Phục Thiên Thị

Chương 2458: Tụ hợp

**Chương 2458: Tụ Hợp**
Lục Dục Thiên, trên một ngọn linh sơn bình thường, có một tòa cổ tháp.
Bên ngoài cổ tháp, trên bậc thang, giờ phút này có một người quần áo tả tơi, nện bước chân nặng nề, từng bước đi lên. Dường như có vẻ hơi mỏi mệt, hai bên cổ thụ chập chờn, lá cây phủ kín bậc thang, thân ảnh kia trông có chút cô độc.
Theo hắn một đường đi lên, đến đỉnh cầu thang, có một vị tăng nhân đang quét lá cây. Thấy có người đi lên, hắn dừng động tác trong tay, nhìn người tới hỏi: "Thí chủ, bản tự không nhận hương hỏa."
Thân ảnh kia khẽ gật đầu, chắp tay trước ngực, nói với tăng nhân kia: "Đi ngang qua cổ tháp, cũng coi như Phật duyên, có thể cho ta ở tạm trong cổ tháp một thời gian được không?"
Tăng nhân buông chổi, chắp tay trước ngực, hành lễ với người tới, nói: "Chùa miếu có quy củ, không nhận hương hỏa, tự nhiên không tiếp đãi khách hành hương, thí chủ chớ trách."
"Ta cũng không phải khách hành hương, đại sư hẳn cũng có thể nhìn thấy, trên người ta chịu chút thương, cần tĩnh dưỡng một thời gian. Đến đây, cũng là Phật duyên, cho nên mới mặt dày tới bái phỏng, đại sư có thể dàn xếp một hai, để cho ta vào chùa tĩnh tu một thời gian được không?" Người tới tiếp tục mở miệng nói, thanh âm có vẻ hơi hèn mọn.
Ai có thể nghĩ đến, kẻ danh chấn Tây Phương thế giới, đứng ở đỉnh cao nhất của Tây Phương thế giới - Chân Thiền Thánh Tôn, lại ăn nói khép nép như thế, chỉ vì muốn ở trong một tòa chùa miếu thanh tu tĩnh dưỡng một đoạn thời gian.
"Thí chủ mời về cho." Tăng nhân quét rác không hề lay động, tiếp tục đuổi khách.
Chân Thiền Thánh Tôn ngẩng đầu nhìn về phía tăng nhân, trong hai tròng mắt xuất hiện một đạo ánh mắt uy nghiêm. Chỉ là một ánh mắt, lại làm cho tăng nhân kia cảm giác có chút sợ hãi, đó phảng phất là khí chất bẩm sinh, cho dù người bị thương nặng, nhưng khó mà che giấu được loại uy nghiêm khí khái này.
Bất quá đây chỉ là trong nháy mắt, sau một khắc, ánh mắt uy nghiêm kia liền biến mất. Chân Thiền Thánh Tôn lặng lẽ quay người, đi xuống theo cầu thang, bóng lưng vẫn có vẻ hơi cô độc.
Tốc độ của hắn rất chậm, dường như đi không nổi.
Trong chùa miếu, có một người đi ra, nhìn bóng lưng Chân Thiền Thánh Tôn rời đi hỏi: "Hắn là ai?"
"Không biết." Tăng nhân quét rác lắc đầu: "Giống như là kẻ không còn đường nào để đi, có lẽ muốn trà trộn vào trong chùa."
"Ân." Người kia khẽ gật đầu: "Loại người này không ít, không cần mỗi lần đều khách khí như vậy."
"Được." Người tăng nhân quét rác gật đầu, trong đầu hắn vẫn nhớ lại ánh mắt của Chân Thiền Thánh Tôn lúc trước. Ánh mắt kia cực kỳ phức tạp, khó mà nhìn thấu, nhưng mà, đó rõ ràng là phế nhân không có khí tức tu hành, tại sao lại cho hắn loại cảm giác này?
Hai người đối thoại, Chân Thiền Thánh Tôn nghe vào trong tai, nội tâm của hắn vô cùng phức tạp. Không ngờ có một ngày, hắn rơi vào tình cảnh như thế. Chẳng qua hiện nay hắn cũng không dám lớn tiếng bộc lộ thân phận.
Mặc dù hắn là điện chủ Chân Thiền điện cao cao tại thượng, nhưng đắc tội với rất nhiều người, lại thêm bên người rất nhiều cường giả đều bị lực lượng bộc phát của Diệp Phục Thiên ngày đó hủy diệt tru sát. Nếu thân phận bị bại lộ, chỉ cần có người mang lòng ác niệm, hắn sẽ chết rất thảm.
Hắn hôm nay, cơ hồ là thân thể tàn phế, cần tìm một nơi thanh tịnh để tĩnh dưỡng khôi phục một đoạn thời gian. Hắn tin tưởng với lực lượng Phật môn của mình, chỉ cần có thời gian, nhất định có thể vượt qua, khôi phục thương thế, trở lại thực lực đỉnh phong.
Đến lúc đó, hắn thề, nhất định phải làm cho Diệp Phục Thiên sống không bằng chết, còn có thê tử của hắn...
Hắn Chân Thiền, chưa bao giờ nhận qua sự khuất nhục như hôm nay!
...
Nhiều ngày sau, tại Đại Phạm Thiên của Tây Phương thế giới.
Trong hư không, một thân ảnh giống như tiên tử ngự không mà đi, nàng dung nhan kinh diễm, siêu phàm thoát tục. Mà giờ khắc này, trong ngực nàng lại ôm một người. Người này áo trắng tóc trắng, dường như hôn mê bất tỉnh, nhưng lờ mờ có thể thấy được khuôn mặt tuấn mỹ kia.
Hai người này tự nhiên là Hoa Giải Ngữ và Diệp Phục Thiên.
Ngày đó Diệp Phục Thiên khiến cho Thần Thể của Thần Giáp Đại Đế tự bạo, lực lượng kinh khủng quét sạch Lục Dục Thiên, Thần Thể hóa thành một phương Diệt Đạo lĩnh vực thế giới, vắt ngang trên Lục Dục Thiên, phá hủy tru sát các cường giả Chân Thiền điện.
Nhưng Diệp Phục Thiên cũng vì vậy mà trả giá cực kỳ thảm trọng, chính hắn lúc ấy cũng không biết sẽ có kết cục nào, cho nên có vẻ hơi quyết tuyệt, thậm chí thương lượng với Hoa Giải Ngữ qua. Bọn hắn nguyện ý đối mặt hết thảy hậu quả, nếu bị ép vào tuyệt cảnh, chỉ có thể làm như vậy, nếu bị mang đi, vận mệnh liền không do chính mình nắm trong tay, mà là đối phương nắm giữ.
Diệp Phục Thiên thần hồn thôi động Thần Thể tự bạo, sau cùng một tia lực lượng thần hồn đem Hoa Giải Ngữ rời khỏi mảnh Diệt Đạo lĩnh vực kia, thoát đi thế giới kia, sau đó thần hồn của hắn trở về bản thể, rơi vào trạng thái ngủ say.
Tại Diệt Đạo thế giới kia, Hoa Giải Ngữ cũng suýt nữa bị xóa sổ.
Lần này, hai người có thể nói là nhặt về một mạng.
Hoa Giải Ngữ mặt không biểu tình, tiếp tục hướng phía trước mà đi, chỉ thấy phía trước, một nhóm cường giả hướng phía bên này mà đến, bọn hắn khống chế Kim Sí Đại Bàng Điểu, cấp tốc bay về phía này. Kim Sí Đại Bàng Điểu Ma Vân Tử và Diệp Phục Thiên tâm niệm tương thông, biết vị trí của Diệp Phục Thiên, cho nên mới có thể tụ hợp.
Nhìn thấy bọn hắn đến, Hoa Giải Ngữ lập tức dừng thân hình, Thiết mù lòa cùng Trần Nhất bọn người nhao nhao tiến lên xem xét tình huống của Diệp Phục Thiên.
"Lão sư."
Tiểu Linh mấy người cũng biến sắc, tình huống của Diệp Phục Thiên dường như so với dự đoán của bọn hắn còn nghiêm trọng hơn, đã qua nhiều ngày như vậy lại vẫn còn ở vào trạng thái hôn mê.
"Trước tìm địa phương đặt chân đi." Hoa Giải Ngữ mở miệng nói.
"Ân." Đám người gật đầu, sau đó một đoàn người rơi vào trên lưng Kim Sí Đại Bàng Điểu, Thần Điểu giương cánh, xuyên thẳng qua hư không mà đi.
"Chân Thiền điện khinh người quá đáng." Phương Thốn nhìn Diệp Phục Thiên hôn mê, ngữ khí băng lãnh nói: "Về sau chúng ta nhất định phải diệt Chân Thiền điện."
Hoa Giải Ngữ ánh mắt nhìn về phía bọn hắn, xem ra, bọn hắn đều đã biết.
Tựa hồ minh bạch suy nghĩ của Hoa Giải Ngữ, Hoa Thanh Thanh mở miệng nói: "Động tĩnh phát sinh ở Lục Dục Thiên đã gây ra một cơn phong ba cực lớn, có lẽ đã khuếch tán đến toàn bộ Tây Phương thế giới. Tại Đại Phạm Thiên này cũng có rất nhiều thanh âm liên quan tới trận chiến kia."
Hoa Giải Ngữ khẽ gật đầu, hỏi: "Chân Thiền thế nào?"
Trong giọng nói của nàng mang theo vài phần lạnh lẽo, nếu không phải Chân Thiền Thánh Tôn hùng hổ dọa người, Diệp Phục Thiên sẽ không đi một bước này, lâm vào tình cảnh như thế.
"Không biết." Hoa Thanh Thanh nói: "Nghe nói người của Chân Thiền điện cơ hồ đều bị gạt bỏ, nhưng còn chưa thể chứng minh Chân Thiền Thánh Tôn vẫn lạc, có tin tức xưng, Chân Thiền Thánh Tôn có lẽ còn chưa vẫn lạc, nhưng không có về Chân Thiền điện, mà là tạm thời mất tích. Cho dù không có vẫn lạc, có lẽ cũng bị trọng thương."
Hoa Giải Ngữ gật đầu, dưới cỗ công kích hủy diệt kia, Chân Thiền Thánh Tôn không chết cũng trọng thương mất đi nửa cái mạng, trạng thái không thể tốt hơn Diệp Phục Thiên bao nhiêu.
Bất quá, như thế vẫn chưa đủ, nàng muốn nghe được tin tức Chân Thiền Thánh Tôn chết!
"Đến." Không lâu lắm, một đoàn người tại một tòa cổ phong hạ xuống, để che giấu tai mắt người, không để cho người khác chú ý.
"Trước không cần để ý chuyện ngoại giới, để hắn tĩnh dưỡng khôi phục một đoạn thời gian, tạm thời đừng đi ra." Trần Nhất mở miệng nói, đám người đều gật đầu. Mới tới Tây Phương thế giới, liền nhấc lên một trận chấn động làm toàn bộ Tây Phương thế giới phải chao đảo!
Bạn cần đăng nhập để bình luận