Phục Thiên Thị

Chương 2875: Thương

**Chương 2875: Thương**
Hai người đứng đối mặt nhau, ánh mắt nhìn chăm chú đối phương. Một màn này tựa như số mệnh an bài, vận mệnh của họ định sẵn phải có cuộc gặp gỡ này.
Đúng như lời Đông Hoàng Đại Đế đã nói, hắn đã đợi hắn từ rất lâu.
Đông Hoàng phẩy tay áo, ngay lập tức, thần lực Thiên Khải bao phủ không gian vô tận biến mất trên thân Diệp Phục Thiên, khuếch tán ra xung quanh khu vực, phong cấm mảnh không gian này. Tuy nhiên, thần lực đó lại không hề tác động lên người Diệp Phục Thiên.
"Hửm?" Diệp Phục Thiên lộ ra vẻ kinh ngạc. Hắn đã từng cảm nhận được uy lực của thần lực Thiên Khải từ Đông Hoàng Đại Đế, nên việc Đông Hoàng Đại Đế triệt tiêu thần lực Thiên Khải áp chế đối với hắn là có dụng ý gì?
Chỉ thấy, trong lòng bàn tay Đông Hoàng Đại Đế, cũng xuất hiện một thanh trường thương màu bạc, tựa hồ là để tương xứng với Diệp Phục Thiên.
Mái tóc đen dài múa may theo gió, trường bào phần phật. Bàn tay hắn cầm trường thương, vắt ngang trong hư không, hướng về Diệp Phục Thiên cất giọng: "Ra thương!"
Diệp Phục Thiên nhìn chằm chằm Đông Hoàng Đại Đế, trường thương trong tay phun trào thần quang, một cỗ thần lực chí cường dũng động, tạo ra uy áp kinh người bao trùm xung quanh.
Thân thể của hắn chuyển động, giống như một đạo thiểm điện, thoáng chốc lao tới. Hắn đâm ra một thương phá không.
Đồng tử Đông Hoàng Đại Đế trở nên cực kỳ bất phàm, trong cặp mắt đế vương thần quang lưu chuyển, tựa hồ như có thần lực chạy dọc hai con ngươi, bàn tay khẽ run, trường thương đồng dạng đâm ra.
"Ầm!"
Một đạo âm thanh trầm đục vang lên, hai thanh thương trực diện va chạm vào nhau. Mũi thương đối chọi mũi thương, không gian xung quanh rung chuyển dữ dội, nhưng thần lực Thiên Khải đã phong tỏa mảnh khu vực này nên cơn gió lốc không thể khuếch tán ra ngoài. Vì vậy chỉ có khu vực này rung động bất ổn.
"Thật nhanh!" Diệp Phục Thiên thầm nghĩ trong lòng. Khoảng cách gần như thế, công kích bất quá trong khoảnh khắc, thuấn s·á·t mà tới, cơ hồ không cần tính thời gian. Nhưng ở trong mắt hắn, động tác của Đông Hoàng Đại Đế nhìn qua có vẻ không nhanh, tuy nhiên lại cực kỳ chuẩn xác, không hề sai lệch, ngăn trở được thương của hắn. Hơn nữa, Đông Hoàng còn đánh trúng chính x·á·c vào vị trí mũi thương.
Lực lượng khủng bố ập đến khiến Diệp Phục Thiên bị chấn về vị trí cũ. Một thương chứa Tru Thiên thần lực nhưng không thể làm đối phương rung chuyển.
Nhưng Diệp Phục Thiên không hề từ bỏ, một cỗ phong bạo thần lực cuốn lấy thân thể hắn, bao trùm không gian này. Vùng chiến trường trở nên vô cùng nặng nề. Thân thể Diệp Phục Thiên hóa thành một đạo huyễn ảnh, ở vị trí hắn vừa đứng, một cái bóng mơ hồ vẫn còn, nhưng ở phía trước, tàn ảnh dần kéo ra.
Thương thứ hai, Giải Không.
Thương này vừa ra, mang theo lực lượng công phạt vô thượng, có thể xé rách hư không, phá vỡ cả một phương trời. Ở trong lĩnh vực nhỏ hẹp này, uy lực khủng khiếp của nó có thể tưởng tượng.
Một cỗ đế uy bá đạo bao phủ không gian. Trường bào trên thân Đông Hoàng Đại Đế tung bay. Trường thương trong tay hắn lại lần nữa chuyển động. Vẫn là một đòn trực diện va chạm với ngân thương của Diệp Phục Thiên, trong khoảnh khắc va chạm, Diệp Phục Thiên sinh ra một ảo giác kỳ lạ. Hắn cảm giác được lực lượng trong thương pháp còn chưa bộc phát hoàn toàn đã bị áp chế. Giống như lực lượng công phạt không cách nào bung tỏa, mà ngược lại còn bị thương pháp của đối phương khắc chế.
Diệp Phục Thiên lại một lần nữa bị đánh bật về chỗ cũ, thương pháp bá đạo vô song của hắn, giờ đây tựa như đánh vào bông, hoàn toàn vô dụng.
"Đây là thương pháp gì?" Diệp Phục Thiên nhìn chằm chằm vào mắt Đông Hoàng Đại Đế, từ trong cặp mắt đế vương ẩn chứa thần quang màu vàng kia. Hắn như thể thấy được khả năng quan s·á·t vô song, giống như có thể nhìn thấu tất cả, xuyên qua hư ảo, chạm đến sự thật.
Từ khoảnh khắc hắn xuất thương, dường như đã bị Đông Hoàng Đại Đế đoán thấu triệt để.
"Đây là..." Diệp Phục Thiên cảm thấy tim mình rung động. Loại năng lực này của Đông Hoàng Đại Đế, vô cùng tương tự với một loại năng lực nào đó của hắn. Thậm chí đã cùng hắn từ khi còn niên thiếu.
Rốt cuộc, chuyện này là như thế nào!
Một cỗ khí tức mạnh mẽ hơn tràn lan trên thân Diệp Phục Thiên. Thần lực lưu chuyển khắp ngân thương, ở vị trí mũi thương, thần quang không ngừng tỏa ra, xuất hiện vòng xoáy kinh người.
Thân thể của hắn lại một lần nữa di chuyển, thêm một thương nữa được tung ra.
Một thương này vừa xuất hiện, không gian và thời gian như vặn vẹo, bộc phát khí tức kiềm chế cực điểm.
Đông Hoàng Đại Đế vẫn chuẩn xác, không hề sai lệch, xuất thương nghênh đón. Nhưng ở ngay khoảnh khắc hắn vung thương, tốc độ của Diệp Phục Thiên đột ngột nhanh hơn, chớp nhoáng lao tới trước.
Trong khoảnh khắc đó, Đông Hoàng Đại Đế cảm thấy như mình sinh ra ảo giác, nhưng sự thực là, cặp mắt đế vương kia, đã nhìn ra được sự sai lệch về tốc độ của thời gian.
"Ầm!"
Trường thương của Diệp Phục Thiên đâm xuống. Lần này, cuối cùng không bị thương pháp đối phương khắc chế. Sức mạnh cực đại, uy lực kinh thiên động địa bộc phát ra. Cơn phong bạo khủng bố như vòng xoáy, thôn phệ vạn vật, toàn bộ hư không rung chuyển như muốn sụp đổ, vỡ nát.
Thương của Đông Hoàng Đại Đế vỡ nát, tan thành từng mảnh, bị hút vào bên trong phong bạo. Công kích vô thượng tiến thẳng, dường như sắp sửa đâm trúng thân thể Đông Hoàng Đại Đế, nhưng vào đúng lúc này, quanh người Đông Hoàng Đại Đế lưu chuyển thần huy Thiên Khải chói mắt.
"Oanh..."
Một tiếng nổ lớn, thương của Diệp Phục Thiên bị chặn lại, một cỗ lực lượng vô hình áp chế thương ý của hắn. Cánh tay Diệp Phục Thiên run rẩy. Trường thương xoay tròn, vẫn đâm xuyên thủng thần huy Thiên Khải, từng chút đâm về phía thân thể Đông Hoàng Đại Đế.
Hai người ở gần nhau hơn bao giờ hết, Đông Hoàng Đại Đế nhìn hắn chăm chú. Cơn lốc thôn phệ khủng khiếp muốn xé nát tất cả, nhưng không thể rung chuyển Đông Hoàng Đại Đế, bởi xung quanh thân thể hắn xuất hiện phòng ngự tuyệt đối. Thương ý của Diệp Phục Thiên đã bị suy yếu đến cực hạn, khó tiến lên.
"Thời không vặn vẹo, trật tự Tiểu Thiên Đạo bộc phát cực hạn, một thương này gọi là gì?" Đông Hoàng Đại Đế nhìn Diệp Phục Thiên ở ngay trước mắt. Hắn không phản kích, ngược lại hỏi dò.
Thực tế mà nói, với thực lực kinh khủng của Đông Hoàng Đại Đế, giờ phút này hoàn toàn có thể công kích Diệp Phục Thiên, nhưng hắn lại không làm vậy. Thay vào đó, hắn bình tĩnh mở miệng, giống như đang trò chuyện với hắn.
"Táng Không!" Diệp Phục Thiên đáp.
"Táng Không." Đông Hoàng Đại Đế gật đầu, nói: "Có thể phá giải thương pháp của ta, rất không tệ."
"Đáng tiếc vẫn còn thiếu một chút, nếu đại đạo viên mãn nhập Đế cảnh, có lẽ có thể cùng Đại Đế một trận chiến." Diệp Phục Thiên cảm khái. Thực lực của hắn, sau cùng vẫn kém hơn Đông Hoàng Đại Đế.
"Lần này, Nhân Tổ mời ta tham chiến, vì thế suất cường giả tiến nhập Thần Châu, nhưng đây là hành động của riêng Diệp mỗ. Trận chiến này sinh tử bất luận, chỉ xin Đại Đế buông tha những người tu hành ở Diệp Đế cung."
Đông Hoàng Đại Đế bình tĩnh như trước nhìn Diệp Phục Thiên, gật đầu nói: "Được!"
Nghe Đông Hoàng Đại Đế đáp ứng, thần lực trong cơ thể Diệp Phục Thiên gầm thét. Hắn vẫn cố chấp công kích. Trường thương trong tay muốn đánh nát lớp phòng ngự.
Nhìn Diệp Phục Thiên cố chấp như thế, trong cặp mắt sáng chói của Đông Hoàng Đại Đế, đột nhiên nở một nụ cười. Nụ cười này thật ôn hòa và xán lạn. Hoàn toàn không hề giống hai người đang có ân oán.
"Phốc!"
Một thanh âm khẽ vang, không gian tĩnh lặng như tờ.
Diệp Phục Thiên sững người, trong lúc hắn kinh ngạc vì nụ cười của Đông Hoàng Đại Đế, lực phòng ngự của đối phương đột nhiên biến mất.
Giờ phút này, trường thương của hắn đã đâm vào thân thể Đông Hoàng Đại Đế!
Bạn cần đăng nhập để bình luận