Phục Thiên Thị

Chương 1715: Không chân thực

**Chương 1715: Không chân thực**
Thiên Dụ thư viện đang trong thời kỳ hưng thịnh, người tu hành từ Chí Tôn Cửu Giới vẫn không ngừng đổ về Thiên Dụ giới, chỉ vì muốn gia nhập Thiên Dụ thư viện tu hành.
Sự việc xảy ra ở Thần tộc đã khiến bọn họ hiểu rõ, dự định ban đầu của Diệp Phục Thiên khi sáng lập Thiên Dụ thư viện rất có khả năng thật sự là vì truyền đạo, không hề giấu giếm hay tư lợi. Nếu không, làm sao có thể xuất hiện hơn mười vị sở hữu thần luân hoàn mỹ?
Điều này có nghĩa là Diệp Phục Thiên không ngại giúp đỡ người khác đúc thành thần luân hoàn mỹ, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là người đó có thể tiếp cận hắn, có thiên phú đủ mạnh. Như vậy, chỉ có gia nhập Thiên Dụ thư viện, trở thành đệ tử hạch tâm mới có cơ hội.
Chẳng qua, với tình hình hiện tại, việc trở thành đệ tử hạch tâm vô cùng khó khăn, số lượng danh ngạch còn lại rất ít. Vô số người ở Thiên Dụ giới đều hối hận, bọn họ đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất.
Ngay khi Thiên Dụ thư viện đang chìm đắm trong sự phồn hoa, hưng thịnh, Diệp Phục Thiên và đoàn người lặng lẽ rời khỏi Thiên Dụ thư viện, hơn nữa còn chia thành nhiều nhóm nhỏ, lần lượt ra ngoài, không gây kinh động quá nhiều người. Họ đi một cách lặng lẽ, gần như không gây ra bất kỳ sự chú ý nào, chỉ có những nhân vật trọng yếu của Thiên Dụ thư viện mới biết. Dù sao hiện tại, ánh mắt của cả Chí Tôn Cửu Giới đều đang dõi theo hắn.
Hắn xuất hành, nhất định phải cẩn thận, đặc biệt là chuyến đi này còn phải tới hạ giới, nếu bị người có ý đồ xấu để mắt tới sẽ vô cùng nguy hiểm.
Thần tộc và Hoàng Kim Thần Quốc ngoài mặt không dám động đến hắn, nhưng nếu biết lộ tuyến rời đi của hắn, việc vụng trộm ra tay hạ sát thủ không phải là không thể.
...
Vài ngày sau, Xích Long giới vực, Hạ Hoàng giới.
Trong Hạ Hoàng cung, Hạ Hoàng đang răn dạy mấy vị hoàng tử, Đại hoàng tử Hạ Nhung cũng có mặt ở đó.
"Thôi được rồi, Hạ Nhung cũng đã gần chứng đạo Niết Bàn, tốc độ tu hành như vậy còn muốn thế nào nữa." Bên cạnh, Tiêu hoàng phi mỉm cười khuyên nhủ. Hạ Hoàng trước đó đi một chuyến đến Chí Tôn giới, sau khi trở về tính cách cũng có chút thay đổi, càng thêm nghiêm khắc, phảng phất nhìn thế nào mấy đứa con trai đều không vừa mắt.
Tiêu hoàng phi biết, Hạ Hoàng là muốn sớm ngày truyền lại vị trí của mình, như vậy bản thân mới có thể giải thoát, du ngoạn khắp nơi, hoặc là tiến về Chí Tôn giới.
Thế nhưng, mấy đứa con trai khoảng cách Nhân Hoàng cảnh giới còn quá xa vời.
"Đáng tiếc Thanh Diên nha đầu kia không có ở đây, nếu không, hẳn là nó không cần đến bao nhiêu năm liền có thể ngồi vào vị trí của ta." Hạ Hoàng lên tiếng.
"Ta cũng nhớ nha đầu kia, nhiều năm như vậy rồi, cũng không biết trở lại thăm một chút." Tiêu hoàng phi thanh âm ôn nhu, có chút nhớ nhung con gái của mình.
"Phụ hoàng nếu dự định truyền vị cho Thanh Diên, sao không triệu nó trở về." Hạ Nhung lên tiếng, hắn và Hạ Thanh Diên quan hệ rất tốt, đối với vị tiểu muội này từ nhỏ đã chăm sóc, nhưng năm đó vì một chuyện, hai người nảy sinh bất hòa.
Hiện giờ, nghe được phụ hoàng nói muốn để Hạ Thanh Diên ngồi vào vị trí của hắn, mấy vị hoàng tử bọn họ ít nhiều vẫn có chút không thoải mái.
"Ngươi cho rằng nó để ý sao?" Hạ Hoàng ánh mắt nhàn nhạt quét qua Hạ Nhung: "Nếu Thanh Diên còn nguyện ý trở lại, ta cũng không cần phải đặt ánh mắt lên đám người các ngươi."
"Vì sao không trở về, bởi vì hắn sao?" Hạ Nhung nói: "Phụ hoàng dự định cứ để Thanh Diên đi theo hắn như vậy sao?"
Hắn, dĩ nhiên là chỉ Diệp Phục Thiên.
Hạ Hoàng nhìn Hạ Nhung thật sâu, hắn cũng không nói với đám người về những chuyện ở Chí Tôn giới, cũng không đề cập qua tình hình gần đây của Diệp Phục Thiên. Chênh lệch quá lớn, nói ra dường như cũng không có ý nghĩa gì, sẽ chỉ đả kích tâm tính của mấy người bọn họ.
Trong lòng hắn thầm thở dài, nếu không có chuyện năm đó, hắn còn có thể để Hạ Nhung đi theo Diệp Phục Thiên lên thượng giới xông pha.
Nhưng bây giờ, hiển nhiên không thể nào.
Tuy nói Diệp Phục Thiên sẽ không truy cứu gì nữa, nhưng có một số việc đã xảy ra thì chính là đã xảy ra.
Cũng đáng tiếc, Hạ Nhung chính mình cũng không biết bản thân đã bỏ lỡ những gì.
Đúng lúc này, trên bầu trời cao bỗng có ánh sáng vàng óng ả tỏa xuống.
Hạ Hoàng ngây người, ngẩng đầu nhìn lên không trung, không chỉ Hạ Hoàng, giờ khắc này, toàn bộ người dân Hạ Hoàng thành đều ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Bọn họ nhìn thấy từ bên ngoài bầu trời, có một con Thần Điểu thần thánh vô cùng bay đến, trực tiếp xé rách mảnh không trung này, hào quang vạn trượng, bao phủ vô tận không gian.
"Thần Điểu."
"Hào quang thật lộng lẫy, đây là Thần Điểu cấp bậc gì?"
Người dân Hạ Hoàng thành thán phục, giờ khắc này, toàn bộ Yêu thú trong thành trì đều nằm rạp trên mặt đất, run lẩy bẩy, nhìn về phía Thần Điểu giáng lâm trên bầu trời, như thể đang triều bái thánh vật.
Yêu thú trong Hạ Hoàng cung, cũng giống vậy, tất cả đều phủ phục xuống.
Bên ngoài hoàng cung, Yêu thú tọa kỵ của Hạ Nhung phát ra một tiếng gầm trầm thấp, sau đó cũng nằm xuống.
Hạ Nhung chú ý tới một màn này nội tâm cũng cực kỳ rung động, con Thần Điểu này, là cấp bậc gì?
Lại là người phương nào, giáng lâm Hạ Hoàng giới.
"Bệ hạ." Một thanh âm từ trên Thần Điểu truyền đến, Hạ Hoàng đứng dậy, mặt nở nụ cười, không ngờ vừa nhắc tới hắn, liền đến.
Thần Điểu dừng lại trên không trung Hạ Hoàng cung, Hạ Hoàng thân hình chậm rãi bay lên, phía dưới Tiêu hoàng phi bọn người thì nhìn về phía trên lưng Thần Điểu, lần lượt từng bóng người, ánh mắt tất cả đều ngưng kết ở đó.
Người cầm đầu, thình lình chính là Diệp Phục Thiên.
Hạ Thanh Diên, cũng có mặt.
"Phụ hoàng, mẫu phi." Hạ Thanh Diên gọi một tiếng, sau đó thân thể hướng xuống phía dưới bay tới, bên cạnh Diệp Phục Thiên còn có không ít người, đều là 'lão nhân' ở hạ giới Hạ Hoàng cơ bản đều biết, ngoài ra, còn có Khương Thành Tử, chuyên môn hộ vệ Diệp Phục Thiên an toàn.
Nếu thật sự gặp phải tình huống đột phát, cũng có thể ứng phó.
Con Thần Điểu kia cũng hóa thành hình người, khoác trên mình áo giáp màu vàng thần thánh, thần sắc sắc bén, chính là một tôn Yêu Hoàng cấp nhân vật cường đại đến cực điểm, trên người lơ đãng toát ra uy áp, liền khiến Hạ Hoàng cảm thấy kinh khủng.
"Gặp qua hai vị tiền bối." Hạ Hoàng khẽ khom người nói, đối với nhân vật như vậy, hắn vẫn phải giữ lễ nghĩa tối thiểu, mặc dù, bọn họ là cùng Diệp Phục Thiên đồng hành mà đến, nhưng đây cũng chỉ là nể mặt Diệp Phục Thiên, không có quan hệ gì với hắn.
"Không cần đa lễ." Khương Thành Tử đáp lại, còn tôn Yêu Hoàng kia thì khẽ gật đầu.
Một màn này, khiến cho những người có mặt ở đó chấn động không nhẹ.
Tiền bối!
Tôn Yêu thú kia, phụ hoàng gặp được lại muốn cung kính xưng hô một tiếng tiền bối, mà Diệp Phục Thiên, cưỡi trên lưng Yêu Hoàng.
Chuyện này...
Hạ Nhung nhìn xem một màn này, cảm thấy có chút không chân thực.
Mà lại, khí tức trên người Diệp Phục Thiên, cũng thâm sâu khó lường, tùy ý đứng tại đó không có bất kỳ khí tức nào phát ra, nhưng lại vẫn cho hắn một loại cảm giác, giống như khi đối mặt với phụ hoàng.
Đây là, Nhân Hoàng sao?
Nhưng, điều này sao có thể.
Diệp Phục Thiên thiên phú xuất chúng, bọn hắn đều thừa nhận, thậm chí là có một không hai Hạ Hoàng giới, nhưng mà, mới qua bao nhiêu năm?
"Bệ hạ lần trước đi vội vàng, lần này vừa vặn trở lại thăm một chút, Thanh Diên cũng muốn về nhà một chuyến, tiện thể hỏi bệ hạ có nguyện ý đi Chí Tôn giới tu hành không." Diệp Phục Thiên mở miệng nói.
"Đi Chí Tôn giới à." Hạ Hoàng đương nhiên muốn rời đi, sau lần trước hắn đã có suy nghĩ này, chỉ là, Hạ Hoàng giới không có người thừa kế.
Cho nên, hắn mới ở đây mắng mỏ mấy đứa con trai, so sánh với Diệp Phục Thiên, quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Không có so sánh, thì không có tổn thương.
"Ta ở Thiên Dụ giới xây dựng một tòa thư viện, hiện tại, có không ít người ở đó tu hành, Kiếm Chủ bọn họ cũng ở đó, bệ hạ muốn đi lần này có thể cùng một chỗ về, Thanh Diên cũng có thể có người chiếu cố, còn có, bệ hạ có thể giúp ta hỏi một chút, những tiền bối trước kia từng tham gia Xích Long giới chi chiến có ý tưởng gì không, nếu nguyện ý, lúc trở về ta sẽ đón bọn họ cùng đi Thiên Dụ giới." Diệp Phục Thiên nói, năm đó phần nhân tình này vẫn là phải trả lại.
Xích Long giới chi chiến, ngoài Ly Hận Kiếm Chủ ra còn có Đại Tế Tư cùng không ít người tham dự.
"Ngươi đây là muốn vơ vét sạch sẽ Hạ Hoàng giới của ta à." Hạ Hoàng nói.
"Bệ hạ hiểu rõ ý tứ của ta." Diệp Phục Thiên cười nói, chuyện này còn phải xem truy cầu cá nhân, trông coi Hạ Hoàng giới, rất khó có sự thăng tiến, nhưng có thể vững vàng cắm rễ, đi Thiên Dụ giới, liền chẳng khác gì người thường, có lẽ, chỉ có thể ngước nhìn người khác.
Thấy thế nào lựa chọn, hắn sẽ không cưỡng cầu, dù không đi, hắn cũng sẽ để lại cho đám người một vài thứ.
"Phụ hoàng, hắn sáng tạo Thiên Dụ thư viện bây giờ đang chiêu mộ đệ tử, sẽ trở thành biểu tượng của 3000 đại đạo giới, ở trong đó, thậm chí có nhân vật đứng trên đỉnh phong của 3000 đại đạo giới đảm nhiệm viện trưởng, còn có không ít Thượng Vị Hoàng, ngài có thể thông báo cho bọn hắn, để bọn hắn tự đưa ra lựa chọn." Hạ Thanh Diên nói bổ sung, nàng lo lắng phụ hoàng và những người kia không rõ Diệp Phục Thiên mời có ý nghĩa như thế nào, từ đó bỏ lỡ một vài thứ.
Hạ Hoàng nội tâm rung động, ở Thần chi di tích hắn đã tận mắt chứng kiến một trận chiến tranh của những nhân vật đỉnh phong, tất cả là bởi vì Diệp Phục Thiên mà ra.
Gia hỏa này, trong nháy mắt, lại gây ra động tĩnh kinh khủng như thế.
"Ta hiểu rồi." Hạ Hoàng gật đầu.
"Được, bệ hạ vậy ta đi trước đến Cửu Châu một chuyến, trở về lại tìm bệ hạ." Diệp Phục Thiên cười nói: "Thanh Diên, ngươi ở lại đây đúng không?"
Hạ Thanh Diên, cũng không ít người chưa từng trở về.
Hạ Thanh Diên nhìn Diệp Phục Thiên, lại nhìn Hoa Giải Ngữ phía sau hắn, nhẹ nhàng gật đầu.
Hạ Hoàng cũng chú ý tới, hắn nhìn Diệp Phục Thiên nói: "Liền đi sao?"
"Dù sao quay đầu còn phải đến, để Thanh Diên ở lại bồi bệ hạ và hoàng phi, ta cũng không muốn quấy rầy." Diệp Phục Thiên cười nói: "Bệ hạ, đi trước một bước."
Nói xong, Thần Điểu hóa hình, Diệp Phục Thiên bước lên, một đoàn người trực tiếp rời đi.
"Không mượn trận pháp của hoàng cung sao?" Hạ Hoàng phi thấp giọng nói.
Hạ Hoàng nhìn nàng ta một cái, khẽ nói: "Bên cạnh hắn vị lão nhân kia, là Thượng Vị Hoàng, tôn Thần Điểu Yêu Hoàng này, khả năng cũng là thượng vị Yêu Hoàng, loại cảnh giới này, thời gian qua một lát là có thể đến Cửu Châu, nói không chừng còn nhanh hơn so với ngươi khởi động trận pháp."
"...". Tiêu hoàng phi nghe được Hạ Hoàng nói nhất thời không nói nên lời: "Diệp Phục Thiên hắn cảnh giới gì?"
"Nhân Hoàng, so với ta mạnh hơn nhiều, Ly Hận tên kia, bây giờ đều không coi ta ra gì, vừa rồi ta nhìn thấy Dư Sinh Hư Không bọn hắn, tựa hồ..." Hạ Hoàng nói rồi nhìn về phía Hạ Thanh Diên.
"Đều thành hoàng." Hạ Thanh Diên gật đầu.
Tiêu hoàng phi cứ đứng ở đó, cảm thấy có chút không chân thực.
"Một người đắc đạo, gà chó lên trời a." Hạ Hoàng nói: "Hiện tại ngươi hiểu vì sao ta răn dạy bọn hắn chưa? Diệp Phục Thiên tương lai, có thể sẽ trở thành nhân vật đỉnh phong của 3000 đại đạo giới, còn bọn hắn, Nhân Hoàng đều xa vời."
"Trước đây không lâu, hắn phát động một trận chiến đỉnh phong ở Trung Ương Đế Giới, từ đó mới khiến Thiên Dụ thư viện vững vàng đứng sừng sững, hiện tại, danh chấn Cửu Giới." Hạ Thanh Diên ở bên cạnh khẽ nói.
"..." Hạ Hoàng nháy mắt mấy cái, không biết nói gì cho phải.
"Thanh Diên, nữ tử phía sau hắn là..." Hạ Hoàng đột nhiên hỏi.
"Ừm." Hạ Thanh Diên ánh mắt hơi có chút ảm đạm, nhẹ nhàng gật đầu: "Vợ hắn."
Hạ Hoàng nhìn ánh mắt Hạ Thanh Diên, trong lòng thở dài, vậy mà, thật sự còn sống sao, lúc trước, cũng chỉ nói là có một tia hy vọng mà thôi.
Hạ Nhung bọn hắn vẫn luôn im lặng nhìn tất cả những chuyện này, nội tâm cảm thấy có chút chết lặng.
Nhân Hoàng, Diệp Phục Thiên.
Từ khi đến cho tới lúc đi, Diệp Phục Thiên, ngay cả ánh mắt đều không liếc hắn một cái, đề cập muốn mang đám người đi Thượng Giới thiên tu hành, cũng không hề nhắc tới mấy người bọn họ là dòng dõi Hạ Hoàng.
Điều này, còn chưa rõ ràng sao.
Diệp Phục Thiên tôn trọng phụ hoàng, cũng nguyện ý giúp đỡ phụ hoàng, nhưng là, không có quan hệ gì với hắn.
3000 đại đạo giới, đỉnh phong.
Vì sao cảm giác, giống như là một giấc mộng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận