Phục Thiên Thị

Chương 1587: Tiểu sư thúc

Chương 1587: Tiểu sư thúc
Diệp Phục Thiên im lặng không nói, ánh mắt vẫn như cũ đánh giá đối phương. Vị Nhân Hoàng kia đi đến trước mặt Diệp Phục Thiên, mỉm cười nói: "Đoàn Khánh, người Đoàn thị ở Giới Hoàng Cung của Thiên Hà giới, sư đệ có thể trực tiếp gọi Đoàn sư huynh."
Thiên Hà giới, Giới Hoàng Cung Đoàn thị.
Xem ra, quả nhiên là thế lực hoàng tộc thống trị ở Thiên Hà giới, có địa vị vô thượng ở Thiên Hà giới, khó trách những hậu nhân Nhân Hoàng kia cũng đều khom mình hành lễ gọi điện hạ.
"Đoàn sư huynh." Diệp Phục Thiên bình tĩnh lên tiếng, nhưng cũng không có quá nhiều cảm xúc, đối phương là hoàng tử, lại nhiệt tình, còn là sư huynh đệ, hắn nếu không đáp lại thì quá vô lễ.
"Ừm." Đoàn Khánh mỉm cười gật đầu: "Sư tôn nhiều năm thanh tu không hỏi chuyện bên ngoài, bao nhiêu người phong lưu ở Thiên Hà giới muốn bái nhập môn hạ, sư tôn đều không thèm liếc mắt, không ngờ nhiều năm sau hôm nay, sư tôn lại thu sư đệ làm người truyền thừa y bát, thật sự khó được. Bất quá, nhìn thấy sư đệ chiến một trận trước đó, ta liền hiểu nguyên nhân."
"Sư huynh quá khen, chỉ là cảnh giới sâu một chút thôi." Diệp Phục Thiên mở miệng nói, cảnh giới của hắn bây giờ xác thực đã rất sâu, Thánh cảnh đỉnh phong.
"Khiêm tốn. Thiên Đao Lão Nhân bại trong tay sư đệ, mà lại còn bị đánh bại chỉ bằng một chiêu, thực lực như thế, Thánh cảnh ở Thiên Hà giới có mấy ai?" Đoàn Khánh tiếp tục nói, hắn nhìn thoáng qua tửu lâu phía dưới: "Nghe nói sư tôn lại thu người truyền thừa y bát, nên cùng sư đệ uống mấy chén, tửu lâu nơi này đã sập, vậy thì đi Giới Hoàng Cung đi. Năm đó, trong Giới Hoàng Cung, cũng không ít người là môn sinh của sư tôn, vừa hay gặp ngươi một chút."
Diệp Phục Thiên suy nghĩ một lát, trong lòng đã có một tia phỏng đoán, tin tức Đạo Tổ thu người truyền thừa y bát hẳn là đã truyền ra trước đó, đối phương là hoàng tử Giới Hoàng Cung, đương nhiên biết, nhưng lại không lên núi thăm hỏi, xem ra vị 'Sư huynh' Đoàn Khánh này có quan hệ không tốt với Đạo Tổ. Nếu thân mật, hẳn là đã đến thăm viếng trước tiên.
Còn có việc Đạo Tổ bảo hắn xuống núi một chuyến, chính là để báo cho thế nhân hắn kế thừa y bát của Đạo Tổ.
Đạo Tổ, tựa hồ đã cân nhắc đến việc Đoàn Khánh xuất hiện?
Nếu đúng như vậy, vậy thì cứ thuận theo tự nhiên.
"Được." Diệp Phục Thiên trầm ngâm một lát rồi gật đầu đáp, chuẩn bị đi cùng Đoàn Khánh một chuyến. Hắn cũng không lo lắng nguy hiểm, Thiên Hà Đạo Tổ là người truyền đạo của Thiên Hà giới, đệ nhất cường giả, nếu ông để mình xuống núi, đương nhiên sẽ không có chuyện gì.
Đoàn Khánh mỉm cười gật đầu, ánh mắt nhìn về phía đám người chung quanh: "Nhậm Cuồng Sinh, Mộc gia nha đầu, còn có không ít nhân vật thiên kiêu Thiên Hà giới đang ngồi ở đây, nếu đã đến, không bằng cùng đi hoàng cung uống vài chén, coi như là không đánh không quen biết, thay ta mời khách cho sư đệ."
"Đa tạ điện hạ." Mộc Thanh Ngư từ xa mỉm cười hạ thấp người hành lễ, những người khác cũng nhao nhao gật đầu, được Giới Hoàng Cung mời, tự nhiên không thể từ chối.
Trong trận chiến trước đó, bọn hắn xác thực đã bội phục thực lực của Diệp Phục Thiên, không phải thứ bọn hắn có thể chống lại.
...
Giới Hoàng Cung ở Thiên Hà giới vô cùng to lớn, tráng lệ, từng tòa cổ điện trang nghiêm, túc mục đứng sừng sững, thị vệ cường giả như mây, rất nhiều người là tồn tại Thánh cảnh.
Tòa hoàng cung này tựa như một tòa thành bên trong thành, cực kỳ rộng lớn.
Đoàn Khánh thân là hoàng tử, bản thân cũng là Nhân Hoàng cảnh giới, tự mình có một dãy cung điện riêng, được vinh dự Tử Hoàng Cung.
Lúc này, tại quảng trường yến tiệc, có một buổi tiệc thịnh đại, không ngừng có những thị nữ xinh đẹp đến dâng rượu ngon món ngon.
Đoàn Khánh ngồi ở vị trí chủ tọa, Diệp Phục Thiên ngồi ở vị trí dưới tay hắn, vị trí dành cho khách quý.
Với trận thế này, Đoàn Khánh xem như đã cho hắn đủ mặt mũi.
"Hôm nay gặp được sư đệ, sư tôn cũng có người kế tục, nên uống một chén lớn, kính sư đệ một chén." Đoàn Khánh nâng chén nói, có thị nữ quỳ sau lưng Diệp Phục Thiên, chuyên rót rượu cho Diệp Phục Thiên, Diệp Phục Thiên nâng chén rượu lên, sau đó uống một hơi cạn sạch.
Rượu trong cổ họng đặc biệt mãnh liệt, như ngọn lửa thiêu đốt, lại rèn luyện kinh mạch và huyết dịch của mình.
"Rượu mạnh thật." Diệp Phục Thiên thầm nghĩ trong lòng, mà lại trong rượu còn ẩn chứa đạo, đây là loại rượu ngon cỡ nào, thế lực bình thường, sao có được loại rượu ngon như vậy.
"Nghe sư đệ giới thiệu dòng họ của mình là Diệp, nhưng ở Thiên Hà giới, không có đại tộc Diệp thị, mà sư đệ lại có thiên phú như vậy, hẳn là xuất thân từ thế gia mới đúng. Hẳn là sư đệ không phải người Thiên Hà giới?" Đoàn Khánh mở miệng hỏi, thân là hoàng tử Giới Hoàng Cung, Đoàn Khánh đối với thế lực lớn ở Thiên Hà giới tự nhiên nắm rõ như lòng bàn tay, không có gia tộc thế lực cấp Hoàng nào mang họ Diệp.
"Ừm." Diệp Phục Thiên khẽ gật đầu: "Ta từ những giới khác đến."
"Ồ?" Đoàn Khánh lộ ra một vòng có chút thú vị, tiếp tục nói: "Sư huynh lại hiếu kỳ, sư tôn thanh tu trên núi, mấy năm gần đây đã ít khi ra ngoài, sư đệ được sư tôn coi trọng thu làm đệ tử như thế nào? Đồng thời còn dự định truyền thừa y bát cho sư đệ."
"Đây coi như là đang nói nhảm sao?" Diệp Phục Thiên thầm nghĩ trong lòng, hắn cười cười nói: "Việc này cũng là trùng hợp, ta cũng không biết vì sao được sư tôn coi trọng, đến nay vẫn không hiểu ra sao, sư huynh nếu rảnh có thể lên núi một chuyến, để sư tôn nói cho sư huynh."
Chuyện này, hắn tự nhiên sẽ không nói ra, nếu Đoàn Khánh không có vấn đề gì, tiến đến trên núi bái kiến Đạo Tổ, lúc đó cho hắn nói lời xin lỗi cũng không sao.
"Đúng là một thời gian dài không thăm hỏi sư tôn lão nhân gia ông ta, quay đầu sẽ đi một chuyến." Đoàn Khánh khẽ gật đầu, trong ánh mắt của hắn cũng không nhìn ra điều khác thường gì.
"Sư đệ tu hành Tham Đồng Khế bao lâu rồi? Không ngờ lại có tạo nghệ như vậy." Đoàn Khánh hững hờ hỏi, giống như rất tùy ý.
"Chắc tầm mấy tháng thôi." Diệp Phục Thiên nói.
"Mấy tháng?" Đoàn Khánh nhìn Diệp Phục Thiên: "Sư đệ không cần trêu ghẹo sư huynh, Tham Đồng Khế bác đại tinh thâm, năm đó ta tu hành nhiều năm mới có thành tựu, trong mấy tháng, làm sao có thể có được uy thế giống như lúc trước."
"Thiên phú." Diệp Phục Thiên không thèm để ý cười một tiếng. Thực ra hắn đang nói dối, tu hành Tham Đồng Khế đã nhiều năm, chỉ là thời gian đến Thiên Hà giới tu hành Tham Đồng Khế rất ngắn, xem như nửa thật nửa giả.
Đối phương tin hay không, cũng không quan trọng.
"Sư đệ nói hai chữ thiên phú, ta liền tin." Đoàn Khánh cười đáp: "Đáng tiếc, nếu là sư đệ nhập môn vào năm đó thì có ý nghĩa hơn, có thể chứng kiến 3000 đại đạo đệ tử rầm rộ, đồng môn giữa, biết bao người phong lưu. Đương nhiên, với thiên phú của sư đệ, dù là năm đó, vẫn cứ là người xuất chúng nhất."
"Phụ thân."
Lúc này, có hai giọng nói đồng thời vang lên, ánh mắt đám người chuyển qua, thấy hai bóng người hướng phía bên này đi tới, một nam một nữ, đều có khí chất siêu phàm, nam tử tuấn lãng, hai đầu lông mày mang khí khái anh hùng, có vài phần giống Đoàn Khánh.
Nữ tử thì cực kỳ xinh đẹp, mặc cung đình hoa phục, tôn lên vẻ cao quý đến mức tinh tế.
Hai người, chính là con cái của Đoàn Khánh.
"Ừm." Đoàn Khánh gật đầu, giới thiệu với Diệp Phục Thiên: "Sư đệ, đây là Đoàn Hoàn và Đoàn Vũ."
"Hoàn Vũ." Diệp Phục Thiên thầm nghĩ trong lòng, dù sao cái tên Đoàn Vũ này, chắc là hài âm.
Đoàn Khánh lại chỉ về phía Diệp Phục Thiên, nói với hai người: "Đây là Diệp sư thúc của các ngươi."
Ánh mắt hai người chuyển qua, rơi trên người Diệp Phục Thiên.
Là hậu nhân hoàng tộc, hai người đều có chút ngạo khí. Đoàn Hoàn còn ẩn ẩn mang theo cảm giác uy nghiêm, tuổi của hắn thậm chí còn lớn hơn Diệp Phục Thiên, tu vi cũng không kém Diệp Phục Thiên, bây giờ cũng là Niết Bàn đỉnh phong.
Đoàn Vũ thì kém hơn chút, là Vô Hạ Thánh Cảnh.
Bọn họ đều đã nghe nói Đạo Tổ ở Thiên Hà giới thu người truyền thừa y bát, tự nhiên chính là vị 'Sư thúc' trước mắt này.
Chỉ là, sư thúc trẻ tuổi như vậy, cũng không dễ mở miệng.
"Tiểu sư thúc." Đoàn Hoàn tuy có chút khó gọi, nhưng vẫn không làm trái ý của Đoàn Khánh, gọi Diệp Phục Thiên một tiếng, nhưng thái độ đương nhiên không có bao nhiêu cung kính, dù sao cũng là cùng một thế hệ.
Đoàn Vũ thì lộ vẻ cổ quái, nàng nhìn chằm chằm vào Diệp Phục Thiên, Diệp Phục Thiên cũng nhìn về phía nàng. Đoàn Vũ có vẻ như muốn nói gì đó, nhưng thấy Diệp Phục Thiên không hề khách sáo, không nhúc nhích, Đoàn Vũ liền đành phải gọi: "Tiểu sư thúc."
Giọng điệu đã có chút lạnh nhạt.
Nàng nhìn về phía những người khác, cũng gặp được vài người quen, không ngờ đều được mời đến hoàng cung.
"Không cần khách khí." Diệp Phục Thiên tự nhiên thấy được thái độ của hai người, nhưng cũng không để ý, trông chờ gì ở hai vị hậu nhân hoàng tộc cùng thế hệ này phải cung kính với hắn?
Hai người thấy Diệp Phục Thiên thản nhiên, lại còn không khách khí thật.
"Sư công nhiều năm không thu đệ tử, ta đã từng đi cầu kiến sư công, nhưng không thể lên núi. Bây giờ, sư công nguyện nhận tiểu sư thúc là người truyền thừa y bát, chắc hẳn tiểu sư thúc có tư chất tuyệt đỉnh." Đoàn Hoàn nhìn về phía Diệp Phục Thiên nói, khiến con ngươi của nhiều người ngưng lại.
"Năm đó Đạo Tổ tinh mắt đến nhường nào, bây giờ đã tìm được người truyền thừa y bát, tự nhiên là thiên phú vô song." Lúc này lại có tiếng nói truyền đến, thấy bên ngoài có không ít người cùng nhau đi tới, trực tiếp đi đến trước yến hội, ánh mắt trực tiếp rơi trên người Diệp Phục Thiên.
"Diệp sư đệ, trước đó ta đã nói với ngươi, sư tôn ngoài việc nhận rất nhiều đệ tử, trong đạo cung trên dãy núi còn có vô số môn nhân, bao gồm cả hoàng thất. Những người ngươi thấy trước mắt, đều từng là người cầu đạo trước cửa sư tôn." Đoàn Khánh khẽ cười nói.
Diệp Phục Thiên gật đầu: "Diệp Phục Thiên đã gặp qua các vị tiền bối."
Tuy khách khí, nhưng hắn vẫn ngồi yên đó, không đứng dậy.
Những người kia cười cười, ánh mắt nhìn về phía Đoàn Hoàn vừa nói: "Thế nào, ngươi muốn thử xem mắt nhìn của sư công ngươi ra sao à?"
"Đang có ý này." Đoàn Hoàn mỉm cười gật đầu: "Chỉ là không biết tiểu sư thúc có vui lòng chỉ giáo hay không?"
Hắn cũng không hoàn toàn nhằm vào Diệp Phục Thiên, Đạo Tổ tự mình nói sẽ truyền y bát, hắn, Đoàn Hoàn, cũng muốn thử một chút.
Một tiếng sư thúc này, cũng không phải gọi không lên tiếng.
"Ngươi không phải đối thủ của sư thúc ngươi." Đoàn Khánh nhàn nhạt mở miệng.
"Không thử làm sao phụ thân biết." Đoàn Vũ nói một câu bên cạnh, chỉ thấy khí thế trên người Đoàn Hoàn bàng bạc: "Chỉ coi là xin mời tiểu sư thúc chỉ giáo chút tu hành."
"Không được vô lễ." Đoàn Khánh trách cứ một tiếng.
"Không sao, đã gọi một tiếng sư thúc, chỉ giáo hắn chút tu hành cũng không sao." Diệp Phục Thiên lên tiếng, cũng không biết Đoàn Khánh mời mình đến đây rốt cuộc là có mục đích gì.
"Dạy dỗ chúng một chút cũng tốt, để chúng biết thiên ngoại hữu thiên." Đoàn Khánh thấy Diệp Phục Thiên lên tiếng, liền cũng không ngăn cản nữa, rất lạnh nhạt nói, vừa dứt lời, một cỗ khí tức khủng bố trực tiếp bộc phát từ trên người, trong chốc lát, cuốn về phía Đoàn Hoàn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận