Phục Thiên Thị

Chương 1671: Hãm hại lừa gạt

**Chương 1671: Hãm hại lừa gạt**
Ánh mắt Tiêu Mộc Ngư dần dần lạnh lẽo, sao có thể có một Nhân Hoàng vô sỉ như vậy.
Việc đúc thành thần luân đối với nàng vô cùng quan trọng, phẩm chất thần luân không chỉ liên quan đến việc tu hành, mà còn ảnh hưởng đến địa vị tương lai của nàng trong gia tộc.
Dù cơ hội rất mong manh, nhưng nàng vẫn muốn thử, dù chỉ có một tia hi vọng nàng cũng nguyện ý tranh thủ.
Nhưng nàng không ngờ Diệp Phục Thiên lại vô sỉ đến vậy.
Theo nàng thấy, những người đạt đến tầng thứ này, ngoại trừ một số tà tu, rất ít người quá mức ham mê nữ sắc.
Nàng khá tự tin về dung mạo của mình, dù bản thân không quá để tâm, so với dung mạo, nàng quan tâm đến việc tu hành hơn, tuy nhiên, không thể vì tu hành mà bán đứng chính mình.
"Coi như ta mắt mù, lại cho rằng Diệp Hoàng đúc thành hoàn mỹ thần luân, cũng sẽ là người phong lưu, không ngờ lại hèn hạ như vậy." Tiêu Mộc Ngư lạnh lùng nói.
Diệp Phục Thiên nghe Tiêu Mộc Ngư nói vậy thì nụ cười cứng đờ, lộ ra vẻ cổ quái, hèn hạ?
Nhìn thấy ánh mắt Tiêu Mộc Ngư, hắn đột nhiên hiểu ra, nữ nhân này, sẽ không cho rằng...
Mặt Diệp Phục Thiên tối sầm lại, nữ nhân này rất có sức tưởng tượng.
"Tiêu tiên tử có phải có hiểu lầm gì không?" Diệp Phục Thiên lên tiếng.
"Vô sỉ bẩn thỉu, đạo bất đồng bất tương vi mưu." Tiêu Mộc Ngư xoay người cất bước rời đi.
"Khoan đã." Mặt Diệp Phục Thiên đen lại, Tiêu Mộc Ngư xoay người lạnh nhạt nhìn Diệp Phục Thiên, hôm nay chỉ có một mình nàng tới, không có người của gia tộc đi theo, việc này là chính nàng muốn cầu một cơ hội, xem Diệp Phục Thiên có thể giúp nàng hay không.
"Tiêu tiên tử sẽ không cho rằng ta... có ý đồ với cô chứ?" Trán Diệp Phục Thiên nổi đầy hắc tuyến.
"Không phải sao?" Tiêu Mộc Ngư hừ lạnh, trước đó Diệp Phục Thiên đã nói là con rể Tiêu thị, vừa rồi còn muốn nàng làm thị thiếp, cộng thêm ánh mắt bỉ ổi kia, khó mà không khiến nàng liên tưởng.
"Thanh Diên, Khổng Huyên, các ngươi tới." Diệp Phục Thiên gọi, Hạ Thanh Diên cùng Khổng Huyên đi lên, nghi hoặc nhìn Diệp Phục Thiên.
Diệp Phục Thiên đặt một tay lên vai mỗi người, nhìn Tiêu Mộc Ngư nói: "Công chúa nhà ta không xinh đẹp sao? Tiêu tiên tử, chỉ với nhan sắc này của cô, cô lấy đâu ra tự tin vậy?"
Hạ Thanh Diên và Khổng Huyên lộ vẻ cổ quái, đặc biệt là Hạ Thanh Diên.
Tên vô sỉ này...
Vậy mà...
Quá vô sỉ.
Nàng vừa định nói gì, đã thấy Khổng Huyên an tĩnh đứng đó, dù vẻ mặt cổ quái, nhưng vẫn rất phối hợp mặc cho Diệp Phục Thiên đặt tay lên vai, đôi mắt đẹp còn khiêu khích nhìn Tiêu Mộc Ngư.
Hạ Thanh Diên đang định nổi cáu lập tức xìu xuống, khẽ cắn môi, sau đó cũng nhìn Tiêu Mộc Ngư, đôi mắt đẹp lại chứa mấy phần ôn hòa.
Điều này khiến Tiêu Mộc Ngư ngây người, vẻ mặt càng thêm cổ quái.
Không phải ý đó?
Dung nhan Hạ Thanh Diên và Khổng Huyên, hoàn toàn không kém nàng, thậm chí còn xuất chúng hơn một chút, hơn nữa hai người mỗi người một vẻ, mang vẻ đẹp khác biệt.
Tuy nhiên, nghĩ đến việc Diệp Phục Thiên vậy mà châm chọc dung nhan của mình, sắc mặt Tiêu Mộc Ngư lại trở nên lạnh lẽo, tên hỗn đản này!
"Tiêu tiên tử sẽ không cho rằng ta thật sự có ý với cô chứ?" Giọng Diệp Phục Thiên cổ quái: "Hay là nói, Tiêu tiên tử cho rằng chỉ một câu nói ta liền cần hỗ trợ, không cần trả bất cứ giá nào?"
Tay Diệp Phục Thiên cũng đàng hoàng đặt xuống, Hạ Thanh Diên liếc qua vai mình, rồi lại nhìn bên mặt Diệp Phục Thiên.
Vô sỉ, vô tình.
"Diệp Hoàng muốn cái giá gì?" Tiêu Mộc Ngư hỏi.
"Ta đích thực nắm giữ một chút kinh nghiệm, là ba người tổng kết ra, nhưng cũng cần phải trả giá rất lớn mới có thể giúp được cô, hơn nữa còn cần truyền thụ một bộ 'tuyệt học' công pháp, đây chính là pháp môn bất truyền của bản môn, há có thể nói giúp là giúp." Diệp Phục Thiên ra vẻ thần côn, dỗ đến Tiêu Mộc Ngư sửng sốt, có chút không đoán được câu nào của hắn là thật câu nào là giả.
Tiêu Mộc Ngư lộ vẻ do dự, nàng cũng tin rằng muốn đúc thành hoàn mỹ thần luân tuyệt không đơn giản, nếu Diệp Phục Thiên thật sự nắm giữ một số biện pháp, tất nhiên cũng cần bỏ ra cái giá cực lớn.
Trên người nàng, ngoại trừ bản thân, dường như không có thứ gì đáng giá, ít nhất, Diệp Phục Thiên không nhất định coi trọng, dù sao bản thân hắn đã đúc thành hoàn mỹ thần luân, lại có được cả một tòa bảo tàng.
Thấy Tiêu Mộc Ngư đứng đó, Diệp Phục Thiên thở dài trong lòng.
Không ngờ đường đường thiên kim Tiêu thị, lại là người thật thà như vậy.
Hắn đã ám chỉ rõ phương pháp không truyền ra ngoài rồi mà, còn nghe không hiểu.
"Vài ngày trước có người đến bái sư, nhưng phương pháp tu hành của ta trân quý đến mức nào, lại há có thể tùy tiện truyền ra ngoài." Diệp Phục Thiên nhàn nhạt nói, tựa hồ đang cảm thán điều gì.
Tiêu Mộc Ngư nghe Diệp Phục Thiên nói vậy thì lộ vẻ quái dị.
Bái sư?
Nhưng mà, Diệp Phục Thiên và nàng là người cùng thế hệ, ở trong Thần chi di tích hai người tu vi vẫn còn ngang nhau, chỉ là Diệp Phục Thiên chứng đạo Nhân Hoàng cảnh giới trước một bước, nhưng cho nàng cảm giác, vẫn là người cùng thế hệ.
Bởi vậy, nàng căn bản không nghĩ theo hướng này.
"Tiêu tiên tử đi thong thả." Diệp Phục Thiên lên tiếng, dường như muốn tiễn khách.
Ánh mắt Tiêu Mộc Ngư biến ảo, giống như đã hạ quyết tâm nói: "Ta nguyện bái nhập Diệp Hoàng môn hạ cầu đạo tu hành."
"Không ổn, Tiêu tiên tử là thiên kim Tiêu thị, thiên phú trác tuyệt, Diệp mỗ có tài đức gì, hơn nữa biện pháp này chỉ có thể nói là tăng thêm mấy phần cơ hội, vẫn không chắc chắn có thể thành công." Diệp Phục Thiên nhìn Tiêu Mộc Ngư.
Hôm đó Lâm thị ở Đông Thắng Châu đến bái sư, thật sự là hắn không có ý định này, nhưng hôm nay Tiêu Mộc Ngư đến đây, hắn lại cho rằng có thể cân nhắc.
Đệ tử của hắn, chính là đồ tôn của lão sư Tề Huyền Cương.
Sư công gặp nạn, đồ tôn có phải nên tận một phần lực?
Gia tộc của đồ tôn, có phải cũng nên trợ giúp?
Trước đó thay mặt lão sư thu Đấu Chiếu của Đấu thị bộ tộc làm sư đệ, bây giờ lại thu một đồ đệ, hình như cũng không có vấn đề gì.
"Đệ tử nguyện thử." Tiêu Mộc Ngư dường như đã nhập tâm, tự xưng là đệ tử.
"Bái sư là việc cực kỳ trịnh trọng, há có thể đùa cợt, nếu tương lai thay lòng đổi dạ, lòng sinh oán hận, chẳng phải là sư đồ bất hòa." Diệp Phục Thiên nói: "Vẫn là không ổn."
"Đệ tử đã quyết định, bất luận thành bại, tất cả đều nguyện phụng dưỡng lão sư." Tiêu Mộc Ngư tiếp tục, trước đó, việc dùng bản thân nàng giao dịch nàng không thể nào chấp nhận, nhưng nếu là bái sư, là thủ đoạn đường đường chính chính, cho dù chỉ có thể tranh thủ thêm một tia cơ hội, nàng cũng nguyện ý, không có oán niệm, chỉ cần Diệp Phục Thiên thật sự giúp nàng, thất bại cũng không có gì để nói.
"Nghe nói Thượng Giới Thiên bái sư để tỏ thành ý, cần hành đại lễ, bản tọa không câu nệ hình thức, đơn giản một chút là được..." Diệp Phục Thiên nói.
Hắn vừa dứt lời, Tiêu Mộc Ngư đã quỳ xuống, dập đầu ba cái với Diệp Phục Thiên nói: "Đệ tử Tiêu Mộc Ngư, hôm nay bái nhập sư tôn môn hạ, ngày sau tôn sư trọng đạo, khiêm tốn cầu học, không trái sư mệnh, tuân thủ nghiêm ngặt sư lễ, nếu có vi phạm, thân tử đạo tiêu."
Ánh mắt Diệp Phục Thiên nhìn Tiêu Mộc Ngư đang dập đầu trên mặt đất, ánh mắt lúc này mới có mấy phần ngưng trọng, không giống vẻ tùy ý lúc trước.
Hắn làm khó Tiêu Mộc Ngư như vậy, cũng chỉ là muốn xem thành ý và quyết tâm của nàng, nếu không đạt được yêu cầu của hắn, hắn sẽ không mạo hiểm.
Nếu không, bồi dưỡng ra không nhất định là đệ tử, mà có thể là kẻ lấy oán trả ơn.
Hắn cũng luôn quan sát Tiêu Mộc Ngư, xem nàng có mấy phần chân thành.
Đưa tay đỡ Tiêu Mộc Ngư dậy, Tiêu Mộc Ngư ngẩng đầu, đôi mắt đẹp nhìn Diệp Phục Thiên, ánh mắt nàng rõ ràng đã khác trước, mang theo vài phần cung kính, nếu đã bái sư, tự nhiên không thể có thái độ như trước.
"Vì sao tin ta?" Diệp Phục Thiên hỏi.
Hắn cũng chỉ thử một chút, nhưng Tiêu Mộc Ngư lại thật sự làm vậy.
"Một là cầu đạo, hai là vì người Thiên Dụ giới tin người, Đấu Chiếu tin người, hai vị sở hữu hoàn mỹ thần luân tin người." Tiêu Mộc Ngư nói: "Bởi vậy, ta cũng tin."
Phía sau Diệp Phục Thiên, đứng hai vị nhân vật đứng đầu, trước đó, các cường giả Thiên Dụ giới, đều lấy Diệp Phục Thiên làm đầu.
Đấu Chiếu của Đấu thị bộ tộc, cam tâm đi theo Diệp Phục Thiên, thậm chí để gia tộc cuốn vào trong chiến đấu của Diệp Phục Thiên.
Bây giờ, bên cạnh Diệp Phục Thiên, còn có hai vị sở hữu hoàn mỹ thần luân.
Trước đó nàng cũng do dự, giãy giụa, Diệp Phục Thiên chung quy là người cùng thế hệ với nàng, nhưng nàng tỉ mỉ nghĩ lại thì đây kỳ thật cũng là cảm giác sai lầm, chỉ vì nàng và Diệp Phục Thiên gặp nhau trong Thần chi di tích, nếu như chưa từng gặp thì sao?
Bái một vị Nhân Hoàng đúc thành hoàn mỹ thần luân làm thầy, có vấn đề sao?
Bỏ qua vấn đề nhân phẩm của Diệp Phục Thiên, Diệp Phục Thiên vẫn có tư cách làm lão sư của nàng.
Dù Diệp Phục Thiên thu nàng làm đồ đệ có thể có chút mục đích, muốn mượn thế của nàng, tuy nhiên, lôi kéo Diệp Phục Thiên bản thân cũng là điều các đại thế lực mong muốn, bái Diệp Phục Thiên làm thầy, Tiêu thị liền có mối liên hệ mật thiết với Diệp Phục Thiên.
Diệp Phục Thiên mỉm cười, quả nhiên thiên kim đại gia tộc, cũng không phải đèn cạn dầu.
"Vi sư sẽ truyền cho ngươi tuyệt học công pháp, cần phải tu hành lĩnh hội thật tốt." Diệp Phục Thiên nói, mi tâm có ánh sáng thần niệm hướng về phía Tiêu Mộc Ngư, Tiêu Mộc Ngư nhắm mắt yên lặng tiếp nhận.
Không lâu sau, hai người mở mắt, Diệp Phục Thiên nói: "Những ngày này ngươi hãy đến Thiên Thần thư viện tu hành, vi sư cần chuẩn bị một tòa đại trận, phải bỏ ra cái giá 'cực lớn' mới được, tranh thủ tạo cơ hội cho ngươi, để ngươi có thời cơ chứng đạo hoàn mỹ thần luân."
Nói rồi, Diệp Phục Thiên còn đặt tay lên đầu Tiêu Mộc Ngư: "Nhớ kỹ, đừng làm vi sư thất vọng."
Tiêu Mộc Ngư ngẩng đầu trừng Diệp Phục Thiên, trong đôi mắt đẹp ẩn chứa mấy phần hoài nghi, sao lại không tin tưởng như vậy?
Cái giá 'cực lớn'?
Cái gọi là công pháp tuyệt học này, dù rất kỳ diệu, nhưng cũng không cao thâm khó lường như Diệp Phục Thiên nói.
Diệp Phục Thiên nhìn Tiêu Mộc Ngư, thầm nghĩ nha đầu này ánh mắt gì vậy?
Nghĩ vậy, tay hắn còn vuốt ve đầu Tiêu Mộc Ngư, đều là đệ tử, vi sư tự nhiên sờ được.
Tiêu Mộc Ngư nghiến răng nghiến lợi, có cảm giác bị lừa gạt.
"Đệ tử tất nhiên không phụ sự kỳ vọng của sư tôn." Tiêu Mộc Ngư cắn răng nói: "Nếu không có việc gì, đệ tử đi tu hành trước."
"Đi đi, vi sư coi trọng ngươi." Diệp Phục Thiên vỗ vai Tiêu Mộc Ngư.
Tiêu Mộc Ngư chạy trối chết.
Nàng có cảm giác rơi vào ma chưởng...
"Đệ tử này không tệ, giác ngộ cao." Diệp Phục Thiên nhìn bóng lưng Tiêu Mộc Ngư rời đi, từ nay về sau, cũng là người có đồ đệ rồi.
Dường như nhận ra điều gì, Diệp Phục Thiên quay lại, liền thấy Hạ Thanh Diên cười như không cười nhìn hắn.
"Công chúa có chuyện gì sao?" Diệp Phục Thiên hỏi.
Hạ Thanh Diên thấy Diệp Phục Thiên giả ngu càng thêm tức giận, tên hỗn đản này, làm xong liền giả ngu, còn hãm hại lừa gạt một nữ đệ tử xinh đẹp.
"Vô sỉ." Hạ Thanh Diên thấp giọng nói, rồi quay người rời đi.
Diệp Phục Thiên nhìn bóng lưng nàng, thầm nghĩ nhất định là ghen ghét!
Bạn cần đăng nhập để bình luận