội đánh một trận với một nhân vật đứng đầu của đối phương.
“Ngoại trừ vị giáo chủ kia, Bái Nhật giáo còn nhân vật đứng đầu nào khác nữa hay không? Hoặc là có liên quan đến thế lực nào khác?” Diệp Phục Thiên truyền âm hỏi Đoàn Thiên Hùng. Đoàn Thiên Hùng hơi híp mắt, nhìn chằm chằm vào Diệp Phục Thiên. Từ trong giọng nói của Diệp Phục Thiên, hắn có thể cảm nhận được ý đồ của Diệp Phục Thiên.
“Chắc là không có.” Đoàn Thiên Hùng truyền âm đáp: “Ngươi muốn…” “Lão Mã am hiểu không gian chi lực, có thể phong tỏa chiến trường. Cộng thêm mấy người khác, tiền bối thấy chúng ta có thể nhanh chóng giành thắng lợi hay không?” Diệp Phục Thiên truyền âm nói.
Đôi mắt Đoàn Thiên Hùng lóe lên. Xét về lý luận, nhiều cường giả như vậy cùng tấn công một người, nếu như toàn lực ứng phó, chắc chắn sẽ áp chế được đối phương, có khả năng nhanh chóng giành thắng lợi, tiêu diệt đối thủ.
Nhưng mà Thiên Dụ thành cũng không lớn, còn có những thế lực đỉnh tiêm khác. Nếu bọn họ động thủ với cường giả của Bái Nhật giáo, liệu các thế lực khác có cảm thấy bị uy hiếp, từ đó ra tay tương trợ hay không?
Nếu không giết được đối thủ, vậy thì sẽ rất phiền phức.
“Ngươi đã nghĩ đến trường hợp thất bại hay chưa?” Đoàn Thiên Hùng hỏi.
“Cho dù thất bại cũng là một loại chấn nhiếp. Trước đó, khi bọn họ ra tay với Thiên Dụ thư viện, chẳng lẽ bọn họ đã từng nghĩ đến hay sao?” Diệp Phục Thiên nói. Hắn không có quá nhiều bận tâm. Hiện tại, ở Thượng Thanh vực, không có thế lực nào dám tùy tiện động đến Tứ Phương thôn. Nếu thế lực khác của Thần Châu điều tra, cũng sẽ kiêng dè Tứ Phương thôn.
Trận chiến ở bên ngoài Tứ Phương thôn của tiên sinh tuyệt đối là có lực chấn nhiếp cực kỳ mạnh mẽ.
Đoàn Thiên Hùng suy nghĩ một lúc, nếu như bọn họ cùng nhau động thủ, cho dù thất bại cũng có thể khiến cho đối phương khắc cốt ghi tâm, không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.
Nếu thành công, Bái Nhật giáo sẽ lập tức bị diệt, không còn hậu hoạn. Quan trọng là phản ứng của đế cung, nhưng nếu nơi này là do đối phương ra tay trước, cho dù là đế cung cũng không có gì để nói.
Bởi vậy, ý nghĩ của Diệp Phục Thiên mặc dù to gan nhưng cũng có thể thực hiện được.
“Nếu như ngươi muốn thử, ta có thể giúp ngươi ngăn chặn cường giả của thế lực khác, kéo dài thời gian.” Đoàn Thiên Hùng nói. Nếu bọn họ động thủ, cường giả của thế lực khác chắc chắn sẽ chạy đến. Nếu hắn ra tay cản trở, có thể giúp Diệp Phục Thiên tranh thủ chút thời gian. Một khi đánh chết được giáo chủ Bái Nhật giáo, liền có thể chấn nhiếp toàn trường.
“Đa tạ tiền bối.” Diệp Phục Thiên nói. Hai người truyền âm trao đổi. Tuy nhiên, Nam Hoàng và những người khác đều tinh ý nhận ra, dường như Diệp Phục Thiên đang bàn bạc chuyện gì đó.
Nhưng ngay sau đó, Diệp Phục Thiên cũng truyền âm nói chuyện với bọn họ, khiến cho Nam Hoàng và Thái Huyền Đạo Tôn đều nhìn hắn với ánh mắt sâu xa. Ý nghĩ này không thể nói là không táo bạo. Hiện tại, thế lực đến từ bên ngoài rất nhiều, thực lực lại hùng hậu, trước đó có rất nhiều thế lực lớn đã ra tay với bọn họ, rất có thể sẽ chọc giận đến những người khác, đúng là có chút mạo hiểm.
Nhưng cũng rất đáng để thử một lần.
Không nói đến việc chấn nhiếp các thế lực từ bên ngoài, mối thù Thái Huyền Đạo Tôn bị thương nặng nhất định phải báo.
“Có thể.” Lúc này, Nam Hoàng lên tiếng. Rất nhiều năm trước, Nam Hoàng chính là người đã đánh chết nhân vật cấp thần. Sau nhiều năm tu thân dưỡng tính, lại thêm con gái Nam Lạc Thần, hắn dần dần che giấu phong mang. Tuy nhiên, Nguyên giới đại biến, đã đến lúc thể hiện phong mang rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận