Phục Thiên Thị

Chương 291: Không chút khách khí

Chương 291: Không chút khách khí
Diệp Phục Thiên trong mắt lộ ra nụ cười rạng rỡ, tĩnh lặng ngắm nhìn nữ tử đối diện, tựa như đang thưởng thức vẻ đẹp của nàng.
Hoa Giải Ngữ cũng nhìn Diệp Phục Thiên, thấy ánh mắt mỉm cười của đối phương, vẻ hờn dỗi trong đôi mắt đẹp càng đậm thêm mấy phần, nhưng trên mặt lại mang theo ý cười nhợt nhạt, ôn nhu như nước.
"Nhìn ta như vậy làm gì?" Thanh âm Hoa Giải Ngữ êm dịu, lọt vào tai Diệp Phục Thiên lại mang theo vài phần kiều mị, có chút nghiêng đầu đi không nhìn Diệp Phục Thiên, càng lộ vẻ mê người.
"Vợ ta càng ngày càng xinh đẹp." Diệp Phục Thiên vừa cười vừa nói, lời hắn vừa dứt, lập tức chung quanh truyền đến một tràng tiếng cười vui, tiếng cười như chuông bạc êm tai, các tiên tử đều đang ồn ào.
"Ai là thê tử của ngươi." Hoa Giải Ngữ nghe lời Diệp Phục Thiên, có chút cúi đầu, trên mặt lộ ra một vòng vẻ thẹn thùng, bao nhiêu sư tỷ đều đang nhìn kia kìa, gia hỏa này thật là da mặt dày.
Diệp Phục Thiên cười rạng rỡ, bước lên trước, đưa tay đặt lên đầu Hoa Giải Ngữ, vuốt ve mái tóc mềm mại của nàng.
Mặt Hoa Giải Ngữ càng đỏ hơn, khẽ ngẩng đầu, đôi mắt đẹp thẹn thùng trừng mắt Diệp Phục Thiên.
"Ngươi đó a..."
Diệp Phục Thiên ôn nhu nói, thanh âm hắn vừa dứt, lại là một tràng tiếng cười ồn ào, Hoa Giải Ngữ chỉ cảm thấy vô số ánh mắt đổ dồn lên người mình, mặt nóng bừng.
"Ta còn chưa có đồng ý đâu chứ." Hoa Giải Ngữ hờn dỗi trừng mắt Diệp Phục Thiên, sau đó quay người chạy chậm rời đi, bị đám người vây xem, trên mặt không khỏi ngượng ngùng, gia hỏa hỗn đản này không biết lựa chỗ.
Diệp Phục Thiên cười, cất bước đi theo.
"Hai người các ngươi phô trương ân ái như vậy thật được sao?" Vân Nhu sư tỷ ở bên cạnh mỉm cười nói.
"Đúng đó, chúng ta đều còn độc thân đâu." Có tiên tử ồn ào nói, quá vô sỉ, Vọng Nguyệt tông chính là nơi tu hành của nữ tử, đại đa số người đều vẫn cô đơn lẻ bóng, hai người này, lại ở trước mặt phô trương ân ái, thật đáng hận.
"Đa tạ chư vị tiên tử." Diệp Phục Thiên cười rời đi, sau lưng, Hắc Phong Điêu vừa đong đưa vừa đuổi theo, chỉ thấy nó đập cánh che mắt, không đành lòng nhìn thẳng.
Thấy bộ dáng Hắc Phong Điêu, các tiên tử xung quanh đều ngẩn người một chút, sau đó cười nghiêng ngả, con điêu này thành tinh rồi.
Diệp Phục Thiên hai người tới viện của Hoa Giải Ngữ, nàng bước chậm lại, Diệp Phục Thiên cười nói: "Vậy ngươi có chịu làm thê tử của ta không?"
Hoa Giải Ngữ dừng bước, sau đó quay người, đôi mắt đẹp trừng Diệp Phục Thiên một cái, bước nhỏ về phía trước, khẽ ngẩng đầu, đôi mắt đẹp thanh tịnh, nhu tình như nước, ngắm nhìn khuôn mặt tuấn tú trước mắt.
Hơi nhón chân lên, Hoa Giải Ngữ đặt hai tay lên vai Diệp Phục Thiên, khẽ nói: "Ta đồng ý."
Lời vừa dứt, đôi môi đỏ kiều diễm vô cùng kia dịu dàng hôn lên môi Diệp Phục Thiên, nhẹ nhàng chạm một cái rồi rời đi.
Diệp Phục Thiên chỉ cảm thấy lòng tan chảy, nhìn nữ tử trước mắt, khẽ nói: "Yêu tinh, ngươi mê người như vậy, thật muốn ăn ngươi a."
"Ngươi dám." Gương mặt xinh đẹp Hoa Giải Ngữ ửng hồng.
"Ta có gì không dám." Diệp Phục Thiên vừa nói liền ôm mạnh vòng eo nhỏ nhắn của Hoa Giải Ngữ, sau đó hôn xuống thật mạnh, Hoa Giải Ngữ nắm tay nhỏ nhẹ nhàng đấm lên người hắn, về sau cũng không phản kháng nữa, mặc cho Diệp Phục Thiên trêu chọc.
Rất lâu sau, Diệp Phục Thiên mới buông nàng ra, nhìn vẻ mặt thẹn thùng động lòng người kia ửng hồng, hắn khẽ cười nói: "Có thể giải quyết tại chỗ không?"
"Đến ngươi." Hoa Giải Ngữ nhấc đôi chân dài thon thả lên, nhẹ nhàng đá Diệp Phục Thiên, hỗn đản này được một tấc lại muốn tiến một thước.
Trong đầu nghĩ gì vậy?
Diệp Phục Thiên thấy Hoa Giải Ngữ có dáng vẻ thiếu nữ, phảng phất trong nháy mắt trở về lúc trước, quãng thời gian thiếu niên tươi đẹp kia.
"Giải Ngữ, ta chuẩn bị về Nam Đẩu quốc một chuyến, nàng cùng ta cùng về chứ." Diệp Phục Thiên ôn nhu nói.
"Ừm." Hoa Giải Ngữ khẽ gật đầu, nàng tự nhiên biết chuyện xảy ra ở Triều Ca thành, Diệp Phục Thiên và Lạc Quân Lâm có một trận chiến ở Nam Đẩu quốc, để giải quyết ân oán ở Nam Đẩu, nàng đương nhiên muốn cùng Diệp Phục Thiên trở về.
Huống chi, bản thân nàng cũng muốn trở về nhìn xem.
"Chúng ta đi gặp sư tôn." Hoa Giải Ngữ kéo Diệp Phục Thiên đi ra ngoài, không lâu sau, lại đến một nơi lầu các u tĩnh.
Sư tôn của Hoa Giải Ngữ, cũng chính là chủ nhân Hiểu Nguyệt cư ở nơi này.
Hiểu Nguyệt tiên tử trông rất trẻ, dung nhan xinh đẹp, mang theo vài phần vẻ đẹp yên tĩnh, ưu nhã thoát tục, nhìn rất dễ chịu.
"Sư tôn." Hoa Giải Ngữ gọi một tiếng, Diệp Phục Thiên cũng khẽ cúi người nói: "Diệp Phục Thiên xin ra mắt tiền bối."
Hiểu Nguyệt tiên tử đánh giá Diệp Phục Thiên, nam tử mà đệ tử nàng thích quả nhiên là cực kỳ ưu tú, thiên phú và thực lực của hắn nàng sớm đã nghe qua, nhan sắc và khí chất cũng đều là lựa chọn tốt nhất, ngược lại là rất xứng với Giải Ngữ.
"Giải Ngữ nàng thường xuyên nhắc tới con đó, ở bên cạnh ta tu hành mà không có tâm tư gì, con nói ta nên làm thế nào?" Hiểu Nguyệt tiên tử khẽ cười nói, nghe giọng điệu nàng là lời trêu ghẹo, Hoa Giải Ngữ liếc nhìn sư tôn, nàng có thường xuyên nhắc đến Diệp Phục Thiên đâu? Sư tôn cố ý đó chứ.
"Vậy thì, nếu tiền bối không chê, vãn bối nguyện ý ở lại Vọng Nguyệt tông tu hành, cùng Giải Ngữ một chỗ, tự nhiên là nàng không cần nhắc đến ta nữa." Diệp Phục Thiên mỉm cười đáp lại.
Đôi mắt đẹp của Hiểu Nguyệt tiên tử khẽ chớp, sau đó cười nhìn Hoa Giải Ngữ, tiểu tình nhân này của nàng, ý tưởng tốt đẹp thật.
Hoa Giải Ngữ cũng trừng mắt Diệp Phục Thiên một cái, gia hỏa này chẳng tốt đẹp gì.
"Thôi đi, Ma Nữ Đạo Ma tông con còn nhận làm thị nữ, ta không hy vọng Hiểu Nguyệt cư sau này xuất hiện thêm nhiều thị nữ." Hiểu Nguyệt tiên tử cười nhìn Diệp Phục Thiên nói.
Diệp Phục Thiên lập tức lộ vẻ khó xử, Hoa Giải Ngữ cười tủm tỉm nhìn hắn nói: "Nghe nói ở Triều Ca thành, con còn muốn Ma Nữ hầu hạ nữa đó."
"Ách..." Mặt Diệp Phục Thiên cứng đờ, lại có người mách lẻo.
"Đây là hiểu lầm, chỉ là nói đùa thôi, Giải Ngữ nàng còn không hiểu rõ ta sao, tình cảm của ta dành cho nàng nàng chẳng lẽ không biết, ta là loại người đó sao?" Diệp Phục Thiên thản nhiên nói.
"Vâng." Hoa Giải Ngữ cười gật đầu, Diệp Phục Thiên lộ vẻ ủy khuất.
"Hai người con đừng phô trương ân ái trước mặt ta nữa." Hiểu Nguyệt tiên tử vừa cười vừa nói, Hoa Giải Ngữ lập tức lộ vẻ thẹn thùng, nhìn Hiểu Nguyệt tiên tử nói: "Sư tôn người nói gì vậy."
Hiểu Nguyệt tiên tử trừng nàng một cái, cười nói: "Có phải muốn xuống núi không?"
"Ừm." Hoa Giải Ngữ nhẹ nhàng gật đầu, sư tôn tự nhiên cũng biết chuyện xảy ra ở Triều Ca thành.
"Tâm hồn sớm đã bay đi rồi." Hiểu Nguyệt tiên tử cười nói: "Nhớ kỹ, đừng để bị bắt cóc đó."
Diệp Phục Thiên xấu hổ, tiên tử hiểu lầm hắn sâu sắc quá.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, sau đó Vân Nhu cùng mấy người đến, nàng nhìn Hiểu Nguyệt tiên tử nói: "Sư tôn, người của Thiên Nguyệt các và Hàn Nguyệt điện đến nói Diệp Phục Thiên xông vào Vọng Nguyệt tông, hỏi có phải ở chỗ chúng ta hay không."
Hiểu Nguyệt tiên tử nhíu mày, nhìn Diệp Phục Thiên nói: "Chuyện gì xảy ra?"
"Tiền bối thứ tội." Diệp Phục Thiên cúi người, sau đó kể lại mọi chuyện, Vân Nhu khẽ gật đầu nói: "Đệ tử Hiểu Nguyệt cư Ninh Xảo Xảo đã chứng kiến toàn bộ quá trình, nàng cũng nói như vậy."
"Nói vậy, Sở Liên cố ý gây khó dễ cho Diệp Phục Thiên." Hiểu Nguyệt tiên tử có chút khó chịu, chuyện lần trước các nàng không nói gì, đối phương lại nhớ dai.
"Tuy là vậy, nhưng Sở Liên là đệ tử Vọng Nguyệt tông, Diệp Phục Thiên là người ngoài, Diệp Phục Thiên đánh nàng xâm nhập Vọng Nguyệt tông, các nàng lấy đó làm cớ, chúng ta cũng không thể phản bác." Vân Nhu nói.
"Tần Ly bây giờ ở Thiên Nguyệt các phải không?" Hiểu Nguyệt tiên tử đột nhiên hỏi.
"Đúng vậy." Vân Nhu gật đầu.
"Vậy thì con cứ nói thẳng với họ, nếu muốn tìm Diệp Phục Thiên gây phiền phức, thì tùy các nàng, họ dám động vào đệ tử Thảo Đường, ta đương nhiên sẽ không ngăn cản. Nếu lấy danh nghĩa Vọng Nguyệt tông mà nói, thì hỏi xem Sở Liên có thể ngăn Diệp Phục Thiên vào Vọng Nguyệt tông tìm đệ tử Hiểu Nguyệt cư hay không, Tần Ly lên núi đã hỏi ý chúng ta chưa."
Hiểu Nguyệt tiên tử nói, Vân Nhu gật đầu: "Đệ tử hiểu, con đi nói với họ ngay."
"Vãn bối cùng đi chứ." Diệp Phục Thiên nói.
"Tốt, Vân Nhu tiện đường đưa Diệp Phục Thiên và Giải Ngữ xuống núi." Hiểu Nguyệt tiên tử nói.
"Vâng, sư tôn." Vân Nhu gật đầu.
"Đa tạ tiền bối." Diệp Phục Thiên chắp tay, sau đó cùng mọi người rời đi.
Ở lối vào Hiểu Nguyệt cư, có không ít người, Thiên Nguyệt các và Hàn Nguyệt điện đều có cường giả đến, cả Sở Yêu Yêu và Tần Ly cũng ở trong đám người.
Lúc Diệp Phục Thiên bọn họ đến, lập tức ánh mắt mọi người đổ dồn vào hắn.
Sở Yêu Yêu nhìn thoáng qua Diệp Phục Thiên và Hoa Giải Ngữ đứng cạnh nhau, lại nghĩ đến Tần Ly bên cạnh nàng.
Vân Nhu bước lên trước, nhìn người vừa đến lên tiếng: "Mọi chuyện đã rõ, Diệp Phục Thiên đến tìm sư muội ta, Hiểu Nguyệt cư đã đồng ý, không có chuyện xông vào Vọng Nguyệt tông, còn việc đánh Sở Liên sư muội, Diệp Phục Thiên nói vì Sở Liên cố ý gây khó dễ, không cho hắn vào Vọng Nguyệt tông mới ra tay, thuộc về ân oán cá nhân, nếu Sở Liên và những người khác có ý kiến gì, thì cứ tìm Diệp Phục Thiên, Hiểu Nguyệt cư chúng ta là một phần của Vọng Nguyệt tông, đương nhiên sẽ không can thiệp."
Người của Hàn Nguyệt điện và Thiên Nguyệt các nhíu mày, hiển nhiên không hài lòng với thái độ của Vân Nhu, tìm Diệp Phục Thiên gây phiền phức? Chẳng lẽ không cân nhắc đến Thảo Đường?
Vân Nhu gạt Vọng Nguyệt tông sang một bên, nói đó là ân oán cá nhân, rồi phủi sạch mọi chuyện.
"Sở Liên là đệ tử Vọng Nguyệt tông, ngăn cản người ngoài vào tông môn chẳng lẽ có vấn đề?" Người của Hàn Nguyệt điện lạnh nhạt nói.
"Nếu Diệp Phục Thiên tìm đến người của Hàn Nguyệt điện, tự nhiên không có vấn đề, nhưng hắn tới tìm người của Hiểu Nguyệt cư chúng ta, khi nào cần Hàn Nguyệt điện đồng ý?" Vân Nhu vẫn nhu hòa nói: "Tần vương tôn cũng ở đây, lúc hắn vào Vọng Nguyệt tông, ai đã hỏi Hiểu Nguyệt cư chúng ta có đồng ý hay không?"
Mắt Tần Ly sáng lên, Vân Nhu nhìn hắn gật đầu nói: "Ta chỉ là ví dụ thôi, không cố ý nhằm vào, nếu có gì đắc tội, xin thứ lỗi."
"Không sao." Tần Ly không để ý cười nói: "Phong cách hành sự của đệ tử Thảo Đường, ở Triều Ca thành ai chẳng biết, tiên tử nói không sai, đây cũng không phải là chuyện gì lớn, nếu Diệp Phục Thiên chịu xin lỗi Sở Liên tiên tử, coi như là bỏ qua, không làm tổn thương tình cảm của chư vị tiên tử."
Diệp Phục Thiên liếc nhìn Tần Ly, gia hỏa này, càng nhìn càng thấy ngứa mắt.
"Chuyện của ta, khi nào đến lượt ngươi khoa tay múa chân?"
Diệp Phục Thiên lạnh lùng mở miệng, không chút khách khí!
Bạn cần đăng nhập để bình luận