Phục Thiên Thị

Chương 2443: Liều chết đánh cược một lần

**Chương 2443: Đánh cược một phen**
Sơ Thiền Thiên Tôn chắp tay trước ngực, tụng một tiếng Phật hiệu, Phật âm lượn lờ, truyền khắp hư không, Phật quang màu vàng bao phủ không gian vô tận.
Chỉ trong chốc lát, Phật quang chiếu rọi thế gian, ngàn dặm đất đai, tất cả đều nằm dưới Phật quang, giữa thiên địa xuất hiện một mảnh màn sáng Phật đạo màu vàng, giống như lĩnh vực.
Sơ Thiền Thiên Tôn, người trước đó một mực chưa từng ra tay, giờ phút này rốt cục có động tĩnh.
Trong lúc nhất thời, ba vị thiên tôn còn lại đều cảm thấy nội tâm lạnh buốt.
Dạ Thiên Tôn là kẻ mạnh nhất của Dạ Ma Thiên, Tự Tại Thiên Tôn cũng là nhân vật mạnh nhất của Tự Tại Thiên, bọn hắn đều là những tồn tại cao cao tại thượng, vượt lên trên chúng sinh, nhưng giờ phút này lại đều sinh ra hối hận.
Nếu bọn họ cẩn thận hơn một chút, có lẽ sẽ không đến nước này, dệt áo cho người khác. Hiện tại, Sơ Thiền Thiên Tôn sợ là có thể muốn làm gì thì làm, còn ai có thể ngăn được hắn?
Lục Dục Thiên Tôn thì mang theo hận ý, còn có một tia thống khoái, đó là khoái cảm trả thù đối với Dạ Thiên Tôn và Tự Tại Thiên Tôn, hai người bọn họ, cũng giống như hắn.
"Sơ Thiền, ngươi ta xưa nay không có ân oán, bây giờ hết thảy những việc này, ta đều buông tay, Diệp Phục Thiên cũng giao cho ngươi xử trí, Thần Thể ta cũng từ bỏ, rời khỏi nơi này. Chuyện ở đây, ta sẽ quên, tương lai tuyệt đối không gây khó dễ, với thực lực và sư môn của Sơ Thiền, cũng căn bản không cần quan tâm ta sẽ thế nào." Lục Dục Thiên Tôn trước đó cũng xúc động một phen, nhưng giờ phút này bị trọng thương, tỉnh táo lại, hắn tự nhiên muốn cầu sinh.
Hy vọng có thể sống sót rời đi, chỉ cần có thể rời khỏi nơi này, hết thảy vẫn còn có hi vọng.
Sơ Thiền Thiên Tôn nhìn hắn một cái, trên thân Phật quang vờn quanh, thân hình hắn hướng phía trước lướt tới, khóe miệng lộ ra một nụ cười tường hòa, mở miệng nói: "Giữa ngươi và ta đích thực là không oán không cừu, chỉ bất quá, nếu việc đã đến nước này, ta vì sao còn phải buông tha ngươi?"
Thanh âm tường hòa này lại làm cho Lục Dục Thiên Tôn cảm thấy toàn thân lạnh buốt thấu xương, khi nhìn về phía Sơ Thiền Thiên Tôn, nội tâm sinh ra một tia hoảng sợ.
Sơ Thiền này tàn nhẫn như vậy, lại thật sự muốn đẩy hắn vào chỗ chết?
Sơ Thiền Thiên Tôn khác với Tự Tại Thiên Tôn và Dạ Thiên Tôn, hắn có bối cảnh thâm hậu, không sợ bị trả thù nhất, Chân Thiền Thánh Tôn đều được xem như sư huynh của hắn, cho nên, hoàn toàn có thể tha hắn một lần.
"Lục Dục, ngươi tự xưng là thông minh, lại kỳ thực từng bước đều sai lầm, ngươi biết hôm nay ngươi phạm phải sai lầm lớn nhất là gì không?" Sơ Thiền Thiên Tôn hỏi.
Lục Dục Thiên Tôn nhìn về phía đối phương, lúc này, Sơ Thiền Thiên Tôn lại có rảnh cùng hắn nói chuyện phiếm.
Hắn hôm nay, phạm vào sai lầm gì?
"Ma Thiên lão tổ c·h·ế·t như thế nào?" Sơ Thiền Thiên Tôn nhìn xem hắn nói: "Hắn không có đấu thắng Diệp Phục Thiên, ngươi sao lại chủ quan đến như vậy, bốn người đều còn ở đây, ngươi sao dám lĩnh ngộ huyền bí của Thần Thể?"
"Ta không có lĩnh ngộ huyền bí của Thần Thể, chỉ là vừa lĩnh hội một tia mà thôi, nếu ta thật sự lĩnh ngộ, sao lại biểu hiện ra ngoài?" Lục Dục Thiên Tôn mở miệng nói ra, lúc trước hắn cũng ý thức được không thích hợp, giờ phút này nghe được lời nói của Sơ Thiền Thiên Tôn, hắn ẩn ẩn nghĩ tới điều gì, sắc mặt lập tức càng thêm khó coi.
"Cho nên mới nói ngươi ngu xuẩn, ngươi căn bản không có chân chính lĩnh ngộ, lại tự cho là lĩnh ngộ một tia, thật tình không biết chẳng qua là có người tận lực giúp ngươi một tay, đưa ngươi lên tuyệt lộ, ngươi lại chưa kịp phản ứng, mà lại thật sự ôm lấy lòng tham." Sơ Thiền Thiên Tôn tiếp tục nói.
Lục Dục Thiên Tôn nội tâm lạnh buốt, hắn chuyển ánh mắt nhìn về phía xa xa, nơi đó là vị trí của Diệp Phục Thiên.
Hắn cũng đoán được đáp án, trước đó một mực chiến đấu không rảnh quan tâm chuyện khác, nhưng Sơ Thiền Thiên Tôn vừa mới mở miệng hắn liền ý thức được.
Dạ Thiên Tôn cùng Tự Tại Thiên Tôn cũng đều nhìn về phía Diệp Phục Thiên, vậy mà, là bị gài bẫy sao?
Diệp Phục Thiên nghe được lời nói của Sơ Thiền Thiên Tôn hơi có chút ngoài ý muốn, người đầu tiên nghĩ tới vậy mà lại là Sơ Thiền Thiên Tôn, trước đó liền cảm giác đối phương uy h·i·ế·p lớn nhất, bây giờ xem ra quả là thế.
Sơ Thiền Thiên Tôn nhìn về phía Lục Dục Thiên Tôn, thần quang lượn lờ, tiếp tục mở miệng nói: "Lục Dục, hết thảy việc này còn muốn đa tạ ngươi thành toàn, ngươi sau khi c·hết, ta sẽ thay ngươi chiếu cố Diệp tiểu hữu."
"Sơ Thiền, cùng là người tu hành của Tây Phương thế giới, tu hành đến cảnh giới này đều không dễ dàng, vì sao không thể thả ta một lần?" Lục Dục Thiên Tôn nhìn về phía Sơ Thiền Thiên Tôn nói, vẫn như cũ muốn cầu sinh.
"Nếu có thể g·iết có thể thả, vì sao muốn thả ngươi? Đều tu hành đến cảnh giới này, chẳng lẽ việc này còn nhìn không thấu sao." Sơ Thiền Thiên Tôn thẳng thắn đáp lại, như là đã kết thù, chính là tai họa ngầm, há lại nói buông xuống liền có thể buông xuống, Lục Dục Thiên Tôn nếu có cơ hội g·iết hắn, sao lại khách khí.
Lời vừa nói ra, trong hai con ngươi của hắn bắn ra sát niệm mãnh liệt, một cỗ khí tức k·h·ủ·n·g b·ố từ trên người hắn bộc phát, trên bầu trời xuất hiện một thân ảnh Phật Đà to lớn, che khuất bầu trời.
Lục Dục Thiên Tôn nhìn chằm chằm thân Phật to lớn kia, trong hai con ngươi hiện lên một tia hận ý, so với việc Diệp Phục Thiên tính toán hắn, hắn đối với Sơ Thiền Thiên Tôn còn hận hơn một chút, dù sao cũng là hắn khống chế Diệp Phục Thiên, Diệp Phục Thiên muốn cầu sinh tính toán hắn là chuyện bình thường, nhưng Sơ Thiền Thiên Tôn không chỉ có tính toán hắn, còn muốn mạng hắn, không chịu buông tha hắn, tự nhiên càng hận hơn.
Hôm nay, hắn sẽ c·hết ở chỗ này sao?
Với trạng thái của hắn lúc này, đối mặt Sơ Thiền Thiên Tôn đang trong trạng thái toàn thịnh, sợ là khó có cơ hội sống sót, hẳn phải c·hết không nghi ngờ.
Đúng lúc này, một thanh âm truyền vào trong màng nhĩ của Lục Dục Thiên Tôn, khiến cho nội tâm của hắn chấn động.
"Thời khắc sinh tử, còn cần do dự sao?" Thanh âm kia lần nữa truyền đến, lập tức trong đôi mắt của Lục Dục Thiên Tôn hiện lên một tia quyết tuyệt, thần quang màu vàng lập loè, hướng phía một phương hướng mà đi.
Chỉ thấy lúc này, Thần Thể của Thần Giáp Đại Đế không biết từ chỗ nào xuất hiện, thần quang màu vàng đang điên cuồng tràn vào trong đó.
"Hửm?"
Sơ Thiền Thiên Tôn rốt cục lộ ra một tia xúc động, thần hồn của Lục Dục Thiên Tôn vậy mà tiến nhập vào trong thân thể Thần Giáp Đại Đế, đây là muốn làm cái gì?
"Ngươi muốn c·hết sao?"
Giọng nói lạnh lùng truyền ra, Sơ Thiền Thiên Tôn trong tay cách không vỗ về phía Lục Dục Thiên Tôn bản tôn, Phật môn đại thủ ấn to lớn trực tiếp rơi xuống, đánh vào trên thân thể, nhục thân của Lục Dục Thiên Tôn trực tiếp băng diệt, vỡ nát dưới sức mạnh công kích kinh khủng.
"Điên rồi..."
Dạ Thiên Tôn cùng Tự Tại Thiên Tôn thấy cảnh này tim đập mạnh, nếu nói trước đó Lục Dục Thiên Tôn đối phó bọn hắn đã coi như là điên cuồng, thì giờ phút này đã triệt để điên rồi, không chừa cho mình đường lui.
Nhân vật cấp bậc như bọn hắn mặc dù có thể thần hồn ly thể, thậm chí vẫn phi thường mạnh mẽ, nhưng không có nhục thân, thần hồn lại trở về không được, giống như cô hồn dã quỷ, mặc dù có thủ đoạn đoạt xá, nhưng nhục thân c·ướp đoạt được cũng không phù hợp với chính mình.
Lục Dục Thiên Tôn làm như thế, chỉ sợ cũng là bị buộc lên tuyệt cảnh, Sơ Thiền Thiên Tôn không chịu buông tha hắn, muốn hạ sát thủ, Lục Dục Thiên Tôn không có lựa chọn, hắn không đ·i·ê·n cũng là c·hết.
Chính như hai người suy nghĩ, sau khi Lục Dục Thiên Tôn nhận được truyền âm của Diệp Phục Thiên, cơ hồ trong nháy mắt liền quyết định, hắn không có lựa chọn, hoặc là trực tiếp bị g·iết, hoặc là nhục thân bị hủy, còn có thể có năng lực trả thù.
Hắn hận, cho nên lựa chọn này căn bản không khó, hắn trực tiếp bỏ nhục thân!
Bạn cần đăng nhập để bình luận