Phục Thiên Thị

Chương 1907: Phượng gáy

**Chương 1907: Phượng gáy**
Ngô Đồng cổ thụ, cành lá vàng óng chập chờn, vây quanh hư ảnh Phượng Hoàng vui đùa, đuổi bắt, tiếng đàn thánh thót tựa như phượng gáy.
Thanh niên tóc trắng, áo trắng đắm mình trong khúc nhạc, say sưa tấu đàn. Tất cả tạo nên một bức tranh hoàn mỹ khiến người ta say đắm. Dù là người tu hành Nhân Hoàng cảnh giới cường đại, vẫn không khỏi cảm thán trước vẻ đẹp ý cảnh, khiến tâm hồn thư thái của bức tranh này.
Hơn nữa, Diệp Phục Thiên vốn khí chất đã tuấn tú, nho nhã, t·h·i·ế·u niên ngày nào giờ đã trưởng thành, càng tăng thêm vài phần mị lực, tựa như Tiên Nhân đang gảy đàn.
Điều làm người ta kinh ngạc hơn nữa là, Ngô Đồng cổ thụ dường như cũng hiểu được tiếng đàn, p·h·át ra âm thanh xào xạc. Cành lá không ngừng lay động, vươn về phía Diệp Phục Thiên, tựa hồ cũng muốn thân cận với hắn. Cảm giác như chúng cũng hiểu thấu tiếng đàn, nảy sinh cộng hưởng, muốn uyển chuyển hòa mình vào điệu múa.
Trong Ngô Đồng cổ thụ, từng luồng khí lưu đại đạo lưu chuyển, hướng về phía thân thể Diệp Phục Thiên. Dần dần, thân thể Diệp Phục Thiên được bao phủ bởi một vầng hào quang hỏa diễm thần thánh, rực rỡ không gì sánh được. Thứ ánh sáng hỏa diễm này rất nhạt, hư ảo, không phải lửa thật, nhưng lại giống như khoác lên Diệp Phục Thiên một tầng áo choàng lửa, càng làm nổi bật vẻ trác tuyệt, khiến Diệp Phục Thiên lúc này tựa như con của Hỏa Diễm Thần.
"Hửm?" Phượng Hoàng vẫn luôn yên lặng lắng nghe khúc đàn, thấy tình huống dị thường này, đôi mắt đẹp khẽ sững lại. Lúc này nàng mới p·h·át hiện, trong Ngô Đồng Thần Thụ, Đại Đạo Thần Hỏa vậy mà cũng thân hòa với Diệp Phục Thiên, còn có cả bản thân Ngô Đồng Thụ.
Điều này khiến nàng lộ ra vẻ khác lạ, trái tim vốn đã buông lỏng không khỏi lại trở nên cảnh giác. Nhân loại tu hành thường có không ít kẻ xảo trá, người này chẳng lẽ cố ý khiến nàng lơ là cảnh giác, sau đó lại dùng thủ đoạn đặc thù c·ướp đoạt Thần Hỏa?
Trong đồng t·ử của nàng hiện ra ánh sáng Đại Đạo Thần Hỏa đáng sợ, hướng về phía Diệp Phục Thiên. Tu vi nàng cường đại, nơi đây tuy có nhiều người tu hành, nhưng nàng tự tin khó có ai ở đây có thể chiến thắng được nàng. Về phần Diệp Phục Thiên, tuy khí tức đại đạo hoàn mỹ, nhưng nàng vẫn tự tin nếu nàng ra tay, vẫn có thể nhanh chóng khống chế, thậm chí đ·á·n·h g·iết Diệp Phục Thiên.
Chỉ cần Diệp Phục Thiên dám có dị động.
Bất quá, nàng lại p·h·át hiện Diệp Phục Thiên vẫn chỉ yên lặng tấu nhạc. Lúc tấu đàn, phảng phất hắn hoàn toàn đắm chìm trong đó, tiến vào trạng thái vong ngã, thậm chí còn nhắm mắt lại. Ngô Đồng Thụ lay động, Đại Đạo Thần Hỏa nhảy múa, tất cả dường như đều là phản ứng tự nhiên của chúng. Trên người thanh niên này có thứ hấp dẫn bọn chúng, bản thân hắn, chính là người cực kỳ bất phàm.
Thấy Diệp Phục Thiên căn bản không có bất kỳ động tác gì, vẫn an tĩnh tấu nhạc, khúc nhạc kia vẫn ưu nhã như vậy, phảng phất khiến nàng cũng muốn cùng hòa mình vào điệu múa.
Phượng Hoàng Vu Phi, vốn là khúc nhạc có liên quan đến Phượng Hoàng, có thể dẫn tới Phượng Hoàng cộng hưởng, cùng múa theo. Nàng lắng nghe khúc nhạc, tự nhiên cũng sẽ có phản ứng, bất quá bởi vì tu hành cường đại, có thể khắc chế, khúc nhạc đối với nàng ảnh hưởng không mạnh, chẳng qua chỉ cảm thấy tiếng đàn vô cùng mỹ diệu.
Tiếng đàn dần dần trở nên trầm thấp, Phượng Hoàng vẫn nhảy nhót, bất quá động tác dần chậm lại, tất cả mỹ hảo đều trở về với bình lặng. Trong bức họa ý cảnh kia, Phượng Hoàng về tổ, nghỉ ngơi dưới Ngô Đồng Thụ, yên tĩnh mà tốt đẹp.
Khi tiếng đàn dừng lại, hình ảnh kia vẫn chưa tan biến, ý cảnh như thế, phảng phất vẫn in sâu trong tâm trí các cường giả, khó mà quên.
Phượng Hoàng nhìn về phía Diệp Phục Thiên, đôi mắt đẹp lộ ra vẻ hổ thẹn, tự trách. Nàng lại cho rằng Diệp Phục Thiên có dụng ý khó dò, muốn c·ướp đoạt Thần Hỏa, xem ra là nàng đã suy nghĩ hẹp hòi.
"Để Phượng tiểu thư chê cười." Diệp Phục Thiên ôn hòa cười một tiếng.
Phượng Hoàng khẽ gật đầu, nói: "Ý cảnh rất đẹp, đây là khúc nhạc gì?"
"Phượng Hoàng Vu Phi." Diệp Phục Thiên nói.
"Phượng Hoàng Vu Phi. . ." Phượng Hoàng thì thầm, quả nhiên là khúc nhạc liên quan tới Phượng Hoàng, trách sao lại khiến nàng nảy sinh cảm xúc cộng hưởng.
"Vì sao ngươi có thể làm cho Ngô Đồng cổ thụ cùng Thần Hỏa cũng sinh ra phản ứng?" Phượng Hoàng lên tiếng hỏi.
"Có lẽ do tu hành đặc thù của ta có liên quan." Diệp Phục Thiên cười cười nói: "Ta cũng tu hành Hỏa Diễm chi đạo, hơn nữa, còn kiêm tu Mộc thuộc tính, cùng sinh t·ử chi lực."
Phượng Hoàng nghe được, lộ ra vẻ khác lạ, mà trên không trung, rất nhiều người tu hành cũng lộ vẻ mặt q·u·á·i· ·d·ị. t·h·i·ê·n phú của người nọ xuất chúng tự nhiên không cần phải nói, đúc thành cấp hoàn mỹ thần luân, mà lại sức chiến đấu cực mạnh, từ việc trước đó miểu s·á·t người sở hữu hoàn mỹ thần luân cùng cảnh giới, đồng thời xuất thủ trợ lực tập s·á·t thất cảnh cường giả liền có thể thấy rõ.
Nhưng mà nghe hắn nói, đó chỉ bất quá là một góc của tảng băng trôi trong năng lực của hắn, hắn am hiểu nhiều loại năng lực, hơn nữa, trên phương diện âm nhạc cũng vô cùng tài hoa.
Càng đáng sợ hơn là, trong lúc vô tình, hắn vậy mà khiến Phượng Hoàng vốn cao ngạo, không để ý tới đám người, đặt hắn ở vị trí ngang hàng để nhìn thẳng, cứ như vậy tùy ý nói chuyện. Điều này có nghĩa là, hắn đã thành công khiến Phượng Hoàng buông bỏ cảnh giác, khiến Phượng Hoàng nguyện ý cùng hắn giao lưu. Đây là điều mà trước đó bọn hắn muốn theo đuổi, nhưng không ai làm được, Phượng Hoàng đối với bọn hắn căn bản là khinh thường, không thèm để ý.
Phượng Hoàng nghe được lời nói của Diệp Phục Thiên, khẽ gật đầu. Khó trách, nói như vậy, Diệp Phục Thiên tu hành thuộc tính cùng Ngô Đồng Thụ và Thần Diễm đều có chỗ giống nhau, nhưng mà nàng biết, có lẽ không đơn giản như Diệp Phục Thiên nói. Ngoại trừ phụ thân, không có người nào có thể hiểu rõ Ngô Đồng Thụ cùng Thần Diễm như nàng, bọn chúng có thể sinh ra phản ứng, tất nhiên là gặp phải lực lượng cực kỳ cao đẳng.
Điều này có nghĩa, trên thân Diệp Phục Thiên, ngoài thái âm chi lực, còn nắm giữ những lực lượng khác, có thể làm cho Ngô Đồng Thần Diễm dung nhập vào trong đó, sinh ra cộng hưởng.
t·h·i·ê·n phú tu hành của người này, có lẽ vượt xa so với những gì hắn biểu hiện ra ngoài.
Phượng Hoàng tuy t·h·i·ê·n phú trác tuyệt, mặc dù luôn ở trên Đông Tiên đ·ả·o, bằng vào t·h·i·ê·n phú và Thần Diễm tu hành cho tới bây giờ, nhưng cũng không ngốc, minh bạch rất nhiều, nàng có thể suy đoán ra một ít chuyện.
"Tại hạ lần này đến Đông Tiên đ·ả·o lịch luyện, còn muốn đi tìm cơ duyên khác, vậy không quấy rầy Phượng tiểu thư nữa." Diệp Phục Thiên lên tiếng, vậy mà trực tiếp cáo từ. Điều này khiến những người tu hành xung quanh lộ ra vẻ kinh ngạc, có chút sững sờ nhìn về phía Diệp Phục Thiên.
Bọn hắn vốn cho rằng, Diệp Phục Thiên hẳn là nhân cơ hội này tiếp tục làm quen với Phượng Hoàng, sau đó mời nàng rời đ·ả·o.
Dù sao Phượng Hoàng trấn thủ Ngô Đồng đ·ả·o, nhưng nàng không thể vĩnh viễn ở lại đây mà không đi ra ngoài, bọn hắn đều là có cơ hội.
Phượng Hoàng cũng ngây người, nhìn xem Diệp Phục Thiên, sau đó khẽ gật đầu nói: "Được."
"Cáo từ." Diệp Phục Thiên chắp tay, sau đó thân hình lóe lên, hướng lên không trung mà đi, đáp xuống trên lưng Hắc Phong Điêu. Ánh mắt hắn cúi đầu nhìn Phượng Hoàng, thấy đối phương cũng nhìn về phía hắn, mỉm cười gật đầu. Sau đó Hắc Phong Điêu dang cánh bay đi, rời khỏi nơi này. Bắc Cung Ngạo nhìn thật sâu Diệp Phục Thiên, sau đó cũng cùng một người đồng hành rời đi.
Rất nhanh, Diệp Phục Thiên bọn hắn liền rời đi Ngô Đồng đ·ả·o, thân hình biến mất không thấy.
Phượng Hoàng thấy hắn sau khi đi, tâm tình đột nhiên có chút sa sút, ngơ ngẩn nhìn về phía xa xăm.
"Phượng tiểu thư." Có người gọi một tiếng, Phượng Hoàng mới hoàn hồn, ánh mắt quét về phía đám người, ánh mắt lại trở nên sắc bén, bất quá lại tựa hồ như lần nữa mất đi hứng thú, trở lại trước Ngô Đồng Thụ, hóa thành bản thể, nghỉ lại ở đó, không có ý định để ý tới đám người.
Đôi mắt có chút nhắm lại, nàng tựa hồ lâm vào trong suy tư.
Những năm gần đây, nàng vẫn luôn trấn thủ ở đây, nhưng thật ra cũng vô cùng cô độc. Nàng không có bằng hữu, không người làm bạn, mặc dù trên Đông Tiên đ·ả·o có người sẽ đến thăm hỏi, nhưng hoặc là nể tình trưởng bối, hoặc là có mưu đồ.
Mỗi mười năm, Đông Tiên đ·ả·o sẽ náo nhiệt một chút, nàng cao ngạo, lạnh nhạt, bất cận nhân tình, không để ý tới thế nhân, nhưng nội tâm kì thực cũng vô cùng trống rỗng.
Diệp Phục Thiên xuất hiện, khiến nàng cảm nh·ậ·n được một tia ấm áp, loại ở chung kia, mới giống như là bạn bè ở chung.
Hơn nữa, hắn t·h·i·ê·n phú trác tuyệt, đối với nàng không có ý đồ, khiến nàng có chút rung động.
Nhiều năm trước tới nay, nàng trấn thủ ở đây thật ra còn có một mục đích khác, tìm một vị tu hành giả có thể cùng nàng làm bạn, làm đồng bạn nhân loại. Đảo chủ nói cho nàng, nếu một ngày này đến, nàng liền có thể rời đ·ả·o tu hành, nhưng người kia nhất định phải đầy đủ xuất chúng mới được.
Như vậy, hắn hẳn là cũng được a.
Bởi vậy, nàng đang tự hỏi.
"Phượng tiểu thư, nơi ta ở tuy không sánh bằng Đông Tiên đ·ả·o, nhưng dù sao cũng ở ngoại giới. Phượng tiểu thư nhiều năm qua vẫn luôn tu hành ở đây, chẳng lẽ không cảm thấy buồn chán sao? Nếu Phượng tiểu thư nguyện ý rời đ·ả·o, thế lực của ta nguyện ý cung phụng Phượng tiểu thư." Một vị Thượng Vị Hoàng cảnh giới người tu hành mở miệng, đã nói muốn cung phụng Phượng Hoàng, có thể thấy được có ý đồ muốn có được nàng, để Phượng Hoàng rời núi.
Một tôn ngũ cảnh đại yêu cấp hoàn mỹ đã vô cùng đáng sợ, nếu như nàng lại p·h·á hai cảnh, vậy liền tuyệt đối có thể trở thành tồn tại đỉnh tiêm, lại thêm Ngô Đồng Thần Diễm mà nói, liền có thể xưng là kinh khủng.
Ai không muốn nàng rời đ·ả·o cùng bọn hắn?
Dù là khi tổ tông thờ phụng, muốn làm cái gì liền làm cái đó, cũng bó tay.
Phượng Hoàng mở mắt, hơi liếc bọn hắn, sau đó chậm rãi đứng dậy nói: "Các ngươi nói rất đúng."
Dứt lời, Phượng Hoàng ngẩng đầu, hướng lên không tr·u·ng p·h·át ra một tiếng hót dài, trong chốc lát, một tiếng phượng gáy rõ ràng đến cực điểm vang vọng Đông Tiên đ·ả·o.
Trong lúc nhất thời, vô số Ngô Đồng trên Ngô Đồng đ·ả·o rung chuyển, tiếng xào xạc không ngừng vang lên. Từ các nơi, lần lượt có người p·h·á không bay tới, hướng về vị trí Ngô Đồng đ·ả·o mà đến.
Có rất nhiều tiên t·ử của Đông Tiên đ·ả·o, nghe được thanh âm này, nội tâm kịch liệt rung động, đôi mắt đẹp nhìn ra xa một hướng, chính là vị trí Ngô Đồng đ·ả·o.
Đây là, phượng gáy!
Phượng Hoàng, muốn rời đ·ả·o.
Nhiều năm như vậy, rốt cục đã có quyết định sao?
Là ai?
Tồn tại yêu nghiệt như thế nào, khiến Phượng Hoàng quyết định rời đ·ả·o?
Thực lực của Phượng Hoàng, người tu hành Đông Tiên đ·ả·o là hiểu rõ nhất, muốn khiến nàng rời đ·ả·o, như vậy trước phải chinh phục nàng!
Nơi xa, đang trong hư không tiến lên, Diệp Phục Thiên bọn hắn cũng nghe đến tiếng phượng gáy, bọn hắn nhao nhao quay đầu lại, nhìn về hướng xa xăm.
"Phượng Hoàng hót dài, đây là ý gì?" h·á·c·h Liên Hoàng thì thầm: "Có nên trở về xem không?"
"Không cần." Diệp Phục Thiên nói.
Bắc Cung Ngạo nhìn thân ảnh tóc trắng phía trước, hỏi: "Các chủ trước đó không nói gì, chọn rời đi, có phải là hay không muốn bắt mà lại thả?"
Diệp Phục Thiên lắc đầu, xem ra Bắc Cung Ngạo suy đoán giống như hắn.
Bất quá, đâu có cái gì là muốn bắt mà lại thả, nếu Phượng Hoàng không muốn rời đ·ả·o, vô luận thế nào nàng cũng không rời đ·ả·o, thực lực của hắn còn chưa đủ.
Nhưng nếu Phượng Hoàng vốn có ý muốn rời đ·ả·o, như vậy, tất cả đều không cần nói, rất nhiều chuyện, không nói, so với nói thì thích hợp hơn.
Một khúc Phượng Hoàng Vu Phi, đã có thể biểu đạt ra quá nhiều thứ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận